NGÀN NĂM NAM CHỦ CÙNG VẠN NĂM NAM XỨNG

01.

Khi nhận được kịch bản của đạo diễn Tần, Nam Chủ ngàn năm thậm chí ngay cả liếc mắt cũng không thèm, lập tức dự định đồng ý.

Tính ra Nam Chủ cũng chỉ mới nổi lên một, hai năm nay mà thôi. Lúc trước khi hắn mới vào nghề được đạo diễn Tần chọn trúng, đóng xong một bộ phim mới nổi tiếng. Từ đấy trở đi, kịch bản từng bộ từng bộ kéo tới, đóng lúc nào cũng là vai nam chủ. Tuy rằng sau đó đạo diễn Tần có gà cưng chuyên đóng vai nam chủ, nhưng nếu là đạo diễn Tần mời, thì vai nào cũng nhất định sẽ nhận.

Mà khi hắn nhìn tới tên của nam số hai, lông mày hơi nhíu lại một chút. Nam Chủ tính tình vốn đã có tiếng khó ưa, lúc này coi như cắn môi nhịn xuống không phát hoả thì chỉ riêng cái mặt chù ụ kia thôi cũng đã đủ nói lên tất cả.

02.

Nam Chủ nhiều ít cũng có chút không ưa Nam Xứng. Hắn nhìn không nổi cái bộ dạng giả mù sa mưa kia, thêm nữa, đối phương lăn lộn ở cái giới này nhiều năm như thế, cũng chỉ tranh giành được mỗi cái vai phụ mà thôi.

Tuy rằng tính tình của Nam Chủ kém một chút, nhưng đạo diễn Tần vẫn rất ưu ái hắn.

Nhìn vẻ mặt sưng vù của hắn, đạo diễn Tần chỉ vừa hút điếu thuốc, vừa cười nói “Thế nào, cảm thấy kỹ năng diễn xuất của người ta không được, hay chưa đủ nổi tiếng? Nhắc đến kinh nghiệm, nhóc còn phải gọi người ta một tiếng đàn anh đấy.”

Nam Xứng vạn năm ra mắt khi còn ít tuổi, khi còn bé quả thực rất nổi tiếng. Sau đó từ tiểu mỹ nam diễn đến mỹ thiếu niên, cho đến hiện giờ là mỹ thanh niên, cũng coi như đã vào nghề hơn mười năm. Y luôn luôn không nóng không lạnh, ngược lại là vai diễn chưa từng ngừng lại, chỉ là vẫn luôn đóng nam xứng mà thôi.

Nam Xứng lúc nhỏ rất đáng yêu, lớn rồi cũng không kém đi chút nào, khuôn mặt tuấn tú, tác phong lại nghiêm chỉnh, ra mắt lâu như thế rồi cũng không có scandal nào, người hâm mộ cũng không ít, nhưng tính ra lại chẳng nổi tiếng cho lắm.

Nam Chủ bĩu môi một cái, bị đạo diễn Tần tàn nhẫn gõ vào đầu “Tên nhóc này, đàng hoàng một chút. Bộ phim này là hai người cùng đóng chung một vai, đến lúc đó vẫn cần phải giao lưu với nhau. Nhóc đừng có mà gay gắt như vậy.”

Đối với chuyện công tác, Nam Chủ vẫn rất để ý, lập tức gật đầu, cúi xuống nghiêm túc xem kịch bản. Nhưng khi hắn nhìn thấy tên bộ phim lại choáng váng.

[Song Diện Tình Nhân…]

03.

Nội dung của bộ phim này là, hai nhân vật chính vốn là một đôi yêu nhau, kim đồng ngọc nữ. Nam chủ trước là một người bạn trai hoàn mỹ, rất yêu thương nữ chủ. Sau một tai nạn xe, nam chủ mất trí nhớ, sa đoạ thành nhân vật phản diện – một tên du côn không chuyện ác nào không làm. Sau khi nam chủ gặp lại nữ chủ, “một mặt khác” trong trí nhớ dần dần lặng yên tỉnh lại…

Nam Xứng đương nhiên là diễn phần tình cách hoàn mỹ trước khi bị mất trí nhớ, Nam Chủ diễn phần tính cách côn đồ sau khi mất trí nhớ. Nhưng loại nhân vật này, chẳng lẽ không nên tìm hai người có bộ mặt khá giống nhau hay sao?

Nghĩ đến giương mặt trắng mịn của Nam Xứng, Nam Chủ hậm hực chỉ vào bức ảnh của Nam Xứng, hỏi “Đạo diễn Tần, chú nghĩ tôi xấu thế kia hả?”

Đạo diễn Tần tỏ vẻ cao thâm khó dò, đáp trả lại một câu “Khuôn mặt chỉ là một phần thôi, tôi cảm thấy hai người có chỗ giống nhau đấy.”

Mặt Nam Chủ lập tức nhăn thành bánh bao.

Lịch làm việc của Nam Chủ quá nhiều, mãi đến tận khi họp báo lần đầu tiên để quảng cáo cho bộ phim mới có dịp nhìn thấy Nam Xứng lần đầu tiên.

Suy nghĩ đầu tiên của Nam Chủ khi nhìn thấy đối phương không phải là vấn đề khuôn mặt hai người không giống nhau, mà là, người kia thực sự đẹp trai hơn mình. Nam Xứng có làn da trắng nõn nà, môi hồng răng trắng, vừa cười một cái là cả người đều sáng long lanh, khiến người nhìn không dứt mắt ra được.

Suy nghĩ này lập tức khiến cho Nam Chủ hậm hực cảnh cáo chính mình, cho đến tận khi Nam Xứng đi tới chào hỏi hắn, Nam Chủ cũng chỉ lạnh lùng liếc nhìn bàn tay đối phương đang duỗi ra, rồi không phản ứng lại, cứ thế đi luôn.

Đèn flash xung quanh liên tục chớp lên, ở đây còn đầy các ký giả chú ý tới, nam chủ nam xứng bất hoà. Chuẩn bị quay đã có tin tức hấp dẫn như thế, khiến nhà đầu tư đứng ở bên cứ phải thấp thỏm, Nam Chủ, cậu nhập vai quá rồi đó!

Nam Xứng bình tĩnh rút tay lại, vẫn cười thong dong như trước. Chỉ là đến cùng y vẫn có chút để ý, sự cô đơn trong nháy mắt kia của chính mình, không biết đã bị bao nhiêu camera bắt được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi