NGẮM TRĂNG - NHẤT KHỐI TIỂU TÂY BÍNH

Châu Thành Tề mời mọi người ăn tối trên du thuyền, khoảng 7 giờ tối mọi người chia tay nhau ở bến tàu.

Ngày hôm nay đối với nhà họ Lê và nhà họ Châu mà nói, đều trôi qua hài hòa hạnh phúc.

Lương Mỹ Hoa lái xe về nhà, Lê Ngôn ngồi ghế phụ, Lê Phù ngồi ghế sau chăm sóc Lê Chấn Phong và Tiểu Bao Phù. Nhưng Lê Phù phát hiện biểu cảm của ba mẹ, từ lúc lên xe trở nên nghiêm túc hơn hẳn.

Lái xe được nửa đường, cuối cùng Lương Mỹ Hoa cũng mở lời: “Tiểu Phù, con nghĩ thế nào?”

Lê Phù sửng sốt: “Nghĩ cái gì thế nào ạ?”

“Con không cần đánh trống lảng với ba mẹ.” Lương Mỹ Hoa vững vàng lái xe: “Lúc con cho Tiểu Bao Phù ăn cơm, Châu Ánh Hi dẫn mẹ và ba con vào phòng nói hết rồi.”

Lê Phù có hơi căng thẳng, hỏi: “Anh… Anh ấy nói thế nào ạ?”

Lương Mỹ Hoa nói: “Châu Ánh Hi nói cậu ấy thích con, trước mắt đang trong giai đoạn theo đuổi. Cũng nói rõ là cậu ấy quen con lúc nào, ở đâu, thích con từ bao giờ, vì sao lại thích, thậm chí cả kế hoạch tương lai.”

Trái tim thắt lại, Lê Phù cúi đầu.

Lê Chấn Phong nhìn cô một cái: “Con chột dạ cái gì?”

“Con có chột dạ đâu.” Suy nghĩ đột nhiên bay xa, giọng của Lê Phù lí nhí: “Con chỉ không nghĩ tới anh ấy lại trực tiếp như vậy.”

Lê Chấn Phong gõ đầu cô: “Cậu ấy không trực tiếp, thì sao cậu ấy với ba lại mời chúng ta ra biển chơi? Cậu ấy không trực tiếp, sao ngày đầu tiên tới nhà chúng ta ăn cơm, đã thân thiết với con như vậy, hả?”

Lê Phù kinh ngạc: “Mọi người phát hiện ra rồi sao?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lê Chấn Phong lại gõ đầu cô: “Mắt ba con không có vấn đề gì hết.”

“Ai da, đừng gõ đầu con.” Lê Phù sờ sờ đầu, bị Lê Chấn Phong cười ôm vào lòng: “Sao ba lại không biết, hóa ra con gái ba là một bé cặn bã nhỉ?”

“Con không phải mà.” Lê Phù cãi lại.

Âm thanh của cô nâng cao lên, Tiểu Bao Phù cũng hưng phấn sủa lên.

“Được rồi.” Lương Mỹ Hoa dừng trận cãi vã ở ghế sau, nhìn thoáng qua Lê Phù đang làm nũng trong lòng ba, bà nói một cách sắc bén: “Châu Ánh Hi ấy mà, là một nam sinh không điểm nào để chê, cậu ấy còn chân thành như thế, phẩm chất chân thành này ở thời đại nào cũng đáng quý. Cậu ấy nghiêm túc với con bao nhiêu, mẹ tin con cũng tự cảm nhận được.”


Lê Phù trốn trong lòng ba, cụp mắt, xoa xoa tai, mũi của Tiểu Bao Phù.

“Lê Phù.” Một khi Lương Mỹ Hoa đã nghiêm túc, sẽ trực tiếp gọi tên đầy đủ của cô: “Từ nhỏ con đã yêu tự do, không thích bị gò bó, mẹ cùng ba và anh trai con cho tới bây giờ đều không quản nổi con. May là con cũng coi như nghe lời, du học nhiều năm như vậy, cũng không gây chuyện cho ba mẹ. Nhưng chuyện tình cảm này, mẹ không hy vọng con cư xử như cơn gió, hôm nay thân mật, ngày mai phủi tay không thèm. Thái độ của con với Châu Ánh Hi như nào, ba mẹ không quan tâm, nhưng cậu ấy rất nghiêm túc với con, mẹ cũng hy vọng con có thể nghiêm túc cho cậu ấy một câu trả lời thuyết phục.”

Lê Phù nặng nề trả lời: “Dạ, con hiểu rồi.”

Nghiêm túc nói xong đạo lý, Lương Mỹ Hoa chậm rãi bình tĩnh lại, giọng điệu ôn hòa: “Về chuyện Châu Ánh Hi giúp đỡ gia đình chúng ta, con không cần quá để trong lòng, tiền thuốc men, quan hệ ơn nghĩa, đây là chuyện của mẹ, ba và anh trai con, đừng để nó trở thành gánh nặng để con phán xét mối quan hệ này. Con chỉ cần nghĩ xem, con có thích cậu ấy không, có sẵn lòng chịu trách nhiệm về mối quan hệ này và con người của cậu ấy hay không.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Dạ.” Lê Phù nghiêm túc khắc ghi trong lòng.

Rẽ vào con ngõ nhỏ yên tĩnh vào ban đêm, cuối cùng Lương Mỹ Hoa nói: “Còn nữa, mẹ biết trong lòng con còn nghi ngờ điều gì, nhưng mẹ có thể nói con biết. Cuộc sống không đoán trước được, không có một con đường, con người nào có thể nằm trong dự đoán của con, nhưng gặp được người chân thành với con như vậy, còn có thể lựa chọn hai chiều không nhiều lắm.”

Bà nhìn thoáng qua chồng mình Lê Chấn Phong ở ghế sau, trong lòng có chút đau đớn xót xa: “Hơn nữa, phải quý trọng những ngày tháng còn có thể thương nhau.”

Lê Phù trong mấy giây thấy ba mẹ nhìn nhau, trong lòng như hiểu ra điều gì.

Sau đó, trong xe không nói những chuyện áp lực này nữa. Khi sắp về đến nhà, cô nhận được một tin nhắn Wechat.

Là của Châu Ánh Hi gửi tới: “Món quà đầu tiên em tặng anh, anh rất thích. Cảm ơn.”

Sau khi cô trả lời xong, lại nhận được một tin nhắn Wechat.

Là Châu Thành Tề gửi tới, giọng điệu còn hơi nghịch ngợm: “Con trai chú hận không thể ngày nào cũng đeo cà vạt này đi ngủ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi