NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Charles xấu hổ đứng dậy, giơ hai tay lên ra vẻ vô tội nói: "Tôi chỉ tùy tiện nói tôi. tôi đi, lập tức đi ngay"

"Không tiễn" Dương Minh nhàn nhạt nói.

Charles buồn bực, tự nhiên lại sợ một người thanh niên bình thường. nhưng mà, nếu Dương Minh đã biết thân phận của hắn, càng làm cho hắn cảm thấy bất an.

Charles đi rồi, Dương Minh bất đắc dĩ nói: "Người này thật sự là kì quái"

"Đúng vậy. nhưng mà sao hắn biết em? Thật sự rất kỳ lạ" Chu Giai Giai nhíu mày hỏi: "Hắn tên là gì? Charles?"

"Ừ, là Charles, một tay đua xe, được xưng là thần xe" Dương Minh nói: "Thế nào, một thiên tài máy tính như em không dự định thịt hắn chứ?"

"Cũng có quyết định này" Chu Giai Giai cười nói: "Người này thật sự rất đáng ghét, hắn biết thân phận của em, nếu em không biết thân phận của hắn, vậy thì sẽ bất lợi"

Dương Minh cũng lưu ý, hắn không muốn để cho Chu Giai Giai biết thân phận thật sự của Charles, dù sao đối với Charles mà nói, cũng không thể nói ra thân phận thật của hắn cho bất kỳ người nào, cho nên dù có lên mạng tìm thì phỏng chừng cũng chỉ tìm được tin tức về chuyện đua xe của hắn.

Lần này, đã không còn bị quấy rối nữa, ba người có thể nói là ăn cơm vui vẻ, sau khi cơm nước xong xuôi, Dương Minh tính tiền, rồi cùng Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai đi ra khỏi quán.

Ngày mai là ngày khai giảng, cho nên ba người muốn quay về thu dọn một chút, Chu Giai Giai thì chẳng có chuẩn bị gì, bởi vì lúc bị thương, Dương Minh đã đem hết tất cả những thứ trong phòng ở ký túc xá dọn đến đây. Nhưng mà Lâm Chỉ Vận thì còn có rất nhiều thứ để ở nhà, vì thế Dương Minh cần phải đưa Lâm Chỉ Vận trở về nhà trước.

Trong khu nhà cũ ấy, Dương Minh cũng phát hiện ra một vài chuyện bất ngờ, có một số hộ gia đình đã chấp nhận di dời và đã bị đập nhà, chổ này chỉ còn lại vài căn nhà nhỏ mà thôi, ngoài mặt đường còn có tấm bảng" Đang thi công".

Dương Minh sửng sốt, thầm nghĩ, cái công ty nào đang làm công việc phá bỏ và di dời này vậy, lập tức cảm thấy không thích hợp, bởi vì Dương Minh nhớ ra rằng, lúc Mã Phong Tử còn nhận thầu chổ này, thì nhà cửa ở đây còn rất nhiều, nhưng bây giờ trên mặt ai ai cũng vui vẻ hết, là sao nhĩ?

Sau khi nhìn kỹ lại mới biết được, thì ra công ty đứng ra nhận thầu việc này đã đổi tên thành Danh Dương, nhất thời nhớ ra, địa ốc Đức Khang đã trở thành một phần của danh Dương, cho nên những người dân nơi này mới trở nên nhiệt tình như vậy, Dương Minh đã từng đề cập chuyện này với Bạo Tam Lập rồi, tiền đền bù cho các hộ dân di dời nên đưa đủ, không nên ăn xén ăn bớt như là địa ốc Đức Khang, cho nên mới được người dân ở đây hưởng ứng, đương nhiên là hài lòng.

Mấy bữa nay Lâm Chỉ Vận không ở nhà, cho nên không biết ở đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhìn những láng giềng hàng xóm đang chuẩn bị đập nhà và ký hợp đồng di dời, còn tưởng rằng công ty nhận thầu đã đưa ra quyết định cuối cùng, không khỏi thở dài.

Mấy năm nay, những cái chuyện dùng bạo lực ép buộc di dời xảy ra rất nhiều, mà từ thái độ lần trước của cái công ty kia đã làm cho nàng biết được, người dân khu này không thể chống lại địa ốc Đức Khang, cho nên trong lòng liền cảm thấy khó chịu: "Dương Minh, không biết nhà em thế nào, không ngờ cái công ty này lại ngang ngược như vậy, chỉ mới vài ngày em không về nhà thôi mà bọn họ đã mạnh mẽ đập nhà"

"Yên tâm" Thấy bộ dáng lo lắng của Lâm Chỉ Vận, Dương Minh cười thoải mái nói.

Đương nhiên, Lâm Chỉ Vận đã nghĩ quá nhiều, cho rằng Dương Minh chỉ cười thoải mái cho nàng vui mà thôi, liền bước nhanh chân hơn, muốn xem tình hình của gia đình mình thế nào.

Nhưng mà, khi về đến nhà, nhìn thấy thông báo di dời, Lâm Chỉ Vận nhất thời sửng sốt: "Cái gì? Sau khi nhà của chúng ta bị phá bỏ, sẽ được đền bù một căn nhà khác?"

Lâm Chỉ Vận cảm thấy khó hiểu, bên đền bù này không phải bị tâm thần sao? Đập một căn nhà, cùng lắm là đền bù theo giá thị trường đã là rất tốt rồi, tự nhiên còn tặng cho mỗi hộ dân một căn nhà hai trăm mét vuông?

Nhà của nàng bây giờ còn chưa được hai mươi mét vuông nữa là, cái này không phải nói giỡn chứ? Nếu mà làm vậy, thì bên đền bù không phải bù tiền sao?

Trên mặt Trầm Nguyệt Bình đầy sự tươi cười, nói: "Vận nhi, lần này thật sự phải cảm ơn tiểu Dương. Công ty nhận thầu đặc biệt chiếu cố chúng ta, người bên thi công nghe nói chúng ta là cha mẹ của con, vì thế liền nói rằng Dương Minh đã lên tiếng, vì thế liền ưu đãi cho chúng ta"

"A! Vậy còn những nhà khác." Lâm Chỉ Vận cảm thấy kỳ kỳ, tuy rằng gia đình của mình như thế là được rồi, nhưng những người khác thì sao, sao mọi người bây giờ thoạt nhìn đều có vẻ rất hài lòng vậy nhĩ?

"Những nhà khác cũng được bồi thường đầy đủ, được hưởng mức đền bù cao nhất, cho nên mọi người đều rất thỏa mãn" Trầm Nguyệt Bình giải thích.

Cái này thật ra là ý tứ của Dương Minh, hắn không phải là đấng cứu thế, không phải lúc nào cũng chăm lo được cho mọi người, làm ăn kinh doanh mà, nếu mà cứ phải chăm lo cho người khác mãi thì không cần phải kiếm tiền nữa.

Điều mà Dương Minh có thể làm, chính là để cho bọn họ hưởng những gì lớn nhất, nhưng mà cho dù là vậy, thì mọi người cũng đã rất thỏa mãn, bởi vì tiền đền bù này cũng đủ để cho bọn họ bắt đầu lại cuộc sống mà vẫn còn dư.

Còn những người không lấy tiền bồi thường, thì sau khi khu nhà xây xong, sẽ cung cấp cho bọn họ một căn nhà có diện tích tương tự, tuy rằng như vậy nhưng có rất nhiều người đều chọn nhà chứ không chọn tiền, bởi vì dù sao khu này mai mốt cũng sẽ được xây thành một khu nhà cao cấp, cho nên giá cả sẽ không đóng băng ở mức này, có thể trực tiếp kiếm được rất nhiều tiền.

"Công ty thi công này đã đổi cho công ty của một người bạn, tất cả mọi chuyện chỉ là một cái nhấc tay thôi" Dương Minh cười nói: "Thật ra cũng không có gì, nhưng mà dì Trầm và chú Lâm quyết định thế nào trong thời gian thi công này đây?"

"Dì dự định mướn một căn nhà nhỏ để sống, nghe người ta nói đầu xuân sẽ bắt đầu khởi công, sau khi xây xong thì sẽ để cho người dân về ở trước" Trầm Nguyệt Bình nói.

"Chỉ Vận, không phải ở công ty cũng kiếm được tiền sao? Đi mua một căn nhà đi, không cần phải mướn" Dương Minh nhìn Lâm Chỉ Vận, nói.

Đây là việc do hai người đã thương lượng trước, cho nên Lâm Chỉ Vận chỉ" dạ" một tiếng.

"Chổ này sẽ nhanh chóng xây xong thôi, còn mua cái gì?" Trầm Nguyệt Bình nghi hoặc nói: "Lãng phí tiền bạc, Vận nhi, con kiếm tiền khó khăn, đừng có lãng phí"

"Mẹ." Lâm Chỉ Vận cười nói: "Cái này sao có thể gọi là lãng phí được, mua nhà cũng có thể coi là một loại đầu tư mà, sau khi mua xong, chúng ta vào ở trước, chờ ở đây xây xong, thì chúng ta bán đi, dọn vào nhà mới, hoặc có thể để nó cho thuê, cũng có thể coi nó là một phần sản nghiệp, cũng không có xài tiền bậy bạ gì đâu"

Trầm Nguyệt Bình không ngờ con gái lại có những suy nghĩ kinh tế như vậy, nhưng mà bây giờ nghĩ đến Lâm Chỉ Vận cũng đã là phó tổng giám đốc rồi còn gì, đương nhiên là không giống như lúc xưa nữa, nếu nói là đầu tư, mà Dương Minh không phản đối, vậy thì nhất định sẽ làm thôi, vì thế không còn phản đối nữa: "Được rồi, vậy cứ làm theo lời con nói đi, dù sao mẹ cũng không hiểu gì hết"

Trong khoảng thời gian này Lâm Trường Thanh đã trở lại Tùng Giang, sau đó cũng nghiên cứu một chút sinh ý nhỏ, bây giờ vẫn còn chưa về, bởi vì ngày mai là ngày khai giảng, cho nên Dương Minh cũng không ở đây lâu được, sau khi nói chuyện vài câu với Trầm Nguyệt Bình xong, liền chào tạm biệt ra về.

Chu Giai Giai vẫn còn ngồi ở trong xe chờ, cho nên khi Dương Minh đi ra khỏi nhà Lâm Chỉ Vận, liền bước nhanh về xe, nhưng mà khi đi đến chổ xe của mình, liền sửng sốt, bởi vì thấy có vài người mặc đồ công nhân thi công đang đánh nhau với một người khác, làm cho Dương Minh nhất thời nhíu mày.

Chí Bạo Tam Lập đã răn dặn rằng, ngàn vạn lần không được dùng thủ đoạn bạo lực để ép người ta dời đi, nhưng tại sao lại để cho bọn họ đánh người?

"Xảy ra chuyện gì?" Dương Minh bước nhanh lại đám đông, quát hỏi những người này.

Một người ra vẻ thủ lĩnh trong đó, nhìn thấy Dương Minh hỏi vậy, vội vàng tươi cười nói: "Dương ca!" Người này trước kia đã gặp qua Dương Minh rồi, những tiểu đệ của Bất Dạ Thiên ngày trước đều đã trở thành tiểu lãnh đạo, nhưng bọn họ vẫn còn biết quan hệ của Dương Minh và Bạo Tam Lập.

Chỉ cần nhìn chiếc BMW x5 kia thôi cũng đủ rồi, đây là chiếc xe trước kia Báo ca lái!

"Có chuyện gì?" Dương Minh chỉ vào đám người đang đánh nhau kia, cùng với người bị đánh bầm dập nằm trên mặt đất.

"Dương ca, đây là tên côn đồ gần đây, vừa rồi chị dâu đi mua nước, bị chúng quấy rối, còn động tay chân, cho nên bọn em." Người thủ lĩnh sợ Dương Minh hiểu lầm, cho nên vội vàng giải thích.

Chị dâu? Dương Minh sửng sốt, chợt nhớ ra Chu Giai Giai, mở cửa xe, thấy Chu Giai Giai đang cầm một chai nước, liền hiểu ra được, thì ra là mình hiểu lầm, Dương Minh liền lắc đầu cười cười, sau đó nói: "Không có gì, mọi người tiếp tục đi.

Mọi chuyện là như thế này, vừa rồi lúc ngồi chờ Dương Minh, Chu Giai Giai cảm thấy khát nước, cho nên đã xuống xe đi mua nước, bị mấy tên côn đồ gần đây chọc ghẹo vì nhận ra đây không phải là người dân ở đây, nên đã đùa giỡn vài câu, Chu Giai Giai liền không phản ứng chúng, nhưng bọn chúng lại tưởng rằng là do Chu Giai Giai sợ chúng, vì thế liền đuổi theo, muốn động tay động chân, vừa đúng lúc mấy người của bên công thi nhìn thấy cảnh này.

Bọn họ đã sớm chú ý đến xe của Dương Minh, lúc này thấy Chu Giai Giai bị mấy tên này quấy rối, làm sao mà để yên được? Bọn họ đi ra từ lưu manh, sao có thể để cho mấy tên này kiêu ngạo?

Muốn động tay động chân, thì bọn họ còn ghê gớm hơn cả đám người của Mã Phong Tử rất nhiều, nhưng mà bọn họ không bao giờ dùng với dân chúng, nhưng mấy tên côn đồ này thì khác, bọn chúng dám quấn quít lấy một cô gái, hơn nữa có vẻ đây là chị dâu của Dương ca, cái này không phải là hết muốn sống rồi sao?

Cho nên bọn họ liền lao đến, đập cho mấy tên côn đồ này te tua, má nhìn hết ra luôn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi