NGÀN NĂM LUÂN HỒI


Trầm Tử Thiêng theo chân Trần An một thời gian, chỉ thấy lời nói tên này không đáng tin cậy cho lắm.

Bây giờ mới biết kẻ mà mình bấy lâu cho là “mồm chó vó ngựa” này là người đã nuôi dạy mình nên người, trong lòng không biết là có tư vị gì.

Nàng cũng đồng lòng với Thanh Trúc, mau gặp lại hắn một chút, nàng muốn biết trước kia sư phụ nàng có mối quan hệ gì với mình.

Vì sao phải phong ấn ký ức của nàng?Hàng vạn câu hỏi như thủy triều tuôn ra, nàng cũng bị choáng ngợp bởi sự hoang mang của chính mình.

Một nửa muốn gặp, một nửa lại không muốn.

Vừa lo sợ sự hoang mang này không có hồi kết, lại sợ bóng dáng người ta chẳng may lại vuột mất, không tìm thấy nữa.May sao ông trời cũng thương nàng, Diệp Lý được Tư Gàn mời đến làm khách.

Xưa nay Diệp Lý không có thói quen đến thăm các danh môn chính phái, bạn bè cũng ít, ấy vậy mà lão Tư Gàn gửi lời mời là hắn đến rất đúng hẹn.

Thanh Trúc không ngờ đến việc này, vừa vui lại vừa lo lắng.

Nàng sợ mình vui vẻ quá mức làm ra chuyện gì đó chướng mắt.Lão Tư Gàn mời Diệp Lý đến uống trà, không hàn huyên nhiều chứ, chỉ hỏi: “Ta nghe nói ngươi đến sông Mã một chuyến, chẳng lẽ là động lòng từ bi rồi?”Nghe ngữ điệu cũng không quá xa cách, Thanh Trúc đứng sau lưng sư phụ, chỉ dám nghiêm trang dỏng tai lên nghe, không dám mở miệng nói chuyện.Sông Mã mà Tư Gàn nhắc tới ở tận bên làng Mường, cách đây cả trăm dặm.

Nghe nói hai mươi năm rồi bên làng Mường không hề có một giọt mưa nào.

Dân làng đói khổ, thường xuyên phải sang làng bên xin nước, cũng chẳng chịu chuyển đi nơi khác ở, vì con đường cũng lắm chông gai.Dân làng sợ sệt, không biết nên đi đâu, quan huyện ở đó cũng chẳng tốt hơn là bao, chịu khổ chịu đói cùng dân, nhiều lần dâng tấu lên vua, cho nên hai mươi năm qua sống bằng đồ tiếp tế.

Nhà vua cũng cho mời nhiều thầy bà về cúng dường, cầu mưa, thế nhưng chẳng có kết quả gì tốt đẹp.Nghe nói con sông này không bị khô cạn, chỉ là không uống được.

Kẻ nào uống phải, chết bất đắc kỳ tử.


Nước sông màu đen, có người còn nói ở đáy sông có một con quái vật, không thể lại gần.Diệp Lý nói: “Đâu có, ta đâu biết dân làng ra sao đâu, ta đến tìm binh khí.”Râu Tư Gàn giật một cái, Thanh Trúc cũng kinh ngạc, Tư Gàn hỏi: “Đúng là ta có nghe nói hình như dưới đáy sông có chôn một thanh kiếm tà quái, thế nhưng cũng chỉ là tin đồn mà thôi.”“Tin đồn hay là thật, ta xuống đó mới biết.” Diệp Lý tủm tỉm nói, “Còn dân làng gì đó...!ta cũng mới nghe, không rõ lắm.”Trầm Tử Thiêng lại tin lời nói của hắn là thật, vốn dĩ làm gì có chuyện Diệp Lý rủ lòng thương người xả thân vì thiên hạ, hắn thật sự đến tìm kiếm của hắn.

Thế nhưng cõi lòng Thanh Trúc lại nghĩ khác, không hiểu sao bây giờ nàng ta không bộc phát sự thẳng thừng của mình nữa mà tự bổ đôi não, nhét mấy triết lý nhân sinh vào, đắp lên người Diệp Lý vô tội vạ.

Thanh Trúc cứ nghĩ Diệp Lý khiêm tốn.Trầm Tử Thiêng: “...”Cái thứ mù quáng này!“Ta mời ngươi đến đây...!ừm, cũng là có chuyện muốn nhờ.” Tư Gàn vuốt mấy cọng râu dựng đứng xuống, “Nghe nói ngươi đến sông Mã một chuyến, không biết là vì...!ừm, cứ cho là ngươi đến tìm kiếm đi, vậy dẫn theo đồ đệ ta tới đó được không? Để cho nó học hỏi một chút.”Diệp Lý nhìn Thanh Trúc một cái, Thanh Trúc cảm nhận được ánh mắt hắn, ngẩng đầu đối diện.

Hắn suy tư chốc lát rồi nói: “Ta nói này, lão gửi ai tới vậy, là cô gái đứng đằng sau lão sao?”“Đúng vậy.” Tư Gàn gạt đầu, lão thở dài, “Nó còn non dại, dạo này ta muốn cho nó đi đây đi đó một chút.”“Chuyện lần này chẳng phải nhỏ.” Diệp Lý thản nhiên nói, “Hai mươi năm không mưa, một dòng sông không thể dùng được, chắc chắn dân vùng đó phạm phải tội lớn, không khéo đã đắc tội với bậc thánh thần, ngươi nói tới đó để giải quyết ư? Giải quyết kiểu gì? Có làm thế nào cũng chẳng tránh được luật Nhân Quả.”Thanh Trúc siết chặt tay lại, trong lòng hơi chùng xuống.

Trầm Tử Thiêng thấy vậy, biết là người ta không nghe được nhưng vẫn nhắc nhở: “Cô buồn cái gì, hắn không đi cùng cô là diễm phúc lớn, đừng có theo.”Tiếng lòng Thanh Trúc: “Chàng ấy chê ta sao?”Trầm Tử Thiêng: “...”Thiếu nữ này thật là thiếu đầu óc.Chợt nghe Diệp Lý nói: “Nhưng mà đưa đệ tử ông đi tham quan một chuyến cũng không sao.

Chỉ cần đừng làm gì cả, đứng trên bờ ngắm nhìn cây cỏ là được rồi.”Tiếng lòng Thanh Trúc: “Vậy là ta được đi chung với chàng ấy rồi...”Tiếng lòng Trầm Tử Thiêng: “Thiếu tiền đồ.”Tư Gàn thở dài một hơi: “Vậy trăm sự nhờ ngươi, ngươi cũng đừng quá tay.”Diệp Lý cười ha ha: “Có đệ tử lão bên cạnh, ta dám làm gì chứ, ừm...!cô gái này tên gọi là gì nhỉ?”“Tiểu nữ là Thanh Trúc.” Thanh Trúc có cơ hội mở miệng, nói nhanh quá hơi vấp phải lưỡi, nghe có chút trúc trắc.“Ồ, Thanh Trúc, gặp mấy lần mà không biết tên, quả là tên như người.” Diệp Lý cười tủm tỉm.Tư Gàn nhạy bén nhận ra điều gì đó: “Là làm sao? Thanh Trúc, con gặp gã này mà không nói với ta?”“Chỉ là...!mấy lần được Diệp chân nhân cứu giúp.” Thanh Trúc đáp, “Con thấy không cần thiết phải nói nên...”Tư Gàn thở dài, nhìn ánh mắt của nàng, bỗng như nghĩ ra điều gì đó, lòng thắt lại.Ngay sáng hôm sau, Diệp Lý dẫn xác đến “đòi người”, hắn đứng chờ Thanh Trúc sớm hơn nàng nghĩ.

Vì thế trái tim thiếu nữ càng lúc càng loạn.

Trầm Tử Thiêng không thèm nhắc nhở nữa, đành tập trung thời gian quan sát nét mặt Diệp Lý thế nào.

Hắn rất ra dáng một bậc chân tu đạo mạo, tóc đen như vẩy mực, cột gọn gàng, y phục trắng toát, thân hình cao lớn, đi đứng rất thẳng thớm, cực kỳ đoan chính.Thanh Trúc thấy Diệp Lý không có kiếm, hỏi: “Diệp chân nhân, ngài không ngự kiếm sao?”“Ta đến đi nhờ cô mà.” Diệp Lý tỉnh bơ nói, “Ta chỉ đường cho cô, cô cho ta quá giang, huề nhau chứ còn gì nữa?”Thanh Trúc tuy rằng vui vẻ thật, nhưng cũng cảm thấy hơi kỳ cục.

Trầm Tử Thiêng vừa nhìn mặt hắn đã biết hắn cố tình, thế nhưng lực bất tòng tâm, không cản được Thanh Trúc.Nàng thật thà cùng ngự kiếm với hắn, Diệp Lý cũng ra dáng chính nhân quân tử, đứng cách xa nàng hai bước chân, không dám đứng gần.

