NGẮM TẬN NON SÔNG

Qua giờ Dậu, ánh đèn lay động trong noãn các, vương phủ cuối cùng cũng khai tiệc. Khác tới dự chỉ hơn mười người, người ngồi đầu đương nhiên là Mục vương Dương Diễm. Bên trái là Trung thư lệnh Tạ Ngao. Tham dự tiệc còn có Lan đài lệnh Hàn Bình, Ngự sử Ôn Chỉ, tất cả đều ngồi ghế thủ hạ.
Tạ Ngao nâng chén trước tiên, "Kính chúc điện hạ nguyên tiêu như ý, điện hạ thiên tuế."
Mọi người đồng thanh hô, "Điện hạ thiên tuế."
Yến tiệc vừa mở ra, các nhạc công cách một tấm rèm bắt đầu tấu đàn. Nơi này khác với biệt phủ, không có thị nữ nào hầu hạ trong tiệc mà toàn các đầy tớ thanh tú, chỉ chừng hơn mười tuổi, mặc trù sam màu trắng, nhẹ nhàng đi lại giữa các bàn. Món được dâng lên khai vị là canh vi cá hầm bí đỏ, sắc nước vàng óng, điểm xuyết chút rau xanh, đựng trong chum phỉ túy, hương vị nồng đậm.
Lý Ngọc Sơn cười khẽ, "Điện hạ vốn quen ăn uống thanh đạm, sao hôm nay lại đổi khẩu vị thế?"
Trưởng sử vương phủ Đường An đứng sau Mục vương liền nói, "Không phải đổi khẩu vị, mà chỉ vì mấy hôm trước Tạ tướng bày một bàn tiệc vi cá nướng, nghe nói bày tới trăm mâm, lời đồn vang xa khắp kinh thành, Chủ tử nghĩ nếu bữa tiệc nguyên tiêu lần này quá thanh đạm thì e là hơi keo kiệt quá, mới sai tiểu nhân dốc sức chuẩn bị món ăn."
Mọi người đều bật cười, Tạ Ngao cũng cười theo, "Đường trưởng sử đang trêu đùa Tạ mỗ đấy ư? Bước tiệc lúc trước chẳng qua là tiệc nhỉ dân dã mà thôi, sao dám đánh đồng với yến tiệc của vương phủ." Hắn nhấp một ngụm canh, lại thở dài, "Ngay cả lúc trước khi Tạ mỗ còn công tác tại Đam Châu cũng chưa từng thưởng thức vi cá hảo hạng cỡ này.
"Đây là cống vật của Kha Lăng quốc ở biển nam, thật ra không quá quý giá, chỉ là mới lạ thôi." Đường An giải thích xong lại phất tay, các món lần lượt được dâng lên bàn thực khách.
Các món dâng theo thường lệ là đủ thứ điểm tâm mặn ngọt phổ biến trong yến tiệc nhà sang như hồng la đinh, tiểu thiên tô, anh đào tất lợi, sau đó là ngũ sinh bàn, bát tiên bàn. Trong đó có một món nướng nhẹ, thường là nướng lưỡi dê, nhưng vì hoàng tộc mang họ Dương nên quan viên trong triều kiêu kị, dùng lưỡi nai. Mau mà lưỡi nai còn non, sau khi tẩy sạch thì cắt lát, nướng trên lửa vừa, rắc thêm tía tô và hạt tiêu, hương vị ngon hiếm thấy. Món nướng này được đặt trong khay sơn son thiếp vàng, tôi tớ cẩn thận bưng lên, đang định dâng đến bàn Mục vương thì Đường An đã nhanh tay lẹ mắt ngăn cản, quát lớn, "Chủ tử không ăn thịt nai, còn không mau bưng xuống."
Tạ Nghao nghe vậy, hơi buồn cười. Sau một thời gian giao thiệp, hắn đã biết sở thích của vị Mục vương này hơi lạ lùng, ví dụ như ghét mùi phấn son, không gần nữ giới, lại ghét các phương sĩ làm chuyện bói toán, ngay cả Thái Bặc thự cũng không tiếp. Chẳng ngờ y lại còn kiêng kị cả đồ ăn, không ăn thịt nai.
DƯơng Diễm nhận ra hắn đang nhìn mình, nhấc mắt lên hướng về phía Tạ Ngao, nhếch môi cười nhẹ, "Bổn vương kính Tạ tướng một ly."
Tạ Ngao vội đứng lên, "Sao dám nhận." Hắn ngửa cổ uống rượu, lại cười nói, "Hôm nay Hàn đại nhân, Ôn đại nhân đều đã nhậm chức quan trọng ở hai tỉnh, nếu bàn đến tướng quyền thì chư vị đều có, thần không kham nổi danh xưng Tạ tướng này."
Dương Diễm mỉm cười, "Tạ đại nhân giờ đã là Trung thư lệnh, chưởng quản các vị hiền sĩ ở Bạch Lộc viện. Hàn Bình Ôn Chỉ chẳng qua chỉ là người chia sẻ chút việc vặt với Hàn đại nhân mà thôi. Nếu thật sự bàn tới thì Tạ đại nhân mới là đương kim đệ nhất tướng quốc."
Tạ Ngao liên tục xua tay, "Điện hạ chớ nói cái gì mà đệ nhất tướng quốc. Thời gian này Tạ mỗ vẫn bị hoàng thượng trách móc nhiều, không biết phải làm sao cho phải, còn sợ sắp phải về quê chăn vịt đây."
"Ồ?" Dương Diễm nhướn mày, "Bây giờ âm mưu tạo phản đã bị phanh phui, biên cương ổn định, hoàng thượng tọa hưởng thái bình, có gì mà phiền não?"
Tạ Ngao cầm ly rượu cười khẽ, "Điện hạ thấy hiểu lòng người như thế, sao lại không rõ mấy năm nay hoàng thượng lo lắng điều gì?"
Dương Diễm rũ mắt, "Nghe ý Tạ đại nhân thì phải chăng hoàng thượng vẫn lo vấn đề người Đông Hồ như trước?"
Tạ Ngao thấy y nói rõ, liền thở dài, "Nếu điện hạ đoán ra thì hẳn cũng biết dụng ý của hoàng thượng khi phong ngài làm Tây Bắc đại đô hộ năm ngoái. Thác Bạt công đã bệnh gần một năm, cả Đông Hồ lẫn triều đình đều hoảng sợ. Nghe nói đám đại đô hộ Đông Hồ trấn thủ biên cương đều điều binh mã đến Lương Châu giữ bo bo, không để tâm đến triều đình, ắt hẳn có âm mưu tạo phản. Nếu điện hạ không thay triều đình ra mặt thì chỉ sợ có một ngày, Đông Hồ sẽ động binh nổi loạn."
Lời của hắn càng về sau càng khiến người khác kinh sợ, những lời cuối cũng vô thức mà cất cao lên. Bữa tiệc rượu rộn ràng chợt im phăng phắc, mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.
"Tạ đại nhân chớ lo." So với đám người đang hoang mang, Dương Diễm lại có vẻ ung dung lạ thường, chỉ thản nhiên nở nụ cười, "Chuyện Đông Hồ, bản vương đã có tính toán trong lòng từ trước rồi."
Tạ Ngao giật mình, "Ý điện hạ là...."
Hắn vừa định hỏi chi tiết thì chợt nghe tiếng pháo đùng đoàng bên ngoài. Đây là tập tục nguyên tiêu, vừa nghe đã biết tới canh hai rồi. Sau khi đốt pháo sẽ thả đèn hoa đăng. Quả nhiên chỉ một lát sau, quả sự Phương Minh bước vào noãn các, khom người nói, "Chư vị đại nhân, giờ lành đã điểm, trong đình viện đã chuẩn bị đèn hoa đăng đủ mọi sắc màu, mời các vị đại nhân tới thưởng lãm."
Dương Diễm dẫn đầu cười nói, "Chứ vị đã cơm no rượu sau, chi bằng đến trước đình ngắm đèn, hưởng chút không khí vui mừng năm mới, cũng để tỉnh rượu luôn."
Mọi người đều cười đáp, ai nấy đều say lâng lâng, lập tức có người hầu từ đằng sau bước tới dìu, khoác thêm áo khoác, đỡ bọn họ ra khỏi noãn các.
Dọc hành lang ngoài noãn các cũng thắp những ngọn đèn nhỏ xinh xắn. Có con suối nhỏ chảy xuyên qua dưới hành lang, mặt nước rải rác những chiếc đèn hoa đăng màu sắc. Đèn soi bóng nước, chiếu rọi lung linh. Đi tiếp một lát là tới vườn sau của Mục vương phủ. Nhìn ra phía xa chỉ thấy một chiếc đèn kéo quân màu bạc trắng khổng lồ treo phía chân trời, tựa như trăng tròn rơi xuống mặt đất, Ánh sáng tỏa ra chiếu rọi đầu cành, quả là cảnh thiên thượng nhân gian không bút mực nào tả xiết.
Bên ngoài vang tiếng cười vui không ngớt, noãn các lại im lặng lạ thường. Ban nãy chỉ có Hàn Bình không theo mọi người đi ra. Y dường như đã say lắm, không đứng dậy được, chỉ hướng lên thượng tòa, chắp tay, "Thần tửu lượng kém cỏi, xin điện hạ cho thần nghỉ ngơi một lát."
Dương Diễm im lặng gật đầu, nâng tay. Một người hầu lanh lợi liền bước tới khoác áo ấm cho Hàn Bình, hầu hạ y lui vào một góc nằm nghỉ.
Cuối cùng, trong noãn các chỉ còn lại Dương Diễm và Tạ Ngao vẫn ngồi nguyên chỗ cũ. Các tôi tớ bưng cơm thừa canh cặn xuống, lại dâng trà xanh cùng điểm tâm, sau đó lẳng lặng lui ra ngoài.
Tạ Ngao lặng lẽ nhìn chủ tọa, muốn nói nhưng lại thôi.
"Sao vậy? Tạ đại nhân có gì muốn hỏi bổn vương?" Dương Diễm nhấc chén trà, thong thả hỏi.
"Điện hạ có thể cho thần biết rốt cuộc có kế hoạch gì ứng phó với Đông Hồ?" Tạ Ngao có chút lo lắng chuyện này. Hắn đứng lên, quỳ xuống trước bàn Dương Diễm, "Năm ngoái, âm mưu làm phản của Lý Chuy tuy rằng đã dẹp xong, nhưng mấy nhà thế tộc vẫn chưa chịu từ bỏ. Bọn họ muốn dốc toàn lực đối phó với điện hạ và thần. Nếu điện hạ không xử trí được phía Đông Hồ thì bọn họ sẽ nhân cơ hội đó, chỉ e các thế tộc sẽ hợp sức với nhau vu tội danh để hãm hại điện hạ."
Dương Diễm nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay hắn, "Bổn vương biết Tạ đại nhân lo lắng, nên không ngại nói cho ngài. Bổn vương không chỉ có kế sách để thu xếp ổn thỏa phía Đông Hồ, mà còn có thể trấn an các nhà thế tộc kia nữa."
Tạ Ngao ngẩn ra, "Lý gia có địa vị vô cùng quan trọng trong thế tộc. Chuyện mưu phản năm ngoái, Lý gia đã khiến cho các thế tộc đều bị liên lụy. Mãi đến sau này, Lý Chuy tự sát trong ngục, lủa giận của bọn họ càng ngút trời. Trong tình cảnh đó mà điện hạ lại có cách trấn an được bọn họ sao?"
Thấy hắn tỏ vẻ nghi hoặc, Dương Diễm khẽ cười, "Xem ra Tạ đại nhân không tin lời bổn vương rồi."
"Nào có." Tạ Ngao vội nói, "Từ khi thần cùng điện hạ tương giao, điện hạ chưa một lần thất tín với thần. Bình ổn Đông Hồ, trấn an thế tộc, chuyện này đối với người ngoài thì khó như lên trời, nhưng điện hạ thì nhất định là dễ như trở bàn tay."
Dương Diễm cười lớn, "Nếu tin bổn vương thì đừng lo lắng." Y quay đầu gọi vọng ra ngoài, "Người đâu."
Người vào không phải tôi tớ mà là trưởng sử Đường An. Hắn bưng một chiếc khay tới, trong đó chẳng phải điểm tâm mỹ lệ mà chỉ là một bát gốm nhỏ màu trắng đơn sơ, trong bát chứa nước canh sóng sánh nhạt màu.
"Đây là....tổ yến?" Tạ Ngao có chút khó hiểu.
"Nghe nói trong cung chỉ có sủng thần tâm phúc của hoàng thượng mới có thể được ban tổ yến mỗi ngày sau khi tan triều. Hai năm nay, chỉ Tạ đại nhân được hưởng ân sủng ấy. Cho nên bổn vương cũng mời Tạ đại nhân nếm thử tổ yến ở phủ ta xem có khác với trong cung hay không."
Tạ Ngao kinh ngạc, nhưng lại thả lỏng thật nhanh. Tuy hắn đã sớm nhận ra vị vương gia này tâm tư sâu nặng, nhưng không ngờ y thiếu kiên nhẫn đến thế. Hắn thầm nghĩ bụng, nếu sau này hai người trở mặt thì hắn sẽ có bằng chứng để nói rằng Mục vương có lòng không thần phục. Hắn không để lộ chút cảm xúc nào trên mặt, chỉ khẽ cười nói, "Hóa ra điện hạ cũng có thói quen ban tổ yến cho người khác. Thần nghĩ bụng không chừng tổ yến của vương phủ còn cao cấp hơn trong cung cũng nên." Dứt lời liền bưng bát lên uống sạch.
Dương Diễm có vẻ hết sức vui mừng, "Tạ đại nhân là người trí tuệ, quả không khiến bổn vương thất vọng." Y dừng một lát, dường như sực nhớ ra, "Phải rồi, vẫn còn một chuyện bổn vương muốn thỉnh giáo."
"Xin điện hạ cứ nói."
Dương Diễm ghé sát vào tai hắn, giọng vô cùng nhỏ, "Lúc trước, khi ngươi dùng độc giết Điền công công, nghĩa phụ của Vệ Trường Hiên, cũng dùng hạc đỉnh hồng sao?"
Nụ cười của Tạ Ngao chợt đông cứng, máu toàn thân tựa như đóng băng. Cảm giác lạnh ngắt chạy dọc sống lưng lên thẳng đỉnh đầu. Hắn bỗng nhiên đánh rơi bát gốm trắng trong tay, đứng bật dậy.
"Tạ đại nhân chớ vội." Dương Diễm nhích lại gần, vẫn hơi mang nét cười, "Càng nóng nảy, độc càng phát nhanh."
"Ngươi thật sự hạ độc ta?" Tạ Ngao tựa như một con rối gỗ đứt dây, cứng đơ tại chỗ, cặp mắt mở lớn nhìn Dương Diễm trừng trừng như muốn moi móc xem rốt cuộc y đang nghĩ gì, nhưng nét mặt đoan chính của y lại chẳng hề dậy sóng.
"Tạ đại nhân không phải vừa nói rồi sao, không thể dễ dàng mà trấn an nhóm thế tộc đang phẫn nộ. Nỗi oán giận của họ bắt nguồn từ vụ án Lý Chuy mưu phản, đương nhiên cũng phải trấn an từ đó. Bổ vương nghĩ tới nghĩ lui, xem ra chỉ có giao nộp kẻ cầm đầu khởi xướng mới thỏa đáng."
"Việc này rõ ràng do ngươi!" Tạ Ngao nhào về phía trước, định tóm lấy y, nhưng bỗng nhiên đau đớn quằn quại, trán nổi gân xanh, đôi môi bầm tím, chỉ có thẻ làu bàu trong miệng, "Là ngươi....Chính ngươi làm ra lá thư đó....Ngươi là kẻ chủ mưu...."
"Nhưng câu nói đại nghịch bất đạo 'hoàng tử còn nhỏ, nên lập tân quân' ở trong thư lại do Tạ đại nhân nghĩ ra." Dương Diễm vẫn mỉm cười, "Hơn nữa, cũng chính Tạ đại nhân là người dâng phong thư cho hoàng thượng, không phải sao?"
Tạ Ngao sững người, bỗng nhiên ho dự dội, tựa như muốn nôn sạch những thứ mình vừa uống ra, nhưng không nôn được. Hắn ho tới mức trào nước mắt, mới ngẩng mặt quay về phía Dương Diễm, nức nở khóc, "Điện hạ....Điện hạ..."
Dương Diễm rũ mắt, bình thản nói, "Thực không dám giấu diếm, bổn vương đã viết xong tấu chương từ đầu đến cuối về việc này, dâng vào trong cung. Nói vậy, mấy ngày nữa hoàng thượng sẽ hạ chiếu sửa lại án oan cho Lý Chuy, Sau tối nay, Tin Tạ đại nhân ngươi tự sát cũng truyền khắp Kiến An, ngươi sẽ không phải chịu khổ trong lao ngục, cũng không liên lụy tới già trẻ lớn bé, chẳng phải là chết rất có ý nghĩa sao?"
"Ngươi....Ngươi...." Tạ Ngao thấy hai mắt tối sầm, ôm ngực thở dốc, "Ta được hoàng thượng nể trọng, có nhiều môn sinh trong triều. Ngươi hạ độc giết ta thì sau này có thể đối phó được sao?"
Dương Diễm thong thả đứng lên, "Sao Tạ đại nhân ban nãy còn sáng suốt, giờ đã hồ đồ rồi? Không sai, Tạ đại nhân là sủng thần tâm phúc của hoàng thượng, hắn không nỡ để ngươi chết. Nhưng một sủng thần mà so sánh với ngôi vị hoàng đế yên ổn thì hắn chọn cái nào?" Y lắc đầu nói, "Hiện giờ thế cục Đông Hồ chưa rõ, hắn ăn ngủ còn không yên. Ngươi cũng biết hắn chỉ có thể trông chờ vào bổn vương để thay hắn lo liệu Đông Hồ. Cho nên hắn sao có thể vì ngươi mà trách tội bổn vương được?"
"Còn về môn sinh của ngươi..." Dương Diễm cúi đầu cười khẽ, "Sau kỳ thi mùa xuân năm ngoái, Tạ đại nhân chưởng quản Bạch Lộc quán, thu nạp môn sinh, nhưng lại không dựa vào tài học cao thấp mà chọn lựa hiền sĩ, chỉ dựa vào lễ vật cao thấp mà đề bạt chức quan. Đám quan viên nhậm chức năm ngoái đa phần chỉ là đám đầu óc tầm thường, còn người có kiến thức thì đều được Lan Đài lệnh Hàn đại nhân sắp xếp chọn từ Bạch Lộc quán, sắp xếp cho vài chức quan ghi chép nhàn tản. Ngươi đoán xem các môn sinh đó kính trọng ngươi hay là kính trọng Hàn đại nhân hơn?"
Nói tới đây, Tạ Ngao vội nhìn về phía góc noãn các, thấy Hàn Bình say rượu ban nãy đã ngồi dậy, ánh mắt trong veo, chẳng có chút đờ đẫn nào, vẫn luôn quan sát một màn diễn từ đầu tới giờ.
"Các ngươi...Các ngươi đã sớm tính đến bước này!" Cơ thịt trên mặt Tạ Ngao run rẩy, máu đỏ sậm tràn khỏi khóe miệng. Hắn bỗng nở nụ cười dữ tợn, "Dương Diễm, ta vẫn không hiểu. Ngươi rõ ràng còn nhiều thủ đoạn để chặn miệng lũ thế tộc. Ta còn nhiều tác dụng với ngươi, ta sống có lợi hơn cho người, vì sao....Vì sao lại phải giết ta?"
Dương Diễm nghe hắn nói, thoáng sững sờ, rồi cúi đầu đáp lại, "Ngươi nói không sai, nếu ta giữ mạng cho ngươi thì vẫn còn nhiều tác dụng. Ta giết ngươi chỉ vì một nguyên nhân duy nhất, là vì Vệ Trường Hiên." Giọng y lạnh như băng, "Ta muốn ngươi đền mạng cho nghĩa phụ hắn."
"Vệ Trường Hiên..." Hắn lẩm bẩm cái tên này, tựa như chết không nhắm mắt, "Ngươi rõ ràng đã nói hắn chỉ là người hầu của ngươi...."
"Phải, ta nói hắn là người hầu của ta, còn Tạ đại nhân là bằng hữu ta muốn kết giao, hai người các ngươi không thể so sánh với nhau. Lời này không hề giả." Dương Diễm dừng một chút, khẽ thở dài, "Bởi vì trên đời này, không một ai xứng đáng so sánh với Vệ Trường Hiên."
Sau trống canh ba, noãn các mới thay hương mới, mùi máu tươi nồng nặc ban nãy đã bị xua đi ít nhiều. Trong phòng chỉ còn lại Dương Diễm và Hàn Bình ngồi đối diện nhau ở hai bên bàn.
"Việc này đã xong, không biết sau này điện hạ có tính toán gì?" Hàn Bình nâng chén, nhẹ giọng nói.
"Phía Đông Hồ đã loạn lắm rồi, ta muốn đích thân đi một chuyến."
Hàn Bình có chút ngạc nhiên, "Tới Lương Châu?"
Dương Diễm gật đầu, rồi lại lắc đầu, "Không, đi Cam Châu trước."
Hàn Bình như cười như không, cúi đầu uống rượu, "Cũng được. Khi nào ngài đi?"
"Ta đã sai Phương Minh thu dọn hành tranh rồi, mấy ngày nữa lên đường." Y ho khẽ một tiếng, "Sau khi ta rời kinh, chuyện Kiến An đành phải dựa vào tiên sinh vậy."
Hàn Bình cười cười, "Tân tướng đột nhiên chết, Mục vương lại rời kinh, chỉ sợ trong triều sẽ hỗn loạn mấy ngày. Nhưng ngài yên tâm, bọn Lan Úc vẫn còn ứng phó được."
Dương Diễm lại không cười, chỉ lặng lẽ sửa tà áo ngồi ngay ngắn, hành lễ với Hàn Bình, "Mấy năm nay, xin cảm tạ tiên sinh."
Hàn Bình ngẩn ra, buông chén rượu xuống, cũng ngồi thẳng dậy, "Không, chính ta phải cảm tạ điện hạ." Y thấp giọng nói, "Trừ điện hạ ra, chỉ e trên đời này không còn ai khác giúp ta vươn tới khát vọng."
Dương Diễm ngước mắt về phía Hàn Bình, chậm rãi nói, "Dương Diễm nhất định sẽ không khiến tiên sinh thất vọng."
Sau nửa đêm, Đường An khoác áo dính tuyết bước vào Mặc Tuyết các. Dương Diễm còn chưa nghỉ ngơi, vừa nghe tiếng bước chân liền hỏi, "Thu xếp xong chưa?"
"Rồi ạ."
"Ngươi về chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa đi Hà Tây với ta."
Mệnh lệnh có chút đột ngột, nhưng Đường An cũng không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ thưa vâng rồi xoay người định rời đi.
"Khoan đã." Dương Diễm lại gọi hắn về, khẽ nhếch môi, "Trước khi đi, lấy thủ lệnh của ta đến nhà tù Tông Chính tự, thả một người ra."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi