NGẠN THIẾU TRUY THÊ


Mẹ kiếp! Kẻ nào dám bày trò mất dạy ở đây thế này hả?!
Đạo diễn Tề Chánh tức đến điên người, dùng chân đạp mạnh lên chân máy quay gần đó.

Anh hậm hực đứng phắt dậy, bước về phía hệ thống điện, lớn tiếng quát nhân viên phụ trách:
- Cậu làm cái trò gì thế? Tại sao năm lần bảy lượt liên tục khiến buổi thu âm bị gián đoạn vậy này?!
Bị mắng vô cớ, nhân viên lập tức tái xanh mặt, lắp bắp thanh minh:
- Đạo diễn Tề, không phải do chúng em làm việc tắc trách.

Đường dây nối với phòng thu âm nằm ngoài phạm vi điều khiển của tổ công nghệ.

Chúng em hoàn toàn không biết kẻ nào đang dở trò này!
Liên tục bị cắt ngang như thế, tâm trạng của nhạc sĩ Tuệ Mẫn tụt dốc không phanh.


Cô chán chường ném bản soạn thảo bài hát lên bàn, không nói không rằng liền dứt khoát bỏ về.
Đạo diễn Tề vội vã đuổi theo, hết mực van lơn:
- Ơ kìa! Nhạc sĩ Tuệ Mẫn! Bài hát còn chưa thu âm xong cơ mà!
Tuệ Mẫn dừng bước, nhìn Tề Chánh hừ lạnh:
- Ngay cả tác phong phục vụ cho một bài hát, các anh cũng không chuẩn bị tốt.

Đó là tập đoàn của các người đang xem thường Tuệ Mẫn tôi đấy!
Tề Chánh đứng sững người, ngây ngốc nhìn chằm chằm về phía bóng lưng của Tuệ Mẫn, tức đến tím bầm gan phổi.
Anh không cam tâm, trực tiếp chạy tới phòng theo dõi an ninh, bắt nhân viên mở camera quan sát.

Tuy nhiên, không nằm ngoài dự đoán, nhân viên đang nằm ngủ lăn quay trên giường, ngáy khò khò, còn màn hình theo dõi tắt ngấm.
- Lũ vô dụng!
Sau khi dần cho nhân viên mấy trận đòn nhừ tử, Tề Chánh thở hổn hển, liên tục xoa bóp lại tay chân của mình.

Buổi thu âm cũng vì thế mà gián đoạn, đành phải tạm thời ngưng.
Sơ Sênh mệt mỏi bước ra khỏi phòng thu, tới khu thay đồ, cơ thể cô rệu rã, mồ hôi ướt đẫm lưng.

Sự việc trêu ngươi lần này, chắc chắn do bàn tay của một trong những người có mặt tại đây dở trò.

Hừ, họ căm ghét Sơ Sênh đến thế cơ à?
Cô nhếch môi cười nhạt, đến nhà vệ sinh, vục nước mát lên mặt, sau đó đứng ngây ngốc nhìn bản thân trong gương.

Bộ mặt giả tạo này còn phải treo lên đến khi nào nữa? Nụ cười gượng gạo, ánh mắt ôn nhu, tất cả đều không thuộc về bản tính tối thiểu trong con người cô.
Cộp...!cộp...
Tiếng giày cao gót liên tục vang lên, nếu Sơ Sênh dự đoán không nhầm, người này là đang đi về phía nhà vệ sinh nữ.


Sơ Sênh không quan tâm, chọn cho mình một buồng sạch sẽ, bước vào bên trong.
Người tới là Nguyên Vũ cùng Khương Hiểu, vốn dĩ thuộc hai ca sĩ "cưng" của Tiền Tịnh.

Kể từ khi Sơ Sênh bước vào, vị thế và vai trò của họ đã tụt dốc không phanh.
- Thế nào? Cách này của chị hiệu quả chứ?
Nguyên Vũ vừa dặm lại chút phấn má, vừa cười phớ lớ đầy sảng khoái.

Khương Hiểu đứng bên cạnh, không quên vỗ vai cô ta, hùa theo:
- Chậc! Sau lần này, Tuệ Mẫn sẽ có cái nhìn khác về Sơ Sênh.

Biết đâu hợp đồng bị hủy, lại thêm vụ ồn ào trong bệnh viện kia, cô ta chắc chắn đừng hòng ngóc đầu lên nổi.
Sơ Sênh nắm chặt hai lòng bàn tay, ánh mắt ôn nhu thường ngày nhanh chóng đanh lại.

Các người dám trêu đùa tôi? Bỉ ổi và hạ tiện đến thế là cùng!
Hai kẻ Nguyên Vũ vẫn chưa phát hiện ra Sơ Sênh, tiếp tục bàn tán sôi nổi:
- Chỉ tiếc, Tuệ Mẫn bỏ về sớm quá.


Nếu để cô ta hát lại liên tiếp ba hoặc bốn lần, kiểu gì cũng sẽ bị vỡ giọng.

Mục đích của chị là như thế.

Vậy mà sự chưa thành thì lại hỏng be bét!
Rầm!
Cửa phòng vệ sinh tức khắc bị đạp mạnh.

Sơ Sênh nhẹ nhàng bước ra, tựa lưng vào thành tường, dùng tay cuốn gọn mái tóc dài lên cao, sau đó bẻ khớp cổ, tạo thành âm thanh "rắc" của xương cốt.
Nguyên Vũ cùng Khương Hiểu phút chốc tối sầm mặt, nhưng chỉ một lát liền lấy lại tinh thần.
- Nghiêm Sơ Sênh, cô trốn chui trốn lủi trong bồn vệ sinh như con gián chết trôi thế kia, thật kinh tởm!
- Ai là con gián, ai kinh tởm? Ngay bây giờ thôi rồi cô sẽ biết!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi