Nửa giờ sau, Sử Mật Tư gọi điện lại, lão quản gia vội vàng nghe điện: "Xin chào Sử Mật Tư tiên sinh"
"Tổ chức Hồ Điệp đã tiếp nhận nhiệm vụ của ông, ông đem mục tiêu và tư liệu gửi vào email của tôi, tiền thù lao là hai triệu đô Mỹ, tôi lấy tiền phí là hai trăm ngàn đô Mỹ" Sử Mật Tư nói: "Vốn tiền thù lao chỉ có một triệu rưỡi, nhưng do ông giết thêm một người, tuy rằng chỉ là một cô gái, nhưng tiền thù lao cũng phải tăng lên"
"Tốt, tôi hiểu rồi!" Lão quản gia nghe giá tiền như vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm, cái này chứng minh rằng bọn họ đã chấp nhận.
"Không có vấn đề?" Sử Mật Tư hỏi.
"Không có, một hồi tôi sẽ gửi tư liệu vào email của ông, tiền thù lao và tiền phí sẽ gửi vào tài khoản tiết kiệm của ông" Lão quản gia nói.
"Ok, hợp tác vui vẻ" Sử Mật Tư đáp.
Lão quản gia cúp điện thoại, đem ý tứ của Sử Mật Tư nói cho Âu Dương Quân Viễn nghe, Âu Dương Quân Viễn nghe xong gật đầu nói: "Cái giá này thật sự không đắt, biết vậy lúc trước để cho cha tôi mướn người xử lý Dương Minh, cần gì phải tự mình ra tay!"
Lão quản gia cười khổ nói: "Ai có thể ngờ được Dương Minh lại lợi hại như vậy? Ngay cả Lùi Lại 1 cũng không phải là đối thủ của hắn!"
Âu Dương Quân Viễn không nói thêm gì, bây giờ nói cái gì cũng đã trễ rồi, hắn chỉ muốn giết chết Dương Minh để giải mối thù trong lòng mà thôi. Cho lão quản gia đi lấy tiền và tư liệu gửi cho Sử Mật Tư, còn mình bắt đầu lẳng lặng chờ tin.
.
Ngày hôm nay là ngày Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận trở về, mấy ngày nay Trần Mộng Nghiên về nhà, Dương Minh thì qua ở nhà của Vương Tiếu Yên, hai người bồi dưỡng sự hợp tác ăn ý với nhau vui vẻ vô cùng.
Còn ông chủ của tử sĩ kia tựa hồ không có một hành động gì nữa, Dương Minh cũng đã gắn luôn hệ thống chống trộm đặc biệt. Nhưng mà, trong nhà của Vương Tiếu Yên trừ hắn ra thì cũng chẳng ai có thể vào được.
"Anh phải đi, em ở cẩn thận nha" Sáng sớm, sau khi cùng ăn sáng với Vương Tiếu Yên xong, Dương Minh liền chào tạm biệt. Muốn nói không có cảm tình với nàng, đó là điều không thể, Dương Minh càng ngày càng tò mò chuyện gia đình của nàng, chỉ là nàng ta không muốn nhắc đến, Dương Minh cũng không hỏi nhiều.
"Dạ." Tâm tình của Vương Tiếu Yên cũng giống như Dương Minh, không biết là vì sao mà không lòng cảm thấy chua xót, hai người bạn gái của Dương Minh đã về, vậy thì mình sẽ không còn cơ hội ở bên cạnh Dương Minh được nhiều nữa.
Dương Minh biết rõ, bây giờ nói ra càng tăng sự thương cảm lên, cho nên vì muốn làm giảm bầu không khí ưu thương ở đây, liền cười nói: "Nào, lại đây ôm hun đắm đuối một cái coi"
"Đi chết đi! Anh lại muốn chết tiện nghi à! Đi lẹ đi!" Vương Tiếu Yên nghe xong liền bật cười, nói: "Được rồi, anh đi đi, nhưng mà đừng quên chuyện của tổ chức đấy!"
"Yên tâm, tổ chức cũng có phân nửa của anh vậy" Dương Minh gật đầu nói.
Sau khi đi ra khỏi biệt thự của Vương Tiếu Yên, Dương Minh liền đón xe đi đến đường cái, tuy rằng bên Hoa tổng sẽ phái xe đến đón, nhưng mà Dương Minh vẫn rất là khẩn trương.
Chu Giai Giai mấy ngày nay rất là hoang mang, hoang mang không biết là đã xảy ra chuyện gì, nàng ta có thói quen viết nhật ký, đầu tiên là viết ra giấy, sau đó là viết vào trong máy tính.
Trong biệt thự của Dương Minh, tuy rằng phòng của mình cũng được phục chế như câu nhà của ở Đông Hải, và cũng có mang những thứ thường dùng đến, nhưng mà cái Chu Giai Giai cần nhất lại không có, đó chính là chiếc máy tính của nàng, cho nên trong khoảng thời gian này nàng muốn viết nhật ký cũng không thể.
Sau khi về đến nhà, Chu Giai Giai liền khẩn trương mở nhật ký lên đọc lại khoảng thời gian này, nhưng mà, càng đọc thì càng phát hiện ra, những chuyện trong nhật ký không hề có một chút khác biệt nào so với trong trí nhớ của mình!
Mẹ muốn mình làm quen với Vương Chí Đào, sau đó mình làm nội gián vào nhà của Vương Chí Đào để thu thập chứng cứ. mãi cho đến khi đỡ một viên đạn cho Dương Minh, thì nội dung trong nhật ký hoàn toàn ăn khớp với trí nhớ!
Như vậy chứng minh rằng, mình trước đó không phải là bạn gái của Dương Minh, và mình càng không phải đã là lọt qua một không gian khác, nhưng, tại sao Dương Minh lại nói rằng trước kia mình là bạn gái hắn?
Tuy rằng trên đường đến bệnh viện, Dương Minh đã đáp ứng mình, sẽ chấp nhận mình, nhưng mà, chấp nhận và trước kia là bạn gái là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
Huống hồ, ngay cả Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận cũng nói vậy. lẽ nào, ba người bọn họ đều từ không gian khác đến? Nếu cái này là sự thật thì quá là kinh khủng, hầu như không có khả năng.
Ngày hôm nay, cũng là ngày trở về Tùng Giang, hai ngày nay, Chu Giai Giai đã suy nghĩ rất nhiều chuyện trước kia, thế nhưng vẫn có chổ không hiểu, cho nên, trên đường trở về Tùng Giang, nàng đã không nhịn được, liền hỏ Lâm Chỉ Vận: "Em Lâm, chị có chuyện muốn hỏi em. em không gạt chị chứ?"
"A? Chuyện gì?" Lâm Chỉ Vận kinh ngạc nhìn về hướng Chu Giai Giai, không rõ nàng ta có chuyện gì muốn hỏi mình mà cần phải thần bí như vậy.
"Em. em sẽ không gạt chị chứ?" Chu Giai Giai vẫn chưa đi vào vấn đề, bởi vì hai ngày nay nàng tiếp xúc với Lâm Chỉ Vận, cũng nhận ra Lâm Chỉ Vận là con người như thế nào, đây là một cô gái lương thiện không biết nói dối.
"Đương nhiên là không. chị Giai Giai, chị muốn hỏi em cái gì?" Lâm Chỉ Vận lắc đầu hỏi.
"Em Lâm, em nói, trước khi chị nằm viện, thì vẫn là bạn gái của Dương Minh, thật không?" Chu Giai Giai ngẩng đầu lên, nhìn vào trong con mắt của Lâm Chỉ Vận.
Lâm Chỉ Vận bị cái nhìn của Chu Giai Giai làm cho hoảng loạn, nghiêng đầu ngó quanh, trong lòng cảm thấy bất an, nhưng mà mình và Dương Minh cùng với chị Mộng nghiên đều đã nói như vậy rồi, cho nên đành kiên trì gật đầu: "Đúng vậy, sao thế?"
"Thật là như vậy sao?" Nhìn thấy vẻ hoảng loạn của Lâm Chỉ Vận, Chu Giai Giai cười thầm trong lòng, quả nhiên là một cô gái không biết giấu bí mật, chắc hẳn suy đoán của mình sẽ không sai.
"Đúng vậy." Lâm Chỉ Vận không dám nhìn thẳng vào mắt của Chu Giai Giai, quả thật giống như Chu Giai Giai đã nghĩ, nàng ta quá lương thiện, không thể nói dối trước mặt người khác được.
Chu Giai Giai lúc này vô cùng trấn định, mỉm cười nói: "Em Lâm, nói dối không phải là con gái tốt đâu."
"Em.em." Lâm Chỉ Vận đỏ mặt, tuy rằng nàng cũng hiểu được mình không nên lừa dối Chu Giai Giai, nhưng mà dù sao trước đó cũng đã đáp ứng Trần Mộng Nghiên và Dương Minh, trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại đột ngột hỏi nàng, làm cho nàng cảm thấy khó xử.
"Thật ra, trước đó chị không phải là bạn gái của Dương Minh. chị chỉ yêu đơn phương hắn thôi. như vậy đúng không?" Chu Giai Giai đột nhiên hỏi.
"A!" Lâm Chỉ Vận cả kinh, biểu tình trên mặt nhất thời thay đổi: "Chị Giai Giai, chị nhớ ra rồi sao?"
"Nhớ được một số chuyện quan trọng, nhưng quan trọng hơn là, từ nhỏ đến lớn chị đều có thói quen viết nhật ký, về nhà hai ngày nay, chị đã xem nhật ký của mình, trong đó có ghi lại những chuyện từ thời sơ trung đến giờ, có một sự khác biệt rất lớn so với những gì mà mọi người đã nói với chị." Chu Giai Giai cũng không nói thẳng là mình có hồi phục trí nhớ hay không, mà dùng nhật ký để làm cái cớ.
"Như vậy." Lâm Chỉ Vận thở dài nói: "Chị Giai Giai, nếu chị đã biết, vậy em cũng sẽ không lừa chị nữa. quả thật đúng như lời chị nói."
"Thế nhưng, vì sao." Chu Giai dù đã biết trước là như vậy, nhưng vẫn nghi hoặc nói: "Dương Minh, không phải là hắn không thích chị sao."
"Đâu có, Dương Minh cũng rất thích chị." Lâm Chỉ Vận nghe Chu Giai Giai nói xong, vội nói.
"Haha, em Lâm, chị không phải là kẻ ngu si, trước đó Dương Minh có thái độ gì với chị, chị hoàn toàn có thể cảm giác được mà." Chu Giai Giai lắc đầu, thở dài nói: "Thế nhưng, từ lúc xuất viện đến giờ, Dương Minh dường như là một con người khác. còn em và Trần Mộng Nghiên thì có thái độ tốt với chị một các đáng sợ. điều này làm cho chị có một cảm giác không chân thật."
"Chị Giai Giai, trong tình huống đó, chị có thể hy sinh tính mạng mà cứu Dương Minh, em và chị Mộng Nghiên đều rất cảm kích chị, cũng thật lòng xem chị là chị em của bọn em, cho nên, vì muốn tốt cho chị." Sắc mặt của Lâm Chỉ Vận đỏ lên, giải thích: "Về phần Dương Minh, bọn em cũng không rõ ràng hắn nghĩ thế nào. nhưng mà, người này rất háo sắc. những cô gái đẹp, hắn đều thích."
Đều thích? Chu Giai Giai âm thầm buồn cười, lúc trước mình không đẹp sao? Tại sao Dương Minh lại không thích? Nhưng mà, giải thích của Lâm Chỉ Vận rất hợp tình hợp lý, về phần Dương Minh, có lẽ hắn sợ mình không kiên trì nổi, cho nên đã cho mình một lời hứa.
Như vậy, rốt cục là hắn có thích mình không? Chu Giai Giai có chút mê man. bây giờ, cuộc sốn như vậy, không phải là điều mình hằng mong ước sao? Đã từng có một thời gian nằm mơ, trong mơ tưởng tượng rằng có một ngày mình sẽ ở cùng một chổ với Dương Minh. nhưng mà, khi mình thật sự có được cuộc sống như vậy, thì lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
Con người thật sự đúng là không biết chừng mực, khi không có thì mong muốn để có, khi có rồi thì lại lo lắng về nó. Lúc trước, Chu Giai Giai căn bản là không nghĩ sẽ ở cùng một chổ với Dương Minh, và Dương Minh có yêu mình hay không, nhưng mà, bây giờ khi đã thành hiện thực rồi, nàng ta lại bắt đầu quan tâm.
Nhưng mà, sau khi nói chuyện với Lâm Chỉ Vận, mình muốn tiếp tục giả bộ mất trí nhớ là không có khả năng rồi, cho nên chắc phải ngả bài với Dương Minh luôn quá.
Chu Giai Giai bỗng nhiên có một cảm giác mất mác, nàng bỗng nhiên không muốn cái cuộc sống này. cái cuộc sống được" nhận" tình yêu này, nàng thấy rất không tự nhiên, nàng không muốn Dương Minh chỉ vì áy náy mà phải yêu thương mình.
Lúc này, trong lòng Chu Giai Giai vô cùng mâu thuẫn, hay là, mình nên nói thật với Dương Minh, để quan hệ của hai người khôi phục lại như trước đây, trở thành bạn bè tốt.
Nhưng mà, nếu cứ tiếp tục giả ngu thế nào, thì cũng không phải là kết quả mình muốn. quên đi, nghĩ nhiều quá sẽ loạn, cứ để tự nhiên đi.