NGẮM TRĂNG - NHẤT KHỐI TIỂU TÂY BÍNH

“Cũng không biết tối qua con làm gì, muộn như thế mới về, ngủ thẳng cẳng đến giữa trưa.”

Trong tay Lương Mỹ Hoa bưng một đĩa trái cây đã rửa sạch, lúc đi ngang qua hành lang, không quên phàn nàn con gái mình ngủ quên, sau đó đặt trái cây lên bàn trà. Lập tức thay đổi sắc mắt, cười dịu dàng đón khách: “Cậu Châu, đừng khách sáo, ăn nhiều một chút.”

Châu Ánh Hi lễ phép gật đầu: “Cảm ơn dì ạ.”

Thấy dáng vẻ khách sáo của mẹ với Châu Ánh Hi, Lê Phù thắc mắc sao họ lại quen biết nhau.

Lương Mỹ Hoa giải thích với Lê Phù: “Cậu Châu đây là bạn của anh trai con, anh trai con xuống tầng mua đồ với ba con rồi. Chút nữa cậu Châu sẽ dùng cơm trưa ở nhà chúng ta, con nhanh sửa soạn lại đi, mẹ đi chuẩn bị bữa trưa.”

Người đàn ông trên sofa như một vị khách đặc biệt quan trọng với bà, Lương Mỹ Hoa bỗng nhớ ra một chuyện, nói với Lê Phù: “Phải rồi, Tiểu Phù, con có thể giới thiệu vài cuốn sách pháp y cho cậu Châu, để cậu ấy có thể mua cho em gái.”

Lê Phù chưa tỉnh ngủ, đầu óc còn hỗn loạn, không hiểu vì sao mẹ lại nhiệt tình đến thế.

Tạm thời còn chưa hoàn hồn sau chuyện hôm qua, Lê Phù không muốn tới gần Châu Ánh Hi, nhưng ánh mắt Châu Ánh Hi tự nhiên rơi trên người cô. Khuôn mặt nghiêng về phía cô nhã nhặn, dịu dàng, trong mắt anh mang ý cười nhìn cô.

Lê Phù né tránh, xoay người đi vào phòng ngủ. Đột nhiên, cô cảm nhận được phía sau có tiếng bước chân đang tới gần mình, còn chưa kịp né tránh, cả người cô đã bị đẩy vào trong cửa.

Khóa cửa vặn lại, hai người chen chúc trong căn phòng không rộng rãi.

“Châu Ánh Hi, mẹ tôi ở bên ngoài.” Lê Phù muốn đuổi người ra ngoài, nhưng bàn tay thêu thùa của cô quá yếu, làm sao đủ sức để đẩy một người đàn ông trưởng thành được.

Châu Ánh Hi phớt lờ lời nói của cô, thưởng thức không gian riêng tư của cô.

Tuy diện tích không lớn, thậm chí tất cả đồ dùng trong nhà bày trong một chỗ còn có vẻ chật chội, nhưng được cô trang trí rất ấm áp, trên tường còn treo mấy chuỗi ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của cô. Anh nhìn vài lần, phát hiện từ nhỏ đến lớn cô đều thích cười, trong mấy chục tấm ảnh, anh liếc thấy một tấm ảnh chụp chung của cô và một nam sinh.

Trong ảnh, Lê Phù mặc đồng phục cấp 2, áo sơ mi trắng, cà vạt kẻ caro, váy kẻ caro đỏ xanh, là một bộ váy sọc Scotland rất kinh điển. Thời cấp 2, cô thon thả hơn so với nữ sinh khác, vai và lưng mỏng như tờ giấy. Người đàn ông đi xe đạp với cô bên cạnh, nếu anh đoán đúng thì đó là Hứa Sâm.

“Hai người lớn lên cùng nhau?” Trong lòng Châu Ánh Hi rất bình tĩnh.

“Ừm.” Lê Phù dựa vào tủ quần áo nói: “Chính xác mà nói, ba mẹ tôi và ba mẹ A Sâm đã quen biết nhau trước cả khi chúng tôi ra đời. Từ mẫu giáo đến cấp 2, chúng tôi đều học chung một trường, chẳng qua không cùng lớp thôi.”

Khóe miệng Châu Ánh Hi hơi nhếch lên: “À, thanh mai trúc mã.”

“…” Lê Phù phớt lờ chủ đề của anh, tò mò hỏi chuyện khác: “Anh có em gái à?”

Lê Phù từ trong sự im lặng của Châu Ánh Hi biết được đáp án, chỉ là anh mượn danh nghĩa “em gái” tiếp cận cô thôi. Cô nhíu mày nhìn kỹ người đàn ông hai mặt trước mắt này: “Châu Ánh Hi, sao anh lại trở nên mưu mô thế?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Dường như Châu Ánh Hi đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, vài giây sau, đưa ra đáp án: “Chắc là bắt đầu từ lúc anh không biết nên theo đuổi em thế nào.” Anh xoay người, nhìn chăm chú vào đôi mắt vẫn có hơi mệt mỏi kia, đưa tay chạm vào mái tóc rối bù của cô: “Sao thế? Tối qua mệt vậy cơ à?”

Sự mập mờ đột ngột khiến Lê Phù luống cuống, né tránh tầm mắt của anh.

Thời tiết Hồng Kông khác với Luân Đôn, Cambridge, gần như ngày nào cũng là trời nắng. Chưa đến 11 giờ, ánh mặt trời đã nóng như thiêu đốt, cho dù chưa kéo rèm cửa sổ ra cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ ánh nắng bên ngoài.

Ngây người trong phòng vài phút, Lê Phù lo lắng sẽ bị mẹ phát hiện, cô đi mở khóa cửa: “Ra ngoài đi.”

Đương nhiên người phía sau không cho cô cơ hội ra ngoài, Châu Ánh Hi duỗi cánh tay kéo cô vào trong lòng mình, mặt đối mặt cho cô một cái ôm chào buổi sáng, giọng điệu như đang trách mình không có tiền đồ: “Mới không gặp một đêm mà anh đã muốn ôm em rồi.”

Hai tay Lê Phù buông thõng hai bên, không đáp lại Châu Ánh Hi.

Cô cho rằng cắt đứt liên lạc 4 tháng trời, là anh tôn trọng quyết định của cô, từ nay về sau họ là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau nữa. Nhưng chưa từng nghĩ tới, anh sẽ dùng một phương thức càng mạnh mẽ hơn xuất hiện trong thế giới của cô. Rõ ràng mới trôi qua vài ngày, đã quấy nhiễu cuộc sống vốn yên bình của cô.

“Ôm đủ chưa?” Lê Phù cố hết sức để ý thức của mình không bị mưu kế dịu dàng của anh ăn mòn.

Châu Ánh Hi không nói gì, bàn tay lại di chuyển lên trên, đột nhiên ôm chặt gáy cô, đè cô xuống giữa giường. Cơ thể hai người nặng nề ngã xuống chăn bông, giường vừa được trải chỉnh tề lại loạn thành một đống.

Như có một luồng nhiệt đánh về phía Lê Phù, trong tiếng tim đập mãnh liệt của cô, đôi môi cô bị chặn lại.

Nụ hôn càng sâu, hô hấp của Châu Ánh Hi cũng ngày càng nặng, lòng bàn tay anh nâng đầu cô, đầu lưỡi đã sớm đưa vào trong miệng cô, thay đổi góc độ liếm mút. Tiếng nước nhớp nháp trầm thấp vang vọng quanh phòng.

Lúc mới quen Châu Ánh Hi, thậm chí trong cái đêm mà dòng thời gian kéo dài ở Edinburgh, Lê Phù cũng giống như phần lớn người bên cạnh anh, cho rằng anh chính là một đóa hoa sen trên núi cao không thể hái được, nếu ham muốn chuyện tình dục này với anh đều sẽ sinh ra cảm giác tội lỗi. Nào dám tưởng tượng, người đàn ông cao không với tới trong mắt mọi người, lại dám to gan đến mức lẻn vào phòng ngủ cô, đè cô lên giường hôn sau lưng ba mẹ cô.


Đầu lưỡi mềm mại không ngừng bị cuốn lấy mút liếm, lưỡi Lê Phù đã hơi tê dại, ý thức rất nhanh đã hỗn loạn, phát ra tiếng rên nhẹ. Không biết do bị Châu Ánh Hi hôn quá mạnh, hay do bị kỹ thuật hôn thuần thục của anh hầu hạ quá thoải mái, cô chủ động ôm anh.

Áo sơ mi, áo ngủ…

Chất liệu vải trên người cả hai đều rất mỏng manh, thân thể dán sát vào nhau, lồng ngực của anh đè lên ngực của cô không ngừng ma sát. Trong phòng không bật điều hòa, ánh mặt trời chiếu thẳng vào, thiêu đốt thể xác và tinh thần cả hai, hơi không thoải mái.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Châu Ánh Hi hoàn toàn không để ý chuyện này, tay anh thậm chí đã thò vào trong áo ngủ của Lê Phù, bàn tay ấm áp sờ loạn trên tấm lưng mịn màng của cô. Đôi tay nghệ sĩ dương cầm kia, đột ngột từ sau lưng nắm lấy bầu ngực sữa của cô, vừa xoa vừa bóp. Thân thể mẫn cảm của cô sau khi căng thẳng lại run rẩy, tình dục trong cơ thể như thể sắp bùng cháy.

Dưới lớp quần âu dường như có vật gì đó chạm vào giữa chân Lê Phù, vừa cứng vừa nóng. Phía trên thì bị hôn đến sắp mất lý trí, phía dưới lại bị Châu Ánh Hi tiếp tục khiêu khích, cô dùng chút lý trí cuối cùng, hung hăng cắn môi dưới anh.

Anh bị cắn đau, thả lỏng môi, nhẹ nhàng sờ sờ, có chút máu chảy ra.

Lê Phù nhân cơ hội đẩy Châu Ánh Hi xuống khỏi người mình: “Dạy cho anh một bài học.”

Dép lê dưới chân đã bị đá đến cạnh tủ khi hai người ôm hôn mãnh liệt, vừa định đi dép, Châu Ánh Hi lại ôm lấy cô từ phía sau, cổ áo ngủ kéo xuống dưới bả vai, môi anh vừa vặn có thể phủ lên xương quai xanh của cô. Những giọt máu vừa chảy ra, dùng một nụ hôn lưu lại dấu vết hồng nhạt trên da cô.

Lê Phù bị làm cho toàn thân ngứa ngáy, cố gắng giãy giụa: “Sáng sớm đã động dục, những giáo sư, nhà nghệ thuật, nhạc sĩ bên cạnh anh có biết anh là người như vậy không?”

Châu Ánh Hi áp sát vào mặt cô, cười cười: “Tại sao anh phải cho họ biết? Anh cũng đâu có thích họ.” Hơi nóng thiêu đốt lỗ tai cô, hạ giọng dịu dàng: “Anh chỉ thích em thôi.”

“...” Trái tim Lê Phù đột nhiên run rẩy.



Sau vài phút ngắn ngủi, họ kết thúc nụ hôn ướt át lố bịch trên giường.

Thấy bên ngoài an toàn, Lê Phù vội vàng dụ Châu Ánh Hi rời đi. Cô cố ý ngây người trong phòng ngủ một lát, sau đó thay một chiếc áo sơ mi xanh, quần jeans, đơn giản sửa soạn bản thân trong nhà vệ sinh. Cô đi vòng qua phòng khách, đến phòng bếp giúp mẹ, mà Tiểu Bao Phù và Momo đã trở thành “chủ nhà” tiếp đón Châu Ánh Hi.

Theo sau, Lê Ngôn và ba Lê Chấn Phong xách một túi đồ ăn vào nhà, nặng đến mức cầm cũng cầm không chắc.

Lê Phù chạy từ trong bếp ra, ôm Lê Ngôn hỏi tại sao Châu Ánh Hi lại tới nhà mình. Lê Ngôn đang định giải thích thì Lê Chấn Phong đặt đồ ăn trong tay xuống xong thì đi về phía phòng khách, dáng vẻ nhiệt tình hệt Lương Mỹ Hoa.

Châu Ánh Hi thấy người lớn thì rất lễ phép đứng dậy chào hỏi trước: “Chú Lê, chào chú, mong chú đừng trách chuyện cháu mạo muội đến nhà. Gần đây cháu phải ở Hồng Kông một thời gian, đúng lúc hẹn Lê Ngôn đi chơi tennis, tiện thể ghé qua hỏi thăm tình trạng sức khỏe của chú.”

Lê Chấn Phong cảm kích ôm lấy Châu Ánh Hi: “Cảm ơn cháu đã giới thiệu bác sĩ cho chú và bà ngoại của Lê Ngôn. Cháu đừng lo, nhờ ơn của cháu, sức khỏe của chú với bà tạm thời đều rất tốt, Lê Ngôn có thể kết giao được bạn bè như cháu là phúc của nó, cũng là phúc của chú.”

Ông liên tục cảm ơn thêm nhiều lần.

Dường như trong nháy mắt, Lê Phù trở thành người ngoài cuộc, không biết chút gì về tất cả những gì cô nhìn thấy và nghe được trước mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi