NGẮM TRĂNG

Lê Ngôn còn đang nghi ngờ tại sao Châu Ánh Hi lại xuất hiện trong nhà trọ của em gái mình, Lê Phù mặc áo T - shirt rộng thùng thình, vành mắt thâm quầng, tóc tai bù xù đi ra.

“Anh...” Lê Phù chột dạ mím môi, hai tay không biết nên đặt đâu.

Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, còn cùng nhau qua đêm, cho dù đối phương có là Châu Ánh Hi có gia thế giáo dưỡng không chỗ nào để chê, Lê Ngôn vẫn sẽ bảo vệ em gái trước tiên, anh ấy lạnh lùng nhìn Châu Ánh Hi: “Chuyện gì xảy ra?”

Châu Ánh Hi sợ mình nói sai, đợi Lê Phù mở lời.

Lê Phù nói: “Anh, em quên nói với anh, nhà này là Châu Ánh Hi cho em thuê.”

Cô tốn chút thời gian giải thích mọi chuyện từ đầu tới cuối với Lê Ngôn, bao gồm cả việc tại sao Châu Ánh Hi lại qua đêm ở đây. Lê Ngôn đã hiểu đại khái, nhưng đối với vài việc vẫn nửa tin nửa ngờ.

Để anh em hai người có không gian, Châu Ánh Hi vào phòng sách.

Một đêm trôi qua, phòng sách sạch sẽ như thể tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra, nhưng sau khi anh tỉnh táo lại từ cơn say, nhìn chiếc ghế kia, hồi tưởng lại mình đã làm ra chuyện không thể kiểm soát với Lê Phù, có vài giây anh cảm thấy cực kì hoang đường.

Anh chống bàn như đang ăn năn về hành vi mất kiểm soát của mình, di động bỗng rung lên.

Tên người gọi là: Anh rể Galen.

Hứa Bác Châu là chồng của chị họ Châu Ánh Hi, là cơ trưởng của hãng hàng không. Trong đại gia đình, họ khá thân thiết, nên chuyện với Lê Phù, anh nói hết với anh rể, đương nhiên anh rể cũng chỉ cho ít chiêu.

Hứa Bác Châu hỏi anh, quán bar tiến triển thế nào.

Sau khi Châu Ánh Hi thành thật khai báo, Hứa Bác Châu hoảng hồn: “Anh bảo cậu tiến hành từng bước, sao cậu chạy nhanh thế?”

“Uống rượu, hơn nữa thấy cô ấy, thật sự là em không nhịn được.” Giải thích như vậy, Châu Ánh Hi vẫn cảm thấy rất áy náy, cảm giác như mình đã làm một chuyện không thể tha thứ.

Hứa Bác Châu trào phúng: “Chúc mừng cậu, lại tự làm khó mình rồi, gánh nặng đường dài.”

Cổ vũ anh xong, Hứa Bác Châu cúp điện thoại.

Trong phòng ngủ đối diện hành lang.

Lê Phù bị Lê Ngôn ép ở mép giường, bị xem như phạm nhân thẩm vấn rất lâu, đề tài đơn giản chỉ xoay quanh “Châu Ánh Hi”, “thuê phòng”, “qua đêm”.

Cái gì có thể nói Lê Phù đã nói hết rồi, nhưng có một câu cô nghe xong vẫn đạp Lê Ngôn một cái, cho dù biết anh ấy chỉ đang nói đùa: “Sao lại bảo nhìn em như thể sẽ dạy hư anh ấy? Lê Ngôn, sao khuỷu tay anh lại hướng ra ngoài thế hả.”

Vốn dĩ cô muốn vạch trần bộ mặt thật của Châu Ánh Hi, nhưng vừa nghĩ nói ra những chuyện đó sẽ bị anh trai đánh chết, cô đành nuốt xuống.

“Châu Ánh Hi nhìn thì thanh tâm quả dục, nhã nhặn, gia thế cũng tốt, lại là bạn nối khố với Jerry bạn anh, nhân phẩm có thể bảo đảm. Ngược lại là em, lần đó ở hồ Como bảo cậu ấy giả làm bạn trai em, lúc đó anh thật sự sợ em có hứng thú với cậu ấy.” Lê Ngôn ôm cánh tay lẩm bẩm.

Lê Phù chống lên chân anh, mệt mỏi cúi đầu: “Anh, em không có hứng thú với anh ấy, một chút hứng thú cũng không có.”

“Nhưng cậu ấy thích em.” Lê Ngôn nhấn mạnh trọng điểm.

Một đêm hỗn loạn, toàn thân Lê Phù rã rời: “Em không quan tâm anh ấy có thích em không, dù sao em cũng không thích anh ấy. Em thề với anh, em với anh ấy không có tương lai.”

“Chắc chắn thế cơ à? Cậu ấy là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều nữ sinh đấy.”

“Em rất chắc chắn, rất chắc chắn rằng anh ấy không phải hình mẫu lý tưởng của em.”

Thấy em gái mệt mỏi như vậy, Lê Ngôn cũng không định chất vấn nữa, anh ấy bảo Lê Phù về giường nằm tiếp, nói sẽ dẫn Châu Ánh Hi ra ngoài tâm sự, lát nữa về làm cơm ngỗng quay cô thích.

Sau khi nhắm mắt ừ một tiếng, Lê Phù chui vào trong chăn.



Gần căn hộ có một công viên nhỏ, dòng sông uốn lượn chảy quanh cầu gỗ, mùa hè tất cả đều xanh um tươi tốt, chỉ đi dạo dưới tán cây đại thụ thôi, tâm trạng cũng thoải mái.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lúc Châu Ánh Hi và Lê Ngôn ra ngoài, còn tiện thể đưa Tiểu Bao Phù theo, Tiểu Bao Phù rất nghe lời, cũng không chạy lung tung, chậm rãi đi cạnh hai người.

Cho dù Lê Ngôn không gọi mình ra, Châu Ánh Hi cũng muốn ngả bài với anh ấy: “Lê Phù rất ưu tú, tính cách cũng rất tốt, tôi tin nam sinh nào từng ở chung với em ấy, có lẽ đều sẽ bị em ấy hấp dẫn, tôi cũng là một trong số đó.”

Đối với gia cảnh, tố chất, sự nghiệp, địa vị xã hội của Châu Ánh Hi, Lê Ngôn đều ưng, thậm chí đến mức vỗ tay khen ngợi. Nhưng bởi vì trước đây có nghe bạn tốt nói qua chút chuyện về gia tộc của anh, nhất là mẹ anh, Lê Ngôn đơn phương cho rằng anh không thích hợp với em gái theo đuổi tự do, không bị ràng buộc của mình.

Cãi thì cãi với em gái thế thôi, anh ấy vẫn luôn nâng em gái trong lòng bàn tay. Cho nên những năm gần đây, cho dù em gái làm gì, anh ấy đều dùng hết sức của mình bảo vệ cô, ủng hộ cô, để cô có thể làm chính mình.

“Cậu nghiêm túc sao?” Lê Ngôn chỉ muốn hỏi một câu.

Châu Ánh Hi không chút do dự trả lời: “Đúng, tôi rất nghiêm túc.”

Biết Lê Ngôn thân là anh trai đang lo lắng cái gì, Châu Ánh Hi không chút hoang mang tiếp tục giải thích, hy vọng có thể dùng sự chân thành của mình cho anh ấy một viên thuốc an thần: “Mỗi lần nhắc đến gia đình tôi, hình như mọi người đều hiểu lầm. Thật ra ba mẹ tôi chỉ là hai thương nhân tương đối thành công, cho tôi cuộc sống không tệ thôi. Cuộc sống của tôi rất đơn giản, thậm chí đơn giản hơn cả người bình thường, ngoài dương cầm thì cũng chỉ có dương cầm. Nên nhiều năm như vậy, tôi chưa từng động lòng với một cô gái nào, Lê Phù là người đầu tiên.”

Lê Ngôn ngẩn người, khó tin nở nụ cười, nhưng không ngắt lời, tiếp tục nghe.

Châu Ánh Hi nói: “Tôi không biết cậu có tin những lời này hay không, nhưng là lời thật lòng của tôi.” Bỗng nhiên, anh dừng bước, thành khẩn nhìn Lê Ngôn: “Cậu là anh trai của Lê Phù, tôi không muốn giấu diếm cậu. Tôi thích em ấy, rất thích em ấy, đương nhiên tôi cũng biết em ấy là một cô gái tự do, muốn tiến vào tim em ấy không hề dễ dàng, nhưng tôi sẽ cố gắng.”

Người đàn ông trước mặt như đang thề thốt với anh ấy, Lê Ngôn cười cười, anh ấy không muốn bầu không khí quá nặng nề, khoác vai Châu Ánh Hi, chậm rãi đi về phía trước cùng anh: “Em gái tôi học một mình ở Anh, bình thường tôi coi như là nuôi thả nó, nhưng liên quan đến chung thân đại sự của con bé, tôi tuyệt đối sẽ không qua loa. Lê Ngôn tôi cũng không phải là người thấy tiền sáng mắt, danh tiếng, địa vị, tiền bạc gì đó, dù có nhiều đến đâu, nhân phẩm không vượt qua kiểm tra thì miễn bàn. Tôi hy vọng người có thể cùng em gái tôi bước tiếp, phải thích hợp với nó, còn có, không cầu người đó yêu nó hơn tôi, nhưng phải yêu nó như tôi.”

“Tôi hiểu.” Châu Ánh Hi nghiêm túc hứa hẹn với Lê Ngôn: “Tôi không biết tôi có thể khiến em ấy, anh, và người nhà anh đều hài lòng hay không, nhưng tôi vẫn sẽ nói câu đó, tôi sẽ cố gắng.”

Lê Ngôn nheo mắt đánh giá anh: “Sao cậu cứ liều chết dính vào em gái tôi thế?”

Châu Ánh Hi cúi thấp đầu, nhìn Tiểu Bao Phù đang vẫy đuôi, cười nhẹ: “Bởi vì tôi biết mình không phải người dễ dàng động lòng, nên tôi muốn thử bắt lấy người đầu tiên khiến tôi động lòng.”

Lê Ngôn vỗ vai anh: “Đừng quá dùng sức theo đuổi em gái tôi, phải thoải mái chút.”

Nghe hiểu một nửa, Châu Ánh Hi muốn biết thêm: “Có thể cho tôi thêm vài ý kiến không?”

Lê Ngôn cố ý nhíu mày: “Cậu thuộc loại đi cửa sau à.”

Hai người nhìn nhau cười, Lê Ngôn vẫn cho anh một vài đề nghị: “Em gái tôi ấy à, không thích gì khác, chỉ thích chơi, thích tự do, cái gì con bé cũng có thể tự làm, nhưng cậu tuyệt đối không thể ép buộc nó. Ví dụ như khi còn nhỏ ôn tập trước khi thi, nếu cậu ép con bé đang muốn đi chơi ở nhà đọc sách, tuyệt đối con bé sẽ cáu kỉnh, nhưng nếu nó chủ động ngồi xuống ôn tập thì có thể học cả ngày, sau đó thi được hạng nhất lớp.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Châu Ánh Hi nghe hiểu, gật đầu: “Ừm.”

Lê Ngôn lại ôm lưng Châu Ánh Hi: “Tôi biết cậu nóng vội, bởi vì đúng là bên cạnh Tiểu Phù có rất nhiều bạn bè khác giới. Từ nhỏ đến lớn con bé đều thích kết bạn, chẳng phân biệt nam nữ, có bạn bè thuần túy, cũng có vài người quả thật có ý với con bé. Cậu lo có người nhanh chân đăng nhập trước cũng là chuyện rất bình thường.”

Cánh tay nặng nề đặt lên vai Châu Ánh Hi, giọng điệu Lê Ngôn mang chút cảnh cáo: “Nhưng tôi là anh trai của con bé, tôi vĩnh viễn chỉ đứng về phía em gái tôi, tôi vô cùng tôn trọng lựa chọn cá nhân của con bé.”

Những lời này của Lê Ngôn, dĩ nhiên Châu Ánh Hi nghe hiểu, hơn nữa còn khắc ghi trong lòng.

Sau khi hai người đi dạo một vòng bên bãi cỏ, cùng nhau trở về. Châu Ánh Hi thấy mẹ gọi điện thoại tới, anh bảo Lê Ngôn mang Tiểu Bao Phù vào nhà, anh đứng dưới tán cây bên ngoài căn hộ nhận điện thoại.

Mẹ Châu là một người mạnh mẽ, từ trong điện thoại cũng cảm nhận được khí thế không thể chèn ép của bà ấy: “Con gái bác Liễu, Katty nói lần trước gặp mặt xong rất thích con, nhưng con bé nói con rất lạnh nhạt. Sau đó có chủ động hẹn con vài lần, con đều từ chối.”

Châu Ánh Hi không trốn tránh: “Con không có cảm giác gì với Katty.”

“Ánh Hi à.” Mẹ Châu ngay cả khi cảm thán cũng khiến người ta hít thở không thông: “Năm nào con cũng nói với mẹ như vậy, bao nhiêu cô gái ưu tú quen biết vậy mà ai con cũng chướng mắt. Hiện tại trong mắt mấy chú bác đó, mẹ chính là người tự cao tự đại đấy.”

Châu Ánh Hi trầm mặc, hô hấp trở nên nặng nề. Anh đang nghĩ dùng cách gì để đối phó với mẹ, cho đến khi mẹ Châu ra lệnh: “Giữ chút mặt mũi cho mẹ, đi gặp Katty lần nữa.”

“Mẹ, con nghĩ con không thể gặp Katty.” Lần đầu tiên Châu Ánh Hi trái lời mẹ.

Mẹ Châu ở đầu dây bên kia kinh ngạc: “Tại sao?”

Sau khi chuẩn bị đối mặt với sự khiển trách của mẹ, Châu Ánh Hi thẳng thắn nói: “Bởi vì con đã có người con gái mình thích rồi, đang theo đuổi.”

Trong căn hộ là một cảnh tượng náo nhiệt khác.

Lê Ngôn lấy từ trong vali ra một đống đặc sản ba mẹ gửi tới, Lê Phù tỉnh ngủ, buộc tóc, ngồi xổm trên mặt đất lấy từng cái một ra, hai anh em dùng tiếng Quảng Đông trò chuyện.

Châu Ánh Hi từ ngoài cửa đi vào, nhìn qua tâm trạng uể oải, nụ cười cũng cứng ngắc miễn cưỡng. Anh chào hỏi đơn giản với Lê Phù, Lê Ngôn, sau đó đến phòng sách lấy đồ dùng cá nhân, rồi lại vội vàng tạm biệt họ.

Nghe được tiếng đóng cửa, Lê Phù lấy khuỷu tay đẩy đẩy Lê Ngôn: “Anh không dọa anh ấy đấy chứ?”

“Anh giống loại người như vậy sao?” Lê Ngôn trừng mắt.

Lê Phù không biết chuyện, chỉ lo lắng cho Châu Ánh Hi một chút, cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục vui vẻ cầm đặc sản, trong ngực không ôm được hết, cô trải toàn bộ lên bàn.

Lúc này, điện thoại bị túi đồ che lại rung lên.

Cô lấy điện thoại ra, mở màn hình, thấy Châu Ánh Hi gửi tới một tin nhắn dài.

“Tôi có chút việc gấp phải về Luân Đôn trước, em và anh trai em ở Cambridge chơi vui nhé. Còn nữa, tôi muốn xin lỗi em vì tối qua say rượu thất thố, bởi vì thích em, nên mới dẫn đến một số hành vi quá đáng. Trong khoảng thời gian này hình như xảy ra rất nhiều chuyện, cụ thể thì, nó phức tạp hơn từ sau khi tôi tỏ tình với em, hình như tôi đã quấy rầy cuộc sống của em, nếu khiến em cảm thấy không thoải mái, không vui, tôi xin lỗi em lần nữa. Khoảng thời gian tiếp theo tôi sẽ hơi bận, dù tôi biết em sẽ không chủ động liên lạc với tôi, nhưng tôi hy vọng lần sau khi em liên lạc với tôi, không phải là để trả tiền thuê nhà.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi