Sáng sớm ngày thứ bảy, Châu Ánh Hi cho rằng gióng trống khua chiêng đi Thâm Thủy Bộ đón cả nhà Lê Phù tạm thời không thích hợp lắm, vì thế anh đã sớm đợi họ ở bến tàu Tây Cống. Mà ba anh, Châu Thành Tề thì bận rộn một mình trên du thuyền.
Không biết do thời tiết quá đẹp, hay do trong lòng ngậm kẹo.
Từ lúc ra khỏi cửa, trên mặt anh đã luôn nở nụ cười.
“Aiden, ngại quá, trên đường bị kẹt xe, tới muộn 10 phút.”
Lê Ngôn mặc áo khoác denim, chạy tới ôm Châu Ánh Hi, giải thích nguyên nhân đến muộn.
Châu Ánh Hi vỗ vỗ lưng anh: “Không sao.”
“Chú đâu?” Lê Ngôn thò đầu ra.
Châu Ánh Hi chỉ vào du thuyền phía sau: “Trong phòng bếp.”
“Ok, lát nữa chào chú một câu.”
Lương Mỹ Hoa và Lê Chấn Phong nắm tay ân ái đi tới, Lương Mỹ Hoa cũng lên tiếng xin lỗi: “Aiden, thật xin lỗi, để cháu đợi lâu rồi.”
“Dì à, không sao.” Châu Ánh Hi giúp họ xách túi: “Đưa túi cho cháu là được rồi.”
Lương Mỹ Hoa hiểu ý cười một tiếng, không có ai là không thích người đàn ông có sự nghiệp thành công, còn nhã nhặn lịch sự trước mặt này.
Chỉ là Lê Phù vừa ở ngay phía sau, nhoáng cái đã biến mất.
“Tiểu Bao Phù, quay lại đây.”
Giọng nói quen thuộc truyền đến từ quầy bán hải sản, Châu Ánh Hi nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Lê Phù đeo túi vải, áo khoác nhăn nhúm, ngồi xổm trên mặt đất ôm chặt lấy Tiểu Bao Phù không nghe lời: “Con có mất mặt không hả, sao lại động dục ở chỗ này.”
Thì ra Tiểu Bao Phù mê một chú Samoyed xinh đẹp, không nhịn được chút nữa thành tên lưu manh.
Châu Ánh Hi đi tới gọi Tiểu Bao Phù, Tiểu Bao Phù lập tức chạy tới bên chân anh, vui vẻ chạy quanh anh. Có loại nhung nhớ, một ngày không gặp như cách ba thu, đuôi vẫy qua vẫy lại.
Sau khi xin lỗi chủ nhân chú chó Samoyed, Lê Phù dắt Tiểu Bao Phù, liếc anh một cái: “Bản thân biến thành tên lưu manh thì thôi đi, còn dạy hư con trai nhà tôi.”
Châu Ánh Hi khẽ cười.
Thích một người chính là, ngay cả tính tình nhỏ nhen thất thường của cô cũng cảm thấy đáng yêu.
Tương tác vừa rồi của hai người, Lương Mỹ Hoa và Lê Chấn Phong đã thấy được hết, người sáng suốt đều có thể nhìn ra không phải quan hệ bạn bè đơn giản như vậy, huống chi họ còn làm cảnh sát nửa đời người.
Lương Mỹ Hoa liếc Lê Ngôn một cái, để anh tự nhận ra.
Lê Ngôn cúi đầu ho nhẹ hai tiếng.
Lương Mỹ Hoa dùng sức huých cánh tay con trai: “Tối nay dẫn em gái con đi, cho mẹ một lời giải thích.”
“Dạ.”
…
Nhịp sống bình thường của thành phố quá dày, cuối tuần chỗ này đều có người dân tụ tập, du thuyền thường xuyên cung không đủ cầu. Chiếc du thuyền xa hoa cao ba tầng đỗ bên bến tàu này là Châu Thành Tề đặc biệt mua về để gặp khách hàng quan trọng. Trước kia bận rộn công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán Hồng Kông, gần như tuần nào cũng đến Tây Cống.
Châu Thành Tề khác với rất nhiều người có tiền, ông ấy đặc biệt khiêm tốn, nếu chỉ nhìn cách ăn mặc của ông ấy, cơ bản rất khó liên hệ ông ấy với người giàu nhất vùng. Áo sơ mi, quần âu, trên tay thậm chí không có cả một chiếc đồng hồ nổi tiếng.
Câu cửa miệng của ông ấy là, nếu không bị ba mẹ ép phải tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, ông ấy chỉ muốn mở một quán cơm chiên.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Châu Thành Tề đặt nguyên liệu nấu ăn trên tay xuống, lau tay, ra ngoài đón khách.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lương Mỹ Hoa và Lê Chấn Phong nghe Lê Ngôn nói, ba của Châu Ánh Hi nhiệt tình hiếu khách, hai ngày trước mới tới Hồng Kông, xuất phát từ mục đích kết bạn, muốn mời gia đình họ ra biển chơi một ngày. Ban đầu Lương Mỹ Hoa còn tin, bởi vì bà cũng là một người thích kết bạn, nhưng mới xảy ra màn vừa rồi, tâm trạng khi chào hỏi của bà cũng khác đi.
Châu Thành Tề gọi mọi người lên tầng ba.
Không gian phía trên không tính là lớn, sofa tạo thành một hình bán nguyệt, ở giữa đặt một chiếc bàn thư giãn. Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xiên xuống, còn may là mặt trời và gió mùa thu đều không nóng.
Mây trắng núi xanh, mặt biển trong suốt như thủy tinh, ánh sáng lấp lánh. Lương Mỹ Hoa cảm thấy thi thoảng đến Tây Cống giải sầu cũng không tệ. Bà ngắm phong cảnh một lát, sau đó lễ phép tặng một phần quà gặp mặt cho Châu Thành Tề, nói là cảm ơn sự giúp đỡ của họ.
Châu Thành Tề nói, chút việc nhỏ này không đáng nhắc đến. Còn dặn họ chờ một chút, ông ấy xuống bếp tiếp tục nấu cơm.
Lương Mỹ Hoa cảm thấy xấu hổ, dù thế nào bà cũng là khách, nói gì cũng phải giúp đỡ chút. Nhưng cuối cùng vẫn bị Châu Thành Tề khuyên nhủ, trước khi xuống tầng, ông ấy dặn Châu Ánh Hi chăm sóc mọi người cho tốt, nhất là hai vị người lớn trong nhà.
Châu Ánh Hi gật đầu: “Ba yên tâm đi.”
Mọi người ai làm việc nấy.
Lê Phù đang chơi đùa với Tiểu Bao Phù.
Lê Ngôn đang gửi tin nhắn cho Tô Vũ Tâm.
“Chú Lê, lâu rồi không gặp chú, sức khỏe chú thế nào rồi ạ?” Châu Ánh Hi quan tâm nhất vẫn là tình trạng sức khỏe của Lê Chấn Phong.
Lê Chấn Phong cười nói: “Cảm ơn cháu quan tâm, chú khỏe rồi.”
“Tình hình bên bà ngoại thế nào ạ?”
“Cháu yên tâm, tình trạng của bà rất ổn định.”.
“Dạ, nếu có vấn đề gì khó giải quyết, chú cứ nói với cháu bất cứ lúc nào, cháu có thể tìm bác sĩ tốt hơn.”
Đối mặt với sự quan tâm quá mức của Châu Ánh Hi, Lê Chấn Phong nhìn lướt qua Lê Phù đang đút bánh bích quy cho Tiểu Bao Phù, sau đó nói: “Hình như cậu Châu đây đặc biệt quan tâm đến nhà chú.”
Châu Ánh Hi ngẩn người, nhưng tạm thời chỉ nói: “Cháu là bạn tốt của Lê Ngôn, chuyện nên làm ạ.”