NGÂN QUANG LỆ

Edit: Yunchan

Lúc đẩy cửa ra, trong mảnh sân nhỏ đang đứng một người.

Mỹ nhân.

Mái tóc vàng phất phơ dài quá eo, màu mắt xanh biếc như phỉ thúy, làn da trắng ngần tợ tuyết băng, nhưng màu trắng ngần đó chỉ tổ khiến vết thương bị người ta hành hạ càng thêm đáng sợ.

Nam nhân bị thương rất nặng, hắn biết rõ, lúc hắn tìm được nam nhân này trên nền đất của nhà tù thì hai chân đã bị đánh gãy, hoàn toàn không thể nào đứng được, song bây giờ, các vết thương bầm tím trên người đã dần lặn, hơn nữa nam nhân này còn đang đứng.

Nhìn thấy hắn, sắc mặt tái nhợt của nam nhân xinh đẹp như càng trắng đi trông thấy, nhưng y vẫn lên tiếng hỏi.

“Cô ấy đâu?”

Hắn có thể hiểu, tại sao nàng lại quan tâm tới nam nhân này, một người đàn ông thì không nên đẹp đến nhường này, đẹp đến nỗi gần giống một tên yêu nghiệt. Người xinh đẹp còn bị tật, tựa như cha nàng.

Lẽ ra hắn không nên để tâm, cũng không có tư cách, nhưng sự thật là hắn lại rất để tâm.

Mấy năm qua, nàng chưa từng lên tiếng yêu cầu hắn thứ gì.

Cho đến tối nay, nàng bỗng yêu cầu hắn cứu nam nhân này, thậm chí nàng còn hứa sẽ tiếp quản Phượng Hoàng lâu, hứa để hắn đi.

Nàng nghiêm túc, hắn rõ chứ, lúc ấy nàng đã từ bỏ hy vọng, chết tâm rồi.

Mấy năm huynh không ở nhà, là hắn chiếu cố ta.

Nàng đã nói như vậy, để cho hắn nghĩ là nàng đã chọn được một người nam nhân thay thế hắn.

Thế nên, dù tất cả những gì nàng nói thiêu đốt hắn, nhưng hắn vẫn buộc mình đi cứu người, buộc mình rời xa nàng, mãi tới khi nhìn thấy người trước mắt này, hắn mới biết nàng không có.

Không có.

Nam nhân xinh đẹp đang đứng ở đó, dùng chính đôi chân bị người ta đánh gãy đứng ngay trước mặt hắn.

“Ngủ rồi.” Tri Tĩnh đáp cộc lốc.

Nhìn vào gương mặt tuấn mỹ và vào đôi chân lý ra đã gãy đó, hắn lạnh lùng hỏi thêm một câu.

“Muội ấy có biết không?” Nàng có biết tên này là thứ gì không?

Nam nhân dùng cặp mắt màu xanh biếc nhìn lên thiếu gia đang đứng trên bậc thang, y không giả vờ như không hiểu câu hỏi, chẳng qua y chỉ chậm rãi mở miệng, đáp thong thả.

“Mấy năm trước ta bị thương cô ấy đã nhặt ta về chăm sóc, cô ấy biết ta là thứ gì, nhưng vẫn quan tâm ta. Ban đầu ta không hiểu tại sao, cho tới hôm nay, ta nhìn thấy ngươi.”

Lòng bỗng dưng giật thót.

Ánh mắt xinh đẹp quan sát gương mặt trắng bệch của hắn, rồi hé mở bờ môi mỏng, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, ta nhìn thấy ngươi, ở bờ sông.”

Đột nhiên, hắn nhớ ra mình đã từng gặp người này.

Màu tóc vàng, mắt xanh biếc, hình dạng đã khác đi, cho nên trong phút chốc hắn không nhận ra được, song cái tên trong trí nhớ và người trước mắt nều đều đẹp đến dọa người.

Nam nhân xinh đẹp nghiêng gương mặt tuấn mỹ nhìn hắn, rồi nhếch mép tự giễu: “Ta nhìn thấy ngươi, sau đó ta mới biết tại sao cô ấy không sợ ta, tại sao lại nhặt ta về, tại sao lại chăm sóc ta.”

Nghe vậy, cổ họng hắn như bị bóp nghẹn.

Thế mà nam nhân vẫn chưa chịu dừng, nhìn hắn nói tiếp: “Cô ấy tưởng, ta là ngươi.”

Trong chớp mắt đó, hắn siết chặt nấm đấm.

“Ngươi chưa từng cho cô ấy nhìn thấy, đúng không?” Lý Ngang ngắm nghía hắn, hạ giọng: “Một ngươi khác.”

Khóe mắt hắn giật lên, không trả lời câu hỏi này, Lý Ngang cũng không hỏi tới, vì sự yên lặng của hắn chính là câu trả lời.

“Dĩ nhiên, ta không phải ngươi.” Lý Ngang nhún vai, nhìn hắn: “Cô ấy nhận ra rất nhanh, ta nghĩ cô ấy nhất định rất thất vọng vì ta không phải ngươi, nhưng cô ấy vẫn chăm sóc cho ta, cô ấy muốn hiểu ta, nhưng ta đoán thật ra cô ấy muốn hiểu ngươi thì đúng hơn.”

Câu này là thật, hắn biết nam nhân này cũng rất rõ.

Nàng muốn hiểu hắn, luôn muốn.

“Cô ấy có biết không ư?”

Lý Ngang dùng lại câu hỏi của hắn, còn nói với vẻ ám chỉ: “Tin ta đi, cô ấy biết cả rồi.”

Nói rồi y quay lưng bước tập tễnh về lại Tây Sương.

*

“Chúng ta không thể tìm nha hoàn tới đây được.”

“Tại sao?”

“Phiên phường bốc cháy, còn chết mấy mạng người, thiếu gia không thể chắc bọn nha hoàn đó có kín miệng hay không, lỡ có ai vuột miệng thì quan gia sẽ nghi chúng ta ngay.”

Hắn trừng mắt nhìn A Vạn: “Bây giờ ngươi định nói với ta, trong cả thành Dương Châu này, ngươi không tìm được một nữ nhân nào tin cậy được sao?”

A Vạn méo miệng, ngoái đầu lại nhìn hắn: “Thật ra, có một người.”

“Ai?”

“Mẹ tiểu thư, Tiểu Lâu phu nhân.” A Vạn xách hai thùng nước nóng bước qua bậc cửa, nói với chủ tử đang hậm hực xách hai thùng nước theo sau: “Nhưng ta đoán thiếu gia không muốn giải thích chuyện tối nay với phu nhân đâu.”

Phải, hắn không muốn.

A Vạn đổ nước nóng vào trong thùng gỗ, nói tiếp: “Tiểu thư phải tẩy sạch vết máu trên người, y phục cũng phải thay ra để thiêu hủy sớm sớm.”

Theo dòng nước nóng trút vào bốc ra hơi nóng hầm hập, mùi thơm trong thùng gỗ lập tức tỏa ra không khí.

A Vạn đặt thùng nước xuống, chờ thiếu gia cũng xách thùng nước vào đây, rồi mới rút chiếc khăn vắt trên vai xuống, đưa cho hắn: “Thiếu gia không giúp thì ta sẽ giúp, nếu thiếu gia muốn ta tắm cho tiểu thư thì ngài cứ việc đi xử lý cái tên ở Tây Sương đi.”

Hắn im lặng lườm cái người đã theo hắn hơn mấy năm này, rồi cam phận nhận lấy chiếc khăn.

“Đừng tỏ vẻ không cam lòng vậy chứ, ít ra thì thiếu gia cũng là huynh trưởng của tiểu thư, chả có ai thấy thiếu gia nhìn cơ thể tiểu thư mà cầm dao truy sát, bắt ngài cưới tiểu thư đâu, dù sao ngài cũng từng tắm cho tiểu thư rồi mà.”

Câu này làm mặt hắn cứng đờ, nhỏ giọng phản bác: “Lúc đó muội ấy còn nhỏ.”

A Vạn chẳng thèm đếm xỉa tới hắn, hoàn toàn coi câu đó như gió thoảng qua tai, chỉ lo nói: “Ta thì khác, nếu lão gia biết chuyện này thì dù ta có chín cái mạng cũng không đủ cho ngài ấy chém.”

A Vạn vừa nói vừa đặt cái muôi gỗ đựng táo đậu lên bàn, rồi bồi thêm: “Thiếu gia cũng nên cởi áo ra đi, cởi xong thì mắc ở ngoài cửa, để ta đi bảo tên kia cởi quần ra rồi đốt hết luôn thể.”

Nói rồi, A Vạn quay lưng bước nhanh đi mà chẳng chút nể tình.

Hắn đứng đờ ra tại chỗ, lâu thật lâu, mới có thể xoay người.

Thùng gỗ bên cạnh bốc ra hơi nước mù mịt, người trên giường thì vẫn hôn mê bất tỉnh, hắn thật lòng không biết mình làm sao có thể làm được chuyện này, có lẽ hắn nên trao đổi với A Vạn thì hơn.

Ý nghĩ này vừa nảy lên, hắn đã nghe thấy tiếng gầm nhẹ khó chịu phát ra từ cổ họng mình.

Chết tiệt, hắn không thích nam nhân khác làm chuyện này, dù người đó là A Vạn cũng không thể.

Chẳng qua chỉ tắm cho nàng thôi, có khó tới mức đó không?

Hắn có thể không nhìn kia mà.

Hít vào một hơi thật sâu, hắn dập tắt ngọn đèn mà A Vạn vừa nhóm lên, sau đó nhắm mắt lại, bước nhanh tới trước cởi bỏ bộ vũ y chẳng che chắn được gì và trang sức trên người nàng.

Những món vàng bạc kêu vang leng keng đó được hắn tháo xuống rất nhanh chóng, nhưng còn bộ vũ y dính máu thì khó giải quyết đến bất ngờ, hắn có thể cảm nhận được làn da dưới ngón tay mình rất rõ, rõ mồn một, mềm mại, trơn láng…

Đột nhiên, hắn rụt tay lại, thở hổn hển.

Đáng chết, nàng còn đang hôn mê, nàng cần hắn, cần hắn là một con người chứ không phải dã thú.

Hắn có thể làm người, làm một con người vì nàng.

Một cách chậm rãi, hắn mở mắt ra, nhìn vào cô gái khiến hắn đêm ngày tơ tưởng.

Dưới ánh trăng, giọt lệ đọng ở khóe mắt nàng vẫn chưa khô, trên gương mặt nhỏ nhắn dính máu bẩn của yêu vật, vũ y trên người nàng cũng vậy.

Hắn nhớ lại tình cảnh trong tửu lầu khi đó, trên gương mặt nhỏ nhắn này hiện lên nét kinh hoàng, nàng rất sợ, nàng nghĩ rằng mình sẽ chết, nhưng dù vậy nàng vẫn không kêu tên hắn.

Hắn biết là nàng hiểu rõ chỉ cần hét lên thì hắn sẽ trở lại ngay lập tức.

Nhưng nàng vẫn không kêu, dù phải chết vẫn không kêu cứu hắn.

Nếu huynh muốn đi thì hãy đi đi.

Nàng nói ra một câu mà hắn chưa từng nghĩ là sẽ nghe được.

Hắn biết nàng rất cứng đầu, không hiểu vì sao nàng lại đột nhiên đồng ý buông tay, hắn cứ tưởng là vì nam nhân kia, nhưng sau này mới biết không phải.

Rốt cuộc, vẫn là vì hắn.

Nàng làm tất cả đều là vì hắn.

Tình cảm dịu dàng ngấm vào lòng, khiến dục vọng hoang dại… rút lui hoàn toàn.

Thật nhẹ nhàng, hắn cởi bỏ bộ đồ bẩn thỉu trên người nàng, cầm ra ngoài cửa, rồi quay lại bên giường, bế nàng vào trong thùng tắm.

Khi hắn đặt nhu cầu của nàng lên trên bản thân, thì tất cả đều trở nên dễ hơn so với tưởng tượng.

Hắn làm sạch người, rửa vết máu trên mặt và trên tóc nàng, rồi đến móng tay, sau tai và từng ngón tay trắng ngần trơn láng như ngọc của nàng.

Sau đó, hắn lấy khăn lau khô rồi bế nàng về giường.

Và cũng ngay lúc đó, nàng tỉnh lại.

Khi hắn đặt nàng xuống chiếc giường nhỏ, còn chưa kịp rút tay về thì nàng mở mắt ra.

Hắn nhìn thấy trong đôi mắt đen láy mơ màng của nàng phản chiếu bóng mình, in bóng nam nhân được người ngoài gọi là tác phong trầm tĩnh.

Bất giác, hơi thở hắn nghẽn lại, chỉ còn cảm giác được ngón tay ấm áp của nàng đang xoa lên gương mặt thô kệch của mình.

Hắn nên rút tay về, hắn nên kéo tay nàng ra, nhưng tay nàng đang vòng qua cổ hắn, hòa vào hô hấp của hắn, sau đó nhẹ nhàng lấy môi chạm vào bờ môi của hắn, nóng ấm, mềm mại, run rẩy như lá rơi trong gió.

Lòng, bỗng nhiên cuồng loạn.

Hắn muốn chạy trốn nhưng không tài nào nhúc nhích được, khi hắn cũng khát vọng như vậy, thì phải làm sao để kháng cự lại sự đụng chạm quý giá, sự cám dỗ to gan mà lại khiếp nhược của nàng đây?

Đôi mắt đen láy loan ra ánh nước sóng sánh, nhưng không giấu được bất an và khát vọng, cái nhìn chăm chú đó, hay hô hấp nhẹ nhàng đó cũng khiến hắn run rẩy.

Nàng chưa tỉnh, nàng vẫn chưa tỉnh, nàng còn đang trong mộng.

Khi nàng nhìn hắn bằng ánh mắt chăm chú như vậy, hắn bỗng há miệng ra, đón nhận hơi thở của nàng vào miệng, thế nhưng chỉ làm tăng thêm cám dỗ.

Đêm, mê ly như vậy.

Còn nàng, chỉ gần trong gang tấc.

Thế này không đúng, hắn nhủ thầm, hắn nên lui ra, nhưng nàng như phát hiện được suy nghĩ này của hắn, đôi mắt như làn thu thủy đó lại giăng lên một tầng xót xa sâu sắc.

Và nó đã bóp nghẹn lòng, khiến hắn chẳng tài nào suy tính được nữa.

~ Hết chương 10 ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi