NGÀN NĂM LUÂN HỒI


Quán ăn Tửu Lạc, khách khứa ra vào đông như mắc cửi.

Phỏng chừng quán này cũng khá có tiếng, gian phòng rộng rãi thoáng mát, bàn ghế sạch sẽ, xếp thành hàng.

Từ trên lầu hai có cửa sổ khá rộng, có thể vừa ăn vừa ngắm cảnh người qua đường tấp nập, liếc mắt một cái có thể hóng được đôi phu thê nào đó đang cãi nhau ở đằng xa.

Ở đỉnh Phương Vân đã quen với yên tĩnh, vừa đặt chân vào Tửu Lạc, Trầm Tử Thiêng có cảm giác đầu như muốn nứt ra.

Trần An phải nài nỉ ôm chân nàng, nàng cũng không muốn giữa thanh thiên bạch nhật để Trần An làm con khỉ cho thiên hạ xem, đành miễn cưỡng đi vào.Tiếng cạn chén hô hào mời rượu, tiếng bát đũa va vào nhau, tiếng nói chuyện ồn ào từ xa tới gần, tiếng tiểu nhị vâng dạ chào khách.

Quán ăn gọi là Tửu Lạc cũng có lí do của nó, vừa có rượu ngon, lại vừa khiến khách quan vui vẻ.“Sống vui vẻ ở đời chẳng qua cũng chỉ là rượu ngon thịt thơm, sơn hào hải vị, nụ cười của mỹ nhân, nếm được hết, cũng qua cả đời người suốt mấy chục năm.”“Chứ gì nữa, Lão Ông nói quá đúng.

Đàn ông chúng ta ngày ngày đều vật vã kiếm chút miếng ăn, đêm về ngắm vợ đẹp, rượu thơm có đồ nhắm, sảng khoái hết biết! Đám phàm phu tục tử chúng ta chỉ cần như vậy là quá đỗi vui vẻ!”“Tầm thường thôi tầm thường thôi, các bác các chú còn có vợ đẹp mà ngắm, mụ vợ nhà ta nào có hiền lành gì, như bà la sát, ôi...!hôm nay trốn mụ ấy đi đấy, chứ làm gì có chuyện vui giữa ban ngày thế này.”“Ha ha ha, tội cho bác quá, nhưng cũng kệ.

Anh em ta cùng nâng chén nào!”Đúng vậy, vui ở chỗ ngay giữa quán ăn có một lão già ăn mặc bình thường, ngồi chễm chệ, tay cầm bình rượu kể chuyện nhân gian.


Nói đạo lý suốt ngày này qua ngày khác, người thích nghe thì ở lại, người chướng tai thì đứng ngay cửa đã muốn đi.Người ta gọi lão là Tửu Thượng Lão Ông, ông ta cả ngày uống rượu mà chẳng thấy say.

Có người chẳng tin bình rượu ông ta cầm là rượu, nằng nặc đòi nếm.

Vừa nếm một ngụm, ngã lăn quay.

Rượu này người thường chẳng uống được, gọi là Tửu Thưỡng Lão Ông quả chẳng sai.Hỏi rượu gì, đáp Rượu Tiên.Trần An và Trầm Tử Thiêng ngồi trên lầu, hai người ngồi ngay cạnh lan can, nhìn xuống là thấy Tửu Thượng Lão Ông ngồi ngâm thơ.“Rượu Tiên chỉ có Tiên mới uống được, nghe thì đã nhiều nhưng chưa bao giờ được nếm.” Trần An từ phía trên nói vọng xuống, nàng biết hắn sẽ chẳng thể nào ngồi yên một chỗ, đành chỉ biết yên lặng, gắp từng đũa rau bỏ vào bát.

Đồ ăn ở đây rất ngon, nàng luôn giữ sở thích ăn chay, đồ chay Vũ Nương nấu tuy ăn hợp khẩu vị, nhưng ở Tửu Lạc lại mang mùi vị đặc trưng khác.Lời Trần An vừa dứt thì tiếng cười xung quanh vang lên.

Có người ở bàn bên đáp lại hắn: “Vị công tử đây hẳn là cũng vừa biết chưa một ai uống được rượu của Lão Ông mà tỉnh táo ra về, kẻ uống xong không bất tỉnh thì cũng chẳng biết trời trăng là gì.

Chẳng hay công tử là người từ xa tới chăng?”Trần An cười một tiếng: “Ta thấy Rượu Tiên đúng là một mỹ vị nhân gian hiếm có, vì đã nghe qua nên càng muốn nếm thử.”Tửu Thượng Lão Ông cười to, ông ta chẳng để ý gì mà nói: “Muốn uống Rượu Tiên, cũng phải tùy duyên.”Mọi người láo nháo một hồi, Trần An điềm nhiên như thường, hắn vẫn tỏ vẻ cà lơ phất phơ, gắp một đũa rau bỏ vào miệng.

Hắn nói với Trầm Tử Thiêng: “Cô thấy sao, nếu ta uống được Rượu Tiên thì sẽ như thế nào?”Trầm Tử Thiêng thầm nghĩ ngươi uống rượu thì liên quan đếch gì đến ta.

Thế nhưng nàng thấy ánh mắt sáng rực của hắn như có ý trông chờ, nàng đành bấm bụng nhìn xuống Lão Ông, đáp: “Chẳng phải nói có đủ duyên mới uống được sao?”Trần An cười, hắn cho rằng không đúng.“Rượu Tiên thì cũng chỉ là rượu thôi.” Hắn chỉ vào đôi đũa và đĩa rau, hỏi nàng, “Cô thấy rau và chiếc đũa có giống nhau không?”Nàng yên lặng một hồi, nhìn chằm chằm đôi đũa trên tay và cọng rau trong bát.


Cảm thấy câu hỏi này của Trần An vừa thần bí vừa sâu xa, hẳn là hắn lại muốn ngụ ý một đạo lý nào đó.“Chẳng lẽ là giống, mà cũng là khác?”Trần An bật cười: “Cô không cần rập khuôn câu nói trong Bát Nhã Tâm Kinh mà ta nói với cô, chỉ nói về cảm nhận thật của cô thôi.”“Vậy thì khác nhau, đũa ăn được, còn rau thì không.” Trầm Tử Thiêng cảm thấy như vậy mới thực tế.Trần An gật đầu, Trầm Tử Thiêng nhìn hắn bằng đôi mắt đầy ngờ vực.“Ngươi thì cái gì cũng biết, nhưng có vẻ rất thích trêu chọc người khác.” Nàng có vẻ không hài lòng, nói bằng giọng nói lạnh lùng.“Lý nào lại thế? Ta có chục cái gan cũng chẳng bao giờ dám chọc gì cô.” Trần An vội nói, hắn trở về vấn đề với Tửu Thượng Lão Ông, “Ế, có người đủ duyên rồi kìa.”“Thật sự có loại rượu như vậy sao?” Trầm Tử Thiêng nhìn theo ánh mắt của hắn.“Cứ xem là biết.”Dưới lầu đông nghịt người đứng xem, Tửu Thượng Lão Ông ung dung ngồi trên chiếc ghế cao ngất ngưởng.

Lão ngâm nga rằng: “Cái gọi là nhân gian âu cũng là một lũ vô minh, thân thể tanh hôi đủ thứ mùi, trong bụng giấu toàn dao găm, mà bụng chứa dao thì thốt ra miệng có lời lẽ hay ho gì? Năm ấy lão Trứ* cưỡi bò đeo mo cau, cười nhạo miệng thế gian.

Ôi những lời ngông cuồng này Lão Ông ta treo ngay đầu lưỡi, cũng như là mang dao tự kề cổ mình vậy.”*Lúc về hưu, ông Nguyễn Công Trứ thường cưỡi bò vang có đeo nhạc ngựa (thiên hạ cưỡi ngựa, riêng Nguyễn Công Trứ cưỡi bò).

Ông còn đem một mo cau buộc chỗ đuôi bò và nói để che miệng thế gian.“Tuy là những lời ngông cuồng thốt ra miệng như tự kề dao vào cổ, nhưng chỉ sợ trên đời này có mấy ai như Tửu Thượng Lãn Ông đây? Thà đeo dao, chứ không nuốt dao.

Hay! Quá hay! Ta thật sự bội phục!” Một bạch y công tử mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt, tiêu diêu tự tại, đi tới trước mặt Lão Ông.

Vị công tử này phong trần tuấn lãng, ánh mắt đào hoa, cười đến đâu những vị cô nương nhìn thấy đều đỏ mặt đến đấy.

“Nghe danh Tửu Thượng Lão Ông đã lâu, nay được tới bái kiến, đúng là danh bất hư truyền.”Vị bạch y công tử lên tiếng, giọng nói trầm lắng, dễ nghe vô cùng.


Các cô nương trên lầu nhìn xuống, thích thú trầm trồ.Tử Thượng Lão Ông liếc hắn, hừ một tiếng: “Cái gì mà danh bất hư truyền? Mỹ vị không đổi bằng danh ảo.”Bạch y công tử cười sảng khoái, hắn phe phẩy chiếc quạt, đáp lời Lão Ông: “Đúng vậy đúng vậy, Lão Ông nói rất đúng, mỹ vị không đổi bằng danh ảo, cũng chẳng đổi được bằng vàng, chỉ có thể đổi được từ rất nhiều châu báu.”Lão Ông hừ to hơn.Trần An nói: “Càng bị lão chê, hắn càng chọc giận lão già này.

Khẩu khí không nhỏ!”Trầm Tử Thiêng nhìn hắn một cái rồi nhìn bạch y công tử bên dưới.

Như thể cảm nhận được ánh mắt của nàng, bạch y công tử đưa ánh mắt đặt lên nàng, hắn nở một nụ cười cười nhẹ thay cho một lời chào.Trần An nhìn thấy, hắn liếc bạch y công tử, cười khẩy.Lão Ông nói: “Ngươi không có duyên với Rượu Tiên, tới ăn thì ăn, nghe kể chuyện thì nghe, còn rượu, ngươi không thể uống.”Dứt lời, Lão Ông ngửa cổ, đưa bình rượu lên cao đổ rượu vào miệng.

Không hề rơi ra ngoài một giọt.“Vậy như thế nào mới gọi là đủ duyên?” Bạch y công tử bị từ chối thẳng thừng cũng chẳng từ bỏ.Mọi người chỉ trỏ hắn, lao nhao bàn tán, người thì mong sẽ thấy được người uống được rượu của Lão Ông rồi ra về bình thường.

Vậy mà từ trước đến nay chẳng một ai có thể.“Rượu của ta không dành cho ngươi.” Lão Ông điềm nhiên nói.Lão già này mở miệng là tùy duyên mà hỏi cái gì là tùy duyên thì cái miệng như ngậm hột thị.Bạch y công tử phất tay, tức thì đám người phía sau tự động rẽ sang hai bên, chừa lại một lối đi.

Chờ đợi chốc lát, bốn tùy tùng của bạch y công tử khom lưng khiêng bốn góc của một chiếc hòm nặng trịch, cao đến đầu gối của hắn.Hai tên tùy tùng mở hòm.

Vừa mở ra, xung quanh vang lên tiếng trầm trồ, ánh sáng lấp lánh từ vàng bạc châu báu khiến ai nấy chói mắt, có kẻ còn không kiêng dè mà thèm nhỏ dãi ra mặt.“Có nhiều thứ quý giá như vậy cơ mà , Lão Ông không đồng ý thật lãng phí.”“Nếu là ta thì ta đã đổi rồi.”“Xưa nay chưa có ai phung phí chỉ vì muốn uống rượu như vậy, ta lại thấy vị công tử này rất điên rồ.”“Có lẽ là công tử nhà nào đó muốn hoang phí một lần để khoe ấy mà.”Vị bạch y công tử bỏ ngoài tai.

Vẫn điềm nhiên như chẳng có gì xảy ra, trên môi hắn nở nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân.Lão Ông bị chọc giận tới mức râu dựng ngược, ngồi phắt dậy: “Thật ngoan cố, ta nói ngươi không đủ duyên nghĩa là không đủ duyên, đừng đứng đây ngáng đường khách vào quán.”Vị bạch y công tử lại nói: “ y dà, xem chừng chỗ châu báu của ta không đủ để Lão Ông mời ta một chén rượu.

Người đâu, chưa đủ thì lấy thêm một chiếc hòm nữa.”Trần An lắc đầu, cảm khái: “Xem ra kẻ này tới làm loạn...!Cô đoán xem, hắn có được toại ý không?”Những chuyện tranh giành thế này Trầm Tử Thiêng không nuốt trôi được, cũng chẳng thấy có gì đáng hay ho để Trần An và mọi người hóng chuyện.

Nhưng đã đi cùng hắn một đoạn đường, chẳng thể tỏ ra như không quan tâm.Trầm Tử Thiêng thật lòng suy tư, chốc lát sau mới nói: “Theo ta thấy, vị công tử này...!nhất định sẽ uống cho bằng được.”Trần An “ồ” lên một tiếng, không đáp lại nàng, tiếp tục quay đầu xem chuyện vui.Chỉ nghe Lão Ông Hừ một tiếng, không chờ cho đám tùy tùng của hắn khiêng hòm châu báu vào, lão đứng phắt dậy, quát lớn: “Người trẻ tuổi xem thường duyên nợ, không uống được rượu lại đem những thứ vô bổ này đến uy hiếp ta sao? Đúng là sợ thiên hạ chưa đủ chê cười! Tiếp chiêu!”Lão già này cũng thật nóng nảy, nói đánh là đánh.Dứt lời, Lão Ông trông tóc đã bạc phơ vậy mà thân thủ nhanh nhẹn khỏe mạnh.


Lão tung cước đá chiếc bàn bay về phía bạch y công tử.

Bạch y công tử nghiêng người né tránh, hắn xòe quạt che miệng cười một tiếng.Trần An vỗ tay: “Tuyệt vời! Có duyên xem đánh nhau rồi.”Trầm Tử Thiêng thật sự không thể hiểu nổi, rốt cuộc kẻ này có những thú vui kỳ quặc gì vậy?Khách khứa láo nháo vội tìm chỗ núp để xem.Bạch y công tử kia cũng chẳng vừa, Lão Ông tung chiêu nào đều đáp trả chiêu đó.

Chỉ trong tích tắc mà hai người đã so hơn mười hiệp.

Chẳng ai chịu thua ai, bạch y công tử đổi thành thế chủ động, tay hắn dẻo dai như rắn, luồn qua cướp lấy bình rượu của Lão Ông.

Lão Ông đâu dễ dàng để hắn đạt được ý nguyện, vội tung chân đá vào tay hắn ngay khi hắn chạm tới.

Bình rượu bay lên không trung.“Vị Lão Ông này có rượu ngon như vậy sao không chia một chút cho t, công đức vô lượng lắm đó.” Bạch y công tử vừa cười nói, vừa không lơ là một chút nào, Lão Ông tung chiêu nào hắn đều đỡ chiêu đó.

Từng chiêu tung ra như nước chảy mây trôi, ung dung tự tại, nhìn còn tưởng là đang múa.“Chớ nhiều lời!” Lão Ông nói, “Công đức vô lượng cái gì, không phải ngươi nói có là sẽ có.”“Ta chắc chắn nói có thì sẽ là có.” Bạch y vông tử cười, dùng quạt che mắt Lão Ông.Lão Ông tức giậm chân: “Cái tên thư sinh này, ngươi không học võ đàng hoàng tử tế, còn ở đấy múa may tay chân, ngươi là tiểu thư hả?”Câu nói này của lão dường như đả kích thành công, đôi mắt hoa đào của bạch y công tử liếc sang.Bạch y công tử nhân cơ hội Lão Ông xoay người, hắn tung người lên cao, nhưng khi bàn tay gần chạm tới bình rượu thì bị Lão Ông lôi lại, lão vươn tay chụp ngay bình rượu thu về.

Đang thu giữa chừng lại bị một cây quạt đánh bay.Hai người cứ thế ngươi một chiêu ta một chiêu, tranh nhau một bình rượu, ấy thế mà chẳng làm đổ ra một giọt nào.Mọi người quên cả chuyện Lão Ông đang tức giận, trầm trồ xem bọn họ biểu diễn võ công.Bạch y công tử lại đá chiếc bình lên cao, Lão Ông chắc chắn sẽ không để bình rượu rơi vào tay hắn.

Ấy thế mà khi lão tung người lên lại chẳng bắt được bình rượu, chỉ thấy một bóng người bay qua, nhanh như cơn gió, thoắt cái cả người đó và bình rượu chẳng thấy tăm hơi.Trần An ngồi vắt chân trên lan can, lắc bình rượu trên tay: “Thật sự là có duyên mà.”Dứt lời, trước hàng chục ánh mắt đang trầm trồ kinh ngạc, hắn nhanh tay ngửa cổ đổ bình rượu vào miệng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi