NGẮM TRĂNG

Không khí trong phòng rõ là xấu hổ, cuối cùng, Lê Phù ra ngoài trước. Nguyên nhân rất đơn giản, cô cũng không thể đuổi một người đàn ông bọc áo sơ mi ướt ra khỏi cửa.

Đều là người trưởng thành rồi, cô không cần phải ngạc nhiên khiến tình cảnh trở nên cứng nhắc.

Đợi sau khi em gái chủ phòng đã ra ngoài, Châu Ánh Hi đi xuyên qua phòng khách đến ban công, cởi áo sơ mi bỏ vào máy sấy, anh vẫn đang tự trách vì hành vi vô lễ vừa nãy của mình.

Mà nguyên nhân cho mọi chuyện, chẳng qua cũng chỉ đến từ một đoạn nhạc đệm nho nhỏ.

Mười mấy phút trước, anh muốn đến nơi tổ chức hôn lễ để ngắm nghía, nhưng không ngờ lại đúng lúc đụng phải tay trống Lê Ngôn của ban nhạc. Lê Ngôn không cẩn thận làm đổ nước ngọt trong tay lên góc áo sơ mi của anh. Bởi vì chỉ ở lại Ý một đêm, nên anh chỉ mang theo một chiếc áo sơ mi trắng phù hợp với hôn lễ.

Đối mặt với họa do mình gây ra, Lê Ngôn hoảng loạn ném nước ngọt đi, suy nghĩ một chút phòng của mình ở ngay góc đối diện, đi vài bước là tới. Vì thế, anh ấy vội vàng hoảng hốt đưa Châu Ánh Hi đến phòng mình.

“Cậu vào phòng tôi rửa trước đi, trên ban công có máy sấy. Nếu giặt không sạch thì tôi lập tức đi mua cho cậu một bộ mới.” Lê Ngôn còn phải đi tập luyện, nên chỉ có thể nói tạm như vậy.

Anh ấy nghe nói là nhà nghệ thuật đều rất có cá tính, hơi run rẩy trong lòng, lại không nghĩ tới người đàn ông đối diện là người ôn hòa nhất anh ấy từng gặp.

Châu Ánh Hi thoải mái cười, chẳng những không để ý, ngược lại còn an ủi đối phương: “Không sao, cậu không cần căng thẳng. Hình như mọi người còn đang đợi cậu đấy, cậu qua đó nhanh đi, áo sơ mi tôi tự xử lý được.”

Điều này khiến cho Lê Ngôn bối rối, anh ấy gãi gãi sau gáy, chân thành nhắc lại phương thức giải quyết một lần rồi mới ra khỏi cửa.

Trong phòng tắm rộng rãi, một mình Châu Ánh Hi đứng bên bồn rửa mắt chải tóc, anh cúi đầu giặt sạch vết bẩn trên áo sơ mi, đôi bàn tay thanh tú trắng nõn, vừa nhìn đã biết là thiếu gia nhà giàu mười đầu ngón tay không dính nước xuân. Trên thực tế thì, gia cảnh của anh ở quê hương đúng là nhà giàu số một số hai, hơn nữa tổ tiên đều giàu có, cũng xem là một “nhà giàu mấy đời”. Ba mẹ anh cũng là giới tri thức tốt nghiệp Đại học Khoa học – Công nghệ California và Đại học Luân Đôn, trí óc, tu dưỡng đều có thể thấy rõ ràng.

Từ nhỏ anh đã được ba mẹ nuôi dưỡng như những người đứng trên đỉnh kim tự tháp.

Luân Đôn, là thành phố mà mẹ Châu tỉ mỉ chọn lựa cho con trai từ tấm bản đồ thế giới.

Mà con trai, chính là tác phẩm tự hào nhất của bà ấy.

Tiếng nước trong bồn đột ngột ngừng lại.

Thấy vết bẩn đã sắp được giặt sạch, Châu Ánh Hi chuẩn bị mang ra ban công hong khô. Nhưng vừa muốn mở cửa, anh mới ý thức được trên người mình không mặc cái gì. Đứng tại chỗ do dự một lúc, anh nghĩ, Lê Ngôn là nam sinh, hơn nữa chắc là cũng không có ai vào, lúc này mới mở cửa phòng đi ra.

Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, chuyện hoang đường vẫn xảy ra.

Khi đi ngang phòng khách, anh kinh hoàng hoảng hốt nhìn vào một đôi mắt xinh đẹp lạ lẫm.



Chạng vạng tối, mặt hồ gợn sóng lăn tăn dần phủ lên màu hoàng hôn, Lê Phù quay về phòng thay một bộ quần áo, nhưng cũng không phải váy dài nữ tính gì, mà là một bộ váy thắt lưng và giày da có chừng mực. Cô tiện tay quấn mái tóc xoăn của mình thành đuôi ngựa thấp, phù hợp với tính cách tùy hứng không câu nệ của cô.

Bởi vì toàn bộ quá trình anh trai Lê Ngôn đều phải đệm nhạc cho hôn lễ, Lê Phù không quen biết những người khác nên bèn ngồi vào góc hàng ghế đầu, lẳng lặng thưởng thức hôn lễ lãng mạn trên mặt hồ này.

Đương nhiên cô chỉ là bề ngoài yên tĩnh, ngón tay lại không ngừng nhắn những lời văn bí mật với Ngô Thi trong khung chat.

Làm sao Lê Phù có thể kiềm chế được ham muốn chia sẻ của mình, nhất là khi gặp một hôn lễ long trọng lãng mạn như này chứ, cô có quá nhiều ham muốn biểu đạt, có thể nói là hôn lễ hào nhoáng nhất cô thấy từ trước đến nay. Ba hàng bàn dài có thể chứa được hai mươi mấy người đặt giữa bãi cỏ, hoa tươi xinh đẹp mỹ lệ vây quanh mâm sứ và ly rượu tinh xảo. Hoa hồng, chuông gió, chùm hoa cẩm tú, trải dọc trên bàn dài xuống đất như không có điểm cuối.

Cô lật album ảnh, vậy mà lại có tới gần 100 tấm selfie.

Nghe anh trai nói, hai đôi cô dâu chú rể của hôn lễ này là bạn tốt từ khi còn trẻ, tình bạn đặc biệt đáng quý, nên bốn người mới quyết định cử hành hôn lễ cùng nhau.

Biết được càng nhiều chuyện về hôn lễ, Lê Phù càng hâm mộ.

Khách khứa trong hôn lễ chậm rãi ngồi xuống, đều là người quen hàn huyên.

Đề tài họ nói, Lê Phù nghe không hiểu, chỉ có thể trò chuyện giải sầu cùng Ngô Thi.

Ngô Thi trả lời Wechat: [Hâm mộ cái gì, sau này cậu kết hôn khẳng định còn long trọng hơn như này.]

Lê Phù: [Lỡ chồng tớ nghèo kiết xác thì sao?]

Ngô Thi: [Không thể nào, tarot nói, chồng cậu đặc biệt giàu có, phú khả địch quốc (*).]

(*) Phú khả địch quốc: Chỉ một người có tài sản cá nhân sánh ngang hay vượt qua cả ngân khố của một quốc gia.

Lê Phù chỉ trả lời ba dấu chấm, tỏ vẻ cực kì cạn lời.

Cặp đôi mới cưới chậm rãi tiến vào theo âm nhạc của ban nhạc, hai tháng trước Lê Phù đã nghe Lê Ngôn nói qua, anh ấy đặc biệt chế tác một album không lời vì hôn lễ của bạn tốt. Xem thành quả ở hiện trường, Lê Phù thật sự cảm thấy anh trai nhà mình rất tài hoa, cô muốn dùng ánh mắt chào hỏi với anh trai, nhưng vị trí lại đúng lúc xếp chéo với ban nhạc. Hơn nữa Lê Ngôn còn đang đắm chìm trong âm nhạc, hoàn toàn không thèm để ý em gái đang ngồi trong góc không người thăm hỏi của mình.

Cô núp trong một góc, tiếp tục chia sẻ tâm tình với Ngô Thi.

Sau khi kết thúc phân đoạn cảm động, tất cả nữ sinh đều trông mong cướp hoa cưới.

Vốn dĩ Lê Phù không muốn tham gia, không biết có phải sức tẩy não của Ngô Thi quá mạnh hay không, cô lại có chút muốn thử xem bài Tarot bói có chuẩn không. Nhưng cô không chen vào giữa, chỉ khiêm tốn đứng trong hàng cuối cùng. Bỗng nhiên thấy có tiếng ồn ào ầm ĩ, cô nghe thấy tiếng giày da dừng lại sau lưng mình, nhưng giờ phút này, cô đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm về phía cô dâu.

Lần đầu tiên cướp hoa cưới của Lê Phù kết thúc trong thất bại.

Lần thứ hai, giống như kích thích tính hiếu thắng của cô, hăng hái hưng phấn, tập trung tinh thần.

“3, 2, 1…”

Hoa của cô dâu lượn một đường parabol.

Lần này, bó hoa màu trắng rơi vào trong tay hai người.

Lê Phù thuận lợi bắt được hoa, nhưng chỉ là đầu bó hoa, mà đuôi hoa rơi vào trong lòng bàn tay của người đàn ông đứng bên trái, làn da hai người chạm nhẹ vào nhau. Xung quanh bỗng vang lên tiếng thét chói tai, còn có vô số ánh mắt hóng chuyện.

Bởi vì khoảng cách rất gần, Lê Phù phát hiện ngũ quan của người đàn ông giống như tạo hình lập thể, nhưng không có chút công kích nào, ánh mắt lấp lánh, gương mặt tinh xảo. Nhưng quyến rũ nhất chính là cặp mắt thâm thúy lại dịu dàng kia.

Nhưng cô cũng không thiếu trai đẹp theo đuổi, cũng chỉ nhìn thêm hai lần, sau đó cô chỉ vào đuôi bó hoa trong tay anh, hỏi: “Anh rất muốn kết hôn sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi