Giữa buổi tiệc, Lê Phù nhận được cuộc gọi của Châu Ánh Hi.
Sống trong nhịp sống hối hả của Hồng Kông quá áp lực, một đám người hoàn toàn thả lỏng như chim thoát khỏi lồng, vài người tụ tập uống rượu, vài người sôi nổi nhảy múa, loa thì dính chặt sàn nhà rung lên theo tiếng nhạc. Nhưng chơi gì thì chơi, họ tuyệt đối không vượt quá giới hạn.
Lê Phù cúp điện thoại, nhân lúc không ai chú ý, len lén đi đến cạnh cửa.
Gió biển trong đêm thu hơi lạnh, váy bị cô cắt bớt một đoạn, mới vừa tới trong sân đùi cô đã đỏ lên vì gió thổi, làn váy cũng bị thổi bay. Trời rất tối, bên ngoài chỉ có ánh đèn đường, nhưng cô vẫn có thể thấy rõ người ngoài hàng rào đang nhìn mình chằm chằm.
Lê Phù đè mép váy chạy chậm tới.
Sau khi cửa mở ra, Châu Ánh Hi đưa túi trong tay cho cô: “Thầy Hạ tặng em một cuốn sách về pháp y học, là sách quý của thầy ấy. Có vẻ thầy ấy thật sự rất thích em.”
Nhận lấy ý tốt của thầy Hạ Hiến Lâm, Lê Phù mỉm cười: “Thay tôi gửi lời cảm ơn thầy Hạ.”
“Ừm.” Châu Ánh Hi gật đầu, nhưng sắc mặt có hơi yếu ớt, làn da không giống màu trắng thường ngày. Sau đó, anh nghiêng đầu ho khan vài tiếng.
Lê Phù vốn không muốn hỏi nhiều, nhưng vẫn quan tâm: “Hình như anh bị cảm.”
Mặt đối mặt nghe giọng Châu Ánh Hi mới thấy giọng mũi còn nặng hơn trong di động: “Ừ, có chút.”
Dường như anh đang chờ đợi điều gì đó, lại không nghĩ tới đổi được một câu trả lời lạnh lùng: Vậy anh lái xe cẩn thận nhé.
Châu Ánh Hi hiểu đây là tính cách của Lê Phù, chưa đến mức xác nhận quan hệ, cô sẽ không quá quan tâm đến một người, nhưng khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Anh bỗng đè lên trán có chút nóng, tiếng thở dốc nặng nề.
Lê Phù thấy không đúng, đẩy cánh tay anh: “Châu Ánh Hi, có phải anh bị sốt không?”
Giọng Châu Ánh Hi rất khàn: “Chắc vậy rồi.”
Nhìn anh như vậy cũng không thể lái xe được, nhưng để anh vào nhà hình như không thích hợp lắm, trong lúc Lê Phù đang rối rắm, sau lưng truyền đến giọng nói của chủ biệt thự Hứa Sâm. Cậu sải bước lại gần, thấy người tới tìm Lê Phù, chính là nghệ sĩ dương cầm mà giáo sư Hà giới thiệu đêm đó, cậu lại lập tức đọc hiểu được vài điều trùng hợp.
Hứa Sâm hỏi: “Sao thế? Anh Châu, anh không thoải mái sao?”
Châu Ánh Hi gật đầu: “Ừm, bị cảm nhẹ.”
Hứa Sâm tiến lại gần, thấy gò má anh đỏ bừng, quan tâm hỏi: “Hình như anh hơi sốt rồi, phải không?”
“Chắc vậy.” Châu Ánh Hi trả lời đơn giản, chuẩn bị vào lại xe: “Nhưng đường về cũng không xa, chắc là không sao đâu. Không quấy rầy nữa, hai người vào nhà đi, chơi vui nhé.”
Hứa Sâm lại nắm cánh tay anh, nhiệt tình nói: “Anh như này tôi e lái được nửa đường sẽ ngất xỉu. Như này đi, anh vào nhà tôi ngồi một lát, uống chút trà nóng nghỉ ngơi, đợi muộn chút tôi đưa anh về.”
Lê Phù xách túi quà, hai mắt mờ mịt, hoàn toàn không thể hiểu được hành động của Hứa Sâm.
Đương nhiên Châu Ánh Hi sẽ không từ chối, nói cảm ơn rồi theo Hứa Sâm vào biệt thự.
…
Khuôn mặt dù bị bệnh vẫn rất đẹp trai, trong ngoài đều lộ ra sự quý phái của giới thượng lưu. Từ khoảnh khắc Châu Ánh Hi bước vào cửa, đã khiến tất cả nữ sinh chú ý.
Hứa Sâm giới thiệu với mọi người, nói đây là bạn của mình và Lê Phù.
Tô Miểu Di thấy Lê Phù đưa một người đàn ông xa lạ quay lại, lập tức khơi dậy máu nhiều chuyện: “Anh ấy là ai vậy?”
“Hứa Sâm nói rồi mà, bạn đó.” Lê Phù đặt quà lên bàn.
Tô Miểu Di có ngu mới tin, giác quan thứ sáu nói cho cô ấy biết, chắc chắn chị em tốt có chuyện mờ ám với người đàn ông đẹp trai này.
Hứa Sâm mời Châu Ánh Hi ngồi xuống sofa ở góc tường, bộ âu phục màu đen tinh xảo không hợp với party đồng phục trường.
Anh muốn nhìn Lê Phù, nhưng phát hiện cô đi vào bếp cùng Hứa Sâm, ánh mắt nhất thời trở nên sắc bén.
Hứa Sâm lấy ra một chiếc cốc sứ sạch sẽ, rót một ly nước nóng đưa cho Lê Phù.
“Em đâu có nói là muốn uống nước.” Lê Phù bối rối.
“Không phải cho em.” Hứa Sâm cười: “Anh phải đi gọi mọi người, em đưa nước nóng cho anh Châu giúp anh.”
“…” Lê Phù ngơ ngác, một chữ phản bác cũng không thốt ra được.
Hai chân vừa bước ra khỏi bếp, Hứa Sâm cười nhìn Lê Phù, vỗ vai cô đầy ẩn ý.
Lê Phù rất thông minh, cô đoán tám chín phần là Hứa Sâm đã nhìn ra cô và Châu Ánh Hi có quan hệ, vậy thì hành vi vừa nãy của cậu cũng trở nên rất dễ hiểu, đơn giản chỉ là hết việc làm nên “đổ thêm dầu vào lửa.”
Mọi người cũng chỉ tò mò về người lạ này một lúc, bàn tán vài câu xong thì tiếp tục ai chơi của người nấy.
Châu Ánh Hi ngồi trên sofa có vẻ xuống tinh thần, thi thoảng cúi đầu ho khan vài tiếng.
Đây là lần đầu tiên Lê Phù thấy trên người anh có loại cảm giác yếu ớt không chịu nổi chút thương tổn. Có lẽ vì vẻ ngoài của anh trắng trẻo tao nhã hơn những người đàn ông bình thường, nên chỉ cần bị bệnh, sẽ dễ khiến người ta sinh ra cảm giác thương xót.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Biết giả vờ ghê.
Nhưng bây giờ Lê Phù đã hình thành một cơ chế phòng ngự đối với Châu Ánh Hi, bởi vì người đàn ông này thật sự rất biết cách lợi dụng sự dịu dàng trời sinh của mình để mê hoặc lòng người. Cô tiện tay đặt cốc nước lên bàn bên cạnh: “Anh ngồi đây một lát, tôi muốn ra chơi với họ.”
Mới vừa bước về trước nửa bước, cổ tay Lê Phù đã bị Châu Ánh Hi túm lấy, bàn tay nóng bỏng chậm rãi di chuyển xuống nắm lấy tay cô, giọng nói trầm khàn: “Anh không lừa mọi người.”
Sờ thấy nhiệt độ nóng rực trong lòng bàn tay anh, Lê Phù xác định anh rất khó chịu, bỗng nhiên mềm lòng, giọng nói dịu dàng hơn: “Lát nữa để Hứa Sâm đưa anh về.”
“Ừm, được.” Châu Ánh Hi ngoan ngoãn thả tay ra.
Một lần nữa quay lại trong đám người, Lê Phù bị mấy bạn học nữ vây quanh, đề tài không rời khỏi người đàn ông trên sofa, ríu rít đặt câu hỏi.
Lê Phù nói thật sự không phải bạn trai, bọn họ hoàn toàn không tin.
Một người phụ nữ tóc đỏ hất cằm nhìn về phía sofa: “Vậy thì là anh ấy thích cậu, mắt đều dán lên người cậu luôn rồi.”
“Có vấn đề à.” Lê Phù tiện tay cầm lấy một cốc nước trái cây rời khỏi chốn thị phi.
Một đám bạn học cũ mở party thôi, cũng không cần bố trí sân quá mức long trọng. Chỉ treo thêm đèn màu, để nhìn qua không khí không quá nhàm chán.
Ánh đèn đỏ, lam, lục quay tròn trên mặt đất, hai mắt Châu Ánh Hi nhìn chằm chằm Lê Phù đang nhảy múa, váy bị cô cắt có hơi ngắn, chỉ cần hơi nâng cánh tay, làn váy sẽ vén lên, nhiều lần hơi lộ ra bờ mông trắng nõn. Cô chơi đùa như chú thỏ nhỏ vui vẻ, hoàn toàn không chú ý đến những chi tiết nhỏ này.
Dục vọng chiếm hữu như thiêu như đốt trong lồng ngực Châu Ánh Hi, anh hận không thể kéo Lê Phù vào trong ngực. Về mặt tình cảm, anh độc đoán, chỉ cho phép mình anh được thấy vẻ đẹp của cô.
Anh cũng phát hiện mình đã thay đổi.
Trước kia thấy loại hình ảnh chói mắt này, anh sẽ vì không danh không phận mà đè nén dục vọng chiếm hữu không thể kiềm chế xuống đáy lòng. Nhưng anh lúc này, chỉ cần sợi dây kia kéo xuống, cho dù là chuyện điên rồ gì anh cũng dám làm.
Lê Phù luôn nói anh điên rồi.
Anh không phủ nhận.
Lạch cạch một tiếng, tất cả đèn trong phòng khách đều tắt đi.
Tiếng Hứa Sâm vang lên trong căn phòng tối không thấy năm ngón tay: “Ôn lại trò chơi kích thích nhất trong party tốt nghiệp của chúng ta, hôn môi trong âm thầm. Tớ biết có vài người vẫn còn thích nhau, có thể nối lại quan hệ như trước được hay không, tự mình cố gắng lên. Còn nữa, chú ý chừng mực, chỉ có thể như chuồn chuồn lướt nước thôi.”
Từ trước đến nay Lê Phù đều không tham gia loại trò chơi này, cô yên lặng dịch đến vị trí khuất nhất, ra vẻ chuyện không liên quan đến mình. Dù sao trò chơi này cũng chỉ diễn ra trong một phút đồng hồ, rất nhanh sẽ kết thúc.
Nhưng quanh cô đều là tiếng bước chân loạn xạ.
60 giây trôi qua, cùng với những tiếng thét chói tai nối tiếp nhau, đèn bị bật lên.
Có người được hôn, có người đứng nhìn.
Trong đám bạn học quả thật có hai đôi xem như gương vỡ lại lành, bên chưa từ bỏ ý định muốn mượn cơ hội đốt lại lửa tình.
Có một nam sinh đã thích thầm Lê Phù từ cấp 2, nhưng vì hướng nội nên chưa bao giờ dám tỏ tình. Tuy vậy, cậu ta vẫn mượn cơ hội tìm kiếm vị trí chính xác của cô, từ từ tiếp cận. Nhưng vì mọi người chạy lộn xộn, cuối cùng cậu ta vẫn kẹt ở khúc chuẩn bị hôn cô.