NGẮM TẬN NON SÔNG

Lúc này, ở Bàn Môn quan cách đô thành mấy ngàn dặm đang nắng nóng chói chang.
Khác với Vân Hạp quan được sông nước vây quanh, cửa khẩu này chỉ toàn một mảnh cát vàng. Lúc trước, người Yến Ngu tập kích giữa đêm phóng hỏa, khiến Bàn Môn quan từ trong ra ngoài chỉ còn lại đất đai khô cằn.
Trên một thành lầu bị khói lửa hun ám đen, vị tướng quân trẻ tuổi nhìn về phía xa. Đôi con ngươi chàng đen láy, thâm thúy, sâu chẳng thấy đáy, nặng nền quan sát ba ngàn dặm cát vàng nóng cháy. Hồi lâu sau, chàng mới rũ mắt, vươn tay đặt lên lồng ngực. Ở đó cất giấu một thanh chủy thủ bọc trong bao da. Chủy thủ hơi lạnh, lạnh cả lòng bàn tay.
"Tướng quân!" Bùi An cúi mình hành quân lẽ dưới lầu, "Phía Lương Châu đã phái binh tới đây, ước chừng hơn mười vạn quân, đang tập kết chuẩn bị hạ trại trong thành. Người dẫn binh là đại tướng Đông Hồ Bạt Liệt Viêm, đồng hành còn có Uất Trì thiếu tướng quân."
Vệ Trường Hiên trầm từ ngẩng lên, cắt lời, "Đưa ngựa tới đây, ta sẽ đi đón hai vị tướng quân."
Ngay lập tức, binh lính dắt Liệt Phong tới dưới thành lâu. Vệ Trường Hiên vừa định xoay người lên ngựa thì đã nghe tiếng vó dồn dập đằng xa. Uất Trì Phong cưỡi ngựa chạy thẳng một đường về phía họ.
Vệ Trường Hiên thấy hắn, liền phi ngựa tới đón. Hai người đập tay vào nhau vang dội trên không trung. Thấy vẻ mặt Uất Trì Phong mệt mỏi bụi bặm, hẳn là đã bôn ba không nghỉ suốt chặng đười dài. Vệ Trường Hiên bèn nói, "Thiếu tướng quân vất vả rồi. Không ngờ huynh dẫn binh mã Lương Châu tới nhanh như thế."
Uất Trì Phong nghe vậy thì chẳng vui nổi, lắc đầu, "Đừng nói nữa. Ta mới đến Lương Châu đã tìm vài vị đại đô hộ, bàn cách đoạt lại Cam Châu. Nhưng ta là vãn bối, các đại đô hộ chẳng ai chịu tiếp chuyện. Ta vội quá, đang không biết phải làm sao thì nghe tin huynh đã thu phục được Cam Châu cùng Bàn Môn quan, mừng rõ khôn xiết. Ai ngờ Lương Châu hay tin thì càng không vội điều binh, chỉ nói là chờ lệnh của Thác Bạt công." Nói tới đây, hắn lại thở dài, "Vài ngày trước, tình trạng của Thác Bạt công bỗng nhiên chuyển xấu. Nội thất do người thân ruột thịt của ngài thủ hộ, không cho ai vào. Mọi người truyền tai nhau là ông cụ sắp mất rồi. Mãi đến ngày mồng tám, bỗng có tiếng lôi cổ vọng ra từ Thác Bạt phủ."
"Lôi cổ?" Vệ Trường Hiên nhướn mày.
Uất Trì Phong giải thích, "Lôi cổ là đôi trống lớn ngoài cổng Thác Bạt phủ, âm thanh như sấm nên mới gọi là lôi cổ. Nghe nói năm xưa, tổ tiên Thác Bạt dùng da ngưu quỷ để chế thành, chỉ khi có chuyện trọng đại mới đánh, còn không thì chẳng bao giờ động vào. Đúng lúc quan trọng thì tiếng trống vang lên, mọi người đều tưởng Thác Bạt công thăng thiên. Vô số người làm loạn, đòi xông vào Thác Bạt phủ. Có mấy gia chủ chi thứ của Thác Bạt thị còn định vào tận nội thất, đoạt gia chủ lệnh. Ai ngờ cửa nội thận mở ra, một thanh trọng kiếm vung lên, đâm xuyên mấy gia chủ chi thứ. Sau đó, Thác Bạt công mái tóc xõa tung bước ra ngoài. Mọi người thấy ông ấy còn sống khỏe mạnh, thậm chí còn đứng dậy được, sợ hãi tới mức quỳ rạp xuống." Hắn chặc lưỡi, "Phải nói là, tuy Thác Bạt công tuổi đã cao nhưng khí thế vẫn rất kinh hãi. Một khi ông cụ khỏi bệnh thì chẳng ai dám ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn phái người đến Cam Châu trợ giúp. Lần này, người lãnh binh Bạt Liệt Viêm chính là chiến tướng tâm phúc của Thác Bạt công."
"Hóa ra lần này viện binh tới nhanh như thế vẫn là nhờ lệnh của Thác Bạt công."
"Cũng không hẳn là ý của Thác Bạt công." Uất Trì Phong lắc đầu, "Nghe nói đô thành gửi mật lệnh, hối thúc quân Đông Hồ nhanh chóng phát binh."
Vệ Trường Hiên nghe vậy thì nhíu mày, thầm nghĩ ở đô thành liệu có ai đủ khả năng ra lệnh được cho người Đông Hồ.
Uất Trì Phong lại không để ý thấy thái độ của chàng, vội vàng nói, "Phải rồi, với số quân lẻ tẻ trong tay huynh, rốt cuộc làm cách nào đoạt lại được Cam Châu và Bàn Môn quan? Bọn họ nói huynh bắt được đại vương tử Yến Ngu, dùng đầu hắn đổi lấy Cam Châu, chuyện này đồn khắp đường phố, khiến mọi người kinh ngạc. Thanh danh của A Sử Na Cức Lên trên thảo nguyên, ai nấy đều biết. Mọi người đều nói, nếu hắn đi săn thú mà gặp phải sư tử thì kẻ chết nhất định là sư tử chứ không phải hắn." Nói tới đây, hắn lại buồn cười nhìn Vệ Trường Hiên, "Vậy là huynh còn mạnh hơn cả sử tử nữa à?"
Vệ Trường Hiên không cười, chỉ thấp giọng nói, "A Sử Na Cức Liên quả thật dũng mãnh, ta vốn không phải đối thủ của hắn."
Uất Trì Phong thấy chàng không vui, còn tưởng chàng giận vì bị mình xem nhẹ, vội vàng thôi cười cợt, nghiêm chỉnh nói, "Dù thế nào đi chăng nữa, hai ta từng kề vai chiến đấu, ta đương nhiên tin tưởng huynh có thể bắt A Sử Na Cức Liên." Hắn dùng một chút, hạ giọng, "Chẳng qua....Người khác chưa chắc đã nghĩ vậy, nhất là Bạt Liệt tướng quân dẫn binh lần này. Huynh phải coi chừng lão một chút."
"Bạt Liệt tướng quân?" Vệ Trường Hiên hơi nhíu mày, chàng chưa từng tiếp xúc với người này trước kia.
"Bạt Liệt Viêm này không nghe bất cứ ai ngoài Thác Bạt công, tính tình cố chấp, cứ như một con bò tót. Các đại đô hộ Đông Hồ đều không ưa lão, nhưng nể mặt Thác Bạt công nên vẫn gọi lão một tiếng Bạt Liệt tướng quân. Nghe nói trước kia lão chỉ là gia nô rèn sắt trong Thác Bạt gia, về sau mới bắt đầu cầm quân, chiến đấu cũng xem là dũng mãnh, chỉ tiếc tính tình ngoan cố, lai có thành kiến với người Trung Nguyên. Huynh biết không, khi lão nghe tin huynh giành lại Cam Châu chỉ bằng mấy ngàn người, lão liền nói huynh cấu kết với người Yến Ngu có mưu đồ khác, cãi nhau với ta suốt dọc đường."
Uất Trì Phong nói liến thoắng, thấy sắc mặt Vệ Trường Hiên ảm đạm cứ như đang khó xử, liền vươn tay vỗ vỗ vai chàng, "Huynh đừng để tâm đến mấy lời nói nhảm. Ta biết huynh nhất định không đời nào cấu kết với quân Yến Ngu...."
"Thực ra" Vệ Trường Hiên hít một hơi, cắt lời hắn, "Thành Cam Châu đúng là do A Sử Na Cức Liên cố tình nhượng cho ta, ta không bắt được hắn."
Uất Trì Phong kinh hãi, cánh tay vươn ra sững lại trên không trung, hàng lông mày đen sậm cau chặt, "Huynh thật sự cấu kết với quân Yến Ngu?"
"Không, ta lập minh ước với hắn." Vệ Trường Hiên thấp giọng nói, "Hắn muốn ta liên thủ với hắn để giết A Sử Na Nỗ Nhĩ." Chàng dừng một lát, kể lại chuyện hôm đó.
Uất Trì Phong nghe xong càng giật mình, "Vì sao huynh lại tin hắn? Hắn là người ngoại tộc, huynh không sợ hắn trở mặt sao? Lỡ như hắn liên kết với thúc thúc của hắn tấn công vào đây thì tất cả chúng ta đều bị tiêu diệt."
Vệ Trường Hiên không trả lời. Chàng cúi đầu, cuộn ống tay áo lên, đưa cánh tay ra trước mặt Uất Trì Phong.
Uất Trì Phong cúi xuống, thấy một vết rạch dài trên cánh tay, máu đã khô, đóng vảy. Nhìn hướng vết thương có thể đoán được chàng tự tay dùng dao rạch. Uất Trì Phong ngẩn người, mãi mới phản ứng, "Huynh....Huynh kết huyết minh với hắn?"
Huyết minh là minh ước nghiêm trang nhất trên thảo nguyên, đôi bên cùng lấy máu thề, vĩnh viễn không phản lại lời hứa. Uất Trì Phong thân là người Đông Hồ, biết rõ ý nghĩa của huyết minh, càng sốt ruột hơn, "Vệ Trường Hiên, huynh biết rõ hiện giờ hai nước đang giao chiến mà còn kết huyết minh với vương tử nước địch. Nếu chuyện này đồn ra ngoài thì tính mạng huynh không giữ nổi đâu."
Vệ Trường Hiên im lặng một hồi, "Đương nhiên ta biết," Chàng quay đầu, một lần nữa nhìn ra quan ngoại, "Nhưng ta sợ bỏ lỡ lần này, ta sẽ không có cơ hội nào giết A Sử Na Nỗ Nhĩ nữa."
Uất Trì Phong nhìn chàng, lo lắng nói, "Vệ Trường Hiên, huynh nóng lòng muốn giết A Sử Na Nỗ Nhĩ là để báo thù cho Trần Thiệu, hay là còn nguyên nhân khác?"
Vệ Trường Hiên bị hắn hỏi, ngẩn người, "Nguyên nhân khác?"
"Ta cứ có cảm giác trong lòng huynh nóng vội, không giống như trận chiến lần trước ở Vân Hạp qua....Giống như muốn vội vã chứng minh điều gì đó." Uất Trì Phong gãi đầu, "Nếu là vì quân công, huynh không cần làm vậy. Việc thu phục Bàn Môn quan lần này đã là công lao lớn, huynh về triều rồi nhất định sẽ được khen thưởng. Nếu huynh muốn lấy đầu A Sử Na Nỗ Nhĩ, e là không dễ dàng như thế. Còn nhớ lúc trước Trần Thiệu cũng sốt ruột muốn báo thù nên rơi vào hiểm cảnh. Ta chỉ lo cuối cùng huynh cũng như hắn....."
Vệ Trường Hiên nghiêm mặt, không trả lời.
Thấy chàng như vậy, hẳn là trong lòng đã quyết, Uất Trì Phong biết nhiều lời cũng vô dụng, đành thở dài. Hai người cùng xuống ngựa, bước lên tòa lầu đã bị lửa hun cháy đen. Phóng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy dưới chân thành Bàn Môn quan sừng sững là đám quân sĩ đang cởi trần, mồ hôi đầm đìa, ra sức tu bổ tường thành.
"Mấy ngày này, huynh đều dẫn thủ hạ đến đây xây tường?"
Vệ Trường Hiên lắc đầu, "Xây dựng tường thành mới bắt đầu mấy ngày gần đây thôi. Khi bọn ta mới đến gần như không có thời gian rảnh." Chàng dừng một chút, lặng lẽ nói, "Ngoài thành có nhiều thi cốt dân chúng quá, trời lại nóng bức, ta chỉ có thể chôn vội. Mất tới mười ngày mới chôn được hết xác người."
Uất Trì Phong trầm mặc một hồi, "Trong thành có bao nhiêu người sống?"
"Không tới một ngàn."
Uất Trì Phong tức đến ná thở. Năm ngoái hắn đến Cam Châu, nơi đây vẫn là một thành thị biên thùy tấp nập. Chẳng ngờ một trận chiến hỏa qua đi, bách tính trong thành bị giết hại đến mức chẳng còn nổi một ngàn người. Hắn cắn răng, vung tay đấm xuống lan can mục nát, "Lũ Yến Ngu chó chết !"
Vệ Trường Hiên thấp giọng nói, "Giờ huynh đã hiểu vì sao ta nhất định phải giết A Sử Na Nỗ Nhĩ chưa?"
Uất Trì Phong ngẩn ra, "Nhưng sao huynh biết A Sử Na Nỗ Nhĩ sẽ còn vòng lại công thành? A Sử Na Cức Liên nói cho huynh sao?"
"Từ lúc hắn đi đến giờ vẫn chưa báo tin tức. Nhưng ta biết tính tình A Sử Na Nỗ Nhĩ gian xảo lại tham lam, mất tòa thành này hắn không cam lòng, nhất định sẽ đến lấy lại." Vệ Trường Hiên chống tay lên lan can, trầm giọng nói, "Chỉ cần hắn đến đây, ta nhất định không cho hắn cơ hội tẩu thoát."
Uất Trì Phong nhìn cặp mắt đen thẫm của chàng, cảm nhận rõ ràng quyết tâm hừng hực đến mức không màng sinh tử. Hắn cảm thấy lo ngại, bèn nói, "Vệ Trường Hiên, trước kia huynh từng nói mình còn điều vướng bận ở đô thành. Lần này sao huynh lại quả quyết xuất chinh như thế? Chẳng lẽ không còn gì vướng bận nữa sao?"
Trong đại trướng Bàn Môn quan.
Gió đêm thổi góc trướng bay phần phật, khiến ánh nến trong lều cũng lay động không ngừng. Vài thám báo mấy ngày trước phái ra đang đứng đó.
"Sau khi quân Yến Ngu rút khỏi thành Cam Châu, A Sử Na Nỗ Nhĩ lĩnh đại quân Yến Ngu rút lui, giờ đang ở ngoài Bàn Môn quan hai trăm dặm.
"Nhanh như thế đã lui hai trăm dặm, chẳng lẽ hắn định qua sông, về nha trướng Yến Ngu?" Uất Trì Phong lẩm bẩm. Hắn ngẩng đầu, nhìn những người khác trong doanh trướng, "Bạt Liệt tướng quân, ngài thấy sao?"
Bạt Liệt Viêm vóc người cao lớn cường tráng như một tòa tháp bằng sắt. Lão nhíu mày, hồi lâu mới nói, "Đã bảo qua giờ dậu thì đến đại trướng thương nghị việc quân, sao vị Vệ tướng quân kia còn lề mề chưa tới?"
Nghe giọng hắn đã có vẻ tức giận, Uất Trì Phong vội vàng đứng lên, "Vệ tướng quân đang ở dưới chân thành giám sát quân sĩ tu sửa thành trì bị hư hại, chứ không phải cố tình chậm trễ."
Bạt Liệt Viêm hừ lạnh, "Người Yến Ngu đã chạy xa thế rồi, hắn còn ở đó mà xây dựng tường thành. Ta thấy hắn chẳng qua đang tìm cớ làm hỏng quân cơ mà thôi."
Uất Trì Phong nhíu mi, vừa định nói chuyện thì chợt nghe tiếng người cất cao giọng bên ngoài trướng, "Thiết kỵ Yến Ngu như gió, tuy đã rút hơn hai trăm dặm nhưng khó mà nói chúng không đột kích trong vòng một đêm. Nếu không củng cố thành trì thì chẳng phải lại như lần trước, để Bàn Môn quan rơi vào tay giặc?"
Vừa dứt lời, màn trướng được vén lên, một thanh niên cao lớn bước vào. Áo giáp chàng dính đầy bụi đất nhưng khó giấu khí độ hơn người. Chàng chắp tay, "Bạt Liệt tướng quân, ta tới chậm."
Bạt Liệt Viêm lạnh lùng nhìn chàng, "Ngươi chính là Kỵ đô úy Vũ Lâm vệ Vệ Trường Hiên? Nghe nói ngươi đánh một trận ở Vân Hạp quan, một mũi tên bắn chết tướng địch Hạ Lỗ, lần này còn bắt được vương tử Yến Ngu A Sử Na Cức Liên. Thiếu niên anh hùng như vậy, quả khiến người ta bội phục."
Tuy lời trong miệng là thế nhưng giọng điệu lại không coi là đúng, hách dịch nói, "Nếu Vệ tướng quân xuất sắc như thế thì hẳn là lần xuất chinh này đã có kế sách đối phó với địch."
"Hai quân giao chiến, chẳng qua là giết nhau thôi, chưa có đối sách gì." Vệ Trường Hiên trầm giọng, "Tiếc là A Sử Na Nỗ Nhĩ liên tục rút lui, tạm thời chưa có cơ hội giao chiến."
"Nếu đối chiến thì đâu phải không có cơ hội?" Bạt Liệt Viêm vỗ bàn, "Mời Vệ tướng quân mang theo kỵ binh nhẹ cùng ta xuất chiến, đuổi theo đại quân Yến Ngu. Còn Uất Trì thiếu tướng quân và những người còn lại hãy canh giữ ở đây tiếp ứng."
Vệ Trường Hiên và Uất Trì Phong đều ngẩn ra, không ngờ lão lại đột ngột hạ lệnh như thế. Vệ Trường Hiên bèn nói, "Bạt Liệt tướng quân, vì sao lại vội vàng truy kích quân địch như thế?"
"Vừa rồi thám báo đã nói A Sử Na Nỗ Nhĩ đang lui về nha trướng Yến Ngu. Chúng ta còn không đuổi theo thì chẳng lẽ trơ mắt nhìn hắn trốn vào nha trướng?" Bạt Liệt Viêm dò xét nhìn Vệ Trường Hiên, "Vệ tướng quân tỏ vẻ khó xử như vậy, chẳng lẽ có gì không tiện?"
Vệ Trường Hiên lắc đầu, "Bạt Liệt tướng quân lẽ nào không thấy lạ? Lần này Yến Ngu động binh hết sức rầm rộ, nhưng một mẩu đất cũng chẳng giành được, sao có thể rút quân dễ dàng như thế?"
"Vệ tướng quân quả nhiên trẻ tuổi, không rành chiến sư." Bạt Liệt Viêm cười lạnh một tiếng, "Yến Ngu thường động binh vào lúc thu đông chứ không phải xuân hè, ngươi biết vì sao không? Vì người Yến Ngu sống nhờ chăn thả. Xuân hạ mà không có người chăn thả thì thu đông chết đói. Bây giờ, A Sử Na Nỗ Nhĩ đã mang hai mươi vạn quân ra ngoài hơn hai tháng. Dù hắn có muốn kéo dài thì Khả Hãn Yến Ngu cũng quyết không cho phép. Hơn nữa, lần này bọn chúng động binh là thừa lúc Thác Bạt công bệnh nặng. Nhưng giờ Thác Bạt công đã khỏe lại, tin tức truyền ra ngoài rồi, quân Yến Ngu làm sao dám xâm phạm uy nghiêm của Thác Bạt công?"
Vệ Trường Hiên nghe thế, bỗng ngước lên nhìn thẳng vào mắt lão, thấp giọng nói, "Dám hỏi Bạt Liệt tướng quân, Thác Bạt công quả thật đã khỏi bệnh sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi