NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ

Type: Thu Nguyen

Tối hôm ấy, Thiên Anh trở về từ xưởng gỗ Thương Sơn, vẻ mặt và thái độ của nàng không bộc lộ bất cứ dấu hiệu nào của cơn giận điếng người ngày hôm qua. Nàng dùng bữa cùng chàng, nhã nhặn nhưng lạnh nhạt trả lời từng câu hỏi quan tâm của chàng, ngoan ngoãn lấy bát đũa, đồ ăn khi chàng yêu cầu, tuyệt đối không có lấy một lời phàn nàn hay bực bội.

Người khác hẳn sẽ nghĩ nàng đã nguôi ngoai. Nhưng Mạc Quân – người luôn dụng tâm quan sát và ghi nhớ tới từng chi tiết nhỏ trong tính cách hay thói quen của nàng – biết rất rõ ràng rằng Thiên Anh chỉ giận hơn chứ không kém. Đó là cung cách nổi giận của nàng: ngấm ngầm nhưng triệt để. Trong hầu hết mọi trường hợp, nàng đều chuyển từ giận dữ đối phương sang dằn vặt chính bản thân mình. Nàng càng nhẹ nhàng lễ độ bao nhiêu, nỗi dằn vặt trong lòng càng sục sôi bấy nhiêu. Thái độ giận dữ theo lối tự hành hạ này của nàng khiến Mạc Quân lo lắng và thương tiếc khôn nguôi.

Khi bữa tối kết thúc, nàng xếp lại bát đũa, đứng dậy thông báo: “Em xin phép trở về phòng trước.” Chàng liền giữ lấy tay nàng, nhẹ nhàng yêu cầu: “Có thể nói chuyện với ta không?”

Thiên Anh im lặng nhìn chàng, ánh mắt đầy hoài nghi, mím môi đáp: “Em hơi mệt, muốn lui xuống nghỉ ngơi.” Rồi quay người đi.

Mạc Quân cũng đứng dậy, nhanh chóng kéo nàng vào lòng, nài nỉ: “Anh nhi…”

Nàng bối rối tránh đi ánh mắt chàng, nhích khỏi lồng ngực chàng, một lát sau mới không cam lòng trả lời: “Thôi được!”

Chàng vui mừng nắm lấy tay nàng dắt về thư phòng, vội vàng thu lượm một ít giấy tờ và tranh vẽ trong ánh mắt vừa hiếu kỳ vừa thận trọng của nàng, lại lấy áo khoác dày phủ lên vai nàng, nói khẽ: “Mặc vào!”

Nàng giữ lấy vạt áo, đang ngây ngốc thì chàng đã kéo tay nàng về phía vườn Thư Quang.

Bước chân nàng khựng lại.

Chàng nghiêng người nhìn nàng, khẽ cười: “Đi cùng ta!”

Nàng nhẹ nhàng chớp mắt ngẫm nghĩ rồi bước theo chàng. Mạc Quân để nàng ngồi trên ghế dài hôm trước, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh. Vừa lúc người hầu mang đến một chung trà Hồng Mai, chàng liền tự tay rót cho nàng. Thiên Anh im lặng nhận lấy, mắt nhìn đăm đăm làn khói trắng mờ lơ lửng trên miệng chén.

“Anh nhi!” Chàng mở lời, hơi cúi người hướng về phía nàng: “Đừng giận ta nữa, được không?”

Nàng hờn dỗi: “Em nào dám giận chàng.”

Mạc Quân liền đưa tay nâng cằm, ép nàng nhìn mình, nhưng nàng nhanh chóng rũ mi tránh đi ánh mắt chàng.

“Ngoan!” Chàng thấp giọng nài nỉ: “Nghe ta!”

Nàng thở dài khe khẽ, sau đó nâng mi nhìn chàng, giọng kiên định: “Em không giận…”

Lời chưa dứt, Mạc Quân đã cúi đầu phủ lên môi nàng. Thiên Anh không giãy ra, còn chàng chỉ đơn thuần gián môi lên môi nàng như thế, không làm thêm bất cứ động tác nào khác. Cảm giác mềm mại này, hương thơm thanh mát này, chàng nhớ đã rất lâu rồi không được nếm qua. Phải một lúc lâu sau, Mạc Quân mới buông nàng ra. Bất chấp thái độ dường như bình thản của nàng, trong ánh đèn dìu dịu, chàng có thể thấy hai má nàng hơi hồng hồng. Kìm lòng không đậu, chàng vươn tay vuốt ve mái tóc dài của nàng, nhỏ giọng nhắc lại thứ cảm xúc chàng không bao giờ muốn nhớ đến ấy: “Ngày ấy, ta rất tuyệt vọng.”

Thiên Anh sững người nhìn chàng, sau một chớp mắt mới hiểu được chàng đang trả lời câu hỏi của nàng đêm trước.

Mạc Quân ôm lấy gáy nàng, áp má lên sườn mặt nàng, thì thầm: “Ta nhớ nàng, nhớ đến phát điên. Ta xây Thiên Vũ tạ hy vọng có thể được tới đó cùng nàng. Nhiều đêm, ta tới đây, cố gắng hồi tưởng lại nàng, họa lại nàng, nhưng ta nhận ra, ngoài tên nàng, ta không biết bất kỳ một điều gì về nàng cả. Ta tuyệt vọng vì không có cơ may nào để gặp lại nàng, để có được nàng.”

“Khúc nhạc đó ta viết cho nàng, đặt tên là ‘Vô hình’. Có một lần, ta chơi cho nàng nghe ở Thiên An đình, nhớ không? Lúc ấy, nàng rất ngạc nhiên hỏi ai đã viết nên khúc nhạc bi thương thế này.”

“Em biết.” Nàng nói đơn giản thế nhưng Mạc Quân cảm thấy toàn bộ gánh nặng trong lòng bỗng chốc nhẹ bẫng như làn khói. Chàng vội vàng lùi lại để có thể nhìn thấy rõ toàn bộ vẻ mặt nàng. Hai má nàng hồng nhuận, ánh mắt dịu dàng, và giọng nàng vang lên êm ái: “Chàng nói rất lâu về trước, có vị kiếm khách trót yêu một nữ nhân tính cách kỳ lạ. Cả hai đã có những hồi ức đẹp đẽ bên nhau. Nhưng khi người này bày tỏ với nàng, nàng liền bỏ trốn. Kiếm khách tìm kiếm nàng rất lâu mà không thấy nên đã viết khúc nhạc này.”

Mạc Quân bật cười, nàng cũng thế.

“Mẫu phi nói chàng rất cố chấp, lúc nào cũng tự cho rằng mình đúng. Vì chàng luôn luôn đúng. Nhưng có nhiều chuyện, không thể tự ý…”

“Thật sao?” Chàng cười khẽ.

Nàng gật đầu, lại đau lòng nói: “Xuất thân là tướng, chàng không thấy hành động bỏ chạy đó rất hèn nhát sao? Vì lẽ gì chàng không căm ghét em như căm ghét một kẻ đào ngũ?”

“Không ghét, chỉ giận thôi, nhưng…” Chàng vuốt tóc nàng. “… ta còn nhớ nàng nhiều hơn.”

Nàng im lặng nhìn chàng.

“Ngày Kim Khánh đưa nàng tới, phát hiện nàng đã quên ta, quên hết mọi thứ nơi này, ta thật sự rất muốn đánh nàng một trận, nhưng lại không thế, cũng không nỡ ra tay. Nàng nói xem, có phải ta hết thuốc chữa rồi không?”

“Chàng là một người xuất chúng, vì sao phải cố chấp với một nữ nhân cực đoan, vị kỷ, xấu tính như em?”

“Nói vậy là ta thiệt thòi rồi?” Mặc dù nàng không hiểu lắm những từ nàng tự miêu tả bản thân nhưng chàng chắc chắn không phải là ý tốt.

Nàng cười đáp: “Cũng chưa chắc.”

Mạc Quân vui vẻ cắn nhẹ lên mũi nàng, hỏi lại: “Vậy còn nàng?”

Nàng chớp chớp hàng mi, giọng nói nhỏ xíu: “Em nghĩ rằng em yêu chàng. Em thật sự yêu chàng rồi. Chàng nói chàng yêu em, bây giờ chàng còn yêu em không? Sau này, chàng sẽ vẫn yêu em chứ?”

Chàng âu yếm đáp lời: “Thiên Anh, ta chỉ yêu nàng. Một mình nàng!”

Nàng mỉm cười, khép mắt, học theo chàng nói đơn giản “Tốt lắm!” rồi rướn người dán lên môi chàng.

Mạc Quân sung sướng ôm lấy nàng, đang muốn hôn đáp lại thì nhận ra nàng đang lả đi trong tay mình. Chàng kinh hoàng kêu lên: “Anh nhi!” lại thấy trán nàng nóng rẫy. “Nàng bị sốt?”

Nàng yếu ớt cười: “Không sao!”

“Bị sốt sao không nói?”

“Em nói em mệt từ lúc đầu rồi mà…” Nàng vùi mặt vào ngực chàng, thì thào.

Mạc Quân “hừ” một tiếng, cả giận mắng: “Ngốc nghếch như thế! Không biết hai mươi năm qua nàng sống thế nào?”

“Chỉ ngốc sau khi gặp chàng thôi.”

Nghe được lời ngọt ngào này, quả thật không thể giận được nữa, chàng liền bế nàng lên, vừa cười vừa đầu hàng: “Được rồi, trở về uống thuốc.”

Nàng nói riu ríu trong ngực chàng: “Không cần uống thuốc. Chỉ cần ngủ một giấc…”

“Được!” Mạc Quân cúi nhìn nàng đã bắt đầu thiếp đi trong tay mình, cười khẽ: “Về ngủ chữa sốt.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi