NGẮM TRĂNG - NHẤT KHỐI TIỂU TÂY BÍNH

Sau khi từ Macao trở về Hồng Kông, Lê Phù tạm thời quên đi những chuyện tình yêu, lấy trạng thái tốt nhất nhậm chức thực tập sinh khoa pháp y của Sở Y tế. Muốn trở thành pháp y chuyên nghiệp ở Hồng Kông vô cùng khó, sau khi tốt nghiệp còn phải tiến hành huấn luyện chuyên sâu, còn phải thông qua hai kỳ thi lớn mới có thể đạt được tư cách. Nhưng trở thành pháp y là ước mơ từ nhỏ của cô, cô nguyện ý vì nó mà bỏ ra tất cả sức lực.

Có hai bác sĩ pháp y dẫn dắt cô, một người là bác sĩ Chung Bái Văn có kinh nghiệm 10 năm, người còn lại là vợ bạn tốt của Lê Ngôn - anh trai cô, Ôn Kiều, chính là cô dâu của hôn lễ hồ Como.

Có lẽ là bởi vì ở Sở Y tế có người quen, nên Lê Phù cũng không lo lắng lắm, hơn nữa bản thân cô đã có tính cách cởi mở, trong một tuần ngắn ngủi đã hòa tan cùng đồng nghiệp. Công việc của thực tập sinh mới cũng không khó, nhưng đòi hỏi sự cẩn thận cao, chủ yếu là giúp hai vị pháp y sắp xếp tư liệu vụ án, khám nghiệm tử thi.

Trong công việc, cô là người thông minh, lại nghiêm túc, hiếu học.

Ngày nhậm chức đã được bác sĩ Chung khen ngợi không ít.

Công việc bận rộn luôn khiến thời gian trôi nhanh.

Ngày thứ năm, Lê Phù đang ăn cơm trưa ở quán trà, bất ngờ nhận được cuộc gọi của trợ lý thầy Hạ Hiến Lâm, hỏi thứ bảy cô có thời gian không, muốn mời cô tham gia tiệc tối riêng tư của thầy Hạ ở Hồng Kông.

Tất nhiên cô sẽ không từ chối, vui vẻ nhận lời



Thứ bảy, Lê Phù chọn một bộ lễ phục lụa màu trắng có cổ, lộ ra nửa vai, cô đặc biệt hợp với chất liệu lụa, bóng loáng ôm lấy đường cong tinh tế hấp dẫn của cô, đẹp không thể tả. Trước khi ra khỏi cửa, cô do dự không biết nên mang theo túi nào, cuối cùng vô thức cầm lấy chiếc túi da Celine rất tương xứng với lễ phục.

Tiệc tối được tổ chức tại một khách sạn xa hoa gần cảng Victoria.

Trợ lý của Hạ Hiến Lâm dặn Lê Phù thư giãn, nói là tiệc riêng tư rất nhỏ, chỉ mời chừng 20 người bạn. Lê Phù cũng không phải là thiếu nữ tiểu gia bích ngọc gì, dường như trong xương cốt trời sinh đã phóng khoáng, cô cũng không tự ti. Nên là cho dù ở trong hoàn cảnh nào, bắt chuyện với nhân vật nào, sự nhận thức vào bản thân chính là sức mạnh của cô.

Một người một khi đã thả lỏng, cả người đều tràn đầy sức quyến rũ.

Sau khi đỗ xe ở gara ngầm, Lê Phù đi về phía thang máy, lại liếc mắt nhìn Wechat.

Trước khi đi Châu Ánh Hi có gửi Wechat tới, cô vẫn chưa trả lời.

[Anh sắp phải bay rồi, 9 giờ rưỡi tối sẽ đến Hồng Kông, anh muốn gặp em đầu tiên.]

Lê Phù suy nghĩ một chút, trả lời: [Bây giờ tôi đang tham dự tiệc riêng tư của thầy Hạ Hiến Lâm, tôi không chắc mình có thời gian đến sân bay không. Nếu kết thúc sớm, tôi sẽ liên lạc với anh.]

Lý do khiến cô thay đổi suy nghĩ là vì cô đã chấp nhận món quà mừng nhậm chức của anh.

Khi đang chờ thang máy, bên tai Lê Phù bên tai truyền đến tiếng giày cao gót và giày da, cô cho rằng chỉ là khách mời tới tham gia tiệc tối, lơ đãng quay đầu, lại thấy một gương mặt quen thuộc.

Người đang bước về phía cô là mẹ của Châu Ánh Hi, Phương Vận Xu. Bên cạnh chắc là nam trợ lý của bà ấy.

“Chào ngài.” Cho dù đối phương có nhớ mình hay không, Lê Phù vẫn lễ phép chào hỏi trước.

Phương Vận Xu gật đầu đáp lại: “Xin chào.”

Bà ấy mặc một bộ váy dài cổ cao màu xanh sẫm, mái tóc dài mượt mà búi cao, tuy trên người tản ra khí chất mạnh mẽ, nhưng bà ấy không khoa trương, là vẻ khiêm tốn ưu nhã.

Hai người lần lượt bước vào thang máy.

Suốt mấy chục giây đi thang máy, hai người không có bất kỳ trao đổi nào.

Sau khi ra khỏi thang máy, nghênh đón Lê Phù chính là trợ lý Peter của Hạ Hiến Lâm, một người Hoa đã lập gia đình, đi theo thầy Hạ nhiều năm, quan hệ với Phương Vận Xu cũng vô cùng tốt. Peter thấy hai người cùng ra khỏi thang máy, trên mặt lộ ra vẻ nhiều chuyện.

Trong đại sảnh tiệc tối phần lớn đều là bạn cũ của Phương Vận Xu, bà ấy rất nhanh bị gọi đi.

Petre dẫn Lê Phù đi tìm thầy Hạ, không ngừng khen ngợi cô: “Sao lại cảm thấy cháu về Hồng Kông đẹp hơn nhiều vậy.”

Lê Phù mỉm cười: “Có thể là do khí hậu quê nhà nuôi người ạ.”

Hạ Hiến Lâm mặc một thân âu phục màu xám đậm trầm ổn, dù đã lớn tuổi, lưng vẫn thẳng tắp, dáng vẻ nho nhã đầy kinh nghiệm. Ảnh chụp thời niên thiếu của ông ấy đã từng được công khai trên mạng, không thua vẻ phong lưu phóng khoáng của người trẻ hiện nay.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Đã lâu không gặp.” Ông ấy rất lịch sự ôm lấy Lê Phù.

Lê Phù vỗ lưng ông ấy: “Thầy Hạ, đã lâu không gặp.”

Hai người đứng trong góc trò chuyện.

Phương Vận Xu ở một góc khác, vừa tán gẫu cùng bạn bè vừa thỉnh thoảng đánh giá Lê Phù.

Bởi vì người tham gia tiệc tối không nhiều lắm, hơn nữa phần lớn đều đã quen biết nhiều năm, không khí giống như buổi tụ họp bạn cũ.

Sau khi Hạ Hiến Lâm nói chuyện với trợ lý Peter, Peter vỗ tay để tất cả mọi người vây thành một hình bán nguyệt. Hạ Hiến Lâm lặng lẽ nói vài câu bên tai Lê Phù, ban đầu cô hơi kinh ngạc, sau đó cảm ơn thầy Hạ đã ưu ái.

Hạ Hiến Lâm giới thiệu Lê Phù trước mặt mọi người, lời nói khó tránh sự thiên vị với cô.

Cuối cùng, Hạ Hiến Lâm mời Lê Phù nói cái nhìn của mình đối với nghề pháp y này.

Sau khi Lê Phù gật đầu, đưa ly rượu trong tay cho Peter, đứng giữa đám đông, dáng vẻ hào phóng chậm rãi nói: “Từ nhỏ tôi đã mơ ước mình là một bác sĩ pháp y ưu tú, bởi vì ba mẹ tôi đều là cảnh sát Hồng Kông, từ nhỏ tôi đã có niềm khao khát với nghề nghiệp đặc biệt này. Tôi nhớ rõ, lần đầu tiên tôi nhắc tới chuyện muốn làm pháp y với ba, ba tôi đã xem lý tưởng của tôi thành trò đùa trẻ con, còn nói với tôi, con nghĩ làm pháp y dễ lắm à?”

Một nhóm nhân vật nổi tiếng cầm ly rượu, bị người đẹp duyên dáng hào phóng trước mắt thu hút.

Lê Phù đứng trong tư thế tao nhã, trên người tản ra sự tự tin bắt mắt hơn cả lễ phục và trang sức tinh xảo trên người cô: “Ban đầu, tôi không cho là đúng, cho đến khi tôi thật sự bắt đầu tiếp xúc với pháp y chuyên nghiệp, tôi phát hiện ba tôi nói không hề sai, đúng là tôi đã từng ‘trầm cảm’ không ít lần.”

Trong hội trường đột nhiên vang lên tiếng cười thích thú.

Phương Vận Xu đứng bên cạnh, nhìn cô gái xuất thân bình thường này không chớp mắt. Đứng trong đại sảnh đều là ông lớn các ngành các nghề này, lại có thể không chút luống cuống hào phóng nói lên lý tưởng của mình.

Lê Phù tiếp tục nói, giọng điệu ngày càng nghiêm túc: “Nhưng với tôi mà nói, trong quá trình trở thành một pháp y, chuyện tôi cho là khó khăn nhất, không phải là nó cần tích lũy bao nhiêu kiến thức chuyên môn phong phú. Mà là, phải làm gì để thừa nhận sự bi thảm thậm chí là thê thảm trong vụ án, phá vỡ nhận thức của bạn về lòng người. Mà loại nhận thức này cũng không có điểm mấu chốt, chỉ là sẽ dần để bạn thấy một mặt ghê tởm trong lòng người. Cho nên, pháp y trong lòng tôi là một nghề đặc biệt vĩ đại.”

Tất cả mọi người đều thở dài, tỏ vẻ đồng ý.

Đảo mắt, Lê Phù đã đổi sang một giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Đương nhiên, học pháp y với tôi mà nói, còn có một ý nghĩa đặc biệt tích cực. Chính là, nó giúp tôi học được cách quý trọng. Chính bởi vì thấy qua đêm tối đáng ghê tởm, mới quý trọng gấp bội ánh mặt trời thiện lương.”

Khi cô ngừng nói, bên tai vang lên một tràng vỗ tay.

Lê Phù nhẹ nhàng ôm ngực, cúi đầu nói tiếng cảm ơn.

Đột nhiên, có một quý bà giơ tay, tò mò hỏi cô có sợ không.

Lê Phù nhìn người phụ nữ này, nói: “Không, trong mắt tôi họ không phải là thi thể lạnh lẽo khiến người ta sởn gai ốc, mà là linh hồn vẽ nên những biểu tượng xinh đẹp. Mà điều tôi muốn làm, chính là thông qua những biểu tượng này tìm ra chân tướng, để họ có thể nhắm mắt xuôi tay, sống yên bình ở một thế giới khác.”

Người phụ nữ nghe xong, lại vỗ tay.

Sau khi Lê Phù trở về, Hạ Hiến Lâm ôm cô một cái, khen ngợi: “Cháu biết không? Sau này chắc chắn cháu sẽ có không gian phát triển rất lớn, ý tôi không chỉ là lĩnh vực pháp y.”

Ông ấy tin mình sẽ không nhìn lầm người, chắc chắn tương lai cô không chỉ trở thành một pháp y ưu tú, còn sẽ đạt thành tựu trong lĩnh vực giáo dục, thậm chí có được thành tựu xuất sắc.

Peter phát hiện Phương Vận Xu vẫn luôn nhìn chăm chú về phía Lê Phù, dường như đang nghĩ tới người nào.

“Thầy Hạ thật sự vô cùng thích cô Lê Phù.” Anh ta cầm ly rượu đứng cạnh bà ấy, nói: “Cũng phải, người xinh đẹp ưu tú như cô Lê, khó trách Aiden lại bị cô ấy hấp dẫn.”

Sau khi cười vỗ vỗ vai bà ấy, anh ta rời đi.

Khi Phương Vận Xu quay đầu lại, vừa khéo chạm phải ánh mắt Lê Phù, mà Lê Phù không chút lo lắng, gật đầu cười với bà ấy, bất cứ lúc nào cũng thong dong tự tin.


Chẳng bao lâu bà ấy lại bị một người bạn cũ gọi sang một bên.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lê Phù đi từ nhà vệ sinh ra, muốn đi tìm Peter, lại bị tiếng cười của Phương Vận Xu thu hút. Cô quay đầu, thấy vài nhân vật nổi tiếng đang vây quanh một nữ sinh cao gầy xinh đẹp, khen ngợi không ngớt. Cho đến khi nữ sinh đó ôm lấy Hạ Hiến Lâm, cô mới biết hóa ra đây là cháu gái cưng của thầy Hạ.

Phương Vận Xu cười: “Nhoáng cái đã 24 tuổi rồi, Kacie đúng là càng lớn càng xinh đẹp.”

Xem ra quan hệ của họ rất thân thiết, bà ấy xoa đầu cô gái: “Hồi đó cháu cứ thích chạy theo sau Ánh Hi gọi anh trai.”

Hạ Hiến Lâm ôm cháu gái, trêu ghẹo: “Đâu chỉ có thế, còn nói muốn gả cho Ánh Hi nữa.”

Kacie thẹn thùng trốn trong vòng tay ông nội: “Đấy đều là những lời vô nghĩa khi còn bé thôi.”

Hình ảnh quá hài hòa, rơi vào mắt Lê Phù, có ảo giác như họ là người một nhà.

Thấy cũng sắp đến giờ phải đi, cô chào hỏi với thầy Hạ Hiến Lâm một tiếng rồi rời đi.

Lê Phù bước ra khỏi phòng tiệc, không hiểu sao như là ăn phải thuốc nổ, phiền não đến mức bất cứ chuyện gì cũng có thể châm ngòi cô.

Cô lấy di động ra, bỗng nảy sinh cảm xúc mâu thuẫn với Châu Ánh Hi, vừa định soạn tin Wechat nói không có thời gian đến đón. Nhưng nhìn thoáng qua túi xách trên người, vẫn rút lại đầu ngón tay run rẩy.



Sau đó, Lê Phù đi thang máy xuống gara ngầm.

Mới vừa ngồi lên xe, trong bóng tối âm trầm, dường như cô thấy được bóng dáng Phương Vận Xu, còn nghe được từ khe hở cửa sổ xe tiếng trợ lý của Phương Vận Xu: “9 giờ rưỡi thiếu gia đến Hồng Kông, ngài vẫn kịp gặp cậu ấy ở sân bay một lần.”

Phương Vận Xu chỉ nói: “Lúc nào cũng gặp được, vội làm gì.”

“Dạ.”

Lê Phù không nghĩ nhiều, hạ cửa sổ xe xuống, rời khỏi gara trước.

Đến tận khi chạy đến quốc lộ, cô mới hạ cửa sổ xe xuống, hít thở gió nhẹ mát mẻ đêm thu. Vốn muốn trong lòng yên bình, nhưng vừa nghĩ tới nữ sinh trong đại sảnh vừa rồi, ngón tay trên tay lái nắm chặt, xương ngón tay dùng sức đến trắng bệch.

Cô cũng không biết cuối cùng là mình đang tức giận cái gì.

Tóm lại cả người đều mất hứng.

Lướt qua cảnh đêm rực rỡ ánh đèn neon, Lê Phù đến sân bay lúc 9 giờ 15 phút.

Sau khi đỗ xe xong, cô mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt, đến đại sảnh đón máy bay T1 chờ Châu Ánh Hi. Người tới đón không ít, tiếng người xung quanh có chút ồn ào, hai tay cô đút vào trong túi, không nhiệt tình lắm, dáng vẻ làm cho có.

Chuyến bay đã đến Hồng Kông 10 phút trước, có lẽ hành khách đang lấy hành lý.

Lại qua vài phút, đám đông tràn ra từ lối ra, giờ này người từ Luân Đôn tới không ít. Ngay cả tâm trạng tìm người Lê Phù cũng không có, cúi đầu, ánh mắt lơ đãng.

Cô nghĩ, dù sao anh nhất định có thể nhìn thấy mình.

Quả nhiên không lâu sau, một đôi giày thể thao màu trắng của nam xuất hiện dưới mắt Lê Phù, không cần ngẩng đầu, mùi nước hoa hương gỗ trên người người đàn ông phủ lên chóp mũi cô, cô đã biết là ai. Cô ngước mắt lên, Châu Ánh Hi ngồi máy bay mười mấy tiếng, khoác một chiếc áo khoác thoải mái, sắc mặt nhìn qua có chút mệt mỏi.

“Đi thôi.” Cô nói.

Châu Ánh Hi đứng yên tại chỗ, đột nhiên kéo cánh tay Lê Phù, ôm cô vào lòng. Anh rất cao, mỗi lần anh ôm cô, sự khác biệt hoàn hảo về chiều cao chỉ đủ để má cô áp vào ngực anh.

“Một tuần không gặp, nhớ anh không?” Ngụ ý là, anh luôn nhớ cô.

Hình như bởi vì nửa sau bữa tiệc không có tâm trạng, Lê Phù lạnh lùng nói: “Không nhớ.”

“...” Châu Ánh Hi nhận ra cô tức giận, cúi người nhìn vẻ mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Ai chọc em giận à?”

Lê Phù trợn mắt: “Không có việc gì, đi thôi.”

Châu Ánh Hi nhẹ nhàng quay mặt cô lại, sau khi nhìn nhau vài giây, đặt một nụ hôn sâu đầy nhung nhớ lên môi cô.

Trong đại sảnh đón người đến người đi, người đi ngang qua đều sẽ nhìn đôi tình nhân nhỏ này hôn môi.

Mà Phương Vận Xu vẫn đứng sau cây cột, hít một hơi thật sâu, vừa định quay đầu lại gọi trợ lý đi, phát hiện trợ lý nhìn đến ngây người, khóe miệng cũng không khép lại được.

-

Giám đốc Phương: Thức ăn cho chó của con trai tôi đã cho tôi ăn no rồi.

Chương sau Tiểu Phù sẽ ăn dấm chua trên xe, sẽ có chút thịt nhỏ.

Về tiến độ: Thứ bảy tuần này có một trận động đất lớn thúc đẩy quan hệ, sau đó trong vòng tuần sau, Tiểu Phù sẽ tỏ tình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi