NGÂN HÀ LẶNG THINH

Lý Văn Tiệp đến để đưa đồ cho dì Vương, sau khi đưa đồ xong, anh ta ở lại trong chốc lát rồi cũng đi luôn. Dì Vương vẫn làm việc cho nên cuối cùng là An Hạ ra cửa tiễn anh ta.

An Hạ đưa anh ta ra đến cổng lớn rồi nhìn anh ta bước lên xe taxi. Chờ sau khi không còn nhìn thấy bóng dáng xe taxi đâu nữa, An Hạ mới xoay người trở về nhà lớn. Lúc trở về nhà lớn, cô đi trên hành lang thì gặp mấy người giúp việc. Mấy người giúp việc nói cho cô biết, cậu chủ vừa mới về. An Hạ nghe thấy tin này thì vội vàng đi tới nhà chính.

Bởi vì cậu chủ trở về cho nên nhà chính bắt đầu bận bịu lên. An Hạ đi ngang qua nhà chính bận rộn, đi thẳng lên phòng riêng của cậu chủ ở lầu hai. Cửa phòng riêng đang đóng, An Hạ đẩy cửa phòng đi vào, nhưng cửa phòng ngủ ở trong phòng lại đang mở. Cô đóng của phòng rồi đi vào phòng ngủ. Lúc đi tới cửa phòng ngủ, cô nhìn thấy cậu chủ vừa tắm xong đang bước từ phòng tắm ra ngoài.

Cậu chủ hẳn là đã trở về được một lúc rồi. Anh đã tắm xong rồi, cũng đã thay quần áo. Anh chỉ mặc một bộ đồ đơn giản ở nhà, trên cần cổ thon dài có khoác lên một cái khăn lông, lúc này anh đang đưa tay lau tóc. Tóc vừa mới gội xong vẫn còn ướt nhẹp, màu sắc cũng trở nên sẫm hơn so với bình thường, làm cho màu da của anh càng trở nên tái nhợt.

Yến Bắc Thần cầm khăn lông lau tóc, đôi mắt hẹp dài ẩn dưới lớp khăn lông và tóc của anh. Khi nhìn thấy An Hạ đi vào, anh không lên tiếng, anh vẫn vừa lau tóc vừa bước tới chiếc ghế sofa ở trước giường rồi ngồi xuống.

Bầu không khí trong phòng ngủ có chút yên tĩnh, vừa rồi rõ ràng An Hạ đã bắt được ánh mắt Yến Bắc Thần nhìn về phía cô. Nhưng không hề giống với trước đây, anh không chào hỏi gì với cô, thậm chí cũng chẳng buồn nói chuyện với cô. An Hạ không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng tóm lại dường như tâm trạng lúc này của cậu chủ không tốt.

Cô đi về phía trước, đi đến bên cạnh ghế sofa rồi đứng lại, cô giơ cánh tay lên làm thủ ngữ với Yến Bắc Thần.

An Hạ: Em không nhìn thấy cậu trở về.

Tin tức Yến Bắc Thần trở về là An Hạ nghe được từ những người giúp việc trên đường trở về sau khi tiễn Lý Văn Tiệp. Cô cũng không biết Yến Bắc Thần đã trở về từ lúc nào. Khi đi trên đường cô không gặp anh, quản gia Lâm cũng không thông báo cho cô.

Sau khi An Hạ ra dấu thủ ngữ xong, Yến Bắc Thần mới giương mắt lên nhìn cô một cái.

“Tôi đã nhìn thấy em.” Yến Bắc Thần nói.

Giọng điệu của Yến Bắc Thần nhàn nhạt, An Hạ nghe anh nói xong mới sửng sốt một chút, cô giơ tay lên làm thủ ngữ.

An Hạ: Vậy sao cậu không gọi em...

Thủ ngữ của cô còn chưa diễn tả xong, Yến Bắc Thần đã nói: “Lúc đó em vẫn còn quan tâm đến người khác, trong mắt em không hề có tôi.”

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ: "..."

Yến Bắc Thần vừa nói như thế xong, An Hạ đã biết ngay Yến Bắc Thần trở về lúc nào. Chắc hẳn là lúc cô và dì Vương ra cửa đón Lý Văn Tiệp thì anh trở về. Lúc đó, ba người bọn họ đi cùng nhau trên hành lang, cô đi ở phía trong cùng, còn dì Vương và Lý Văn Tiệp đều nói chuyện với cô, cô tập trung nhìn hai người họ, cho nên cũng không nhận ra xe của Yến Bắc Thần đã lái vào nhà lớn.

Nghĩ tới đây, An Hạ nhìn Yến Bắc Thần một cái.

Đây là cô đã không làm tròn bổn phận. Cô là giúp việc riêng của Yến Bắc Thần, cho dù lúc đó cô đang làm gì, khi Yến Bắc Thần trở về, cô đều phải nhanh chóng tới trình diện trước mặt anh để phục vụ cho anh. Thế nhưng khi anh trở về cô không nhìn thấy, lại còn đến tận khi anh tắm xong mới đến đây.

Sau khi cô bé giúp việc bị anh chất vấn xong, biểu hiện của cô trở nên sa sút hẳn xuống. Sự sa sút của cô không phải vì bất cứ điều gì khác, mà là vì cô cảm thấy mình đã làm sai. Cô cúi đầu đứng bên cạnh anh, ngước đôi mắt đen láy nhìn theo anh, trong mắt mang theo chút áy náy.

Yến Bắc Thần bị cô giúp việc nhỏ nhìn như thế: "..."

"Tôi lại chưa trách em điều gì.” Yến Bắc Thần vắt khăn lên trên cổ rồi nói với An Hạ.

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ nhìn vào đôi mắt anh rồi chớp chớp.

Yến Bắc Thần: "..."

Trong lúc nhất thời hai người cũng không nói gì với nhau.

Còn sau khi thấy Yến Bắc Thần nói xong như vậy thì An Hạ cũng biết mấy lời vừa rồi của Yến Bắc Thần thực ra không hề tức giận, anh chỉ muốn cho cô một lời nhắc nhở.

Cho dù nói thế nào, cô cũng đã chểnh mảng trong công việc, Yến Bắc Thần đã không tức giận với cô mà chỉ nhắc nhở cô một chút, đây chính là một ông chủ tốt.

Cho nên An Hạ không đợi Yến Bắc Thần nói tiếp, cô đã tự phân tích sai lầm của mình. Cô giơ tay lên làm thủ ngữ nói.

An Hạ: Xin lỗi cậu chủ, lúc đó em nói quá tập trung nói chuyện với bọn họ cho nên mới không nhìn thấy cậu trở về. Sau này sẽ không như thế nữa.

Cô bé giúp việc nghiêm túc giải thích lý do tại sao mình không làm tốt công việc.

Sau khi nhìn thấy cô giải thích nguyên nhân xong, dường như cậu chủ cũng không có ý định truy cứu việc này. Anh tựa người ra ghế sofa, giơ tay lên cầm khăn lau tóc rồi anh thuận miệng hỏi một câu.

“Cậu ta là ai vậy?”

Lúc đó cậu chủ hẳn đã nhìn thấy ba người bọn họ cùng nhau đi trên hành lang, dì Vương mặc trang phục của người giúp việc, đương nhiên cậu chủ sẽ nhận ra đó là người giúp việc trong nhà, vậy nên người mà anh hỏi chính là Lý Văn Tiệp.

Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ ngẩng đầu lên, dùng tay làm thủ ngữ.

An Hạ: Đó là bạn học của em, cũng là con trai của dì Vương. Hôm nay cậu ấy đến mang đồ cho dì Vương, đúng lúc em cũng ở đó nên em mới đi cùng dì Vương ra đón cậu ấy, rồi trò chuyện một lát.

Tuổi tác hai người xấp xỉ nhau, quan hệ bạn học cũng rất hợp lý.

Nhìn An Hạ làm dấu thủ ngữ xong, Yến Bắc Thần ngẩng đầu hỏi: “Bạn học cấp ba à?”

Dường như Yến Bắc Thần sinh ra một chút hứng thú đối với bạn học của cô. Sau khi Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ cũng nở nụ cười gật đầu, cô giơ cánh tay lên làm dấu thủ ngữ.

An Hạ: Bây giờ cậu ấy đã lên đại học, cậu ấy rất giỏi.

Lúc cô bé giúp việc làm dấu thủ ngữ từ “rất giỏi”, nét mặt cô thực sự biểu lộ rằng đối phương thật sự rất giỏi, vẻ mặt và ánh mắt của cô đều thể hiện sự ngưỡng mộ, khóe môi cô còn mang theo ý cười.

Sau khi cô nói xong, Yến Bắc Thần nói: “Tôi cũng rất giỏi.”

An Hạ: "..."

Cậu chủ nói một câu không đầu không cuối như vậy, An Hạ cúi đầu một lần nữa nhìn về phía anh. Hai tay Yến Bắc Thần buông xuống khoác lên lưng ghế sofa sau lưng, trên cô choàng một cái khăn lông, cứ như vậy nhìn cô.

Nếu là người khác nói thì có lẽ sẽ ngây ra lúc lâu vì những lời này của Yến Bắc Thần. Nhưng mà dưới sự rèn luyện của Yến Bắc Thần, An Hạ đã luyện được năng lực phản ứng vô cùng cao siêu.

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ nhìn anh một cái, sau đó, cô giơ tay lên nói.

An Hạ: Đúng, cậu chủ rất giỏi.

Sau khi cô giúp việc nhỏ nói xong lời tán thưởng này, ngoại trừ vẻ mặt ngưỡng mộ và chân thành giống như vừa khen bạn học kia thì còn mang theo vẻ chắc chắn và nghiêm túc. Yến Bắc Thần nhìn cô, hỏi: “Giỏi ở chỗ nào?”

Cô bé giúp việc: Chỗ nào cũng giỏi hết.

Sau khi cô giúp việc nhỏ giơ tay lên làm dấu thủ ngữ xong, trong ánh mắt của cô vẫn còn mang theo sự nghiêm túc và chân thành. Nhìn cái dáng vẻ thật lòng này của cô, Yến Bắc Thần yên tĩnh nhìn cô một lúc.

Sau khi nhìn một lúc, Yến Bắc Thần nở nụ cười.

Sau khi cậu chủ nở nụ cười thì đứng lên, toàn bộ sự lạnh lẽo của hơi nước trong phòng dường như cũng nương theo nụ cười của anh mà bốc hơi mất. Tâm trạng căng thẳng vì lo anh tức giận của An Hạ cũng theo nụ cười này của Yến Bắc Thần mà buông lỏng.

Nhìn Yến Bắc Thần cười, An Hạ cũng nở nụ cười theo anh. Lúc cô cười, Yến Bắc Thần đưa khăn lông trên tay cho cô nói.

“Lau tóc cho tôi đi.”

Được cậu chủ sắp xếp, An Hạ cười gật đầu rồi đưa tay nhận lấy khăn lông trong tay anh.

-

Tóc Yến Bắc Thần đã được lau gần khô rồi.

Mái tóc trước đó còn ướt bây giờ đã được khăn lông hút bớt nước đi, khăn lông bị thấm nước trở nên lạnh lẽo và nặng nề hơn. Sau khi An Hạ cầm lấy khăn lông, cô đi tới trước mặt Yến Bắc Thần, giơ tay lấy khăn lông phủ lên tóc của anh.

Cậu chủ ngồi còn cô thì đứng, thế nhưng độ cao của hai người không chênh lệch nhau là mấy. Cậu chủ ngồi thẳng người trên ghế sofa, vừa đủ cao đến ngang ngực cô. An Hạ cầm khăn lông, cúi đầu xuống yên tĩnh nghiêm túc lau những phần tóc mà anh không với tới.

Động tác của cô giúp việc nhỏ rất nhẹ nhàng, tay cô rất nhỏ, lòng bàn tay khô ráo mang theo nhiệt độ từ lòng bàn tay cô. Hơi ấm từ tay cô xuyên qua chiếc khăn lông lạnh lẽo, thẩm thấu vào từng sợi tóc của anh, áp lên tóc và da của anh, mang đến một hơi ấm khô ráo.

Yến Bắc Thần hơi cúi thấp đầu, khoảng cách của hai người không tính là xa, trong cái khoảng cách không xa này, nương theo động tác lau tóc của cô bé giúp việc, Yến Bắc Thần có thể ngửi thấy được một mùi thơm đặc biệt của xà phòng trên người của cô giúp việc nhỏ bé.

Quần áo của cô bé giúp việc đều là đồ mới, trước khi mặc cô đã giặt sạch sẽ một lần. Quần áo được giặt bằng bột giặt cũng không mềm mại, nhưng mặt khác lại tạo nên một loại cảm xúc không rõ ràng.

Trước sofa trong phòng ngủ, sau khi An Hạ lau tóc cho Yến Bắc Thần thì mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.

Trong bầu không khí đôi khi sẽ nổi lên tiếng lau tóc, nước bị lau đi thông qua sự ma sát trên khăn lông mà vang lên một vài tiếng động nhỏ, còn hai người ở chung một chỗ cũng vang lên tiếng hít thở.

Trong không khí yên bình và tĩnh lặng này, khi An Hạ đang dùng khăn lông lau thì đột nhiên Yến Bắc Thần ngẩng đầu lên.

Người đàn ông có một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, nếu như bình thường thì dưới ánh mắt sắc bén của anh sẽ chứa tính công kích. Nhưng mà có thể là vì vừa tắm xong, ánh mắt của anh bị nước làm cho trở nên nhu hòa hơn. Đôi mắt hẹp dài của anh, cùng con ngươi trong suốt, làn da tái nhợt nhẵn nhụi, cùng với mái tóc còn chưa khô, anh cứ như vậy mà nhìn cô.

“Bé giúp việc.”

Yến Bắc Thần ngửa đầu nhìn An Hạ ở trước mặt, gò má của anh được An Hạ nâng từ hai bên, nhiệt độ trong lòng bàn tay cô cách chiếc khăn lông lạnh lẽo cuồn cuộn không ngừng thẩm thấu vào làn da của anh.

Cậu chủ mở miệng gọi cô một tiếng.

Lúc anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía An Hạ, chẳng hiểu vì sao mà ngực cô bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng. Cái cảm giác căng thẳng này thậm chí làm cho cô nhất thời quên mất động tác lau tóc cho cậu chủ.

Thế nhưng giọng nói của cậu chủ lại kéo cô từ cảm giác kỳ quái trở về.

Mi mắt An Hạ giật giật, cô cúi đầu nhìn về phía Yến Bắc Thần, gật đầu, ra hiệu rằng mình đã nghe thấy.

Sau khi An Hạ gật đầu, Yến Bắc Thần nhìn vào mắt cô mà không hề rời đi, đôi mắt anh yên tĩnh nhìn cô chăm chú, anh nở nụ cười nhàn nhạt, hỏi.

“Em có muốn đi học không?”

Con ngươi của An Hạ bỗng co lại.

An Hạ cũng không biểu hiện bất cứ điều gì trước mặt ai.

Cô không biết nói chuyện, cho nên năng lực biểu đạt cũng kém hơn so với người khác một khoảng. Mà khi không phát ra được âm thanh nào, làm cho cô cũng am hiểu việc dùng nụ cười và sự yên tĩnh để ứng đối trong một vài chuyện.

Cô tạo cho người khác ấn tượng về sự yên tĩnh và điềm đạm, lại như một cỗ máy không hề có duc v0ng gì, chỉ biết làm những chuyện mình cần làm, hơn nữa còn biết sắp xếp ổn thỏa mọi công việc của mình.

Chuyện đi học cũng vậy.

An Hạ cảm thấy việc thích đi học chính là điều mà ở lứa tuổi này ai cũng thích làm.

Dù sao có thể học thêm được nhiều kiến thức, được giao lưu cùng với những người bạn đồng trang lứa, cũng không hề có những cái gọi là buồn phiền... Chuyện này thực sự là một điều rất hạnh phúc.

Nhưng An Hạ khác với những người cùng lứa tuổi, cho nên cô không thể thích những thứ mà những người cùng trang lứa thích, cũng không thể làm theo được. Cho nên cô ít khi để lộ ra suy nghĩ của mình.

Cô cũng không biết tại sao chỉ bằng dăm ba câu nói tán gẫu của mình mà cậu chủ có thể nhìn ra được, thế nhưng cho dù có biết hay không thì đều không có ảnh hưởng gì đối với sự lựa chọn của cô.

An Hạ nhìn Yến Bắc Thần trước người mình, anh cũng đang nhìn cô, đang đợi câu trả lời của cô.

Mà sau khi dừng lại hai giây như vậy, An Hạ lại cúi đầu nở một nụ cười nhàn nhạt rồi lắc đầu.

Không muốn.

Cô bé giúp việc đã trả lời cho anh, sau khi cô nói xong thì chuyển tầm mắt, tiếp tục lau tóc cho anh. Động tác của cô vẫn vừa phải so với vừa rồi, không hề có thay đổi gì dường như sau khi anh hỏi xong vấn đề này cũng không gây nên bất kỳ gợn sóng nào trong lòng cô.

Sau khi ngửa đầu nhìn An Hạ một lúc, Yến Bắc Thần nở nụ cười.

“Tại sao không muốn đi học? Nếu không đi học thì em muốn làm người giúp việc cả đời à?”

Yến Bắc Thần lại nói một câu không đầu không đuôi như vậy. Sau khi anh nói xong, An Hạ lại cười cúi đầu nhìn về phía anh. Sau khi nhìn anh một cái, An Hạ buông đôi tay đang lau tóc cho anh ra, giơ cánh tay lên làm thủ ngữ.

An Hạ: Nếu như cậu vẫn muốn em làm.

An Hạ làm xong thủ ngữ này, nụ cười trên mặt cô trở nên sâu hơn một chút, mà sau khi Yến Bắc Thần nhìn thấy nụ cười sâu hơn của cô thì đáy mắt của anh cũng mang theo chút ý cười.

Cô đang nói đến việc cô để anh nói câu muốn mình lúc được gậy phép kia.

Cô bé giúp việc làm xong câu thủ ngữ này thì tiếp tục lau tóc cho anh. Yến Bắc Thần hơi thất thần một chút rồi nở nụ cười, nhưng dường như lại lầm bầm nói một câu.

“Tôi muốn em không nhất định em phải làm người giúp việc.” --------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi