NGĂN CẢN CHỒNG CŨ VAI PHẢN DIỆN HẮC HÓA

Thanh âm của bọn họ không quá lớn, nhưng mấy người rất nổi bật trong đám đông nên thu hút ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía này.

Tống Chỉ đứng hình vài giây, như thể bị ai đó phủ đầu xáng cho một bạt tai.

Lăng Chân là vợ của Ngụy tổng ư?!?!

Vậy trước đây cô ta nói cái gì mà không thân không biết là đang chờ xem chuyện cười của mình sao??

Tống Chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, đồng thời cảm thấy khó mà tin được. Cô xinh đẹp và biết khiêu vũ, từ nhỏ đến lớn luôn là nữ thần trong mắt người khác, được rất nhiều người theo đuổi. Trước đó Ngụy Tỷ đã đồng ý ra ngoài gặp mặt cô, lẽ nào không phải vì anh ấy cảm thấy hứng thú với cô sao?

Cô nhớ lại bữa ăn ngắn ngủi ngày hôm đó, mặc dù người đàn ông này rất lạnh lùng nhưng cô nghĩ đó là do tính cách của anh ấy. Hơn nữa bản thân cô cũng rất thích loại đàn ông thế này.

Nhưng giờ thì sao? Ý của anh ấy là gì vậy chứ??

Tống Chỉ cảm thấy mình đã bị bỡn cợt từ đầu đến cuối.

Ở đằng xa, mấy người bạn phương nam mới tới cũng đang trố mắt bịt miệng.

Phản dame quá đi mà? Nói nửa ngày rốt cuộc Ngụy tổng người ta không phải vì cô ta mà tới đây...

Lăng Chân vẫn đang đắm chìm trong biển giận, không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, cô nâng cằm lên nhìn Tống Chỉ một cách trịch thượng: "Còn có chuyện gì không?"

Tống Chỉ liếc nhìn Ngụy Tỷ, nhưng người đàn ông thậm chí còn không phân cho cô ta một chút nhãn quang nào. Môi mỏng cong lên, mắt rũ xuống nhìn cô gái trước mặt.

Khuôn mặt của cô ta cuối cùng trở thành vừa trắng vừa xanh, mấy viên kim sa hột lựu trên chiếc váy dạ hội của cô ta trở nên vô cùng nặng nề. Tống Chỉ siết chặt nắm đấm, cuối cùng quay người sải bước đi mà không nói một lời nào.

Lúc này khuôn mặt căng thẳng của Lăng Chân mới thả lỏng ra, hạ hai vai xuống.

Không phải lúc nào cô ấy cũng ở trong trạng thái chiến đấu, thế này thực sự là rất mệt.

Lăng Chân khẽ thở phào, đột nhiên, đỉnh đầu truyền xuống một tiếng cười khẽ.

Khi cô ngẩng đầu lên, bất ngờ đụng phải đôi mắt đen sâu của Ngụy Tỷ.

Lúc này trong đôi mắt ấy đầy ắp ý cười.

Ngụy Tỷ khẽ cúi đầu, thì thầm với âm lượng chỉ có hai người mới nghe được: "... Vợ ơi?"

Lăng Chân lùng bùng lỗ tai, khuôn mặt đỏ bừng.

Vừa rồi cô lên mặt rất ngầu, giống như một con gà hùng dũng oai vệ đối mặt với một côn trùng xấu xí. Nhưng bây giờ khi Ngụy Tỷ gọi ra cái từ này, Lăng Chân đột nhiên cảm thấy siêu xấu hổ.

Đặc biệt, bởi vì hành động này của Ngụy Tỷ rất thân mật, nên ngay khi cô cúi đầu, những người nhìn lén xung quanh đều giả bộ nhìn trời, nhìn đất, nhìn xa xăm.

Nhưng bọn họ đừng nhìn đi chỗ khác thì hơn, họ dời đi, Lăng Chân mới nhận ra xung quanh có bao nhiêu người đang theo dõi.

Vây xem cô nói với tiểu yêu tinh rằng: Vợ của anh ấy là tôi! Là tôi đó!

Lăng Chân cảm thấy một luồng nhiệt nóng từ đỉnh đầu truyền xuống, khuôn mặt lớn chừng một  bàn tay đỏ bừng đến sắp rỉ máu.

Cô cảm thấy mình không dám ở lại đây thêm giây nào nữa, luống cuống tay chân đặt cái ly xuống, nước ép việt quất vẫn chưa được uống hết.

Sau đó ánh mắt cô bối rối, nói: "Anh chơi đi, em, em ra hậu trường thay quần áo."

Nói xong, Lăng Chân luống cuống bỏ chạy.

Ngụy Tỷ cong môi, uống một hơi hết sạch phần nước ép việt quất mà cô để lại, sau đó ung dung chậm rãi đi về hướng mà cô bỏ chạy.

Lăng Chân che mặt, chạy vào phòng thay đồ của vũ đoàn và "Cạch" một tiếng bấm khóa lại.

Trong phòng có một cô gái vừa thử quần áo xong, Lăng Chân và cô ta không quá thân, hình như là cô gái đã nhường hàng ghế đầu trên xe buýt cho cô khi trở về thành phố A.

Nhìn thấy Lăng Chân, cô ta cười một cách lúng túng: "Chị Chân Chân, không ra trước ăn chút gì à?"

Độ nóng trên gương mặt của Lăng Chân vẫn chưa giảm đi, cô trả lời một cách ngơ ngác: "Tôi ăn rồi, À… Có một cái bánh kem tròn trịa màu trắng ở trên bàn rất ngon, lát nữa cô cũng thử đi."

Cô gái nhỏ thu dọn đồ của mình rồi gật đầu: "Ừm."

Khi Ngụy Tỷ nhìn thấy Lăng Chân xông vào gian phòng thay quần áo, anh không chút hoang mang mà bước thẳng đến, gõ cửa.

Trong phòng, Lăng Chân sắp nổ tung toàn thân, nhìn chằm chằm vào cửa phòng thay đồ như thể đang đối mặt với đại ôn dịch.

Ngụy Tỷ gõ cửa với tốc độ đều đặn, giọng nói bình tĩnh: "Lăng Chân, mở cửa nào."

Không ai mở.

Ngụy Tỷ vẫn kiên nhẫn, tiếp tục gõ thêm một lúc nữa, giọng nói có chút trầm xuống, nhưng vẫn truyền vào trong phòng một cách rõ ràng.

"Bảo bối, mở cửa ra nào."

Căn phòng siêu yên tĩnh.

Sau một phút, cánh cửa được mở ra từ bên trong.

Ngụy Tỷ lùi về sau một chút thì nhìn thấy một cô gái lạ mặt xuất hiện, cô ta đỏ mặt không dám nhìn anh.

Cô gái nhỏ đó đợi khi đi xa hơn một chút mới dám quay đầu lại, sau đó nhìn thấy người đàn ông từng là sếp lớn của vũ đoàn mình mặt không chút biến sắc mà kéo cửa phòng thay đồ rồi đi vào bên trong.

Cô gái quay đầu lại và che miệng.

Gọi cái gì mà bảo bối...

Ngọt chết ruồi quá đi mà hô hô hô hô!

Ai mà ngờ được một anh chàng đẹp trai cao lãnh như vậy lại gọi ai đó là bảo bối!! Ai ngờ được chứ!!!

Ngụy Tỷ mở cửa, vừa đi vào liền quay đầu khóa cửa lại.

Trong phòng thay đồ không có ai, ánh mắt anh đảo qua một vòng và đi về phía giá mắc quần áo.

Phía sau chiếc mắc áo với đủ loại quần áo khiêu vũ, cô gái nhỏ đang trốn bên trong đó, chớp chớp đôi mắt ngây thơ hoang mang.

Ngụy Tỷ khom lưng, ôm cả người và đầu gối của cô gái lên, đặt xuống bàn trang điểm.

"Trốn gì chứ?"

Lăng Chân vẫn chưa hồi thần.

Thực lòng mà nói, những cảm xúc mà cô trải qua mấy ngày nay khiến cô chưa kịp hồi lại tinh thần. Nào là chua xót, ấm ức, ghen…những cảm xúc xa lạ, chưa từng trải qua này chi phối tâm trí cô, không hề dễ chịu một chút nào.

Mà những cảm xúc này đột nhiên được bộc lộ ra, bị người đàn ông trước mặt nắm bắt một cách rõ ràng khiến Lăng Chân có chút lúng túng theo bản năng.

Ngụy Tỷ rũ mắt xuống, xem kỹ vẻ mặt của cô, đôi mắt đen láy có chút lãnh đạm đi.

Một lúc sau, anh lạnh lùng nói: "Không bằng lòng à?"

Bản tính anh rất xấu, hơn nữa con vô sỉ, muốn thỏa mãn dục vọng đen tối không ai biết của mình nên mới dẫn dắt cô từng bước từng bước để cô nói ra những lời như vừa nãy.

Nhưng cô gái nhỏ đã hồi thần, không muốn tuyên bố chủ quyền của cô với anh ở trước mặt bao nhiêu người như vậy.

Mặc dù anh bằng lòng dâng nó bằng cả hai tay đến trước mặt cô.

Khí tức trên người người đàn ông trở nên lạnh lẽo, hương tuyết tùng và bạc hà quyện vào nhau đem tới cảm giác lành lạnh.

Lăng Chân quơ quơ đôi chân, đột nhiên ý thức được, thì ra mùi vị trên cơ thể anh có ma lực khiến cô trấn tĩnh lại. Khi cô ngửi thấy mùi vị này thì sự hoảng sợ và bất an trong lòng ổn định lại rất nhiều.

Cảm xúc không rõ quả thực rất đáng sợ, nhưng không phải lúc nào cô cũng chỉ biết trốn tránh.

Vì vậy cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thở dài: "Nói thì cũng đã nói rồi, còn có thể thế nào được chứ."

Người khác biết thì cũng biết rồi, cùng lắm thì sẽ lên báo rằng cô được tổng tài kim chủ nào nào đó bao nuôi, cô cũng đã quen rồi.

Khí tức lạnh lẽo trên người Ngụy Tỷ bị ngưng trệ.

Cô gái chọc nhẹ vào eo anh và khịt mũi: "Em còn có chuyện chưa hỏi xong, lát nữa biểu diễn xong anh tới đón em."

Là ngữ khí ra lệnh.

Nhưng làm cho mây đen trong lòng ai đó tiêu tán, bốc lên một niềm sung sướng.

Ngụy Tỷ: "Được."

Lăng Chân nghĩ gì đó rồi tiếp tục: "Anh cũng phải xem bài trình diễn của em cho đàng hoàng!"

Khóe môi Ngụy Tỷ cong lên: "Được."

Lăng Chân nghiến răng, khẽ hừ một tiếng: "Xem xem, là cô ta múa đẹp hay là em múa đẹp!"

Buổi biểu diễn sắp chính thức bắt đầu.

Hậu trường của nhà hát đâu đâu cũng là người biểu diễn, Lăng Chân đã tập hợp  mọi người lại với nhau, tìm một nơi yên tĩnh và duyệt bài lần cuối.

Sân khấu cao cấp như vậy rất khiến người ta áp lực, tứ chi của Tống Linh có hơi căng thẳng, vừa khởi động toàn thân vừa hỏi Lăng Chân: "Chị Chân Chân, chị không căng thẳng à?"

Thần tình của Lăng Chân rất bình tĩnh.

Sau khi tạo hình xong, mái tóc chải hết ra phía sau, để lộ vầng trán đầy đặn và bóng láng. Lông mi dài, chóp mũi thanh tú, cánh môi đỏ mọng, toàn thân mặc váy múa voan trắng bồng bềnh thêu viền đỏ, tựa như một tiên nữ giáng trần.

"Tôi không căng thẳng." Lăng Chân cười: "Tôi muốn lên sân khấu càng sớm càng tốt."

Sau khi Tống Linh khởi động chân tay xong thì hỏi một cách không chắc chắn: "Ngộ nhỡ tôi căng thẳng và múa không tốt thì phải làm sao?"

Lăng Chân nhìn cô, đôi mắt đen trong veo mang theo năng lượng khiến người khác trấn tĩnh: "Đừng sợ."

"Chỉ cần múa theo tôi là được."

Lăng Chân đã chuẩn bị cho bài múa này rất lâu rồi, bây giờ chỉ còn sự chờ mong cho sân khấu lần này và quyết tâm chứng minh cho ai kia xem.

Mặt khác, tình trạng của Tống Chỉ không được tốt cho lắm.

Cô ta lớn từng này nhưng chưa bao giờ mất mặt như vậy, tâm lý của cô ta như muốn suy sụp.

Tuy nhiên, lúc này công ty của cô ta vẫn không hề biết rằng cây cầu mà cô ta muốn bắt với Ngụy Tỷ còn chưa được bắt đã bị chặt đứt, và việc marketing vẫn được tiến hành theo kế hoạch ban đầu.

Hot search #Tống Chỉ đánh giá Lăng Chân# lần trước chỉ là bước đệm, mục tiêu thực sự của công ty là tối nay. Trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, công ty đã bắt đầu tạo tiếng vang cho màn trình diễn tối nay của cô ta, hơn nữa còn lặp lại mánh khóe cũ, lôi Lăng Chân ra để đệm lưng.

Vào thời điểm bài viết #Tống Chỉ và Lăng Chân lên cùng sân khấu# được lên hot search, Tống Chỉ đã đứng trên sân khấu lớn của nhà hát.

Vừa rồi ở đằng sau hậu đài, có nhiều người quen đã nhìn cô ta cười trộm. Tống Chỉ vô cùng xấu hổ, chưa chuẩn bị khởi động đã vội vàng đến khu vực đợi lên sân khấu.

Một sân khấu khổng lồ được giao hoàn toàn cho cô ta, bên dưới cũng có một số người hâm mộ đến để ủng hộ cô ta. Tống Chỉ hít một hơi và bắt đầu các bước nhảy của mình khi nhạc nền vang lên.

Không biết có phải là ban tổ chức cố ý hay không, tiết mục tiếp theo sau màn biểu diễn của Tống Chỉ chính là nhóm múa của Lăng Chân.

Lăng Chân không quan tâm đến Tống Chỉ nhảy thế nào, cô ổn định tinh thần cho đồng đội của mình phía sau hậu đài, cuối cùng nói một số điều cần lưu ý, lúc này nhân viên công tác đã đến gọi bọn họ lên khu vực chờ.

Người dẫn chương trình lên sân khấu phát biểu, đến khi tên của Lăng Chân được đọc lên, bên dưới khán giả cuồng nhiệt hò reo.

Sau đó, người dẫn chương trình lui xuống và Lăng Chân dẫn theo các cô gái bước ra sân khấu.

Cô đứng vững, ánh mắt quét một vòng bên dưới khán đài, rất dễ dàng tìm thấy người đàn ông kia.

Ngụy Tỷ ngồi ở hàng ghế thứ tư chính giữa khán đài.

Lưng của anh thẳng tắp, gần như ngồi ở tư thế nghiêm chỉnh. Khi cô gái nhỏ mang theo tư thái thanh cao nhìn đến anh, anh cũng không chớp mắt mà nhìn lại cô một cách chăm chú.

Lăng Chân mím môi, nhanh chóng kìm lại nụ cười, nhưng trong lòng lại có chút ngọt ngào.

Sao Ngụy Tỷ anh lại như vậy chứ?

Kêu anh xem cho đàng hoàng thì anh thật sự ngoan ngoãn ngồi ở đó, nhìn cô thật chăm chú không chớp mắt.

Lăng Chân lại hất cằm lên một lần nữa, để tâm tư chìm xuống.

Hôm nay, có rất nhiều giáo viên và tiền bối chuyên nghiệp ngồi dưới khán đài, cũng như những người hoạt động trong các giới nghệ thuật, thái độ của Lăng Chân hết sức nghiêm túc.

Sau đó, ánh đèn sân khấu mờ đi, các cô gái phía sau đứng vững ở vị trí của mình.

Lăng Chân từ từ giơ cánh tay lên không trung.

Tay áo lụa trắng rũ xuống, lộ ra cánh tay mảnh mai nhẵn nhụi trắng như sứ.

Ánh mắt của Lăng Chân quét qua người đàn ông ngồi ở giữa hàng ghế thứ tư, tầm mắt của hai người giao nhau trong không trung.

Cô nghĩ: Không được phép chớp mắt.

Tiểu tiên nữ của anh sắp khiêu vũ rồi đấy.

Tác giả có lời muốn nói: Tập trung vào tiêu điểm [nói anh đó]

 (Tôi rất thích những cô gái nhỏ mềm mại ngọt ngào thỉnh thoảng giận dỗi một chút.

Đặt một câu hỏi!! Vậy, sau này anh Tỷ có còn cần phải làm người không!! (Hay là làm thú)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi