NGẮM TẬN NON SÔNG

Bàn tay Vệ Trường Hiên vỗ về y thoáng dừng lại. Chàng nhìn cặp mặt trầm tĩnh như hồ nước kia, không dám tin vào tai mình, "Đó là tín vật mà Mục vương và Khả Hãn Duyên Đồ dùng làm minh ước, vì sao lại đưa nó cho ta?"
Dương Diễm cười khẽ, "Chỉ là một thanh chủy thủ thôi...Ta cất cũng không có tác dụng gì."
Vệ Trường Hiên biết đó đâu chỉ là một thanh chủy thủ thông thường, mà chính là di vật quan trọng nhất mà Mục vương để lại cho Dương Diễm, trên đó cất giữ lời hứa của Khả Hãn Yến Ngu, có thể xem là thanh chủy thủ quý giá nhất trên đời. Nhưng chàng không hỏi thêm nữa. Chàng hiểu rõ hơn bất cứ ai, Dương Diễm đưa nó cho chàng vì sợ chàng bị quân Yến Ngu bắt được trên chiến trường mà giết chết. Vị tiểu công tử mù lòa yếu đuối này vẫn dùng mọi cách để bảo vệ chàng.
Khi mặt trời lên cao, Phương Minh vẫn không nghe thấy tiếng gõ trên cửa sổ, cuối cùng không chờ nổi nữa, đành mở cửa Mặc Tuyết các, rón rén vào phòng. Trong phòng im ắng, ngọn đèn lưu ly đã cháy cạn dầu. Ánh sáng lọt qua ô cửa sổ cao nhất trên sát mái, chiếu lên tấp bình phong bằng lụa bên ngoài giường ngủ.
Xuyên qua tấm bình phong, hắn loáng tháng thấy quần áo hỗn độn trên mặt đất cùng hai bóng ngường trên giường. Phương Minh do dự lại gần, tim đập như trống bỏi, cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không ổn chỗ nào, hắn mãi không nghĩ ra.
Trong lúc hắn chần chừ không biết nên tiến hay lùi, một giọng nói có vẻ ngái ngủ từ trong buồng vọng ra, "Phương Minh đấy à?"
Phương Minh vội vàng lắp bắp lên tiếng, "Vệ đại, công....công tử dậy chưa?" Bây giờ hắn làm quản sự, trước mặt mọi người phải gọi Dương Diễm là Vương gia, nhưng lúc riêng tư vẫn quen gọi công tử như trước.
"Ừm." Vệ Trường Hiên dường như khẽ cười một tiếng, "Y còn ngủ. Ngươi xuống trước đi, đừng quấy rầy y."
Phương Minh muốn nói lại thôi, do dự một hồi nhưng cuối cùng vẫn đành quay ra ngoài.
"Phương Minh." Vệ Trường Hiên lại gọi một tiếng, "Ngươi chuẩn bị sẵn nước nóng, lát nữa y tỉnh lại sẽ tắm rửa."
Phương Minh nghĩ bụng làm gì có ai sáng sớm tháng giêng lại đi tắm, nhưng không thắc mắc gì, chỉ thưa vâng, "Để đệ sai người đun nước, công tử dậy thì sẽ đến hầu hạ ngài tắm rửa thay quần áo."
Bóng Vệ Trường Hiên đã ngồi dậy sau bình phong, chậm rãi mặc quần áo, nói, "Không cần, ngươi cứ chuẩn bị rồi mang vào phòng, ta hầu hạ y là được."
"Thế làm sao được...." Phương Minh ngớ người, đang định nói thì chợt nghe một tiếng nỉ non khe khẽ. Giọng Dương Diễm khàn khàn vang lên, "Phương Minh, cứ làm theo lời Vệ Trường Hiên là được."
Thấy y tỉnh rồi, Phương Minh liền nói, "Công tử, sáng nay có rất nhiều khác đến tiền thính, đều là các vị đại nhân có thân phận quan trọng đến tặng lễ chúc mừng năm mới."
Dương Diễm trầm ngâm một lát, khẽ cười, "Tết Trùng Dương năm ngoái, ta vừa kế nhiệm vương vị, chẳng có ai đến hỏi thăm, người tới tặng quà có mình Vệ Trường Hiên, sao hôm nay lại đông người như vậy?" Y dừng một chút, "Chắc mới xảy ra chuyện gì bất thường khiến bọn họ chạy quanh luồn cúi như đám ruồi bọ không đầu nên mới mò tới đây."
Nói xong lại ngáp một tiếng, "Hôm nay ta không có tinh thần ứng phó với bọn họ. Dù là hoàng thân quốc thích hay công khanh thế tộc, ngươi tiếp đón thay ta là được."
Phương Minh thưa vâng rồi lui xuống.
"Chờ đã." Dương Diễm nghĩ lại, nói thêm, "Nếu Hàn tiên sinh hay Ôn Lan Úc tới thì đưa đến gặp ta ngay."
"Vâng."
Phương Minh mới ra ngoài không lâu, ngoài cửa lại rộn ràng. Tiếng chân hỗn độn của đám tôi tớ khiêng thùng tắm, đổ nước ấm vào, rồi lặng lẽ lui đi.
Vì canh năm mới ngủ nên bây giờ Dương Diễm vẫn chưa tỉnh hẳn. Mắt y nửa khép nửa mở, ôm lấy chăn gấm, mơ mơ màng màng nghe tiếng Vệ Trường Hiên xuống giường, rồi lại quay về bên cạnh, lay lay.
"Dã Hề, nước ấm chuẩn bị xong rồi."
Dương Diễm cựa quậy, cảm thấy cả người đau nhức, giữa hai đùi còn dính dấp, đang định ngồi dậy tắm rửa thì lại chần chờ nói, "Ngươi định tắm cho ta thật à?"
Vệ Trường Hiên cười cười, "Làm sao? Còn định gọi Phương Minh về à?" Chàng nói xong, duỗi tay bế Dương Diễm từ trên giường xuống. Thân thể dưới lớp trăn gấm hoàn toàn trần trụi, được ánh mặt trời rạng rỡ chiếu vào, trắng đến lóa mắt. Vệ Trường Hiên ôm y mà đáy lòng nhộn nhạo, không dám nhìn nhiều, vội vàng thả y vào thùng tắm.
Nước trong thùng tắm tỏa khói trắng mờ, vô cùng rộng rãi. Dương Diễm vừa xuống thì hai chân mềm nhũn, suýt nữa té ngã, nhanh chóng được một cánh tay rắn rỏi đỡ lấy. Sóng nước chấn động một hồi, Vệ Trường Hiên cũng theo vào.
Hai người cùng nhau chen chúc, nước trong thùng tràn ra rất nhiều, nghe tiếng rào rào tí tách. Dương Diễm được Vệ Trường Hiên ôm lấy, cảm thấy tay chàng chà lau khắp người mình, tim đập thình thịch, người cũng nóng lên, cúi gương mặt đỏ bừng xuống vai Vệ Trường Hiên.
Sắc mặt Vệ Trường Hiên cũng không khá hơn y làm mấy. Chàng vuốt ve thân thể Dương Diễm, lại vô thức nhớ đến chuyện đêm qua. Tới lúc lau rửa xon, thân dưới đã bừng bừng phản ứng.
Dương Diễm ban đầu không biết gì, nhưng nghe tiếng hít thở gấp gáp của chàng thanh niên, mặt cũng nóng dần lên. Y đánh bạo, vươn tay ra chạm đến dục vọng đã ngẩng đầu dưới thân Vệ Trường Hiên. Vệ Trường Hiên chợt hít khẽ một tiếng, khàn giọng nói, "Dã Hề, bỏ tay ra đi."
Dương Diễm ngẩng đầu, trên mặt lấm tấm không rõ hơi nước hay mồ hôi. Y cắn môi, cười rộ lên, "Không bỏ."
Qua buổi trưa, khách chúc tết về dần, Phương Minh mới quay về nội phủ. Hắn nhớ rõ ràng hồi Vệ Trường Hiên còn trong phủ, ngay cả giữa tháng chạp rét cóng cũng tắm bằng nước lạnh, giờ lại đòi hầu Dương Diễm tắm thì sợ cả bàn chải xà phòng cũng không biết cách dùng. Hắn có chút lo lắng, đứng chờ ngoài hành lang một hồi, chợt nghe tiếng nước róc rách trong phòng. Không lâu sau, tiếng nước càng lớn hơn, không giống như âm thanh phát ra khi tắm rửa.
Phương Minh vểnh tai lên nghe, nghĩ bụng : Hai cái người này đã lớn tướng rồi, sao còn ở trong phòng nghịch nước?
Vị quản sự trẻ tuổi của vương phủ cứ ngây người đứng dưới hành lang một hồi lâu, mãi mới nghe tiếng gõ cốc cốc quen thuộc trên song cửa, cùng giọng nói hơn khàn khàn của công tử nhà mình, "Phương Minh, lại mang nước ấm tới đây."
Năm Vĩnh An thứ sáu, trong đêm giao thừa, bầu trời thành Kiến An xuất hiện sao rơi. Khâm Thiên giám báo đây là điềm chẳng lành. Từ triều đình cho tới bách tính đều vô cùng hoảng sợ. Để chứng minh điềm gở này, ngay tháng giêng năm Vĩnh An thứ bảy đã xảy ra chuyện lớn : Ung vương Dương Toại qua đời.
Ung vương tuổi cao sức yếu, mấy năm nay thường xuyên phát bệnh, lần nào cũng gắng gặng vượt qua. Thế nhưng đúng mồng một, sau lễ tế thiên, lão đột nhiên bệnh nặng, về tới phủ thì ho ra máu không ngừng, thuốc quý cũng không cứu được, cứ thế quy tiên.
Việc này vừa truyền ra, triều đình đã nổi sóng. Ai cũng biết từ khi Vĩnh An đế Dươn Giải đăng cơ đến nay đều dựa vào Mục vương Dương Diệp xử lý chuyện triều chính. Sau khi Mục vương mất thì nhờ Ung vương. Mà nay Ung vương qua đời, toàn bộ Đại Chiêu mất đi trụ cột đáng tin cậy, khiến cho Vĩnh An đế cũng kinh hãi. So với hoàng đế đang hoảng loạn bất an thì đám công khanh thế tộc lại có thái độ khác, nhất là tứ đại gia tộc Cao Lý Quảng Lô. Nhữ Ninh Cao thị là mẫu tộc của đương kim thái hậu, địa vị trong triều vô cùng quan trọng. Còn Tín Lăng Lý thị hiện nay vừa giữ chức phó xạ, vừa đứng đầu Binh bộ, danh tiếng gấp bội, chỉ đứng sau thiên gia Dương Thị, Đông Hồ Thác Bạt thị trong 'thị lục tộc'. Quảng thị là dòng dõi quan văn lâu đời. Từ thời Duệ Tông, danh tiếng của Vô Nhai tể tướng Quảng Ngôn ai ai cũng biết, sau đó con cháu Quảng thị đều nắm giữ chức thượng thư. Sở Trung Lô thị ban đầu là mẫu tộc của Mục vương Dương Quyết, trước kia vô cùng vinh quang, nhưng gần đây Dương Quyết bị hoạch tội, Lô phi lại thất sủng, dần dần suy tàn. Tứ đại gia tộc đều là công khanh nhiều đời, kiêm ngoại thích của hoàng gia, thân phận tôn quý gần như con cháu tôn thất, cho nên cũng có lòng mưu mô giành lấy thế lực của Ung vương bỏ vào túi riêng, tái hiện lại vinh quang của tứ đại gia tộc của Đại Chiêu lúc mới khai triều.
Cũng chính mùa xuân năm này, tân Mục vương kế nhiệm được phong cho chức châu mục có danh phận nhưng không có quyền, được phép vào triều nghe chính sự.
Mồng mười tháng ba năm Vĩnh An thứ bảy.
Tuyên Chính điện, Thái An cung.
Mấy ngày này là rét tháng ba, sáng sớm đã phất phơ gió lạnh. Các vị đại thần mặc áo khoác dày, so vai rụt cổ đứng hai bên đại điện. Vĩnh An đế ngồi trên long tọa vừa nhiễm phong hàn, sức khỏe không tốt. Nhưng lúc này hắn không dám lười nhác, vẫn gắng gượng dựa vao thành ghế, sắc mặt âm u nói, "Công bộ thượng thư đâu?"
Nghe hắn gọi, một người bước ra khỏi đám công thần, "Có thần." Vị công bộ thượng thư Dương Kỳ này chính là trưởng tử của Ung vương mới qua đời, đường huynh của Vĩnh An đế. Trước kia, Vĩnh An đế cũng tương đối khách khí với hắn, nhưng nay mưa gió sắp tới, tim hắn cũng thình thịch như gõ trống.
"Trẫm hỏi khanh, đê sông Hoàng Hà tu sửa thế nào rồi?"
Dương Kỳ hơi ngập ngừng, "Chuyện này....Công trình đắp đê sông Hoàng Hà mất nhiều công sức, chắc phải cần thêm thời gian mới hoàn thành được."
"Còn cần thêm thời gian?" Dương Giải lạnh lùng nói, "Sao trẫm lại nghe câu trình vừa hoàn thành một nửa đã dừng? Khanh tiếp quản Công bộ đã ba bốn năm nay mà một chút thành tích cũng không có? Mấy năm trời, lũ lụt ngày càng nghiêm trọng, trong đám Thủy bộ lang trung có bốn người mất chức, một kẻ chém đầu, đê điều vẫn chưa được tu sửa. Chẳng lẽ thủ hạ, quan viên, dân phu của khanh chỉ làm được một việc là tiêu hao quốc khố hay sao?"
Hoàng đế hiếm khi tức giận như vậy. Chúng thần đều biết rõ, lũ lụt hai năm nay khiến nỗi oán hận của dân tăng vọt, mới đầu xuân đã có lưu dân nổi loạn, dù loạn chưa đến nơi đến chốn nhưng cũng khiến Vĩnh An đế cực kỳ bất an. Hắn sợ lời dự đoán 'sao rơi đêm giao thừa là điềm gở đối với Tử Vi đế tinh' sẽ trở thành hiện thực, vội vàng muốn bình ổn nội loạn, lấy chuyện đắp đê sông Hoàng Hà để gây sự.
Thấy long nhan nổi giận, Dương Kỳ hoảng hốt quỳ xuống, "Hoàng thượng minh giám, thần tự biết chuyện đắp đê sông Hoàng Hà rất quan trọng, cho nên vẫn luôn cần cù không dám lười biếng. Chỉ là Hoàng Hà chảy qua Quan Hữu Hà Tây, Tiết độ sứ ở hai phiên trấn này không cho quan thủy bộ đến thăm dò, cũng không cho dân phu đến xây đê dựng đập. Thần không có cách nào, chỉ đành ra lệnh cho thủ hạ tạm dừng thi công, xin hoàng thượng thứ tội."
Vĩnh An đế nhăn mày. Không phải hắn không biết, đám Đông Hồ ở các phiên trấn Tây Bắc kia khó nhằn cỡ nào. Năm trước, sau một trận chiến với Yến Ngu, quân Đông Hồ không được triều đình phong thưởng nên ôm hận trong lòng. Dương Giải biết mình không sai khiến được người Đông Hồ, nhưng cũng không cam tâm cứ để mặc như thế, mất mặt trước thần tử. Lòng hắn khó chịu, nghẹn cứng cổ họng, căm tức nhìn đám thần tử dưới thầm.
"Hoàng thượng." Lại một vị công thần tiến lên quỳ xuống, chính là hữu phó xạ Lý Chuy, "Các phiên trấn Tây Bắc giữ binh tự quản đã lâu, nay còn gây cản trở việc xây dựng đê sông Hoàng Hà, thật đáng giận, không thể bỏ qua. Xin hoàng thượng ban thủ dụ nhắc nhở đám người của Thác Bạt Tín, nếu bọn họ còn kháng chỉ không tôn thì lập tức vấn tội."
Sắc mặt Vĩnh An đế cứng đờ, còn chưa nói chuyện thì thái úy Tạ Ngao đã bước ra, cười khẽ, "Hữu Quan, Hà Tây đều là hai vị trí quan trọng, các vị Tiết độ sứ cẩn thận như thế cũng có nguyên nhân. Bây giờ các đại đô hộ Đông Hồ đều coi Thác Bạt công là chủ, sai đâu đánh đó, chỉ cần ông ấy bằng lòng thì việc đắp đê cũng không đáng ngại." Hắn chắp tay, "Thần cho ằng nếu hoàng thượng hạ thủ dụ thì quá chính thức, chẳng bằng nhờ cận thần viết thư khuyên bảo Thác Bạt công, hãy hiểu đại nghĩa, chuyện đắp đê là chuyện thiên thu, hẳn ông ấy sẽ bằng lòng."
"Cận thần?" Vĩnh An đế có chút nghi hoặc, liền thấy Tạ Ngao liếc mắt, nhìn sang một bóng người gầy yếu đang đứng trong góc.
"Mục vương." Vĩnh An đế gọi.
Dương Diễm bình tĩnh bước lên, hành lễ trước điện, "Có thần đệ."
"Khanh và Thác Bạt công có tình cảm tổ tôn, không chừng lão sẽ nghe vài lời khanh khuyên nhủ. Phong thư này giao cho khanh viết, khanh thấy sao?"
Dương Diễm im lặng một hồi rồi nói, "Tuy Thác Bạt công là ông ngoại của thần đệ nhưng hàng năm trấn thủ biên thùy, không hề gặp mặt, thực chất cũng không có tình cảm gì, Nhưng thần đệ nguyện gắng thử một lần, phân ưu với hoàng thượng."
Thấy y đồng ý sảng khoái như vậy, Vĩnh An đế thở phào một hơi, cười nói, "Được. Hoàn thành tốt việc này, trẫm sẽ có thưởng."
"Nhưng trong lòng thần đệ vẫn có chuyện thắc mắc, không biết có nên hỏi hay không?" Dương Diễm ngước lên, nói khẽ.
"Có chuyện gì, cứ nói chớ ngại."
"Dương thượng thư." Dương Diễm quay người đối diện với Công bộ thượng thư Dương Kỳ, "Hai năm nay, việc xây dựng đê sông Hoàng Hà đều theo phương pháp thi hành tạm thời rồi tạm dừng đắp đê đúng không?"
Dương Kỳ ngây người ra, đáp, "Đúng vậy."
"Cách đây không lâu, ta có đọc 'Hà cừ thông lãm', trên đó nó chuyện trị thủy không thể cứng nhắc mà phải thay đổi linh hoạt, đắp đập chẳng bằng khơi thông, khơi thông không bằng mở lối, có đúng thế không?"
Dương Kỳ lại ngẩn ra. Thực tế hắn chưa từng dọc cái gì gọi là 'Hà cừ thông lãm', cũng chưa từng đích thân trị thủy, chỉ đành gượng gạo gật đầu, "Đúng thế."
"Một khi đã vậy, vì sao khi tạm dừng đắp đê lại cứ để như thế mãi, lũ lụt sẽ càng nghiêm trọng. Dù bây giờ Quan Hữu Hà Tây có thể thông qua, xây đê đập cũng chẳng kịp chống lại nước sông chảy siết."
Dương Kỳ nghe vậy thì kinh ngạc không nói nên lời, "Việc này do Thủy bộ lang trung chỉ đạo, Mục vương có thể hỏi hắn." Nói rồi bèn gọi Thủy bộ lang trung Đỗ Hoán ra.
Lúc đầu, Đỗ Hoán nhậm chức Thương bộ lang trung ở Hộ bộ, nhưng Thủy bộ lang trung cũ là Nhuế Hòa Thịnh đã bị chém đầu, gã mới kế nhiệm chức vị này. Giờ gã nơm nớp lo sợ đến trước mặt Dương Diễm, cúi đầu nói, "Mục vương điện hạ nói phải. Nhưng bây giờ bờ bắc sông Hoàng Hà đều là ruộng tốt, nếu dẫn dòng chảy về đó thì ruộng tốt mất sạch, e ràng bách tính lại kêu than."
Gã còn chưa dứt lời, Mục vương trẻ tuổi đã bật cười, "Đỗ đại nhân, chẳng lẽ ngài thấy ta mắt mù nên cố tình đùa giỡn sao?" Nụ cười trên mặt y vụt tắt, khóe mắt lạnh lùng nheo lại, "Ngài vừa nói bờ bắc sông Hoàng Hà đều là ruộng tốt, ruộng tốt nhà ai?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi