“Sorry, xin nhường đường.”
Lối ra bóng người dày đặc, trong lúc Lê Phù sợ hãi do dự, người phía sau thiếu kiên nhẫn vỗ lưng cô.
Lúc này cô mới kịp phản ứng, nghiêng người: “Ngại quá.”
Xem như một đoạn nhạc đệm nhỏ.
Đoạn nhạc đệm này đã tình cờ “cứu” cô.
Lê Ngôn tiếc nuối nhún vai: “Có người tới tìm cậu ấy, bỏ đi, nói sau vậy.”
Lê Phù vô thức quay đầu lại, nhìn thấy mấy người đàn ông màu da khác nhau mặc âu phục giày da, vây quanh Châu Ánh Hi thành một vòng tròn nhỏ, tiếng khen ngợi cách mấy bậc thang cao, cô vẫn có thể mơ hồ nghe được một ít.
Cô chỉ thúc giục một câu: “Đi mau đi, ba phải về nhà nghỉ ngơi.”
Hầu như mọi người trong đại sảnh đều đã rời đi, chỉ còn lại nhà họ Lê và vài cặp tình nhân, mà một nhà năm người đứng ở lối ra tương đối bắt mắt, Lê Phù cười nói với ba mẹ, không nhận ra có một ánh mặt lạnh như băng ở sau lưng.
Bởi vì Lê Ngôn phải đưa Tô Vũ Tâm về nhà, cho nên Lê Chấn Phong và Lương Mỹ Hoa lên xe của Lê Phù, là một chiếc Ford SUV cỡ trung, năm ngoái Lê Chấn Phong tặng quà cho con gái làm quà sinh nhật. Thật ra lúc đó ông đã xuất hiện ý nghĩ muốn cho con gái về Hồng Kông.
Gió đêm mùa thu ở Hồng Kông rất dễ chịu, Lê Phù mở cửa sổ xe ra, để ba mẹ ngồi ghế sau hít thở không khí.
Lương Mỹ Hoa đưa bình giữ ấm cho Lê Chấn Phong, bất mãn cằn nhằn: “Anh cứ không thích uống nước đi, uống nhanh lên.”
Lê Chấn Phong uống hai ngụm, cười nói: “Cảm ơn bà xã.”
Toàn cảnh ân ái của ba mẹ bị Lê Phù tóm được qua gương chiếu hậu, phần lớn lý do khiến tính cách của cô cởi mở tự tin như vậy đều bắt nguồn từ việc cô có một gia đình hòa thuận đầm ấm. Bắt đầu từ khi cô có trí nhớ, rất ít khi ba mẹ cãi nhau, chuyện gì cũng bàn bạc với nhau, có lẽ bởi vì cả hai đều là cảnh sát, cho nên càng thông cảm cho nhau hơn.
Lê Phù đang lái xe đột nhiên chạm vào cánh tay, ồ một tiếng: “Ngọt ngào ghê.”
Điều này tạo cơ hội cho Lương Mỹ Hoa thúc giục cô kết hôn: “Vậy con cũng nhanh tìm một người đi.”
Lê Phù lắc đầu: “Bây giờ đâu có giống ngày xưa, 10 tên đàn ông thì có đến 8 tên là đồ tồi, nếu muốn tìm người đàn ông tốt như sếp Lê đây, không biết kiếp trước phải tu được bao nhiêu phúc. Bà Lương, mẹ có biết mẹ may mắn cỡ nào không.”
“Con đúng là biết nói chuyện nhỉ.” Với cái miệng ngọt của con gái, Lương Mỹ Hoa bất đắc dĩ nhưng thật ra trong lòng lại vui như nở hoa.
Lê Phù cười, tiếp tục vững vàng lái xe.
“À, đúng rồi, Tiểu Phù.” Lương Mỹ Hoa cả ngày không bận việc vặt trong nhà thì cũng chạy đến bệnh viện, suýt nữa là quên một chuyện quan trọng: “Ngày mai mẹ hẹn dì Lý của con ăn cơm tối.”
“Dạ, mẹ đi đi, chuyện nấu cơm giao cho Lê Ngôn.”
“Con phải đi với mẹ.”
“Tại sao?”
Lương Mỹ Hoa nhích người về phía trước: “Hứa Sâm về rồi.”
“Evan?” Hình như đã lâu lắm rồi Lê Phù chưa nghe lại cái tên này, Hứa Sâm là con trai của bạn thân mẹ cô, lớn hơn cô hai tuổi. Hồi bé hai người rất thân thiết, xem như là thanh mai trúc mã: “Con nhớ là sau khi tốt nghiệp đại học Chicago, không phải anh ấy đã ở lại Chicago làm luật sư rồi sao?”
Lương Mỹ Hoa vỗ vỗ lưng ghế: “Nên mẹ mới nói, thằng bé về rồi.”
“Về rồi thì liên quan gì đến con?” Lê Phù có dự cảm không tốt: “Bà Lương, lẽ nào mẹ định dùng phương thức lạc hậu này để ghép đôi hai đứa bọn con đấy chứ?”
Nhẹ nhàng ngả người ra sau, đúng là Lương Mỹ Hoa có ý này: “Mẹ làm người cũng không cứng nhắc như vậy, chỉ là muốn hai đứa gặp mặt ăn một bữa cơm trước, ôn chuyện cũ, những thứ khác thì tùy duyên.”
“Tùy duyên?” Lê Phù nhỏ giọng hừ một tiếng.
Ai mà tin được, bậc cha mẹ trong thiên hạ đều lạc hậu như nhau.
Đầu tiên là “tùy duyên”, sau đó sẽ “cưỡng ép.”
…
Đêm nay, chất lượng giấc ngủ của Lê Phù cực kỳ tốt, có thể là do trước khi ngủ nói chuyện xuyên biên giới với Ngô Thi cả tiếng đồng hồ, tâm trạng đặc biệt thoải mái, cô nói hết chuyện tốt, chuyện xấu một lần, nhưng chỉ không nhắc tới chuyện tình cờ gặp được Châu Ánh Hi. Thứ nhất, cô cảm thấy chỉ là trùng hợp, về sau sẽ không có quan hệ gì với anh nữa. Thứ hai, dưới tình huống không cần thiết, cô không muốn bất kì ai nhắc tới cái tên này.
Buổi chiều sau khi tập thể dục xong, Lê Phù tắm rửa thu dọn, sau đó lái xe chở Lương Mỹ Hoa đến một nhà hàng hải sản gần Loan Tử, địa điểm dùng bữa do Lương Mỹ Hoa chọn. Nói là vây cá của nhà hàng này vô cùng ngon, nhất định phải cho tất cả mọi người nếm thử.
Đây là một nhà hàng cũ được tân trang lại, mỗi chỗ đều mang hơi thở của Hồng Kông.
Nhân viên phục vụ dẫn Lương Mỹ Hoa và Lê Phù vào phòng, Lương Mỹ Hoa thon gầy cao ráo, mặc váy liền kiểu sườn xám, cho dù đã có tuổi, nhưng vẫn nổi bật trong đám người. Mẹ con hai người sóng vai bên nhau, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra, dáng người Lê Phù theo gen mẹ. Quay về Hồng Kông, bình thường ra ngoài cô đều mặc áo sơ mi và quần jeans sáng màu, nhưng vẻ ngoài xinh đẹp, khí chất tốt, là kiểu mặc bao tải lên người cũng vẫn đẹp.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Sao cậu đến sớm hơn cả nhà mình thế.” Cửa vừa mở, Lương Mỹ Hoa đã tiến đến ôm lấy Lý Tuệ Cầm, hai người đã là bạn tốt mấy chục năm, xem như là bạn thân nhất, thường xuyên qua lại, tuần trước mới chơi mấy ván mạt chược.
Đứng bên cạnh Lý Tuệ Cầm là con trai bà ấy, Hứa Sâm, dù cũng mặc áo sơ mi trắng, nhưng không nho nhã nhã nhặn, vừa nhìn đã biết là cậu bé lớn lên từ ánh sáng California. Da thịt lộ ra trên cánh tay hơi ngả màu lúa mạch, thường xuyên tập thể hình nên rất rắn chắc, cậu lễ phép chào hỏi: “Dì Lương, đã lâu không gặp.”
Lương Mỹ Hoa đặc biệt thích Hứa Sâm, không chỉ có thành tích xuất sắc từ nhỏ, bây giờ còn có sự nghiệp thành công, còn đặc biệt lễ phép: “Lần trước gặp con đã là tết năm ngoái, con lại đẹp trai lên rồi.”
“Thường thôi ạ.” Hứa Sâm không ngừng mỉm cười, chào Lương Mỹ Hoa xong lập tức nhìn về phía Lê Phù. Tuy đã lâu không gặp, nhưng gặp lại cũng không xấu hổ, có cảm giác thân thiết khó hiểu: “Pháp y Lê của chúng ta lại đẹp hơn rồi.”
“Đương nhiên.” Lê Phù nắm tay Hứa Sâm, nhìn chằm chằm vào cánh tay cậu: “Nhưng không ngờ anh lại lớn lên nhiều như vậy.”
Hứa Sâm cười: “Đàn ông mà, man chút mới đẹp.”
“Cũng đúng.”
Lê Phù cùng Lý Tuệ Cầm chào hỏi xong, bốn người ngồi xuống bắt đầu gọi món, phục vụ nhà hàng kiên nhẫn giới thiệu các món đặc sản. Dù sao vây cá, bào ngư, cua đều được phục vụ một phần. Lương Mỹ Hoa nói bữa này bà mời, xem như đón gió tẩy trần cho Hứa Sâm, chúc cậu sau khi trở về sự nghiệp sẽ bước lên một tầm cao mới.
Phòng riêng kiểu Trung tràn ngập tiếng cười.
Đề tài của nhị vị phụ huynh đương nhiên là xoay quanh việc học tập, sự nghiệp, và hôn nhân của con cái.
Nói đến đối tượng, Lý Tuệ Cầm cũng lo lắng: “Ai da, mình phát hiện hiện tại mấy đứa trẻ thời nay, không có hứng thú với việc kết hôn sinh con, đứa nào đứa nấy đều nói muốn tự do.”
Lương Mỹ Hoa nói tiếp: “Bình thường thôi, giá nhà ở Hồng Kông quá khủng khiếp, người trẻ tuổi nào dám tùy tiện kết hôn chứ?” Bà quay đầu chuyển đề tài đi đúng hướng: “A Sâm ở Mỹ chưa yêu đương gì sao?”
Lý Tuệ Cầm lắc đầu: “Đừng hỏi nữa, ngày nào cũng nghiên cứu luật pháp các thứ. 27 tuổi đầu mà chưa có cô nào bên cạnh.”
“Tiểu Phù nhà mình cũng thế.” Lương Mỹ Hoa cảm thông sâu sắc nói: “Chỉ thích đọc sách, tới giờ vẫn chưa cho mình tin vui nào.”
Hai người mẹ đang sầu não, Lê Phù chỉ lo cúi đầu uống canh.
Đột nhiên, Hứa Sâm ngồi đối diện gõ nhẹ lên bàn, làm động tác cắt cổ khiến Lê Phù bật cười. Cô cũng trong nháy mắt nhớ lại, đây là ám hiệu khi còn bé của hai người, ý là: Phiền ghê.
Giữa chừng, Lê Phù và Hứa Sâm một trước một sau đi ra ngoài, Lê Phù đi vệ sinh, còn Hứa Sâm thì ra ngoài nhận một cuộc gọi quan trọng.
Lê Phù đi ra từ nhà vệ sinh, hai chân đột nhiên cứng đờ giữa hành lang, cô tò mò quay đầu, chỉ thấy mấy nhân viên phục vụ bận rộn, và một hai nam nữ đi ra từ nhà vệ sinh. Nhưng cô nhớ rõ có một bóng dáng rất giống Châu Ánh Hi lướt qua người.
Chẳng lẽ cô hoa mắt rồi sao?
Lê Phù lười lãng phí tế bào não, vội vàng trở về phòng.
Chân trước Lê Phù vừa đi vào, chân sau nhân viên phục vụ đã đi theo, bưng một món ăn họ chưa từng gọi lên, tôm hùm Úc. Cô nghi ngờ hỏi nhân viên phục vụ: “Xin chào, chúng tôi không có gọi món này, có phải phục vụ nhầm rồi không?”
Nhân viên phục vụ lại nói: “Có một quý ngài nói tặng cho mọi người.”
“Quý ngài?”
“Ai vậy?”
Người trong phòng đều bối rối.
Lê Phù tưởng là món Hứa Sâm gọi thêm, nhưng Hứa Sâm gọi điện xong quay lại, cậu nhìn thấy tôm hùm thì mỉm cười: “Ồ, ai gọi món này vậy?”
Không phải Hứa Sâm, Lê Phù càng thêm nghi ngờ.
Sau khi đặt tôm hùm xuống, nhân viên phục vụ giải thích thêm: “Quý ngài đó nói, ngài ấy là bạn bè của cô Lê Phù.”
“…” Lê Phù ôm tim, hoảng sợ như bị người ta cố ý chơi khăm.
…
Cuối cùng, nhân viên phục vụ vẫn khẳng định như cũ, món tôm hùm Úc này không có gì lạ, là do một quý ngài giấu tên tặng cho cô Lê Phù. Không biết tại sao, trong lòng cô chỉ nghĩ đến một cái tên, Châu Ánh Hi.