Trầm Tử Thiêng thầm hài lòng: “Ngươi dám hại nàng, cứ chờ ta trở về, ta cho ngươi chết.”Cho dù ngự kiếm đi, thế nhưng sông Mã cách quá xa, phải đi tận hơn một ngày đêm mới tới.

Hai người tối xuống là thuê phòng trọ, tất nhiên là mỗi người một phòng.

Thanh Trúc cũng chỉ đơn thuần ngộ nhận là mình ngưỡng mộ người ta, nếu Diệp Lý dám có mưu đồ gì, chắc chắn nàng cũng không vô tư đến vậy.Trầm Tử Thiêng có vẻ như đã được bổ não, từng nhìn thấy Tứ Nương và gã nhân tình của nàng ta ân ái, bởi vậy trong lòng nhất thời khó gạt đi suy nghĩ đen tối.


Nhưng nàng không chấp nhận mình là người đen tối, thế nên nghi ngờ đổ lên đầu Diệp Lý hết.Thật ra Diệp Lý cũng không có ý đồ gì, chỉ là muốn nhìn xem vì sao giữa chốn giang hồ máu lệ này lại có một kẻ chẳng màng tai họa mà đi cứu người.

Lòng từ bi của nàng khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy, không biết nàng là do ai sinh ra mà lớn lên có tấm lòng kỳ khôi như vậy.Hắn có thể đạt tới định mà không cần đả tọa, nữ sắc trước mặt chưa chắc làm hắn động lòng, cho nên về khoản này, Trầm Tử Thiêng có thể yên tâm.

Chỉ là ấn tượng của nàng về hắn đã không thể cứu vãn nổi.Thanh Trúc càng không nghĩ gì nhiều, cô nam quả nữ đi chung với nhau, nàng chỉ có một lòng ngưỡng mộ cầu học đạo, ánh mắt nhìn Diệp Lý long lanh lấp lánh.

Bởi vậy, Trầm Tử Thiêng càng ngày càng có tâm tính xuống dốc, chẳng biết là nguyên do từ đâu.Thôn Mường này không rộng lắm, mùa màng không tốt, kinh doanh mua bán cái gì cũng lỗ hết, sau này không ai dám mua đồ ở thôn Mường này nữa, vì sợ bị ngộ độc sông Mã mà chết.

Nhà dân thưa thớt, đứng ở trên cao nhìn xuống, thấy cây cỏ cũng trơ trọi, lúa chết khô từ lâu, gia xúc gia cầm cũng chẳng nuôi được.

Có mấy con chó nhìn thấy có hai người lạ tới cũng chẳng có sức để sủa, da bọc xương nằm thoi thóp.Không khí ở đây vừa nặng nề vừa khiến cho người ta cảm thấy u uất.

Sắc trời xám xịt.

Vừa nãy băng qua nhiều nơi, sắc trời hồng hào sáng trưng, chẳng hiểu sao đến vùng này thì hệt như sắp mưa to tới nơi vậy.

Ánh nắng mặt trời cũng chẳng chiếu đến nổi.Thanh Trúc nói với Diệp Lý: “Ta đi thăm hỏi người dân xem sao.”Diệp Lý gật đầu, thật sự nghe lời nàng răm rắp, làm một tên ăn no rửng mỡ đến tìm kiếm, không hề có ý định đi vào thăm người dân.Thanh Trúc đến hỏi một bà lão đang ngồi bắt rận chó: “Bà ơi, bà cho con hỏi...”“Há?” Bà lão nhìn thấy nàng, trông nàng ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, tưởng là tới cứu tế, nhưng lại thấy nàng đi tay không, mặt mũi vừa sáng rỡ lại đen sì, “Cô có chuyện gì vậy?”“Con tới xem xét sông Mã thế nào, lâu nay có chuyện gì kỳ lạ xảy ra không bà?”Bà lão hơi điếc, thả con chó ra, mặt mũi bà nhăn lại, nếp nhăn chảy xệ, trúc trắc nói: “À, ta còn tưởng các người tới cứu đói, hóa ra tới hóng chuyện à? Mấy dặm quanh đây ai chả biết sông Mã này là con sông giết người, ôi cô không tới cứu chúng tôi thì thôi, đừng hỏi nhiều nữa.

Mấy thầy bà cũng làm thức ăn cho quái vật dưới sông rồi.”Thanh Trúc vội hỏi: “Có quái vật sao? Con không hiểu cho lắm, vì sao lại gọi là con sông giết người ạ?”“Ô?” Bà lão kinh ngạc, mất hết kiên nhẫn nói, “Cô nói tới xem sông là tới xem thật à, không biết gì mà cũng tới.

Con sông này trước kia mỗi tháng là có người tự tử, thôn làng chúng ta hơn hai mươi năm trước rất đông, thế nhưng về sau người chết đầy ra đấy, động vật thò cổ xuống uống nước cũng lộn cổ chết.

Có lần lão Dần trong thôn nửa đêm đi vụng trộm vợ người ta bên rìa sông, bắt gặp một con yêu quái nhô đầu lên khỏi mặt nước, may là lão chạy được, mụ vợ kia thì không thể chạy, thế nhưng cũng chết ngất ra đấy.


Sáng hôm sau thấy mụ kia trần tru.ồng nằm trên sông, bị chồng đi tìm, bắt mang về, mụ khai ra hết.

Hừ, riết rồi cái thôn này trở thành cái gì nữa không biết...”“Bà ơi cho con hỏi...”Bà già gắt lên: “Thôi thôi đừng hỏi nữa, cô đi tìm người khác mà hỏi.

Cút hết đi! Đúng là rặt một lũ vô tâm vô phế! Thánh thần cũng chẳng có gì hay ho, cầu cả năm trời cũng chẳng linh!”Nàng định bụng mở miệng ngăn lại mấy lời phỉ báng thánh thần của bà thì từ đâu có một cậu bé tóc để trái đào chạy tới, nó kéo tay nàng: “Chị ơi, chị qua đây này, bà em già rồi nên khó tính lắm, để em dẫn chị đi nha?”Cậu bé này có gương mặt hơi lem luốc, nhưng ánh mắt và thần khí lại trong sáng vô cùng, cũng hiếm thấy, nàng bèn nhận lời: “Được rồi, em tên là gì thế?”“Em là Trịnh Bảo.” Cậu bé dẫn nàng chạy đi, đằng sau còn vọng đến tiếng chửi của bà lão, cậu bé cố tình nói át đi, “Chị ơi, quanh năm ở đây nóng lắm, nước sông không uống được, chị tới xem cũng được, nhưng đừng để bị nước dính vào người nhé.

Quanh năm hơi nước bốc lên, người hít không khí ở đây cũng bị nhiễm bệnh rồi, chị đừng ở đây lâu.”Tranh Trúc cảm thấy cậu bé này vừa thông minh lại còn biết nghĩ cho người khác, xem chừng cũng chẳng được học hành tử tế, nếu để vậy quá phí phạm.

Nàng luôn mang trong mình một cuốn sách của sư phụ đưa, có tên là “trí tuệ Khổng Tử”, nàng chờ cậu bé dẫn ra tới nơi, bèn lôi ra tặng.Cậu bé mừng rỡ vô cùng, nhận được sách rồi nhảy chân sáo về nhà, miệng cảm ơn không ngớt.Thanh Trúc trở về với tâm trạng bộn bề, nàng kể lại cho Diệp Lý nghe đầu đuôi, trừ những lời về mụ vợ hoang dâm kia, nàng cảm thấy không giúp ích gì được nên không kể.

Diệp Lý nghe xong chỉ nói: “Trời phạt thôi chứ có gì đâu.”“Sao lại trời phạt ạ?” Thanh Trúc ngạc nhiên.Diệp Lý cũng khá tốt tính, trả lời tường tận, thế nhưng trong mắt Trầm Tử Thiêng thì chỉ thấy hắn đang làm đỏm: “Phàm là người, tất có hỷ nộ ái ố, vì mấy thứ dục lạc mà làm ra chuyện tày trời.

Phạm tội khắp nơi.

Ông trời cũng có nguyên tắc, ta nuôi các ngươi lớn lên thì các ngươi phải sống sao cho phải đạo, cho cây xanh tươi tốt, cho thiên hạ bớt loạn.

Ta cho ngươi không khí, ta cho ngươi đất đai để ở, ta cho ngươi thức ăn để sống, thế nhưng ngươi trả lại ta bằng những trò đồi bại, thì ta đành phải lấy lại tất cả những gì ta đã cho.”Thanh Trúc nghĩ đến lão Dần và mụ vợ trong lời nói của bà lão, bỗng nhiên cảm thấy lời Diệp Lý nói cũng không phải là không có căn cứ.

Vậy là trước sự hằn học của Trầm Tử Thiêng, ánh mắt Thanh Trúc nhìn Diệp Lý sáng hơn gấp mấy lần.Nàng dẫn Diệp Lý đến bờ sông, thật sự cảm thấy lời đồn không hề sai.

Hai bên bờ sông rác rưới chất đầy, nước sông đen sì, chẳng biết bên dưới là thứ gì.

Diệp Lý phất tay một cái, một kết giới trong suốt hình quả cầu bao bọc cả hai.

Thanh Trúc thử chọc một ngón tay vào lớp kết giới, cảm thấy đầu ngón tay lành lạnh.

Khi thu tay lại, một tia chân khí mỏng manh còn quấn quýt lấy ngón tay nàng.

Diệp Lý vừa quay đầu liền thấy ngay, chẳng biết nghĩ gì mà ho khan một tiếng.


Tia chân khí ấy cũng biến mất luôn.Thanh Trúc không cảm thấy kỳ lạ, chỉ là cảm thấy rất phục Diệp Lý.

Trong lòng tự hỏi đến bao giờ mới được mạnh mẽ như người này vậy.“Diệp...!chân nhân, ngài không xem xét bên trên...”Nàng chưa kịp nói hết câu đã bị Diệp Lý dọa hết hồn, hắn mang nàng ra đến giữa sông rồi lặn xuống phía dưới.

Thanh Trúc nhất thời không quen với bóng tối cho lắm.Phải chốc lát sau nàng mới thấy rõ lòng sông có gì, thực tế là toàn rong rêu, không có cá, không thấy rùa, chẳng có lấy một sinh vật sống nào.

Thanh Trúc nín lặng quan sát, không dám thở mạnh, nàng vẫn tin ở đây có quái vật.Diệp Lý thì không sợ gì cả, thong thả lượn lờ khắp nơi, bấy giờ Thanh Trúc mới cảm thấy thật sự Diệp Lý chỉ đến để lấy kiếm mà thôi.

Nàng vốn tưởng lời đồn không tin được, nào ngờ ở giữa con sông lại thật sự có một mỏm đất gồ lên cao.

Diệp Lý cũng nhìn thấy, vội đi tới.

Nhìn gần mới biết, thì ra đống đất này là một núi xương.

Thanh Trúc thầm kinh ngạc, núi xương này trải dài hơn chục thước, cao vời vợi, đáy sông rất sâu, bởi vậy, nàng ở đây cũng cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng.Diệp Lý mạnh dạn đứng ngay trên đỉnh núi xương.

Ở đó quả thực có một cây kiếm.

Màu sắc thanh kiếm sáng chói, đối lập với cả con sông.

Diệp Lý không vội lấy ra, chỉ đứng quan sát chăm chú.“Kiếm này sinh ra từ xác chết, trấn trên núi xương cốt, hẳn là cũng có huyền cơ của nó.” Thanh Trúc cảm thán, nàng hỏi Diệp Lý, “Diệp chân nhân, ngài định lấy nó đi thật sao, ta ghe nói nếu lấy đi vật trấn, có thể cả nơi đó sẽ sụp đổ.”Diệp Lý cười rộ lên, hắn không quan tâm lắm: “Làm gì có vật trấn, ta thấy chỉ là nơi giam cầm mà thôi.

Ta tới là để giải phóng cho chúng.”“Nhưng mà...” Thanh Trúc nhận ra ý muốn thật sự của hắn, trong lòng hơi sợ, lần đầu nàng biết sợ một cách chân chính là gì, thế nhưng vẫn tỏ ra điềm tĩnh, “Nếu ngài giải phóng, những bộ xương này chắc hẳn có oán khí, oán khí xổng ra, chẳng phải sẽ hại chết người dân sao? Ngài nghĩ lại một chút được không?”Lúc này ngay cả Trầm Tử Thiêng cũng thấy sợ, hóa ra Diệp Lý lại là một kẻ không phân thiện ác, muốn là làm.

Thế nhưng mạng sống của người dân không phải để đùa.

Hắn thích thanh kiếm ấy, thế nhưng cũng không phải vì vậy mà dẫm đạp lên xác chết của dân chúng.“Sao thế?” Diệp Lý đưa mắt nhìn nàng, Thanh Trúc thoáng sửng sốt, ánh mắt hắn hơi lạnh lẽo, miệng vẫn cười tủm tỉm, “Ôi, Thanh Trúc nhỉ? Cô thật là rộng lượng, thế nhưng sống trên thế gian đâu chỉ có mỗi vậy là tồn tại được.

Cứ giao lại hết cho ta, cô đứng phía sau lưng ta là được rồi.”Hắn đang trấn an nàng.Thế nhưng cả Thanh Trúc và Trầm Tử Thiêng không cảm nhận được sự quan tâm chân thành..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi