NGÀN NĂM SAY


Bạch Vân xoay mũi thương một vòng, hồng anh phất phơ trước gió, trời đã vào tiết lập đông, loay hoay mấy bận, nàng cũng dần khôi phục lại thân thủ của trước đây.
Nghĩ vậy, Bạch Vân chợt đổi tư thế, tay nắm lấy phần cán thương, quật ngược ra sau.

Trịnh Khinh Ái nâng lên quạt ngọc, nàng ta xuôi theo đường cong của cán thương, chỉ trong phút chốc đã áp sát được Bạch Vân.
Quạt ngọc chợt xoay, đánh mạnh xuống tay nàng, tê rần.

Bạch Vân hét lên một tiếng thất thanh, buông thương.
"A...! Ta thấy mệt rồi." Thiên nữ lười biếng nói.

Trời Đại Ngư đã trở lạnh, thấp thoáng cũng sắp tròn một năm Bạch Vân ở cùng Trịnh Khinh Ái.
"Nàng chê tôi yếu kém sao?"
"Ta không.

Chê bai trong võ học chỉ dẫn đến khinh địch." Trịnh Khinh Ái cười đáp, nghiêm túc sửa lại.

"Ta nhường."
Bạch Vân "..."
"Về nhé? Ta nhớ vị trà mà Thất Tinh pha."
Trước dáng vẻ nửa đề nghị, nửa khẩn cầu của Trịnh Khinh Ái, Bạch Vân xiêu lòng.

Nàng cầm theo trường thương, hệt như kẻ hầu của một ái nữ nhà quyền quý, nay đang hộ tống nàng ta trở về.
Lập đông vừa chạm ngõ, Trịnh Khinh Ái lại trông u buồn nhiều hơn trước.

Rừng bạch dương đã rụng lá hoàn toàn, chỉ qua một chốc nữa thôi, tuyết sẽ rơi, điểm tô lên những cành cây khô đó những mầm hoa trắng xóa lạ lùng.
Thiên nữ rảo bước lên từng xác lá khô, dáng váy đỏ trái ngược hẳn với cảnh tương xơ xác của cánh rừng lúc này.

Trong giây lát, Bạch Vân đã ngỡ rằng nàng ta là một đóa cúc bất tuyệt đang khoe sắc khi nhân gian đã đến hồi tàn rụi.
"Trịnh Khinh Ái." Bạch Vân khẽ gọi.

"Chiếc váy đỏ hôm nay nàng mặc, rất đẹp."

Thiên nữ thở dài, nửa đùa nửa thật.
"Nếu biết Bạch Vân thích thú với nữ sắc như thế, ta đã dùng nó sớm hơn." Dừng một chút, nàng ta nói tiếp.

"Nói đi, mai Bạch Vân muốn ta mặc xanh, đỏ, vàng hay tím đây?"
"Yêu cầu cao chút cũng được.

Ta có tiền."
Bạch Vân bật cười, Trịnh Khinh Ái không nói thêm gì.

Cửa Bạch trung gia viên đã ở ngay trước mặt, ngay lúc Thiên nữ vừa đẩy cửa, một giọng nói ngả ngớn vang lên.
"Khinh Ái! Đã lâu không..."
Trịnh Khinh Ái đóng sầm cửa lại, nàng ta quay sang Bạch Vân.
"Đột nhiên không mệt nữa.

Bạch Vân muốn đi luyện võ cùng ta không?"
"Đó là...!ai vậy nàng?"
"Một lão già màu mè."
"Khinh Ái! Cô không nhớ ta à?"
Lời còn chưa nói nói, người bên trong đã tự ý mở cửa đi ra ngoài.

Bạch Vân nheo mắt nhìn, dáng vẻ người nọ cao ráo mảnh khảnh, trông như nam nữ bất phân, lại mỹ miều đến mức...!kỳ dị.
Dựa vào giọng nói, Bạch Vân biết được rằng đây là một anh tài, thế nhưng điệu bộ cười đùa của hắn lại trông y hệt những má đào ngày ngày má phấn, môi son.

"Yêu vương đại nhân." Trịnh Khinh Ái bỗng trịnh trọng gọi.

"Ta với ông không thân đến mức có thể nhớ nhau đâu."
Bạch Mặc Tử vờ ôm ngực, hắn ngả người ra sau, như có như không tựa vào người Thiên nữ, nhưng lại bị nàng né ra.
"Cô làm ta tổn thương lắm đấy.

Ta mang đến cho cô biết bao nhiêu tin tốt mà." Hắn vội nói, sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trịnh Khinh Ái, nhanh trí nói tiếp.


"Ít nhất cô cũng phải mời ta uống ly trà hay đánh một ván cờ Giang Sơn chứ?"
Trịnh Khinh Ái bật lên một tiếng cười nhạt nhẽo, nàng ta xoè quạt, phe phẩy trước ngực mình.
"Lần trước ông mang cho ta cái tin gì mà...!Uyên Minh Vĩ và Cửu Thanh cưới nhau.

Ta thậm chí còn chẳng biết họ là ai."
"Đó là thần thú mà, là Lôi Thuỷ Dạ sư và Cửu Dực điểu đó!" Bạch Mặc Tử vội vàng thanh minh.
"Ta không quan tâm, đó không phải thứ ta cần." Trịnh Khinh Ái khẳng định.
"Được rồi, thì lần này ta mang đến cho cô tin hữu dụng là được chứ gì! Về minh chủ võ lâm thì sao? Hay về Hắc Sát môn?"
Bạch Vân vốn đang xem trò vui, nghe đến Hắc Sát môn thì lập tức cảm thấy căng thẳng.

Trịnh Khinh Ái quay đầu sang, trước ánh nhìn của lo lắng của Bạch Vân, nàng ta đẩy cánh cửa Bạch trung gia viên hé mở.
"Vậy, yêu vương đại nhân, mời ngài vào nhà."
Bạch Mặc Tử có vẻ vô cùng quen thuộc với Bạch trung gia viên, hắn ta lập tức ngồi xuống bàn gỗ, tay vẫy về phía Thất Tinh.
"Ây da, Thất Tinh Thần mã đến bao giờ mới chịu đi dự tiệc họp mặt thần thú đây? Lần trước khi đứng ra chủ trì, ta đã cố ý sắp xếp một chỗ ngồi đặc biệt, ấy thế mà bé Bảy vẫn không chịu ghé qua."
Bạch Vân ngơ ngác ra đôi chút, sau đó vội đến gần Trịnh Khinh Ái, thì thầm vào tai nàng ta.
"Tôi có nên ngạc nhiên không?"
Nghe như một câu hỏi, thực chất giống như đang chất vấn hơn.

Trịnh Khinh Ái khựng lại đôi chút, cuối cùng mỉm cười với yêu vương, rồi quay sang dặn dò Thất Tinh pha trà cẩn thận.

Còn mình thì chậm rãi quay về phòng.
Đi đến ngã rẽ của hành lang, Thiên nữ chợt quay đầu, cất tiếng hỏi.
"Bạch Vân không đi cùng ta sao?"
Nghe nàng ta hỏi, Bạch Vân miệng vẫn chưa kịp đáp, chân đã vô thức bước theo.
Nàng tiến vào phòng Trịnh Khinh Ái, thoáng chốc ngỡ ngàng.

"Sao vậy?" Người kia cất tiếng hỏi.
"Không, bây giờ tôi mới có dịp nhìn rõ phòng nàng." Bạch Vân đáp lại.
"À...!Lần trước là đầu tiết kinh trập và cuối tiết tiểu mãn."

"Đúng vậy, đầu kinh trập tôi vẫn còn đi xe lăn, cuối tiểu mãn thì lúc đó là buổi đêm, mải ngủ nên nhìn không rõ." Nàng vừa nói vừa nhẩm đếm, có vẻ như thời gian Trịnh Khinh Ái ghé phòng nàng nhiều hơn thời gian Bạch Vân ghé phòng nàng ta thì phải.
Đúng là thỉnh thoảng khi vừa mở mắt, đã nghe thấy tiếng Trịnh Khinh Ái gõ cửa phòng mình rồi.
Bạch Vân vừa nghĩ vừa dõi mắt quanh phòng, không khác phòng nàng là mấy, chỉ có tủ quần áo to hơn, cửa sổ nhỏ hơn, thêm một kệ để đàn, và giá...!đỡ kiếm?
Nàng nheo mắt nhìn cho kỹ, tuy dáng vẻ điêu khắc có thô sơ hơn bình thường, nhưng thật sự là một giá đỡ kiếm.
"Nàng...!dùng kiếm sao?"
"Đúng." Trịnh Khinh Ái thẳng thắn đáp.

"Sư tôn ta từng nói, võ công của ta thiên về hướng diễm lệ nhưng thâm sâu, bày vẽ nhưng không nông cạn.

Tuy nhiên sát ý lại quá nhiều.

Thế nên người cũng tự tay mài mòn một bên lưỡi kiếm, để tránh cho ta lây nhiễm quá nhiều sát tâm."
Nàng ta vừa nói, vừa kéo ra chiếc rương cũ bên dưới gầm giường, từ bên trong mang ra một thanh kiếm lấp lánh ánh bạc.

Trời đã sang trưa, ánh mặt trời lúc này chẳng kiêng nể gì mà cố với vào trong căn phòng, một vài tia sáng chạm đến thanh kiếm tinh xảo kia, khiến nó phản chiếu lại những thứ ánh sáng đủ màu sắc.

Kiếm ấy không có vỏ, trên chuôi kiếm được điêu khắc một đóa cúc bất tuyệt đỏ tươi, một nửa lưỡi kiếm được quấn quanh bởi ngọc lục bảo, và đúng như Trịnh Khinh Ái nói, thanh kiếm này chỉ có một lưỡi, y hệt một thanh đao.
Bạch Vân nheo mắt, ánh sáng do nó tỏa ra chẳng hiểu sao lại mang theo chút cảm giác lạnh lẽo, thoáng chốc làm nàng rùng mình.
"Nó tên là Bát diện vô sắc kiếm.

Do chính tay sư tôn ta rèn ra."
Thiên nữ nói, ngón tay nhẹ nhàng mân mê lưỡi kiếm tinh xảo nọ.
"Tất cả những gì ta có được bây giờ đều nhờ người." Dừng một chút, nàng ta lại cất tiếng.

"Nên nếu Bạch Vân nói rằng ta là kẻ hưởng được vinh quang từ người cũng chẳng sai."
Một lời Trịnh Khinh Ái nói ra, như thể đã giải thích toàn bộ thắc mắc của Bạch Vân về những chuyện mà nàng ta đã giấu kín, như Thất Tinh vốn là thần thú, hay yêu vương của yêu tộc là bạn thân quen của nàng ta.
Nói đúng hơn, Trịnh Khinh Ái không tự nhiên mà có những thứ này, nàng ta được truyền lại.
Bạch Vân một lần nữa cảm thấy có lỗi vì đã chất vấn "bạn đồng hành" của mình.
"Để chuyện đó sang bên đi." Trịnh Khinh Ái mỉm cười.

"Lấy bộ cờ giang sơn ra đã."
Nàng ta chỉ tay vào một chiếc hộp vuông trên bàn, Bạch Vân cầm nó lên, phát hiện đã trên đó đã vương một tầng bụi mỏng.
"Cờ giang sơn là gì?" Nàng buột miệng hỏi.
Trịnh Khinh Ái nhếch khóe môi, quay đầu ra cửa.
"Là một nước cờ định thiên hạ, một hợp quân định giang sơn, hai đế vương phân chia sông núi."

Chợt, nàng ta vươn tay, vén một bên tóc mai của Bạch Vân ra sau tai.
"Là được dịp công thành, nhưng chần chừ chẳng nỡ."
Bạch Vân trông khuôn mặt người kia vui vẻ, hẳn Thiên nữ cũng chẳng ghét bỏ yêu vương ngoài kia như lời nàng nói.

Trịnh Khinh Ái váy đỏ thướt tha, tóc dài đến eo, trông khác biệt hoàn toàn với vẻ ưu sầu mọi ngày.
"Nàng thích chơi cờ giang sơn sao?" Bạch Vân hỏi, tay lau đi vệt bụi trên hộp gỗ.
"Thích." Trịnh Khinh Ái thành thật nói.

"Nhưng thường không có ai cùng luận cờ, thế nên cũng dần để nó đóng bụi một bên."
Bạch Vân chỉ tay vào mình.
"Nàng có thể tìm tôi mà? Tôi ở đây cũng sắp tròn một năm rồi."
Thiên nữ nhướn mày lên, nàng ta dừng bước tiếp, dáng vẻ nửa đùa nửa thật.
"Ta từng hỏi Bạch Vân muốn ngâm thơ không, Bạch Vân bảo mình không tinh thanh vần.

Ta ngỏ ý mời Bạch Vân đàn ca, Bạch Vân chê chính mình tài hèn sức mọn, không thông âm luật.

Ta tấu đàn, tỏ ý muốn Bạch Vân cùng múa kiếm, Bạch Vân lại nói thân thể cứng rắn, không mềm dẻo, không giỏi vũ đạo."
Trịnh Khinh Ái nói một tràng dài, mỗi lần nhắc đến tên "Bạch Vân" thì lại nhấn mạnh một cái.

Nàng ta hờn dỗi quay đầu đi, nhìn cũng không thèm quay lại nhìn nàng thêm bất kỳ cái nào nữa.
"Giờ Bạch Vân trách ta không mời sao?"
"Ta..." Trịnh Khinh Ái chợt nâng giọng.

Nghe như trách cứ.

"...!cũng có lòng tự trọng mà."
Bạch Vân ngẩn người, suýt chút thì bị giọng nói nhẹ nhàng của nàng ta làm cho đánh rơi hộp cờ gỗ.

Thấy người kia bước về trước, nàng cũng vội vàng đuổi theo, muốn giải thích.
Thế nhưng gió nhẹ nhàng thổi, đan vào mái tóc của Thiên nữ, để lộ một vành tai đỏ ửng.
Trong lòng Bạch Vân bỗng bật ra một câu.
Nàng tiêu rồi.

Quả thật sắp tiêu rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi