"Ngồi đi, không cần khách khí, Dương Minh, mày ăn gì? Trên bàn có hoa quả đó, tự lấy đi" Trương Tân mở tủ lạnh ra, lấy hai bình đồ uống, đưa cho Dương Minh một cái.
"Vương Lão Cát? Tốt a, hai ngày nay tao sắp thành cục than rồi!" Dương Minh cầm lấy, cũng không khách khí, mở chai ra uống.
"Mày thì thành than nổi gì, tình trường đắc ý, thi cử cũng như thế!" Trương Tân đặt mông xuống ngồi bên cạnh.
"Tình trường? Ha ha…" Dương Minh cười khổ, không biết Trần Mộng Nghiên thế nào….
"Sao vậy, Dương Minh? Mày bị đại tẩu giận hả?"
"Không có gì, đừng nhắc đến đề tài này nữa!" Dương Minh lắc đầu.
"Dương Minh, nói cho mày nghe, con gái đều thích như vậy hết đo. Cho dù mày là lão đại đi nữa, cũng phải chủ động" Trương Tân nói: "Đừng trách tao không nhắc nhở, Trần Mộng Nghiên là đứa con gái xuất sắc, có nhiều người theo đuổi, mày đừng để người khác thừa cơ hội nha!"
"Được rồi, được rồi, tao biết rồi, tao có chừng mực mà!" Trong lòng Dương Minh rất mâu thuẫn, từ góc độ tình cảm mà nói, hắn cũng có chút không nỡ, nhưng từ góc độ chuyện xuất phát, hắn cảm thấy rằng, không thể cùng Trần Mộng Nghiên chủ động thì tốt hơn!
Lúc ấy, chính mình nhìn thấy Vương Chí Đào tìm Trần Mộng Nghiên, thật không biết muốn cái gì, vì hắn biết không nên giám sát bạn gái mỗi ngày, mà cho đối phương một sự tin tưởng! Cho dù Vương Chí Đào có cùng Trần Mộng Nghiên ra ngoài, Dương Minh cũng sẽ không nghĩ Trần Mộng Nghiên sẽ làm ra chuyện gì có lỗi với mình, cho nên hắn rất tin tưởng Trần Mộng Nghiên! Nhưng mà ngược lại, nàng ta lại nghe Vương Chí Đào gièm pha, hoài nghi chính mình, điều này làm cho Dương Minh cảm thấy vô cùng thất vọng!
"Những lời dư thừa tao cũng không nói nhiều, cứ như vậy đi! Được rồi, lát nữa ba tao về công ty, chổ ổng có một đống ngọc bội mới, mày chọn một khối cho đại tẩu đi. Năn nỉ nàng, sáng hôm sau là xong chuyện!" Trương Tân nói.
"Như vậy sao được, ngại lắm!" Dương Minh vội vàng cự tuyệt, trang sức này rất quý giá, Dương Minh không dám tùy tiện thu.
"Trời! Mấy cái đồ dởm này, có đáng bao nhiêu tiền, một trăm mười đồng! Chờ sau khi tao ra trường, ông già tao nói cho tao hai ba mươi cái mang trên người, gặp em nào xinh tươi thì cứ tặng!" Trương Tâm cười dâm nói.
"Được, vậy đợi đến lúc đó đi!" Dương Minh nghe Trương Tân nói như vậy, biết mấy món đồ này đối với nhà hắn không đáng bao nhiêu.
Ở nhà Trương Tân chơi WII và Xbox360 một hồi, Dương Minh không khỏi than, sao có nhiều máy chơi game tốt như vậy? Khi nào có tiền cũng phải mua một cái.
Buổi chiều, Dương Minh và Trương Tân cùng đi đến đường Trường Giang, thị trường giao dịch đá quý. Công ti của nhà Trương Tân ở trong này, đương nhiên cũng có nhiều gia môn khác.
"Ba, đây là bạn tốt của cobm Dương Minh, đứng đầu lớp, chuẩn bị báo khảo đại học Tùng Giang!" Trương Tân giới thiệu với một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi.
"Ai nha, hoan nghênh, hoan nghênh!" Trương giải phóng vừa nghe con đây là người đứng đầu lớp, lập tức cười tươi thật tươi, hơn nữa còn biết Dương Minh muốn thi vào đại học Tùng Giang, vô cùng nhiệt tình, ai lại không hi vọng con mình chơi chung với một người bạn học giỏi chứ!" Dương Minh, sau này trong trường nhờ cháu chiếu cố Trương Tân!"
"Chú yên tâm, chú Trương, con và Trương Tân là bạn tốt mà!" Dương Minh vừa cười vừa nói. Thoạt nhìn cha của Trương Tân là một người bình dị dễ gần, trách không được tiểu tử Trương Tân này lại không bao giờ lo lắng việc thi cử!
"Ba, con dẫn Dương Minh đi kiếm vài món trang sức, cho đại tẩu … à không, cho bạn gái của Dương Minh!" Trương Tân nói.
"Hả? Trương Tân …" Dương Minh nghe xong, cảm thấy ngượng ngùng, tự nhiên trước mặt người ta lại nói như thế! Trương Tân không phải là muốn tìm phiền phức sao??
"Hả? Bạn gái?" Trương Giải Phóng sửng sốt, lập tức mắng: "Trương Tân, mày nhìn Dương Minh, chẳng những học hành giỏi, hơn nữa chưa vào đại học đã có bạn gái, mày chừng nào mới đứng đắn nghiêm chỉnh dẫn về một người? Suốt ngày chỉ biết lo chơi với chơi! Mày nên học tập Dương Minh kìa!"
"Hả" Dương Minh sửng sốt, đổ mồ hôi, còn có cha mẹ như vậy sao??
"Vâng vâng, chờ sau khi con vào đại học, nhất định sẽ dẫn về!" Trương Tân bĩu môi với Dương Minh, nói với cha.
"Ờ, cái này là mày nói!" Trương Giải Phóng gật đầu, sau đó nói với Dương Minh: "Dương Minh nha, nếu Trương Tân nó có làm gì quá đáng, cứ thay mặt chú dạy dỗ nó!"
"Dạ …"
"Ba, mấy cái ngọc bội mới đâu rồi?" Trương Tân hỏi.
"À, con nói hàng tuần trước hả, phân ra cho cửa hàng bán rồi, số còn lại để trong kho" Trương Giải Phóng nói: "Ngọc đó tính chất cũng không tốt lắm, hàng loại hai, con dẫn Dương Minh đi chọn đi"
"Ngọc để tặng cũng còn nhiều lắm!"
"Vậy con dẫn Dương Minh đi chọn vài món trang sức được không?"
"Được, dưới một ngàn đồng thì cứ lấy thoải mái!" Trương Giải Phóng sảng khoái nói.
"Chú Trương, không cần tốn kém như vậy, tặng cho người khác cũng không cần tốt lắm, loại thường thường được rồi!" Dương Minh nghe một ngàn đồng, vội vàng từ chối.
"Vậy mấy đứa cứ tự nhiên đi, Trương Tân, con tiếp Dương Minh đi, ba còn chút việc phải làm!" Trương Giải Phóng nói.
"Vậy ba làm việc đi!" Trương Tân tùy ý gật đầu.
Dương Minh đối với ngọc thạch cũng chả biết gì, tùy tiện chọn đại một cái đẹp mắt.
"Dương Minh, mày chọn đi, nhiều một chút, dù sao cũng là của ba tao, nhiều tiền như vậy, chúng ta coi như sát phú tế bần đi!" Trương Tân đề nghị.
"Trương Tân, để cho ba mày nghe, ổng chắc tức chết! Mày cũng nói rồi, đây là đồ của ba mày, nếu đổi lại là mày, tao sẽ không khách khí" Dương Minh cười nói.
"Vậy cũng được, chờ thằng bạn thân của mày thừa kế gia nghiệp, mày cứ tự nhiên đến lấy!" Trương Tân nghe xong gật đầu.
"Tao đi xe tải đến!"
"Ok! Mày lái tank đến cũng được!"
Buổi tối, Trương Giải Phóng giải quyết xong hết chuyện, mời Dương Minh ra ngoài ăn cơm. Mẹ của Trương Tân vẫn còn coi hàng, đóng cửa rất trễ, cho nên không đến đây.
Trương Giải Phóng lái một chiếc chrysler 300C.
"Chú Trương, chiếc xe này rất tốt à!" Dương Minh khen.
"Xe làm ăn mà, không quý lắm, cỡ ba mươi vạn thôi!" Trương Giải Phóng cười nói: "Chú nhìn trúng chiếc xe này, ngồi lái nhìn rất phong cách!"
Quả thật, Chrysler300C đại diện cho phong cách đại gia, thiết kế tuyệt đẹp cùng với kỹ thuật nội hàm, làm cho chiếc xe xa hoa đắc tiền này được nhiều thương nhân ưu ái.
Dương Minh cũng thích chiếc xe này, chỉ có điều, ba mươi vạn bây giờ đối với hắn là con số trên trời!
Trương Giải Phóng chạy đến nhà hàng hải sản gần công viên, xuống xe, trực tiếp đưa chìa khóa cho nhân viên, để cho người này chạy xe vào bãi, sau đó mang Trương Tân và Dương Minh và nhà hàng.
Dương Minh đã có lần đi đến Thiên Thượng Nhân Gian, đối với những nơi xa hoa như vậy cũng có chút kinh nghiệm, thần thái tự nhiên khi người phục vụ dẫn đến bàn kéo ghế ra ngoài.
Trương Giải Phóng hàm hồ, một lúc gọi ra bốn năm món, đến khi Dương Minh nói là không ăn hết mới chịu buông thực đơn ra.
"Trương Tân, qua vài ngày nữa ba chuẩn bị đi Vân Nam làm ăn, con có muốn đi cùng không?" Trương Giải Phóng tự rót cho mình một ly bia rồi nói.
"Đi theo ba đến Vân Nam? Lúc đó ba đi giải quyết công chuyện, để con lại một mình, khẳng định không có ý tứ!" Trương Tân lắc đầu.
"Sao thế, không phải có Dương Minh cùng đi sao? Lúc đó hai đứa cứ việc đi chơi, ba cho hai đứa tiền là được!" Trương Giải Phóng nói: "Thi cử xong, nên thư giản một chút!"
"Thật tốt quá! Con đi!" Trương Tân nghe cùng đi với Dương Minh, lập tức hét lớn. Lúc trước hắn đã đi cùng với ông, nhưng một đứa nhỏ với một đám người bốn năm chục tuổi, căn bản là không có gì để chơi!
"Con? Không được đâu" Dương Minh cũng động tâm, lớn như vậy rồi, điều kiện gia đình khó khăn nên vẫn chưa có dịp ra ngoài, đây là một cơ hội tốt, Dương Minh hiển nhiên cao hứng! Nhưng hắn sợ mang phiền đến cho Trương Giải Phóng.
"Có gì mà không tốt, theo lý thuyết là chú mời con đi chung với Trương Tân cho có bạn!" Trương Giải Phóng nói: "Nếu con không đi, Trương Tân khẳng định cũng không đi, cho nên chú mới mời con đi!"
"Chú Trương, ngàn vạn lần đừng nói vậy, con đi là được chứ gì!" Dương Minh thấy ông nói vậy, cũng không dám nói thêm, vội vàng đáp ứng, nhưng cũng nói thêm: "Chú Trương, con phải về nhà thương lượng với cha mẹ một chút!"
"Tốt lắm! Nếu lúc đó họ không đồng ý thì con cứ gọi cho chú, chú sẽ nói giúp cho con!"
Một bữa cơm này cũng tốn hơn một ngàn, bất quá Trương Giải Phóng tựa hồ không quan tâm, cho rằng đây chỉ là chuyện bình thường! Dương Minh thở dài, ngay cả nhà Trương Tân cũng thuộc loại giàu nhỏ mà đã như vậy, không biết cỡ Vương Chí Đào thì như thế nào? Xem ra cần phải tìm ra một phương pháp kiếm tiền cực nhanh thôi.