Kỹ thuật hôn của Châu Ánh Hi rất tốt, luôn có thể khiến Lê Phù tập trung trong thời gian ngắn nhất.
Dường như cô quên mất, vừa rồi họ bắt đầu hôn nhau từ đâu.
Rầm một tiếng, cửa nặng nề đóng lại, hành lý bị đẩy sang một bên.
Châu Ánh Hi không bật đèn, mà dùng sức ôm lấy Lê Phù bằng cả hai tay, cơ thể mảnh khảnh của cô hoàn toàn bị anh ôm vào lòng, hai người vừa hôn vừa đi vào phòng ăn, tiếng bước chân hỗn loạn hòa cùng nụ hôn mãnh liệt khiến cô không chịu nổi. Khoảnh khắc môi lưỡi mút mát đan xen, máu hai người dần sôi trào, thân thể dán chặt vào nhau, bắt đầu toát mồ hôi.
Nóng.
Châu Ánh Hi thay Lê Phù cởi áo khoác, lúc cởi ra, thắt lưng áo khoác không cẩn thận vướng vào giày cao gót của cô, cô nhướng mày không vui, anh phát hiện, nhẹ giọng xin lỗi: “Anh xin lỗi.”
Sau đó, anh vén sợi tóc hỗn độn của cô ra sau má, cánh tay lại ôm chặt eo cô, tiếp tục hôn sâu.
Khi tiếng hôn mút lưỡi biến mất, Lê Phù bị Châu Ánh Hi đặt xuống bàn ăn dài bằng đá cẩm thạch, son trên môi cô đã hoàn toàn bị anh nuốt vào bụng. Châu Ánh Hi cũng nóng, anh cởi áo gió ra treo trên ghế, bên trong là một chiếc áo len mỏng, khiến khuôn mặt của anh càng thêm dịu dàng, nhưng động tác trên tay lại vô cùng tàn bạo.
Anh kéo khóa kéo lễ phục trên người Lê Phù xuống, trước ngực nới lỏng, dải lụa treo cổ rủ xuống bên eo, anh cúi người kéo váy trượt xuống theo đường cong cơ thể của cô, động tác chậm chạp, bởi vì anh muốn cẩn thận thưởng thức vẻ đẹp của cô. Trong phòng bếp có một cánh cửa sổ, ánh trăng trong suốt chiếu vào, chiếu nhẹ lên làn da của cô, sáng bóng như ngọc.
Lê Phù nằm thẳng trên bàn ăn, thấy Châu Ánh Hi lấy hộp gia vị từ tủ ra, cô không biết anh muốn giở trò quỷ gì. Châu Ánh Hi rắc muối lên mu bàn tay mình, nhẹ nhàng chạm vào khóe môi cô: “Đây là muối.”
Thì ra là muốn trả thù mình, Lê Phù không cẩn thận liếm một cái, mặn đến mức cau mày.
Ngón tay nhúng vào một hộp gia vị khác, bôi lên môi mình, Châu Ánh Hi hôn Lê Phù, nhẹ nhàng nói: “Đây mới là đường.”
Lê Phù không phải người có vị giác không nhạy, đương nhiên phân biệt rõ muối và đường.
Chơi anh có một lần, mà anh vẫn nhớ để trả thù.
“Đồ nhỏ mọn.” Lê Phù nhẹ nhàng hừ như mèo con.
“Nói ai đấy.” Châu Ánh Hi nhìn cô chằm chằm.
“Nói anh đấy, không phải nam sinh đều rất hưởng thụ khi bị nữ sinh mình thích bắt nạt sao? Chỉ có anh mới ôm hận tìm cách trả thù thôi.”
“Chẳng lẽ trước khi làm chuyện này, em không hy vọng bị anh tóm được sao?”
“Sao tôi phải hy vọng?”
Anh nở nụ cười xấu xa: “Bởi vì, mỗi lần em đều rất hưởng thụ.”
“…”
Trong lòng căng thẳng, Lê Phù phát hiện đôi mắt Châu Ánh Hi không chỉ dịu dàng trìu mến, mà còn rất hiểu lòng người.
Nương theo ánh trăng, Châu Ánh Hi cởi lễ phục trên người cô xuống, sau đó xé miếng dán ngực trên ngực cô ra. Lại sau đó, anh dùng thìa múc một muỗng đường trắng, rắc từng chút một lên xương quai xanh, ngực và bụng dưới của cô.
Dọc theo dấu vết vừa mới rải, Châu Ánh Hi chậm rãi mút mát, liếm láp, lực độ không nặng không nhẹ, thoải mái đến mức khiến Lê Phù từ kháng cự đến chậm rãi hưởng thụ. Đầu của anh vùi vào giữa khe ngực cô, hơi thở ngày càng dồn dập phả lên thân trên của cô, từng luồng hơi nóng tinh tế từ chóp mũi của anh khiến toàn thân cô nổi lên ngứa ngáy.
Đường trắng rắc trên đầu vú, lúc anh liếm láp lúc sẽ dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn, bởi vì rất muốn nghe cô rên rỉ.
Đôi môi nóng bỏng ẩm ướt chậm rãi liếm dọc theo vùng bụng bằng phẳng đến chỗ riêng tư. Châu Ánh Hi liếm qua quần lót, Lê Phù dùng chân kẹp lấy lưng anh: “Chưa tắm… Bẩn…”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh ngước mắt: “Chỗ nào của em cũng thơm.”
Cô nhỏ giọng thì thầm hai chữ biến thái.
Sau khi cởi quần lót ren ra, Châu Ánh Hi rắc đường lên đầu lưỡi mình, tách hai chân Lê Phù ra, nâng lên hai bên liếm huyệt thịt mập mạp của cô. Lông mu chậm rãi tách ra dưới sự ẩm ướt của môi, đầu lưỡi tìm được khe hở, duỗi thẳng vào trong, đường trắng cuộn đầu lưỡi lên ăn huyệt của cô.
Huyệt nhỏ dưới nụ hôn mãnh liệt và liếm láp vừa rồi đã ướt đẫm, nước nóng trong huyệt rất nhanh đã hòa tan đường trắng trên đầu lưỡi anh. Anh mút mát, lại rắc thêm một ít, rồi lại hướng chỗ sâu nhất dùng sức mút, vào sâu từng tấc như muốn huyệt nhỏ nuốt toàn bộ đường trắng trên đầu lưỡi. Lúc liếm mạnh còn phát ra âm thanh mút ra tiếng nước.
Đường trắng tan ra, dường như huyệt bị liếm tan ra.
Khoái cảm kịch liệt bao trùm lên Lê Phù, dường như lần nào cũng bị anh làm cho cao trào từ màn dạo đầu. Ngón chân cô cuộn chặt, khi cúi đầu, nhìn mặt của anh càng chôn càng sâu, tư thế dâm đãng ôm huyệt của cô như muốn ăn luôn, một dòng chất lỏng chảy ra từ trong huyệt, một nửa chảy vào miệng anh, một nửa chảy xuống dưới chân anh.
“A, a…” Ngay cả tiếng rên rỉ của cô cũng trở nên mơ hồ không rõ.
Tận dụng khoái cảm trong thân thể Lê Phù còn chưa nguôi ngoai, Châu Ánh Hi lấy từ trong ngăn kéo ra một cái bao cao su, bước trở về bàn, đứng trước người cô, động tác cởi quần áo như đang cố ý hấp dẫn cô. Nhưng quả thật anh đã thành công, dáng người cường tráng dần lộ ra dưới chiếc áo len cuộn lên, ánh mắt cô nhìn thẳng.
Quần jeans rơi xuống đất, nhưng quần lót Châu Ánh Hi kẹt ở đùi, loại cảm giác bị đồ vật trói chặt này càng khiến anh sinh ra cảm giác kích thích. Bao cao su đeo vào ngày càng thành thạo. Đầu tiên, anh dùng hai tay chế trụ eo của cô, kéo cô lại gần mình, sau đó đỡ dương vật đang cương cứng của mình, không có màn cọ xát dạo đầu, mà trực tiếp nhét vào trong huyệt nhỏ trống rỗng.
Số lần thân mật càng nhiều, độ ăn ý của họ càng cao.
Dường như Lê Phù dễ tiến vào trạng thái hơn lần trước, cô tự hỏi sao mình không kháng cự việc ân ái cùng Châu Ánh Hi, người còn chưa xác định quan hệ với mình. Vì hình như anh rất hiểu cơ thể của cô, luôn có thể dùng cách nhanh nhất làm cô thoải mái, thậm chí là say mê.
Ngô Thi từng nhắc nhở cô, nói loại đàn ông có điều kiện hoàn hảo về mọi mặt như Châu Ánh Hi vốn là hàng chất lượng cao. Mạnh mẽ theo đuổi cô, còn có thủ đoạn, nếu ỷ lại vào anh trong chuyện ân ái này, sợ là cô sẽ rơi vào tay anh nhanh hơn.