NGÂN HÀ RƠI XUỐNG

Tống Vãn Chi ngủ giấc ngủ trưa này hơi trầm.
 
Thế là lúc mở mắt ra, ý thức vẫn hoàn toàn chưa trở lại thân thể, cô chỉ cảm thấy trước mắt mơ màng âm thầm, bên người cũng bao phủ một mùi hương thơm mát nhàn nhạt, có chút quen thuộc khiến người ta an tâm.
 
Tống Vãn Chi chậm rãi ngồi xuống, có thứ gì đó từ đỉnh đầu trượt xuống mái tóc dài, đắp lên rồi rơi xuống sau lưng.
 
Ánh nắng buổi chiều bị cản lại rơi xuống, tản ra vầng sáng sáng rõ trước mắt cô. Vòng sáng mơ hồ biến lớn rồi trở nên nhạt cho đến khi hoàn toàn biến mất, theo đó, bóng dáng trước mặt cô kia cũng trở nên rõ ràng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Cái người chiếm hơn nửa tầm mắt của cô kia ngồi dựa vào trong cái bàn cô gục đầu xuống ngủ trước đó, chân dài miễn cưỡng nhấp một chút. Lúc này người kia đang nghiêng người hướng ra phía ngoài cạnh bàn, anh vịn cái tấm ngăn của khung làm việc hình lưới, một tay cầm bút chỉ vào máy tính của đàn anh nghiên cứu sinh ở bên cạnh kia. Hai người ép giọng xuống thật thấp, thỉnh thoảng chỉ có thể nghe thấy vài câu, gần như là đang thảo luận vấn đề sai sót của một nhóm số liệu thí nghiệm.
 
Tống Vãn Chi chuyển ánh mắt, trông thấy khuỷu áo sơ mi trắng mỏng của anh được cuốn lên, lập tức nghĩ đến gì đó.
 
Cô bắt đầu vắt hết óc suy nghĩ phải làm sao để giải thích việc bản thân đến báo danh, ngủ trên bàn của anh, chiếm ghế của anh, còn ngủ quên mất nữa...
 
Tống Vãn Chi cầm điện thoại lên vụng trộm liếc mắt nhìn.
 
... Ngủ gần một tiếng.
 
Cô gái càng cúi đầu thấp hơn, mặt cũng càng đỏ hơn, chỉ hận không thể chui xuống dưới bàn, tìm một cái lỗ rồi cuộn mình nhảy vào.
 
"Ờ a." Một tiếng nói chọc ghẹo trầm thấp quay lại: "Sớm như vậy đã tỉnh rồi sao?"
 
Tống Vãn Chi cầm điện thoại và áo khoác trong tay tuyệt vọng vài giây, lại nhận mệnh buông ra, lui khỏi cái ghế đứng lên: "Thật xin lỗi, tôi, không biết sao lại ngủ mất nữa."
 
"Ừm, không trách em." Giang Tứ buông mắt, quan sát số liệu tính toán trên dưới: "Ánh nắng quá tốt, cái ghế quá mềm. Nói không chừng trên bàn tôi còn có thuốc mê nữa đó."
 
Tống Vãn Chi đuối lý trầm mặc.
 
"Bên trong là văn phòng của giáo sư, giáo sư Dư đang ở đây, tự mình vào đi."
 
"... Cảm ơn."
 
Chờ bóng dáng nhỏ bé mảnh khảnh kia hấp tấp đi vào lối đi nhỏ, gõ cửa bước vào trong phòng, nghiên cứu sinh bên ngoài văn phòng cũng thoáng rối loạn.
 
Không biết từ góc nào vang lên vài tiếng buồn cười.
 
"Giang Tứ quá dữ rồi, làm gì có người anh nào như cậu chứ?"
 
"Chưa thấy qua sao." Giang Tứ đứng dậy từ trước bàn, lười biếng vùi mình vào trong ghế: "Vậy coi như cho cậu mở mang tầm mắt miễn phí đó."
 
"Người ta ngủ thì lấy áo che nắng, tỉnh ngủ còn giả vờ nghiêm khắc giáo huấn người ta, chậc chậc, anh cả của tôi quả là mẫu mực mà?"
 
"..."
 
Giang Tứ cười một tiếng, nhưng không cãi lại.
 
Bàn bên, Quan Gia liếc mắt vào cửa phòng đóng chặt ở sau lưng, xoay ghế máy tính về phía Giang Tứ: "Cậu không vào xem à?"
 
"Tôi xem cái gì." Giang Tứ không nhúc nhích. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
"Đương nhiên là xem em gái thần bí tháng trước vẫn là đàn em cấp ba tháng này lại có quan hệ máu mủ đó."
 
Giang Tứ ngừng bút, như cười như không ngước mắt: "Có chuyện gì thì nói thẳng, bớt kỳ quái đi."
 
"Tôi nào có, cậu đừng có vu oan cho tôi, tôi ăn ngay nói thật mà thôi." Quan Gia vô tội nói: "Nếu đó là em của cậu, vậy không có đạo lý nào lại giao nhiệm vụ dẫn dắt cho chúng tôi nhỉ?"
 
"Càng không nên là tôi."
 
"?" Quan Gia bất ngờ: "Vì sao chứ?"
 

Giang Tứ ngừng một lát, khẽ dựa vào trong thành ghế, anh liếc qua cửa phòng hơi đóng lại, lưỡng lự liếc mắt cười nói: "Nói không chừng chửi không được thì sao mà dẫn dắt được chứ."
 
"Không đến mức đó chứ? Tôi thấy đàn em này da mặt mỏng, nhưng cũng phải đâu đến mức là kiểu tính tình không nghe lời dạy bảo kia…" Đột nhiên Quan Gia dừng lại, mấy giây sau mới nghiêng đầu sang chỗ khác: "Đừng nói là không mắng được, phải nói cho đúng là người nào đó không nỡ?"
 
Giang Tứ không ngẩng đầu, lười biếng suy nghĩ, cười một tiếng: "Có khác nhau sao."
 
Quan Gia: "..."
 
Anh ấy không hiểu sao người nào đó có thể cợt nhả đến mức lẽ thẳng khí hùng như vậy.
 
Ngay lúc Quan Gia đang híp mắt mang biểu cảm tuyệt vời hơn theo dõi thời gian, Giang Tứ đã tính xong, viết ra một hàng số liệu trên bảng khai số liệu rồi lập tức thu bút, anh kéo tờ giấy kia xuống đưa sang bên cạnh: "Vấn đề của nhóm này, hẳn là bị lỗi ghi chép hoặc là đưa nhóm này vào trong sẽ bị nhiễu sóng nghiêm trọng, xóa đi."
 
Quan Gia trầm mặc nhận lấy.
 
Giang Tứ nâng tầm mắt lên mới chú ý được: "Biểu cảm đó của cậu là sao?"
 
Quan Gia: "Chính là đang nghĩ cậu không nỡ sao lại có mặt mũi nói là em gái?"
 
"Em gái thì không thể không nỡ sao, ai quy định thế?" Giang Tứ ném bút xuống bàn, uể oải hỏi: "Tôi cuồng em gái không được à."
 
"..." Quan Gia nghẹn đến mức thiếu chút nữa trợn trừng mắt một cái: "Vậy cậu nói xem để cho ai dẫn? Lưu Quảng Học?"
 
"Không được."
 
"Vì sao chứ? Không phải ngay ngày tham quan đầu tiên đàn em đã ở nhóm cậu ta rồi sao?"
 
Giang Tứ cầm lấy quyển sách bị Tống Vãn Chi bỏ quên trên bàn kia, lật ra, đồng thời nở một nụ cười lãnh đạm: "Tên chó trong ổ T của máy tính có video sắc, không thích hợp đơn độc xuất hiện quanh người Tống Vãn Chi trong vòng ba mét."
 
Quan Gia bị chặn họng: "Chọn đàn anh dẫn dắt chứ đâu phải chọn em rể cho cậu."
 
Giang Tứ dừng lật giấy: "Cậu ta dám."
 
Quan Gia: "Cho dù là em ruột của cậu, người ta cũng có quyền tự do yêu đương, có được không? Khoa chúng ta vốn sói nhiều thịt ít, đàn em lại đẹp mắt, cho dù chân có hơi... Khụ, tóm lại nếu như bọn họ không có thăm dò quan hệ giữa cậu và đàn em, tuyệt đối buổi trưa hôm nay đã có người đụng vào rồi. Đợi sau này chúng chạm mặt lâu rồi, vậy càng…"
 
"Cộp."
 
Sách chuyên ngành khép lại.
 
Cuối cùng, Giang Tứ cũng chẳng nghe vô được nữa, cau mày nửa cười nửa không nâng mắt: "Làm nhiều thí nghiệm rồi thì bớt nằm mơ lại đi."
 
"? Tôi nằm mơ cái gì chứ?"
 
"Muốn là em rể của tôi, các cậu xứng sao." Giang Tứ lười biếng sờ môi, cảm xúc trên mặt lộ ra vẻ mỏng lạnh mùa thu, nhất thời nhìn không ra là đùa hay là nghiêm túc.
 
Quan Gia ghét bỏ: "Cậu xứng sao?"
 
Giang Tứ nghe vậy dừng lại, lập tức xuỳ một tiếng: "Tôi cũng không xứng."
 
Quan Gia: "... Chẳng lẽ cậu giữ em gái đến mẹ góa con côi sau đó tự mình lén lút có chủ ý ác độc nuốt riêng?"
 
Giang Tứ cũng không có ý định tiếp tục nói chuyện nữa, anh đứng dậy khỏi ghế: "Có điều cậu đã nhắc nhở tôi."
 
"Cái gì?"
 
"Đoá Sơn Chi nhà tôi đây bình thường nhận quá nhiều thương nhớ của người ta." Giang Tứ đút tay vào túi, đạp lên suy nghĩ, uể oải đi ra ngoài: "Vẫn là tự tôi giấu đi sẽ an tâm hơn."
 
"???"
 
Quan Gia chưa kịp chất vấn, lại vừa quay đầu, người kia đã gõ cửa vào trong phòng làm việc của người hướng dẫn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 

"Giang Tứ, em đến thật đúng lúc." Giáo sư Dư đang an vị sau bàn làm việc, chỉ vào cô gái nhỏ đang yên lặng ngồi trên ghế: "Chờ chút nữa em đưa Tống Vãn Chi ra ngoài làm quen, để Tần Trình Mặc dẫn dắt em ấy một học kỳ."
 
Giang Tứ dừng lại trước cửa, lại chậm rãi tiến đến: "Không cần làm phiền người khác, em dẫn là được rồi."
 
"Hả?” Dư Hoành Vĩ bất ngờ, lập tức cười: "Cái gì gọi là làm phiền người khác chứ?"
 
Tống Vãn Chi cũng luống cuống quay đầu nhìn Giang Tứ.
 
Mãi đến khi người kia không nhanh không chậm đi đến trước mặt cô, ngừng lại: "Sơn Chi là em gái của em."
 
Dư Hoành Vĩ: "Sơn Chi?"
 
"Ừm. Ở nhà em đều gọi cô ấy như vậy." Giang Tứ thuận miệng nói xong thì cười.
 
"...?" Tống Vãn Chi bị giọng điệu bình tĩnh lại tự nhiên kia của Giang Tứ làm cho choáng váng, xém chút nữa đã nghi ngờ rằng mình nhớ sai, trong lúc nhất thời cũng chưa tỉnh hồn lại.
 
Đương nhiên Dư Hoành Vĩ không có dễ gạt như vậy, nhưng ông ấy nhìn hai người bên cạnh một cái, cũng nhẹ gật đầu: "Em tình nguyện dẫn dắt, đối với bọn họ mà nói đó là chuyện tốt. Vậy giao cho em nhé."
 
"Vâng."
 
Dư Hoành Vĩ lại bàn giao vài câu, rồi lại bảo bọn họ ra ngoài.
 
Giang Tứ vẫn theo thói quen đi phía sau cô, anh ở phía bên này còn một bước nữa thì ra khỏi cửa, Phó viện trưởng ở sau lưng lại gọi anh một tiếng.
 
Giang Tứ quay lại.
 
"Cho em dẫn cũng không sao, nhưng không cho làm loạn." Cách kính mắt thật dày, ánh mắt của phó viện trưởng Dư dịu dàng như có thể đâm rách lòng người.
 
Giang Tứ ngừng hai giây, yên lặng cười một tiếng: "Thầy nghĩ nhiều rồi."
 
"Thật sao?"
 
"Em gái nhà mình sao em bỏ được." Giang Tứ không đứng đắn đùa một câu, quay người đóng cửa đi ra.
 
Tống Vãn Chi đi xa hơn anh hai mét, chính giật mình quay đầu, chỉ nghe thấy nửa câu sau khi anh bước ra ngoài cửa.
 
Thấy người kia đi tới, cô mờ mịt hỏi: "Cái gì bỏ?"
 
Giang Tứ hơi cúi người, xách cái balo trông nặng trĩu của cô, sau đó anh lười nhác đi lướt qua cô: "Chuyện của anh, em bớt xen vào đi."
 
Tống Vãn Chi: "..."
 
·
 
Thứ sáu, tám giờ tối.
 
Tống Vãn Chi đẩy cửa phòng ngủ 104 ra.
 
"Ô, sao hôm nay Chi Chi lại về sớm thế nhỉ?" Trong phòng vệ sinh trước cửa, có một gương mặt đen sì lộ ra vài lỗ thủng trắng bất ngờ nhô ra.
 
Tống Vãn Chi bị dọa đến dừng lại, nhìn kỹ lại mới thấy là Vương Ý Huyên đang đắp mặt nạ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Cầm một ít tư liệu về xem, ở bên ngoài sợ làm mất."
 
"Tư liệu?" Vương Ý Huyên ấn mặt nạ, tò mò đi theo vào: "Tư liệu gì thế?"
 
"Tài liệu liên quan đến cúp khiêu chiến."  
 
"Hả? Đó là thứ gì thế, nghe giống tranh tài bóng đá vậy?"

 
Vương Ý Huyên còn đang nghi hoặc vỗ vỗ lên mặt mình, Hình Thư ở bàn dưới giường của cô ấy đã lạnh lùng hừ một tiếng: "Hoàn toàn không biết gì thì đừng phát biểu, để truyền đi sẽ kéo thấp trí thông minh của cả phòng ngủ 104 xuống."
 
"Hu hu, Chi Chi, Hình Thư cậu ấy lại mắng tớ rồi!" Vương Ý Huyên lập tức đi từ từ đến bên cạnh Tống Vãn Chi.
 
Tống Vãn Chi bất đắc dĩ cười cười.
 
Không biết có phải là bị kẻ dở hơi "Vương Huyên Huyên" trong phòng ngủ này kéo theo hay không, hai tháng khai giảng gần đây, Hình Thư cũng không có cao lãnh kiệm lời như lúc bắt đầu nữa, ngẫu nhiên khi chơi game nhàn hạ cao hứng, cô ấy còn có thể đấu khẩu vài câu với Vương Ý Huyên nữa.
 
Có lẽ, dân chơi game sinh ra miệng đã có công năng bắn người, Hình Thư không nói nhiều, nhưng mỗi một câu đều có thể khiến Vương Ý Huyên không thể theo kịp, phải cầu viện ra bên ngoài, ví dụ như vào giờ phút này đây. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Tống Vãn Chi than nhẹ một tiếng, rủ mắt xuống nhìn cánh tay mình bị Vương Ý Huyên ôm chặt.
 
Số lần bị cầu viện quá nhiều, cho dù đi cùng đường đi chăng nữa thì đôi khi Vương Ý Huyên với Khang Tiệp sẽ đột nhiên quấn lấy hoặc là ấn vai rướn người, đến mức cô cũng đều sắp quen thuộc loại tiếp xúc tay chân vốn mâu thuẫn này.
 
"Cúp khiêu chiến là thi đua của học thuật, không có liên quan gì đến bóng đá cả." Tống Vãn Chi vừa cầm sách vở tư liệu từ trong balo ra ngoài, vừa giải thích với Vương Ý Huyên, trong quá trình, cô chọn lấy một xấp văn kiện đưa cho đối phương: "Đây được xem là một cuộc thi sáng tạo của sinh viên đại học trong nước, cuộc thi chứa hàm lượng vàng cao nhất, cậu có thể xem thông tin từng đoạt giải ở trong tài liệu này đây."
 
Vương Ý Huyên tự giác chà xát ngón tay còn dính dịch mặt nạ, sau đó mới vểnh tay hoa lan chỉ lên nhận lấy tập văn kiện.
 
Bất quá cũng chỉ nhìn nửa phút, cô ấy liền đau đầu đưa hai tay ra hoàn trả lại nó: "Ay da, không được không được, tớ tuyệt đối xung khắc với khoa tự động hoá, trông thấy những tiêu đề kia thì tớ lập tức sẽ bắt đầu choáng váng. Trời ạ, bốn năm tiếp theo tớ phải qua như thế nào đây..."
 
Vương Ý Huyên kêu thảm chạy vào phòng vệ sinh gỡ mặt nạ ra, trong phòng ngủ chỉ còn lại Hình Thư với Tống Vãn Chi.
 
Tống Vãn Chi đơn giản là chỉnh lại tài liệu, mở đèn bàn ra, kéo cái ghế chuẩn bị ngồi xuống.
 
Đột nhiên Hình Thư mở miệng hỏi: "Cúp khiêu chiến đối với sinh viên đại học mà nói có độ khó quá cao."
 
Tống Vãn Chi có hơi bất ngờ, quay đầu nhìn thoáng qua mới xác định được là Hình Thư đang chủ động đáp lời cô, mặt mày cô khẽ cong: "Ừm, tớ biết. Chỉ là trung tâm không người... Học trưởng, hi vọng tớ hiểu rõ tư liệu về phương diện này một chút."
 
"Học trưởng?" Hình Thư hiếm khi lộ ra biểu cảm, nhíu mày quay đầu nhìn lướt qua bàn của cô: "Những tài liệu này đều là một người học trưởng nào đó cho cậu à?"
 
Tống Vãn Chi bị ánh mắt dò xét của cô ấy làm cho mơ màng: "Đúng vậy, có vấn đề gì không?"
 
"Mấy người đều không cảm thấy cảnh giác sao."
 
"Hả?"
 
Tống Vãn Chi nghe thấy Hình Thư cau mày lẩm bẩm câu gì đó nhưng lại không nghe rõ.
 
Cô còn muốn hỏi lại, liền thấy Hình Thư trực tiếp cầm lấy điện thoại di động lên đi ra ngoài, cầm theo áo khoác, lúc đi ngang qua cô mới lạnh lùng nói: "Tự nhiên lại ân cần, không phải lừa đảo tức là đạo chích."
 
Bàn tay Tống Vãn Chi lật tư liệu bên trong cặp văn kiện dừng ở giữa không trung.
 
Cô run lên mấy giây, cúi mi mắt xuống cười cười: "Không có, cậu đừng hiểu lầm. Bởi vì học trưởng này là đàn anh dẫn dắt tớ ở trung tâm không người, cho nên anh ấy hẳn là chỉ xuất phát từ đạo nghĩa dẫn dắt..."
 
"Đạo nghĩa?" Hình Thư cũng sắp đến cửa đột nhiên dừng lại quay đầu, nghiêm mặt bước đi đến cạnh bàn của Tống Vãn Chi, đưa tay vỗ vỗ đống tư liệu kia: "Có không ít người trong các nữ sinh nghe theo thiện tâm tràn lan. Trong phái nam, loại này còn ít hơn so với động vật quý hiếm nữa."
 
Tống Vãn Chi bị khí thế của cô ấy chấn trụ, bị doạ đến mức ngồi trong ghế mờ mịt trừng mắt nhìn: "A."
 
"Đàn anh dẫn dắt này đối xử với cậu như vậy có phải là quá tốt rồi không?"
 
"Hẳn là, đúng?" 
 
"Thứ tư cậu vừa mới đến báo danh, thứ sáu liền tiến triển đến mức có tài liệu cúp khiêu chiến." Hình Thư khinh miệt cười: "Vậy hẳn là đàn anh nghiên cứu sinh này biểu hiện ân cần thật đó, còn đặc biệt suy nghĩ cho việc học của cậu nữa?"
 
"..."
 
Tống Vãn Chi bị dao động bởi khí chất lãnh khốc và xe cao lâm hạ kia của Hình Thư, suy nghĩ của cô cũng hơi chậm lại.
 
Thái độ kia của Giang Tứ, tốt và thật sự ân cần đến mức không thể kéo khỏi không liên quan, có điều, quả thật anh đã phân tích cặn kẽ tiến độ việc học của cô, những môn cô có thể tham gia và những môn cần học theo thứ tự ưu tiên... Điểm ấy, xem chắc không phải giả vờ."
 
Không đợi Tống Vãn Chi phối hợp trả lời, Hình Thư đã liếc nhìn cô từ trên xuống dưới: "Huống chi cậu còn có dáng vẻ như thế này, sao có thể không cảm thấy nam sinh tiếp cận cậu không phải là vì có ý đồ xấu chứ?"
 
"?"
 
Chút suy nghĩ vừa muốn trả lời của Tống Vãn Chi bị đập nát: "Dáng vẻ tớ thế nào..."
 
Đối với phản ứng của cô, lông mày Hình Thư đều nhíu lại thành cục: "Sợ nhất kiểu học sinh tốt đi lên từ trường chuyên cấp ba tỉnh này như cậu đó. Đám các cậu bị việc học chèn ép đến mức còn ngủ chưa được năm sáu tiếng, không có thời gian tiêu tốn tâm tư, không có nghĩa là đại học cũng như thế này. Học giỏi hay không không liên quan đến nhân phẩm, không thiếu thứ rác rưởi muốn lừa gạt cô gái xinh đẹp trong sáng như cậu lên giường, phiền cậu cảnh giác một chút với những sinh vật nam này một chút có được hay không."
 

"..."
 
Tống Vãn Chi đã lớn như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên cô nhận phải lời giáo huấn dài như thế này. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Ngây người mấy giây, cô nhịn không được nhẹ giọng bật cười.
 
"Cậu cười cái gì." Hình Thư lặng lẽ nhìn cô: "Không tin lời tôi nói sao?"
 
"Không có, tớ tin."
 
"Vậy cậu còn cười?"
 
"Không phải tớ cười chuyện này..." Tống Vãn Chi có hơi nóng mặt, lập tức nói thật: "Cảm ơn cậu đã nói với tớ những điều này, Hình Thư. Có điều không cần phải lo lắng đâu, tớ đối với nam sinh, ừm, đối với sinh vật nam có cảnh giác rất cao."
 
"Thật không." Hình Thư một mặt không tin.
 
Tống Vãn Chi do dự một chút, lại mở miệng:  "Về phần ... đàn anh đưa tư liệu này cho tớ…" Cô vô thức sờ qua tư liệu trong tay: "Tớ quen người này lâu rồi, cũng hiểu anh ấy rất rõ, cho nên rất khó cảnh giác với anh ấy."
 
Vẻ mặt Hình Thư hơi thả lỏng: "Quen biết rất lâu rồi? Anh trai trong nhà sao?"
 
Tống Vãn Chi giật mình, ngước mắt: "Sao cậu..." 
 
"Đàn anh nghiên cứu sinh, bản thân lớn hơn chúng ta mấy tuổi, cậu lại quen lâu rồi, chỉ có thể là anh trai thân thích trong nhà mà thôi.” Hình Thư mệt mỏi nói xong: "Vậy quả thật có đạo nghĩa chăm sóc cậu khi ra ngoài thật."
 
Tống Vãn Chi vừa muốn gật đầu.
 
Hình Thư: "Nhưng chỉ cần không có quan hệ máu mủ thì không thể loại trừ, nói không chừng anh ấy cố ý mượn danh nghĩa anh em để công khai đào bẫy cho cậu đấy."
 
Tống Vãn Chi lần nữa nghẹn lại: "... Hẳn là không phải đâu. Người kia rất được con gái ưa thích, anh ấy không cần thiết phải làm như vậy."
 
"Vì sao lại không cần thiết?"
 
"Hả?"
 
Đột nhiên Hình Thư đè ép lên cái tay vịn ghế của Tống Vãn Chi, chính diện cúi người xuống, mặt không thay đổi nhìn cô chằm chằm.
 
Tống Vãn Chi cứng lại trước thành ghế, hơi nghiêng ánh mắt và cằm… Mặc dù bị đè ép bởi cảm giác tiếp xúc tứ chi quen thuộc, nhưng thân mật đến trình độ này, cô vẫn không có cách nào chấp nhận được.
 
Hình Thư ở ngay khoảng cách này lãnh khốc mở miệng: "Làm phiền bản thân cậu nhận biết thanh tỉnh một chút, đến tên ngốc kia cũng nhìn ra rồi… Loại người thuần tuý như cậu đây gần như là hưng phấn hoặc khơi gợi tính đam mê của đa số thẳng nam đó. Nếu như không có vết thương ở chân, vậy tớ chắc chắn cam đoan người theo đuổi cậu không ít hơn Khang Tiệp đâu."
 
"..."
 
Tống Vãn Chi phảng phất như nghe thấy tam quan của mình bị phá vỡ như những vết thương rạn nứt từ những lời nói của Hình Thư.
 
Hết lần này tới lần khác Vương Ý Huyên xem náo nhiệt không sợ phiền phức trong cả phòng ngủ, thời điểm này đang từ trong phòng vệ sinh bước ra, vừa nghe thấy thì thật hưng phấn xông lên: "Cái gì cái gì, các cậu nói gì thế?" Hình Thư đáp: "Đang nói đàn anh dẫn dắt cậu ấy có ý đồ bất chính với cậu ấy."
 
Vương Ý Huyên hưng phấn hơn: "Hả? Xác suất bao nhiêu? Làm loạn thế nào? Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
"Tổng hợp cân nhắc đặc tính của quần thể sinh vậy nam." Hình Thư lãnh khốc đứng dậy, ngắm Tống Vãn Chi: "Con trai không có quan hệ máu mủ còn lượn quanh bên người xum xoe, 99% xác suất trở lên là muốn dụ cậu lên giường."
 
Vương Ý Huyên: "Oa."
 
Cuối cùng Tống Vãn Chi cũng đỏ mặt, không thể nhịn được nữa mở miệng: "Giang Tứ."
 
Vương Ý Huyên ngây người, dừng bát quái lại, quay đầu: "Cái gì?"
 
Hình Thư cũng sững sờ.
 
Tống Vãn Chi khẽ hít một cái, bất đắc dĩ quay lại cái ghế, buông mắt giấu cảm xúc: "Người phụ trách dẫn dắt tớ ở trung tâm không người là Giang Tứ."
 
"..."
 
Trầm mặc mấy giây.
 
Vương Ý Huyên lắc đầu than thở: "1% lớn lao còn lại, xuất hiện."



 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi