NGẮM TẬN NON SÔNG

Cuối mùa hè năm Vĩnh Anh thứ tám, Thác Bạt Tín qua đời.
Thế cục ở Tây Bắc lại không hề dậy sóng dữ dội như đã hình dung. Độc Cô Liệt và Uất Trì Hiền đứng đầu nhóm đại đô hộ, nghe theo di mệnh của Thác Bạt Tín, lập Mục vương Dương Diễm làm tân Thác Bạt gia chủ/ Tuy các hậu duệ Đông Hồ khác có lén lút phê bình nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải rời Lương Châu, quay về phiên trấn.
Mùa thu năm đó, xa giá của Mục vương về tới Kiến An, đồng hành còn có chủ tướng trong chiến dịch Bàn Môn quan chống lại Yến Ngu, Vệ Trường Hiên. Ngày bọn họ quay về, Vĩnh An đế không chỉ phái văn võ bá quan ra khỏi thành nghênh đón mà còn dùng ngự liễn đưa rước. Từ khi Đại Chiêu khai triều đến nay chưa từng có ai nhận được ân sủng bậc này.
Kim Ngô vệ giương cao long kỳ, bảo vệ hai bên ngự liễn, long trọng mở đường. Một thiếu niên ngồi trong liễn ngửa đầu nhìn lá cờ rực rỡ bay lồng lộng trên không, tán thưởng nói, "Thật là phô trương."
Đường An ngồi kế bên cười nói, "A Nhĩ Thái thiếu gia, đây là nghi thức dành cho thiên tử, đương nhiên là rất long trọng." Hắn không dám ngồi đường hoàng trong liễn, chỉ dám nửa ngồi nửa quỳ, thấp giọng nói với Dương Diễm. "Nói ra thì, hoàng thượng dùng lễ nghi như vậy đối với chủ tử liệu có hơi làm quá không?"
"Lễ nghi này không phải dành cho ta, mà chỉ vì trong tay ta nắm binh quyền Đông Hồ." Dương Diễm ngồi chính giữa liễn nhẹ nhàng buông mắt, làm ngơ với muôn lời tung hô ca tụng bên ngoài, chỉ cười khẽ, "Lúc trước ta giết sủng thần của hắn, trong lòng hắn oán trách ta. Nhưng giờ ta mang chủ lệnh của Thác Bạt gia về đây, hắn không có cách nào, đành phải dùng cách này để gỡ bỏ hiềm khích với ta. Ta đoán những nghi thức này chỉ là một phần thôi, về sau còn có ân huệ khác nữa."
Đường An cúi đầu, "Chủ tử sáng suốt."
Độc Cô Hoành chẳng buồn để tâm đến cuộc trò chuyện của hỏ, chỉ hiếu kỳ nhìn quanh, mơ hồ thấy bóng dáng của vị thanh niên tướng quân kia, thắc mắc hỏi, "Cữu cữu, chẳng mấy khi có dịp ngồi xe của hoàng đế, sao Vệ tướng quân không tranh thủ một lát."
Dương Diễm hừ khẽ, "Tuy hoàng liễn cao quý nhưng ngồi cũng chẳng dễ chịu đâu, Vệ Trường Hiên không thích thế." Y nói, lại nhẹ giọng như lẩm bẩm. "Nếu được, ta cũng muốn xuống xe, cùng cưỡi một con ngựa với Vệ Trường Hiên."
Cỗ xe hoa lệ này đến ngoài cửa Tuyên Chính điện của Thái An cung, các trọng thần mặc áo tím đã chờ sẵn ngoài thêm, chi làm hai bên, nghiêm trang nín thở. Ngự liễn dừng lại rồi, một thanh niên ăn vận khải giáp trang trọng cưỡi tuấn mã màu xanh xám mới xoay người xuống ngựa, cùng Mục vương bước lên thềm.
Tuy đa phần mọi người đều tỏ vẻ vui sướng, nhưng cũng có vài ngoại lệ. Đứng hàng trên cùng là các vị lão công khanh, hướng mắt nhìn hai người trẻ tuổi kia, nét mặt lộ vài phần không vừa ý. Trong mắt bọn họ, lễ nghi mà hoàng thượng dùng để đưa rước hai vị này quá mức long trọng, không cần thiết. Nhưng mà bọn họ chẳng ai dám mở lời khuyên can. Dù sao thì một người chống giặng ngoại xâm, một người bình ổn nội loạn, nổi bật sáng chói, không nên chọc vào.
Độc Cô Hoành không có chức quan nên không thể vào điện, chỉ có thể đứng cùng Đường An ở dưới thềm. Hắn ngửa đầu nhìn hai vị kia bước lên, gió thu thổi bay tà áo, tựa như một cánh chinh hùng vĩ giang rộng giữa trời xanh. Nơi bọn họ đi qua, triều thần đều cúi đầu không dám nhìn thẳng.
"Nhìn cữu cữu và Vệ tướng quân," Thiếu niên cực kỳ ngưỡng mộ hai bóng lưng kia, thì thầm, "Quả là rất oai phong."
Đường An đứng sau hắn, nhẹ giọng thở dài, "Tuy rằng oai phong, nhưng đến được ngưỡng này cũng chẳng dễ dàng." Hắn cảm thán, rồi lại mỉm cười, "Nói không chừng về sau A Nhĩ Thái thiếu gia cũng có cơ hội khiến bách quan nhường đường, một bình bước lên thềm ngọc của Tuyên Chính điện."
Độc Cô Hoành dường như chưa từng hình dung tới điều đó. Hắn ngượng ngùng gãi đầu, "Khả năng đó....không lớn lắm."
Thấy các công thần lục tục vào trong điện, Độc Cô Hoành tò mò rướn cổ, "Những người này cũng vào theo, vậy là chuẩn bị mở hội à?"
"Đây là đại điển phong thưởng. Chiến dịch Bàn Môn quan năm ngoái toàn thắng, tướng lãnh khải hoàn trở về đều đã được ngợi khen và phong thưởng. Chỉ có Vệ tướng quân bị thương nặng, chưa thể hồi kinh. Nghe nói hoàng thượng muốn thăng chức cho hắn thành Hoài Hóa tướng quân, hôm nay sẽ tuyên chiếu trước điện."
Độc Cô Hoàng gật đầu hỏi, "Vậy cữu cữu thì sao? Cũng được phong thưởng chứ?"
Đường An ngây ra một lúc, rồi bật cười, "Chủ tử đã một tay bình ổn thế lực Đông Hồ, đương nhiên là có công lớn, hoàng thượng nhất định sẽ ngợi khen, nhưng mà....Chắc không có tấn phong đâu." Nói tới đây, nụ cười của hắn có chút gượng gạo, "Chủ tử đã là Mục vương, lại kiêm chức Tư Không lẫn Tây Bắc đại đô hộ. Dù hoàng thượng có muốn gia phong cũng chẳng còn chức quan nào cao hơn nữa."
Lúc này, ở trong đại điện, chiếu đã tuyên xong, Vệ Trường Hiên cảm tạ hoàng ân rồi lui xuống. Nào ngờ vừa ra đến cửa đã bị một đám người vây quanh chúc tụng. Người đến đa phần là các thủ hạ cũ ở Vũ Lâm vệ, còn cả người quen cũ là Viên tiểu hầu. Mọi người chúc mừng không ngớt, khiến đầu chàng cũng đau ê ẩm. Đang lúc phải ứng phó mệt mỏi thì cánh cửa điện phía sau lại mở ra. Đám võ tướng thô kệch không hẹn mà cùng nhau im bặt, chỉ có mỗi Viên Hùng chưa hay biết gì, còn oang oang nói, "Vệ tướng quân đêm nay mở tiệc, chán Minh Nguyệt lâu lắm rồi, chuyển sang Hợp Hoan lâu đi. Tóm lại, đêm nay không say không về!"
Hắn còn chưa nói xong, một giọng nói âm u chợt cất lên sau lưng, "Các vị thật có hứng."
Viên Hùng ngẩn ra, vừa quay đầu lại, mặt đã xanh mét, "Mục...Mục vương điện hạ."
Vẻ mặt Dương Diễm lạnh như băng, hờ hững ngước lên, không thèm để ý đến Viên Hùng mà chỉ dõi về phía Vệ Trường Hiên, "Chúc mừng Hoài Hóa tướng quân."
Vệ Trường Hiên buồn cười lắm nhưng phải cố nhịn, thuận theo nói, "Đa tạ Mục vương điện hạ."
Thấy bộ dạng khách sáo của hai người họ, những người khác chỉ đành lặng lẽ lui về phía sau. Bọn họ đều nghe về phong thái làm việc của Mục vương điện hạ, nên khi đứng trước mặt y thì chẳng dám thở mạnh, càng không dám lớn tiếng cười đùa như ban nãy.
May mà Vệ Trường Hiên hiểu ý, quay đầu nói với bọn họ, "Ta và điện hạ có đôi lời muốn trao đổi, các vị ra ngoài cửa cung chờ một lát."
Chàng vừa mở lời, những người khác lập tức tứ tán, không dám ở lại. Chẳng qua mấy giây, ngoài điện chỉ còn lại hai người.
"Hoài Hóa tướng quân có gì muốn nói với bổn vương?" Dương Diễm nhướn mi, ra vẻ kinh ngạc.
Vệ Trường Hiên lặng lẽ nghiến răng, ghé sát vào tai y, "Dã Hề, còn làm bộ làm tịch nữa thì tối về sẽ không tha cho ngươi đâu."
Dương Diễm quả nhiên không nhịn được, bật cười một tiếng.
Vệ Trường Hiên cũng cười, "Đại điển hôm nay hoàn tất rồi, ta còn phải về đại doanh Vũ Lâm vệ một chuyến. Ngươi thì sao? Định ngồi xe về phủ à?"
Dương Diễm khẽ lắc đầu, "Ban nãy ngự tiền chuyển lời nhắn, nói hoàng thượng muốn dùng bữa tối với ta, e là tạm thời chưa rời cung được."
"Hắn cố ý bảo ngươi ở lại dùng bữa, có chuyện gì sao?"
"Chắc không phải chuyện xấu." Dương Diễm thờ ơ nói, "Cũng vừa lúc ta có chuyện khác muốn bẩm báo với hắn."
Vệ Trường Hiên biết bây giờ y một mình kiêm nhiều chức, đều là chính sự phức tạp, cho nên cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu, "Thế thì ta đi trước nhé. Ban nãy ngươi nghe rồi đấy, Viên tiểu hầu lại muốn mời rượu, đêm nay chắc không thoát được rồi."
"Phải, các ngươi định say quên lối về chứ gì?" Dương Diễm cười nhẹ như mây bay gió thổi.
Vệ Trường Hiên cười cười, xoay người định đi thì chợt thấy ống tay áo căng ra, dường như bị Dương Diễm níu lấy. Chàng thoáng sửng sốt quay lại thì thấy nét mặt Dương Diễm vẫn như thường, im lặng mím môi. Chàng lập tức hiểu ra, lại gần y nhẹ nhàng nói, "Đến tối ta lại tới vương phủ tìm ngươi."
Lúc này Dương Diễm mới hài lòng buông tay. Nghe tiếng chân Vệ Trường Hiên bước xuống thềm ngọc đi xa dần, khóe miệng y vẫn cong lên.
"Đường trưởng sử." Độc Cô Hoành đứng ở xa nhìn thấy cảnh này, hơi nghi hoặc, "Ngươi có cảm thấy giữa Vệ tướng quân và cữu cữu có gì đó khác thường hay không?"
Sắc mặt Đường An chợt tái, rồi lập tức mỉm cười, "A Nhĩ Thái thiếu gia nói gì vậy? Chủ tử và Vệ tướng quân quen biết từ nhỏ, tình nghĩa sâu nặng, dù có thân mật hơn so với người khác thì cũng đâu lạ lùng gì?"
"Ta chỉ có cảm giác." Độc Cô Hoành vẫn đăm đăm nhìn phía trước, chỉ thấy tịch dương huy hoàng chiếu lên thềm điện, dát một tầng kim hồng ấm áp lên khóe môi hơi cong của Dương Diễm, "Tuy cữu cữu lúc nào cũng mỉm cười nhưng là nụ cười lạnh lùng, cao cao tại thượng, rất khó gần gũi. Chỉ khi ở trước mặt Vệ tướng quân, người mới cười vui vẻ như thế. Đó hoàn toàn không giống Mục vương, mà chỉ như một đứa trẻ."
Thường ngày, nếu không có cung yến thì Vĩnh An đế rất ít khi mời người khác ở lại dùng bữa, thế mà giờ lại mời riêng Mục vương. Nếu là người khác thì hẳn phải thấy vinh sủng vô vàn, nhưng Mục vương từ đầu đến cuối chẳng hề tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh. Sauk hi đám cung nhân thu dọn cơm canh chén bát đã dùng xong, mở rộng cửa điện, để gió thu cuốn hương hoa quế ngọt ngào vào gian phòng.
"Mục vương, chuyến đi Tây Bắc lần này có thuận lợi không?" Vĩnh An đế Dương Giải nhấc chén trà, thong thả nói.
"Nhờ hồng phúc của hoàng thượng, không gặp nhiều khó khăn." Dương Diễm thấp giọng nói, "Nhưng Thác Bạt công mất, lòng người Đông Hồ không khỏi bất an, còn cần trấn an nhiều."
"Đương nhiên là thế rồi." Dương Giải gật đầu, "Theo ý khanh thì nên trấn an thế nào cho thỏa?"
"Những năm gần đây, các nhóm đại đô hộ Đông Hồ càng lúc càng ương ngạnh, giữ khư khư binh lực, không chiu nghe sự sai phái của Binh bộ. Tuy thần đệ may mắn được ông ngoại truyền lại gia chủ lệnh nhưng cũng không dám chắc có thể hiệu lệnh các đại đô hộ này. Theo ngu kiến của thần đệ, nếu muốn nắm giữ được Đông Hồ thì không thể bất hòa lạnh nhạt như lúc trước, mà cần phương pháp ngược lại."
"Như thế nào?"
"Đề bạt người tài trong các thế tộc Đông Hồ, điều tới Kiến An, tốt nhất là đảm nhận chức vụ quan trọng trong Binh bộ. Kể từ đó, hoàng thượng có thể kéo gần khoảng cách với Đông Hồ, mà cũng không lo sau này Binh bộ không điều khiển được đại quân Đông Hồ."
"Chuyện này....Thật sự phải để người Đông Hồ chưởng quản Binh bộ sao?" Vĩnh An đế có chút do dự.
"Thần đệ biết nỗi lo trong lòng hoàng thượng, nhưng sau khi mấy nhà quý tộc Đông Hồ đó chuyển đến Kiến An, tính mạng người thân trong gia đình bọn họ đều nằm trong tay hoàng thượng. Dù bọn họ có địa vị cao cũng không thể không nghe hoàng thượng sai phái. So với việc tướng không nghe lệnh như hiện giờ thì chẳng phải làm thế có lợi hơn sao?"
Dương Giải nghe vậy liền sáng tỏ, gật đầu nói, "Mục vương rất có lý, cứ làm như vậy đi." Hắn lại mở miệng khen ngợi, "Khanh làm việc ổn thỏa, khác hẳn các ca cac của khanh. Chuyện Tây Bắc giao cho khanh, trẫm rất an tâm. Lần này dẹp được loạn Đông Hồ đều nhờ công lao của khanh, trẫm muốn ban thưởng mà không biết nên thưởng gì. May hôm nay có người nhắc nhở trẫm, khi tiên hoàng thúc còn tại thế từng huấn luyện Tả Kiêu vệ vô cùng nghiêm chỉnh. Hôm nay, trẫm một lần nữa giao vệ đội này cho khanh, ý khanh thế nào?"
Vĩnh An đế vốn tưởng nghe xong những lời này, Dương Diễm hẳn sẽ mừng rỡ, quỳ xuống tạ ơn. Nào ngờ y không mấy tỏ vẻ bất ngờ, chỉ thong dong hành lễ thản nhiên nói, "Tạ ơn hoàng thượng."
Dương Giải bỗng có cảm giác không thể nhìn thấu được vị đường đệ này. Hắn vô thức ngồi ngay ngắn trên long ỷ, quan sát Dương Diễm, nhưng chỉ thấy trong mắt đối phương một màn đêm hư vô mờ mịt.
Trong lúc hoàng đế còn đang do dự bất an, Dương Diễm khẽ cúi đầu, quay lại vẻ khiêm tốn mọi khi, "Thần đệ vẫn còn một chuyện muốn nhờ hoàng thượng định đoạt."
"Chuyện gì?"
"Sau khi ông ngoại qua đời, hoàng thượng phong thụy hào là Võ Đức, còn sai người ghi chép công tích của người vào văn tế để đời sau kính ngưỡng. Hành động này đúng là hoàng ân vô biên, thần đệ vô cùng cảm kích," Dương Diễm thoáng ngừng, rồi nói tiếp, "Chỉ là, những công lao người từng lập nên được đời sau ghi nhớ là tốt, nhưng những sai lầm người từng phạm phải có lẽ cũng nên bù đắp cho thỏa."
"Ý khanh là?"
"Năm xưa, ông ngoại từng dâng hai huyện cho Yến Ngu. Người thân là chủ của Đông Hồ, không tiện trách phạt, cho nên tội danh này rơi xuống đầu giáo úy thủ thành Cam Châu là Thôi Duyên, khiến cả nhà Thôi giáo úy chịu cảnh đầu rơi máu chảy. Chuyện này trong lòng hoàng thượng hẳn cũng biết rõ."
Vĩnh An đế khẽ nhíu mày, nhỉ mơ hồ nhớ lúc Thác Bạt Tín mưu đồ tạo phản rồi lại được chiêu an, cùng Mục vương bàn bạc cách tìm người gánh tội thay. Những việc đó diễn ra vào thời tiên đế Hiếu tông, được âm thầm đồng ý. Về phần người chịu tội họ Thôi đó thì hắn chẳng có ký ức gì, giờ nghe nói vậy cũng chỉ đành ú ớ gật đầu mà thôi.
"Khi ông ngoại còn tại thế, việc này không tiện nhắc tới. Nay người đã qua đời, thần đệ nghĩ hoàng thượng vẫn nên hạ chiếu sửa lại án oan cho Thôi giáo úy. Như vậy chẳng những thể hiện được triều đình thưởng phạt phân minh, càng cho người trong thiên hạ thấy hoàng thượng không quên trung lương tài đức, là vị quân vương sáng suốt."
Sửa lại án oan cho một vị giáo úy, đối với Vĩnh An đế thì chỉ là việc cỏn con. Hắn thoải mái phất tay, "Một khi đã vậy, hôm sau trẫm sẽ hạ chiếu."
Dương Diễm bấy giờ mới lộ vẻ vui sướng. Y lùi về phía sau vài bước, hành đại lễ bái tạ, "Hoàng thượng thánh minh."
Sau khi rời Hàm Thần điện, sắc trời đã đen kịt. Đám cung nhân cầm đèn dẫn đường. Đường An dìu Dương Diễm chậm rãi bước trên hành lang, Độc Cô Hoàng thì theo sau bọn họ, chán chường nhìn cảnh thâm cung chìm trong đêm tối.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân hối hả chợt vang lên trong bụi cây. Độc Cô Hoàng lập tức đề cao cảnh giác, sờ tìm bội kiếm bên hông, nhưng chợt nhớ ra vũ khí bên người đều phải giao nộp trước khi vào cung, bây giờ trong tay không một tấc sắt.
Một cái bóng đen nho nhỏ lao ra khỏi bụi cây, chuẩn xác đâm sầm vào Dương Diễm, sau đó một tiếng "Ôi chao" thốt ra. Không phải Dương Diễm, mà là cái bóng nhỏ kia kêu xuýt xoa kêu đau.
Dương Diễm bị đụng phải, vươn tay sờ soạng một chút, chạm vào một gương mặt nhỏ ướt đẫm. Y giật mình, lại dường như nhận ra điều gì đó, nhéo nhéo gương mặt kia một hồi, cảm thấy vừa mềm vừa ấm, cứ như một cái bánh bao thịt vừa mới ra lò.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi