Lê Phù ngơ ngác, không rảnh để ý đến trò đùa của Châu Ánh Hi: “Chưa thấy ai chơi xấu hơn anh.”
Cô xoay người đi về phía phòng tắm, nhưng vừa đẩy cửa ra, cả người đã bị người phía sau đẩy đến bên cạnh bồn rửa mặt, cô hoảng sợ: “Châu Ánh Hi, anh làm gì vậy?”
Nhìn khuôn mặt cáu kỉnh trong gương, Châu Ánh Hi cũng cảm thấy rất đáng yêu, nhưng hình như anh đang tức nghẹn họng vì điều gì đó, anh ôm chặt Lê Phù từ phía sau, áp vào trán cô tỏ vẻ bất mãn: “Sáng sớm đã có một nam sinh xách ba túi hoa quả lớn tới tìm em, ấm lòng phết nhỉ.”
Lê Phù bị anh ôm trong ngực, dáng vẻ châm biếm của anh khiến cô không có đầu óc để suy nghĩ: “Vậy à, trông như nào, cậu ấy có xưng tên không?”
“Trông đẹp trai đấy.”
“Bạn là nam của tôi đều rất đẹp trai.”
“…”
Lê Phù vừa dứt lời đã ý thức được mình giẫm trúng bãi mìn, quả nhiên, cô đã châm ngòi kích nổ quả mìn. Hai tay ôm eo cô càng thêm dùng sức, Châu Ánh Hi nói: “Anh biết cậu ta.”
“Anh biết cậu ấy?” Lê Phù kinh ngạc.
“Hửm, là người em đăng lên vòng bạn bè hai ngày trước, bạn mới (*).” Châu Ánh Hi cố tình nhấn mạnh ba chữ sau.
(*) Bạn mới: 新朋友.
Lê Phù bỗng nhớ ra John nói sẽ về quê hái chút trái cây cho cô, bởi vì là chị em tốt, nên cô khá thờ ơ, chỉ lẩm bẩm một câu: Sao cậu ấy đến mà không gọi cho mình nhỉ?
Nhưng thái độ thân thiết của cô lại càng chọc giận Châu Ánh Hi: “Chúng ta quen nhau đã ba tháng rồi, sao không thấy em đăng tin nào về anh?”
Mùi dấm chua nồng nặc, Lê Phù ngửi được thì bật cười: “Anh đừng có phát điên, tôi muốn rửa mặt, tôi đói lắm rồi.”
“Anh cũng đói.” Châu Ánh Hi nhìn chằm chằm vào mắt cô trong gương.
“Vậy thả tôi ra đi ăn đi.”
“Ừm.”
Lê Phù đơn thuần cho rằng Châu Ánh Hi thật sự đang nói về chuyện ăn uống, nhưng cách hiểu của hai người lại có chút sai lệch.
Một tay của anh trực tiếp thò vào từ áo đến phần bụng phẳng lì của cô, không nói câu nào, đi lên trên nắm lấy bầu ngực tròn trịa của cô. Bởi vì anh bóp hơi mạnh, khiến cô rên nhẹ mấy tiếng, cơ thể không ngừng nâng lên.
“Châu Ánh Hi, anh buông tay, buông ra… Ưm, ưm…” Lê Phù vọng tưởng đẩy Châu Ánh Hi ra, nhưng không thể cản tên cặn bã nhã nhặn này: “Anh, cái đồ, biến thái chết tiệt…”
Cô bị xoa nắn muốn mắng chửi người khác, nhưng đồng thời lại có khoái cảm lan khắp người, giọng nói cũng run lên.
Chẳng những Lê Phù không đẩy được người ra, ngược lại còn thấy Châu Ánh Hi thò tay kia vào trong quần ngủ của mình, loại cảm giác nhìn anh trắng trợn bắt nạt mình này khác hẳn tối qua.
Có lẽ bởi vì hai người đã làm chuyện thân mật nhất, lúc Châu Ánh Hi động dục với cô, hành vi càng không bị não bộ khống chế. Hơn nữa, lúc này anh còn đang ăn dấm chua của tên John kia.
Lồng ngực anh run lên vì tức giận, ngón tay trực tiếp đẩy quần lót bông mỏng manh kia ra, Châu Ánh Hi như rất quen thuộc nơi riêng tư của Lê Phù, đầu tiên, năm ngón tay che trên âm hộ, di chuyển theo lớp lông mu thưa thớt không ngừng xoa nắn. Lòng bàn tay xoa bóp thịt môi mềm mại, ngón giữa thì chọc vào huyệt, chậm rãi tiến vào. Nhưng anh học hư, đầu ngón tay không hoàn toàn tiến vào, mà cắm vào trong huyệt rồi lại rút ra.
Nhưng như vậy ngược lại càng khiến Lê Phù bị cọ không chịu nổi, rõ ràng có âm thanh phản kháng muốn thoát ra khỏi cổ họng, nhưng cơ thể lại dần bị cảm giác chua xót vô tận chiếm giữ, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ run rẩy.
Bởi vì đối diện với gương trang điểm, hơn nữa hai người đều đang tựa người vào bồn rửa mặt, hình ảnh nhìn thấy trong gương quá mức rõ ràng.
Lê Phù nâng cần cổ thon dài lên, người đàn ông phía sau vừa xoa ngực cô, vừa dùng ngón tay chọc vào huyệt cô. Rất nhanh trên mặt cô đã đỏ lên, ngón giữa của anh cong lên trong âm đạo, tăng nhanh tốc độ ra vào, cô vô thức đè lên mép bồn rửa mặt, đá cẩm thạch lạnh lẽo dường như có thể hạ nhiệt độ cho cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Sâu quá, quá sâu rồi… Anh nhẹ chút, nhẹ chút…” Vừa rồi Châu Ánh Hi lại đút thêm một ngón tay vào, chụm lại khuấy đảo huyệt nhỏ ướt át, Lê Phù có chút không chịu nổi, cơ thể run rẩy, chân cũng mỏi nhừ, sắp đứng không vững.
Ngón tay móc huyệt không chỉ mang theo tiếng nước dâm đãng, còn mang theo chất lỏng dính nhớp, ngón tay Châu Ánh Hi như ngâm trong nước, cơ thể Lê Phù rất mẫn cảm, nước cũng rất nhiều. Anh không muốn rút ra nhanh như vậy, tay phía trên từ ngực di chuyển xuống, dùng sức giữ chặt eo thon của cô, ôm cô vào trong ngực, tay phía dưới lại tăng tần suất, nhanh chóng ra vào trong huyệt.
Nước bắn tung tóe trong quần lót cô, Lê Phù bủn rủn không nhịn được cong lưng, cúi đầu, tóc dài nhảy múa lộn xộn theo chuyển động của cô. Sáng sớm đến chút sức xin tha cũng không có. Lúc Châu Ánh Hi rút ngón tay ra, có nước phun ra từ huyệt nhỏ, anh lật người cô lại, để cô đối diện với mình.
Lần nữa bị bắt nạt, Lê Phù đá Châu Ánh Hi, trừng mắt nhìn anh.
Cô như chú thỏ nhỏ sốt ruột trút giận, Châu Ánh Hi không để ý, ngược lại rất hưởng thụ, anh cúi xuống, dịu dàng ra lệnh cho cô: “Hôn anh một cái.”
Lê Phù nhíu mày: “Cút chỗ khác.”
“Hôn anh một cái.” Châu Ánh Hi lặp lại, nhưng giọng điệu không còn dịu dàng, trở nên mạnh mẽ.
Không có cửa.
Lê Phù muốn trốn, nhưng bị Châu Ánh Hi mạnh mẽ bắt lại, hai chân thon dài kẹp chặt cô trước người mình, dùng giọng điệu nếu không nghe lời hậu quả sẽ rất đáng sợ: “Hôn anh, anh sẽ cho em đi ăn cơm.”
Rất muốn bóp cổ anh, nhưng Lê Phù nhịn lại, thản nhiên mổ một cái lên mặt anh.
Châu Ánh Hi không hài lòng: “Hôn cho cẩn thận.”
“Anh đừng có được voi đòi tiên…”
Lê Phù còn chưa nói hết câu, đã bị Châu Ánh Hi hôn, răng môi bị dùng sức cạy ra. Sau khi hôn cô một lúc, mông bị anh nâng lên, bế cô vào phòng ngủ.
“Châu Ánh Hi, anh điên rồi à?”
“Ừ.”
…
Ngày đó, Châu Ánh Hi dùng sự dịu dàng mê hoặc lòng người của mình để dành được nửa tháng suy nghĩ của Lê Phù.
Thời hạn cuối cùng vẫn là ngày đến hạn thuê nhà.
Châu Ánh Hi trở về Luân Đôn, không thường xuyên quấy rầy Lê Phù, chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm cuộc sống của cô, chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình. Mà Lê Phù lại không có thời gian suy nghĩ về chuyện này, bởi vì cô phải bận rộn hoạt động diễn thuyết ở câu lạc bộ, chỉnh sửa bản thảo, học thuộc thôi cũng đã chiếm hết thời gian của cô.
Có vài lần Châu Ánh Hi gửi Wechat, hoặc là cô quên trả lời, hoặc là rất muộn mới trả lời.
Lê Phù là loại người lý trí hơn tình cảm, cô vĩnh viễn sẽ đặt bản thân ở vị trí thứ nhất. Về phần đàn ông, tình cảm, tất cả đều phải xếp hàng, nếu quá phiền phức, thậm chí cô còn có thể không cần.
Bản thân và tự do là linh hồn cô theo đuổi.