NGẮM TẬN NON SÔNG

Đại quân Yến Ngu đang xông lên triền núi bỗng xuất hiện một vết rạch ngang. Nhìn xa chỉ thấy được đoàn kỵ binh nhẹ từ phía sau đuổi tới, tựa một thanh chủy thủ, cắm thẳng vào đội hình địch. Người đi đầu là thiếu tướng quân Uất Trì Phong. Hắn dùng hết sức vung trường đao trong tay, chém cả người lẫn ngựa. Lúc vọt lên triền núi, hắn mới kinh hoảng, nhìn thấy một chàng thanh niên cả người đầy máu, đứng sừng sững giữa vòng vây của quân Yến Ngu. Hai tay chàng nắm chặt mã đao, trên người có vài vết thương lớn nhưng vẫn kiên cường đứng đó. Kỵ binh Yến Ngu hung ác nhưng cũng bị sát khí hừng hực của chàng làm cho sợ hãi, do dự không dám lại gần.
Uất Trì Phong dẫn thủ hạ xông đến đầu tiên, ngăn che chở cho thanh niên cấm quân kia trước kẻ địch. Thấy chàng còn nắm chặt đao đứng ở đó, hắn vội la lên, "Mau lên ngựa. Còn sức mà cử động thì mau lên ngựa đi!"
Thanh niên kia lại không màng đến mệnh lệnh của hắn, cặp mắt sôi trào, trừng trừng nhìn về phía sau đại quân Yến Ngu. Uất Trì Phong có chút khó hiểu, nhìn theo ánh mắt chàng. Hắn trông thấy, giữa cảnh người ngựa giao tranh hỗn loạn trong khe núi, giữa những bộ thiết giáp màu đen tuyền, là một bóng người mặc cao lớn mặc giáp đồng đỏ rực, chính là Hạ Lỗ.
Uất Trì Phong nhận thấy vậy, lập tức thúc ngựa đuổi theo. Ai ngờ một con tuấn mã màu xanh xám đã vọt lên trước. Thanh niên cấm quân kia không biết đã lên ngựa từ lúc nào, xông thẳng về phía địch. Uất Trì Phong chưa gặp kẻ nào liều lĩnh không màng sống chết như thế. Hắn ngẩn người, nhưng cũng nhanh chóng đuổi theo.
Bị kẻ địch phía sau đuổi kịp, kỵ binh Yến Ngu xưa nay hành động rất linh hoạt, nháy mắt đã thay đổi đội hình, một đội cung tiễn áp trận lập tức rút trường cung sau lưng. Khoảnh khắc bọn họ giương cung tiễn, Vệ Trường Hiên cũng lấy cung của mình ra, bắn tên trước đối thủ. Sau đó, hàng loạt mũi tên cũng lao xuống chàng như mưa.
Uất Trì Phong vội vàng lấy lá chắn sau yên ngựa giơ lên cao, bảo vệ hai người. Những mũi tên rơi lộp bộp xuống tấm khiên bằng da kiên cố. Uất Trì Phong nhân lúc đó, quay sang nhìn đối phương ở khoảng cách gần, bỗng phát hiện ra chàng trai lấm lem bùn đất và máu tươi này vô cùng tuấn tú. Chàng hạ hàng mi dài, cất giọng trầm thấp, "Hình như ta vừa bắn trúng Hạ Lỗ."
Uất Trì Phong ngẩn ra. Đến khi hắn hạ khiên chắn xuống, đại quân Yến Ngu đã rời khỏi khe núi. Dưới đất ngoài vết máu loang lổ là thi thể nằm ngổn ngang, không thấy bóng dáng Hạ Lỗ đâu cả.
Cách Vân Hạp quan bốn mươi dặm là nơi đóng quân tiên phong của Đông Hồ. Uất Trì Phong giục ngựa vào doanh môn, lập tức có người cao giọng nói, "Nghe nói thiếu tướng quân hôm nay lập công lớn, chém hơn ngàn tên địch. Ngài còn chưa về doanh, chiến báo đã viết xong hết rồi."
Uất Trì Phong vẫn còn tính tình thiếu niên, đương nhiên rất vui sướng, nói, "Hôm nay chẳng qua là phụ thân tính toán chuẩn xác thôi, chiến thắng cũng nhờ công lao các vị." Nói vậy, hắn dừng một chút, quay ra phía sau, "Nhưng mà lần này, trong đám cấm quân đô thành gửi tới có một kẻ cũng không tồi."
Lính Đông Hồ thường coi khinh cấm quân yếu đuối, đó là chuyện từ xưa đến này. Lần này, Uất Trì Phong lấy làm tò mò về chàng cấm quân trẻ tuổi kia. Quân y đã giúp chàng xử lý vết thương, đắp thuốc. Từ đầu đến cuối, chàng không than một tiếng, uống chén thuốc đắng cũng chẳng nhíu mày, không giống dáng vẻ mà một người ở tầm tuổi này nên có.
Buổi tối, tại thiên trướng quân doanh.
Vì các chủ tướng đều lãnh binh ra ngoài nên bên trong đại doanh có chút vắng vẻ. Vệ Trường Hiên bị thương, băng bó rất chặt, gần như không thể nhúc nhích, cố sức lắm mới có thể dựa vào một góc doanh trướng.
Trước mặt chàng, Uất Trì Phong cầm trong tay nửa khúc chân dê nước, vỗ vỗ vai chàng nói, "Vậy là huynh không những đã đi đến tận đại doanh Yến Ngu, mà còn đốt được cả quân nhu của bọn họ?" Hắn hứng trí bừng bừng, "Không nhận ra nha. Lá gan của huynh không nhỏ tí nào."
Vệ Trường Hiên cố tránh khỏi hắn, kẻo hắn vỗ thêm vài cái nữa, vết thương lại toác ra. Chàng nghĩ một hồi mới hỏi, "Không phải hôm nay các huynh phục kích đại quân Yến Ngu dưới chân núi sao? Dù bọn họ có chạy cũng phải chạy về phía Loạn Thạch thành chứ, sao lại vào hẻm núi? Huống chi, bọn họ khôi giáp chỉnh tề, không hề giống bộ dạng bị phục kích."
Uất Trì Phong ho khan một tiếng, bỏ chân dê trong tay xuống, "Thực ra, cuộc phục kích hôm nay thất bại. Đối phương nhận ra kế sách của chúng ta nên cố ý dẫn người của ta vào khe núi. Nhưng Trần tướng quân của các huynh lại tương đối tỉnh táo, dẫn người chia quân Yến Ngu làm hai. Ta liền đuổi theo quân của Hạ Lỗ vào hẻm núi." Nói tới đây, hắn có vẻ ngượng ngùng, "Nếu không nhờ các huynh bắn tên từ trên sườn núi xuống cản bước chân của chúng thì e là công lao chém ngàn địch của ta sẽ phải giảm bớt."
Lúc này, Vệ Trường Hiên mới hình dung được sơ bộ trận chiến. Chàng cau mày, "Thế Trần tướng quân đâu? Sao bây giờ ông ấy còn chưa về doanh?"
Uất Trì Phong phất tay, "Nghe nói bọn họ đuổi theo nửa số tàn quân qua Loạn Thạch thành. Nếu hứng trí thì có khi còn đánh đến đại doanh Yến Ngu. Cha ta cũng phái người theo, ước chừng dăm ba ngày nữa mới quay về."
Giải thích xong, hắn đứng dậy đình rời doanh trướng, "Huynh bị thương, đêm nay cứ ngủ trong lều của ta. Ta bảo đám thân binh chen chúc một lều là được."
Vệ Trường Hiên hơi thắc mắc. Chàng nhớ lúc mới gặp nhau, người này không ưa gì nhóm của mình, sao bây giờ lại có lòng tử tế thế?
Uất Trì Phong thấy vẻ mặt chàng kinh ngạc, thẹn thùng cười. Hắn một lần nữa ngồi xổm xuống bên cạnh Vệ Trường Hiên, "Lúc trước ta có nói mấy lời khó nghe với các huynh, huynh chớ để trong lòng. Người Đông Hồ chúng ta luôn coi trọng nam nhân anh dũng. Hôm nay ở trên chiến trường, ta đã thấy huynh được, hóa ra huynh là người rất can đảm, không sợ chết." Hắn giơ ngón cái lên, "Không hề giống lũ người Trung Nguyên tham sống sợ chết mà ta từng thấy trước kia."
Vệ Trường Hiên cười khổ lắc đầu, "Thiếu tướng quân, huynh không hiểu rồi." Chàng cúi đầu nhìn đôi tay mình, "Ta liều mạng giết địch, chẳng qua là vì không muốn bị địch giết. Thực ra ta sợ chết lắm."
Uất Trì Phong giật mình, thấp giọng nói, "Hóa ra là huynh có điều vướng bận trong lòng." Hắn thở dài, "Cũng phải, với nhân phẩm tướng mạo của huynh thì chắc chắn không chỉ có một cô nương để thề non hẹn biển ở đô thành chờ huynh quay về.
Vệ Trường Hiên lắc đầu, "Thiếu tướng quân nói đùa gì vậy. Không có cô nương nào đâu."
Uất Trì Phong không tin, trợn mắt nhìn chàng, "Một cô cũng không có hả?"
Vệ Trường Hiên vẫn kiên quyết lắc đầu, "Không có." Chàng vuốt ve thanh chủy thủ trong cái bao da bên hông, ánh mắt nhìn doanh trướng tù mù lộ chút ý cười.
Hai mươi chín tháng mười hai, tại Vân Hạp quan.
Tiếng gót sắt ầm ầm vang vọng khắp quan khẩu, là tiếng của kị binh nhẹ tiên phong Đại Chiêu. Quanh thiết giáp của mỗi người đều phủ một tầng sương trắng, hẳn là đã bôn ba suốt đêm tuyết để quay về. Kị binh nhẹ đi qua, từng tốp bộ binh cũng lục tục về doanh. Vệ Trường Hiên ngồi trong trướng, nghe tiếng quân nhu thúc giục chuyển đồ đạc vào, nghĩ bụng có lẽ Trần Thiệu cũng sắp về rồi.
Trong lúc chàng còn đang ngẩn người, màn trướng chợt tung lên. Người đến không phải Trần Thiệu mà là quan truyền lệnh. Gã lạnh nhạt nói, "Vệ Trường Hiên, Trần tướng quân truyền triệu."
Trên đường đi, vô số quân sĩ đi qua đi lại đều âm thầm liếc mắt nhìn chàng. Vệ Trường Hiên thắc mắc trong lòng nhưng cũng không nghĩ nhiều. Chàng đến bên ngoài trướng, thông báo một tiếng rồi đi vào. Bên trong đại trướng được đốt lửa sưởi. Vết thương trên eo Vệ Trường Hiên vừa mới kết vảy, gặp hơi ấm thì hơi ngứa. Chàng cúi xuống hành quân lễ.
Ánh mắt Trần Ngôn nhìn chàng vô cùng lạnh lẽo, "Vệ Trường Hiên, còn nhớ quân lệnh ta giao cho ngươi trước khi xuất chiến không?"
Vệ Trường Hiên lập tức đáp, "Lẻ ra sau địch, thiêu hủy quân lương."
"Hóa ra ngươi vẫn còn nhớ." Trần Ngôn vỗ mạnh xuống bàn. "Vì sao ngươi không làm theo đúng mệnh lệnh!"
Vệ Trường Hiên bối rối, "Mạt tướng đến kho lúa mới nhận ra kẻ địch đã rời lương thảo đi, cho nên mới...."
"Nếu kho lương trống không thì sao ngươi không quay về báo với ta mà dám tự ý quyết định đánh lén chủ doanh Yến Ngu?" Trần Ngôn lạnh lùng hỏi.
"Chuyện lương thảo liên quan đến cục diện cuộc chiến, mạt tướng không dám tay không quay về nên mới mạo hiểu đánh lén chủ doanh của địch."
"Dùng binh phải bạo hiểm, hành động này của ngươi cũng không tính là sai." Trần Ngôn thấp giọng nói, rồi bất chợt quát lớn, "Nhưng ngươi thân là quân sĩ, không được phép làm trái quân lệnh!"
Vệ Trường Hiên rùng mình, suýt nữa thì quỳ xuống.
"Ta hỏi ngươi, sau khi thiêu hủy quân nhu của Yến Ngu, trên đường quay về, ngươi gặp phải chủ quân của Hạ Lỗ trong khe núi, đúng không?"
"Vâng."
"Trong tay ngươi chỉ có trăm người, ngươi không tìm lành tránh dữ, mà còn bắn hắn một mũi tên đúng không?"
"Vâng."
"Vệ Trường Hiên, ta vốn nên xử tột ngươi, nhưng ngươi rốt cuộc có biết mình đã làm gì hay không?" Giọng nói Trần Ngôn đầy vẻ nguy hiểm.
Vệ Trường Hiên cảm thấy không lạnh mà run. Chàng biết mình phạm quân lệnh, sẽ bị trách phạt, điều đó không có gì lạ. Nhưng chẳng lẽ cuộc đột kích của chàng gây bất lợi cho trận chiến, chàng nghĩ sao cũng không hiểu. Trong lúc còn sững sờ, trên vai bỗng nặng trịch. Trần Ngôn đỡ chàng lên, dùng sức đến mức suýt nữa thì khiến vết thương vỡ ra, "Làm tốt lắm." Gương mặt nghiêm nghị của lão bỗng nở nụ cười, "Hạ Lỗ chết rồi!"
Thay đổi quá mức đột ngột, khiến Vệ Trường Hiên còn không kịp phản ứng, ngây người như nằm mơ. Lát sau, Trần Thiệu đã cười lớn bước vào, "Thúc thúc, đừng có đùa hắn nữa!"
Trần Ngôn cũng bật cười, "Thằng nhóc Vệ Trường Hiên này khiến ta vui quá mà. Nó mà là con cháu Trần gia ta thì ta nhất định muốn nó thừa kế chức vị tướng quân."
Trần Thiệu bĩu môi chế nhạo, lại quay sang Vệ Trường Hiên, "Lần này, quân ta xuyên qua Loạn Thạch thành, truy kích đến tận đại doanh Yến Ngu. Ban đầu chỉ định uy hiếp thôi. Dù sao chúng cũng có hai ba mươi vạn đại quân ở đó, không thể đùa được. Kết quả là hôm đó nhận được tin báo, mới biết quân lương của chúng đã bị lửa thiêu rụi. Thúc thúc nói nếu thế thì chưa cần chúng ta đánh tới, chúng chúng đã tự hỗn loạn rồi." Hắn kể lại diễn biến trân chiến một cách trật tự, "Chúng ta sợ khiến chúng nổi nóng nên đóng quân khá xa, dựng doanh ở Loạn Thạch thành, đồng thời phái người thăm dò động tĩnh của chúng. Theo lý tuyết, khi Yến Ngu đã bị đột nhật đến tận doanh trại, thiêu hết lương thảo thì hẳn phải căm phẫn vô cùng, quyết chiến một trận sống mái với ta mới thôi. Ai ngờ chúng lại chẳng có ý định gây chiến gì hết, thậm chí còn có vẻ muốn lui binh."
Vệ Trường Hiên chăm chú nghe, không nói chen vào.
"Lúc đầu, thúc thúc và Uất Trì tướng quân đều nghi ngờ có khi đối phương chỉ giả vời lui binh, chờ quân ta truy đuổi thì bố trí đánh trả. Cho nên chúng ta không vội đuổi theo, chỉ phái kỵ binh nhẹ bám theo bọn chúng. Nhóm kỵ binh này đã bắt được khoảng hai đến ba mươi tù nhân. Nhờ thế, chúng ta mới biết mấy ngày trước, khi hồi doanh, Hạ Lỗ bị trúng một mũi tên. Hai ngày sau, vết thương càng lúc càng nặng nên mất mạng. Vài phó tướng đắc lực của gã đã nhân lúc lòng quân còn chưa hỗn loạn, vội vàng rút binh, xem chừng định lui về trong biên giới Yến Ngu để họp mặt với quân tiếp viện." Nói đến đây, Trần Thiệu không kìm được vui sướng mà vỗ vai Vệ Trường Hiên, "Lần này, huynh bắn chết chủ tướng, ép Yến Ngu lui binh, xem như đã lập công đầu. Số người tử thương bên ta cũng ít. Thúc thúc đã viết trong văn thu chiến báo, người đứng đầu danh sách lập công là huynh. Giờ huynh chỉ còn chờ vào triều lĩnh thưởng thôi!"
Vệ Trường Hiên nghe vậy thì ngây ra. Chàng định cười nhưng cười không nổi, chỉ hơi cúi đầu, "Những người ta dẫn theo đều chết cả rồi...."
Trần Thiệu cũng bối rối, nụ cười trên mặt cứng đờ. Hắn không biết làm sao an ủi bạn, chỉ lo lắng nhìn về phía thúc thúc.
Trần Ngôn lắc đầu, "Thủ hạ của ngươi chết, ngươi đương nhiên buồn lòng. Nhưng không nhờ nhóm người các ngươi thì lần này không thể dễ dàng đẩy lui quân Yến Ngu như thế. Hai quân chắc chắn sẽ còn phải giao chiến rất lâu ở Vân Hạp quan. Dần dần, số người tử thương còn tăng thêm năm mười lần nữa. Chờ đến khi viện quân của Yến Ngu tới nơi, công phá Vân Hạp qua, đánh vào thành An Dương, thậm chí vào Bình Hỗ thì dân chúng bị tàn hại không đếm sao cho xuể. Vậy nên ngươi đã làm được việc tốt, đừng quá đau buồn."
Vệ Trường Hiên thấp giọng nói, "Vâng."
"Lần này ngươi đã lập công lớn, xem ra nhất định phải thăng chức. Ngươi tiếp tục dẫn đầu kị binh nhẹ, chờ khi chiến báo được dâng lên, xem triều đình thưởng cho ngươi thế nào." Trần Ngôn nói, khoát tay, "Được rồi, mai là giao thừa, bỏ một ngày cấm rượu. Các ngươi cũng nghỉ ngơi một hôm cho thoải mái đi."
Ra khỏi doanh trướng, Trần Thiệu quay sang Vệ Trường Hiên, vô cùng thân thiết, "Nghe nói huynh bị thương hả? Nặng không?"
Vệ Trường Hiên ôm bả vai, "Vết thương trên lưng thì ổn, còn vai thì..."
"Vai làm sao?"
"Bị huynh và thúc thúc của huynh vỗ, lại rách ra rồi." Vệ Trường Hiên nói xong, nhìn bộ dạng luống cuống tay chân của bạn, bật cười, "Không phải lúc đầu huynh cứ oán giận Trần tướng quân không cho huynh ra trận sao? Lần này cuối cùng cũng cho thanh đao của huynh rời vỏ, không vui à?"
Trần Thiệu sờ sờ gáy, "Tuy có ra trận nhưng thúc thúc vẫn để ta lại trong quân, cơ hội giao chiến với địch không nhiều. Ta biết ông ấy sợ ta bị thương, sẽ bị cha ta trách mắng...." Hắn than thở, "Nhưng mà ta vẫn không cam lòng."
Hắn ngẩng đầu nhìn Vệ Trường Hiên, bỗng nói, "Thực ra mấy ngày nay, ta ghen tị với huynh lắm đấy."
Vệ Trường Hiên tròn mắt, "Ghen tị với ta?"
Trần Thiệu cười tự giễu, "Bọn họ nhắc đến ta thì chỉ biết ta là cháu của Trần đại tướng quân. Huynh thì khác, toàn quân đều biết huynh là người đã bắn chết Hạ Lỗ. Tên huynh truyền đến tai người Đông Hồ, nghe nói ngay cả tù binh Yến Ngu cũng đặt cho huynh một cái biệt danh."
Vệ Trường Hiên sờ mũi lẩm bẩm, "Biệt danh người Yến Ngu đặt cho thì chắc hẳn là để mắng chửi rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi