Bởi vì Lê Ngôn muốn đến Đại học Cambridge nghe diễn thuyết, cho nên phải ở lại đây một tuần.
Thật ra căn hộ không qua lớn, chỉ có một phòng ngủ, nhưng Châu Ánh Hi nói sofa trong phòng sách có thể coi như giường, Lê Ngôn ngẫm nghĩ, vài ngày thôi mà, huống hồ anh ấy muốn ở chung với em gái nhiều hơn, vì vậy nằm giường trong phòng sách.
Mấy ngày nay, anh ấy ở cũng coi như thoải mái.
Về phần Châu Ánh Hi, sau khi để lại tin nhắn, dường như biến mất khỏi thế giới của Lê Phù.
Bởi vì mỗi ngày học xong về có thể vui chơi giải trí cùng anh trai, cuộc sống trôi qua phong phú thú vị, Lê Phù cũng không quá nhớ rõ nhân vật này. Chỉ là đến tối ngày thứ năm, cô nằm trên sofa ăn salad, ăn ăn, bên tai như có như không lặp lại vài âm thanh như truyền đến từ trong mộng.
“Đứng lại gần đây chút.”
“Không muốn hôn tôi sao?”
…
Nửa quả trứng gà suýt thì nghẹn trong dạ dày, Lê Phù đặt bát xuống, cầm cốc nước lớn tu ừng ực mấy ngụm. Cô nhắm mắt lại, vỗ nhẹ lên ngực, cảnh báo mình phải quên đi những tiếng ồn đó ngay lập tức.
Nhưng, hiển nhiên là vô dụng.
Lê Phù đảo mắt, vẫn lén lút chuyển mắt đến chỗ lần trước Châu Ánh Hi nằm, chỉ là vừa nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó, lỗ tai của cô lại đỏ lên, còn mỗi ngày một nóng.
Chết tiệt, trong lòng cô rối bời, xoa huyệt Thái Dương, nói với Tiểu Bao Phù: “Mẹ đưa con chuyển nhà, được không?”
Gâu, gâu…
Tiểu Bao Phù chưa bao giờ sủa lớn tiếng với cô, ngửa đầu như đang kháng nghị.
“Được rồi được rồi, không dọn không dọn, cho con ở lại một lát.”
Lê Phù dỗ dành vài câu, Tiểu Bao Phù mới bớt giận, nằm sấp xuống lần nữa, thảnh thơi vẫy đuôi.
Bởi vì buổi tối Lê Ngôn muốn đi ăn cơm cùng giáo sư, nên tối đến cô mới một mình tùy tiện làm chút salad ăn, cũng không muốn xem phim, không muốn nghe nhạc, dứt khoát về phòng chui vào trong chăn.
Vốn dĩ định tìm Ngô Thi nói chuyện, nhưng Lê Phù lại không tìm thấy người của cô ấy. Từ lần trước sau khi đi bar cùng Đàm Tự, Châu Ánh Hi, Ngô Thi trở nên kỳ quái, hai ba ngày lại chạy tới Luân Đôn. Mỗi lần hỏi, Ngô Thi đều nói trong nhà có việc, nhưng cô luôn cảm thấy có mờ ám.
Cô đoán, có thể lén lút thân mật với Đàm Tự.
Bỏ đi, tìm người khác giãi bày tâm sự vậy.
Lê Phù kéo một cái gối mềm mại đặt dưới ngực, nằm sấp chơi điện thoại, sau khi hàn huyên trong mấy nhóm, cô bỗng chú ý tới avatar màu xanh nhạt bị vô số tin nhắn đè xuống kia, là bóng lưng một người đàn ông, đứng bên bờ biển lúc chạng vạng tối, đeo tai nghe nghe nhạc, có cảm giác yên tĩnh thoải mái như bộ phim nghệ thuật.
Nhìn thấy ngày tháng, Lê Phù mới nhớ ra, đã 5 ngày rồi cô và Châu Ánh Hi không liên lạc.
Có lẽ lòng hiếu kỳ làm tay cô ngứa ngáy, ngón tay ấn vào ảnh chân dung của anh, không phải muốn liên lạc với anh, mà chỉ muốn xem vòng bạn bè của anh. Vốn dĩ cô chỉ muốn nhẹ nhàng chút, nhưng người càng cẩn thận lại càng lo lắng, tay run lên.
Biến thành động tác lố bịch – Vỗ một cái.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thấy trong hộp thoại nhắc nhở “Bạn đã vỗ Châu Ánh Hi”, Lê Phù sợ tới mức suýt nữa ném di động đi.
Cô ngẩn người ra, trên mặt lập tức ửng đỏ như máu.
Bùm một tiếng, Lê Phù ngã đầu lên gối, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, khi cô không biết có nên gửi một tin nhắn để giảm bớt sự xấu hổ không, Châu Ánh Hi gửi tới một tin nhắn Wechat.
[Hi, đúng lúc định gửi Wechat cho em.]
Giọng điệu thoải mái khiến Lê Phù trong nháy mắt bình tĩnh từ trong trận chiến rối rắm, ý thức dần tỉnh táo lại, cô vén sợi tóc rối ra sau tai, trả lời.
[Vậy sao?]
Châu Ánh Hi: [Ừ, muốn nhờ em lấy góc độ khán giả, nghe giúp tôi hai ca khúc này, xem ca khúc nào hay hơn.]
Rachel: [Ok.]
Đề tài được Châu Ánh Hi dẫn dắt trôi chảy tự nhiên, Lê Phù nhận được video, nghiễm nhiên đã quên sự kiện mất mặt vừa xảy ra.
Bởi vì trong hình ảnh hiện ra nhiều nhất trong video là tay của Châu Ánh Hi, nên Lê Phù không thể không nhìn chằm chằm vào tay anh, cô phát hiện hình như đây là lần đầu tiên mình nhìn kỹ hai tay anh đến vậy, ngón tay nhảy nhót trên phím đàn thon dài có lực, trắng nõn xương ngón tay lại rõ ràng, dường như trời sinh là bàn tay để đàn dương cầm.
Trước kia khi mấy nữ sinh các cô tán gẫu về hình mẫu lý tưởng, Ngô Thi đã nói rất thích nam sinh tay đẹp, nói đặc biệt gợi cảm.
Lúc đó Lê Phù không cho là đúng, cho đến khi đôi tay hoàn mỹ này rơi vào đáy mắt, cô đã hiểu.
Quả thật Châu Ánh Hi có một đôi tay vừa đẹp vừa gợi cảm.
Là bộ phận hấp dẫn người khác hơn cả vẻ ngoài của anh.
Rachel: “Tôi cảm thấy ca khúc thứ hai hay hơn, giai điệu thuận tai hơn, cũng không tục tĩu.”
Lê Phù nghiêm túc trả lời.
Châu Ánh Hi lễ phép trả lời: “Cảm ơn.”
Nếu không nghĩ tới chuyện xảy ra thời gian trước, cách một màn hình điện thoại, Lê Phù vẫn cảm thấy Châu Ánh Hi là nghệ sĩ dương cầm ôn hòa nho nhã. Có điều, rất khó để cô không liên tưởng đến vài chuyện.
Dù sao hai người cũng từng hôn nhau.
Còn làm chuyện mập mờ hơn.
Rõ ràng bóng người kia không xuất hiện ở trước mắt mình, rõ ràng cô ở Cambridge, anh ở Luân Đôn, nhưng Lê Phù nhìn chằm chằm vào cuộc gọi, nội tâm vẫn có chút dao động. Chẳng qua, cô cảm thấy dao động không phải vì thích, mà là vì mập mờ mang đến xấu hổ.
Qua 1 phút, Châu Ánh Hi trả lời: “Không quấy rầy em nữa, ngủ ngon.”