NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Triệu Oánh đỏ mặt nói: "Sau khi mình tốt nghiệp đại học thì đã làm giáo viên ba năm, sau đó thi nghiên cứu sinh"

"Hì hì, bảo sao bạn luôn không hiểu rõ mấy động tác nhỏ của học sinh" Tôn Khiết cười nói.

Tiếu Tình không chú ý thấy hai sinh viên không yên phận đang thảo luận quan hệ giữa giáo viên và học sinh. Chẳng qua dù biết cũng không có cách nào mà. Nàng không có biện pháp gì với Tôn Khiết. Chỉ cần Tôn Khiết không trêu chọc nàng đã là may lắm rồi.

Từ sau lần đó ở khách sạn với Dương Minh, Tôn Khiết thi thoảng nhắc đến làm Tiếu Tình rất xấu hổ.

Tiếu Tình mặc dù không phải người truyền thống nhưng việc hôm đó quá hoang đường. Nhất là có yêu tinh Tôn Khiết ở trong đó, đến cuối cùng nàng không biết mình bị Dương Minh làm hay là Tôn Khiết làm, hay là hai người cùng làm. Tóm lại Tiếu Tình chưa bao giờ trải qua đêm hoang đường như vậy, làm cho nàng cứ nhớ lại đều thấy xấu hổ.

Cho nên Tiếu Tình bây giờ rất sợ Tôn Khiết nhắc đến chuyện đó. Nhưng Tôn Khiết thi thoảng lại nhắc đến làm Tiếu Tình không có biện pháp.

Rốt cuộc đã hết giờ, mấy tên tự nhận to gan và thấy mình có điều kiện tốt liền không nhịn được đi đến bàn của Tôn Khiết và Triệu Oánh.

"Chào hai bạn, không biết hại bạn có thời gian không, chúng ta cùng đi ăn?" Người nói chuyện là Phạm Kim Triết, hắn rất biết cách ăn mặc. Hơn nữa còn mở một công ty không nhỏ, thu nhập hàng năm cũng được mấy triệu tiền lãi. Trong mắt người bình thường thì hắn đúng là bạch mã hoàng tử.

Chẳng qua trong lớp nghiên cứu sinh kinh tế này thì điều kiện của Phạm Kim Triết không đáng gì. Rất nhiều người mặc dù không mở công ty nhưng nhà bọn họ có công ty. Bọn họ tham gia nghiên cứu sinh là để nối nghiệp bố mẹ mình.

Cho nên Phạm Kim Triết vừa nói liền khiến hai tên khác tức tối. Bây giờ vốn là nhiều sói ít thịt, mày thì hay rồi, muốn mời cả hai người đẹp.

"Bạn học, mình tên là Trần Phiêu Dật, có thể mời bạn ăn cơm không?" Bố Trần Phiêu Dật là một nhà đầu tư, có một công ty tài chính lớn. Trần Phiêu Dật từ nhỏ đã được ông bố dạy nên rất hứng thú với tài chinh. Hiển nhiên đối với phần tử tri thức như Trần Phiêu Dật thì hắn thấy hứng thú với Triệu Oánh hơn.

Mặc dù Tôn Khiết cũng rất đẹp, chẳng qua Tôn Khiết trông quá quyến rũ, còn Triệu Oánh lại rất ngoan hiền và dịu dàng. Đó mới là đối tượng của hắn.

Cho nên khi hắn muốn mời thì chính là Triệu Oánh.

"Người đẹp, cùng nhau đi ăn tiệc được không?" Người nói chuyện là Đường Gia Tiền, bố hắn là một kẻ mới bộc phát, ngành chính là nuôi lớn. Cho nên tên hắn cũng rất kêu.

Hiển nhiên tính cách Đường Gia Tiền khá hào sảng, mặc dù đã học đại học nhưng cách nói chuyện không ưu nhã gì hết. Đối với Đường Gia Tiền mà nói, Tôn Khiết là đối tượng trong mơ của hắn.

Phạm Kim Triết thấy hai người kia chen vào hẹn mỗi người một cô, như vậy mình còn gì nữa. Hắn liền tức tối nói: "Tôi đến trước, hai anh có ý gì? Lấy đâu ra cái lý tới sau mà đến trước vậy hả?"

"Cái gì mà tới sau đến trước?" Đường Gia Tiền không muốn nghe vậy liền trừng mắt nói: "Anh cho rằng đây là xếp hàng mua đồ sao hả? Cùng đi ăn với ai là quyết định của người đẹp"

"Cũng như mua cổ phiếu vậy, không phải là mua trước là sẽ kiếm được tiền, phải xem thời cơ" Trần Phiêu Dật cũng nói theo.

"Hừ" Phạm Kim Triết thấy hai tên này nói giúp nhau liền tức tối: "Hai cái thằng dựa vào gia đình chứ có gì. Có giỏi hẹn bạn gái ăn cơm mà không dùng tiền trong nhà đi?"

"Anh." Lời này đúng là trúng điểm đen của Đường Gia Tiền. Tiền hắn dùng bây giờ đều là của nhà, nhưng hắn chẳng thấy có gì không ổn. tiền của nhà không phải của hắn thì gì? Chẳng qua nghe Phạm Kim Triết nói vậy tức là hắn không có năng lực, hắn liền tức giận nói: "Tôi từ khi còn bé đã giúp bố tôi bán thịt, không biết lúc đó anh đang chơi trò gì"

"Tiếu Tình tỷ, trưa cùng nhau ăn cơm chứ" Tôn Khiết đứng dậy vẫy vẫy Tiếu Tình.

"Nói bao lần rồi, ở trong lớp phải gọi chị là giảng viên Tiếu" Tiếu Tình rất bất đắc dĩ mà nói, chẳng qua nàng không có biện pháp gì với Tôn Khiết.

"Giảng viên Tiếu, giảng viên Tiếu" Tôn Khiết cười cười như kẻ trộm rồi đi đến bên cạnh Tiếu Tình, nhỏ giọng nói vào tai đối phương: "Sau này ở trong khách sạn, em sẽ gọi chị là giảng viên Tiếu"

"Hả." Tiếu Tình liền đỏ mặt. Tôn Khiết này đúng là hồ ly tinh, sao có thể nói ra những lời này chứ. Đúng là giống tên háo sắc Dương Minh kia, thậm chí còn hơn chứ không kém.

Tiếu Tình ho khan một tiếng rồi nói: "Muốn gọi thế nào thì tùy em"

Ba nam sinh thấy Tôn Khiết rất quen với giảng viên Tiếu, hai người sẽ đi ăn cùng nhau liền có chút thất vọng. Chẳng qua bọn họ không dám cướp người từ tay giảng viên. Bọn họ biết thân phận của Tiếu Tình, trưởng khoa Tin. Trêu vào Tiếu Tình thì trừ phi đừng muốn học yên ổn.

Vì thế bọn họ đành phải tạm bỏ qua Tôn Khiết rồi dồn chú ý vào Triệu Oánh. Phạm Kim Triết vừa định nói chuyện thì nghe thấy Tôn Khiết gọi tới: "Lại đây Triệu Oánh, chúng ta cùng đi ăn"

Triệu Oánh đang đau đầu với mấy con ruồi này, đúng lúc này thì Tôn Khiết gọi nên nàng vui vẻ chạy tới. Thấy Tiếu Tình, nàng có chút xấu hổ mà chào: "Giảng viên Tiếu"

"Triệu Oánh, giới thiệu một chút với bạn, Tiếu Tình tỷ, quan hệ cá nhân của mình và chị ấy rất tốt" Tôn Khiết liếc nhìn Tiếu Tình rồi cười hì hì nói.

Quan hệ cá nhân rất tốt, lời này làm mặt Tiếu Tình nóng lên.

"Triệu Oánh à? Nếu đã là bạn của Tôn Khiết thì cũng gọi chị là Tiếu Tình tỷ đi. Chị cũng không lớn hơn em bao nhiêu" Tiếu Tình bất đắc dĩ đành phải bảo Triệu Oánh gọi mình như vậy.

"Tiếu Tình tỷ" Triệu Oánh ngọt ngào gọi.

Ba người ra khỏi phòng để lại ba tên háo sắc đang chảy nước miếng. Ba tên đều thất bại nên chẳng còn muốn tranh cãi nữa. Bọn họ thở dài về chỗ của mình mà dọn đồ.

Bên phía Dương Minh sau khi lấy sách học thì không có việc gì. Hắn vốn định gọi điện hẹn Trần Mộng Nghiên đi ăn trưa, nhưng Trần Mộng Nghiên nói mấy chị em trong phòng đã lâu không gặp, dự định đi ăn cùng nhau nên không thể đi cùng Dương Minh. Mà Lâm Chỉ Vận tự nhiên cũng bị Trần Mộng Nghiên kéo đi. Dương Minh đành phải một mình rồi.

Vương Tuyết và Điền Đông Hoa đều cảm thấy có lỗi với Chu Giai Giai và Dương Minh, nên sau khi đăng ký xong bọn họ liền muốn mời cơm hai người.

Đối với lời mời của Vương Tuyết, Chu Giai Giai vui vẻ đồng ý. Hơn nữa lúc nãy nàng nghe Dương Minh noi Vương Tuyết là em gái cùng cha khác mẹ với Vương Chí Đào, Chu Giai Giai có chút kinh ngạc, chẳng qua nàng rất nhanh khôi phục bình tĩnh và không có biểu hiện gì đặc biệt.

Đúng thế Vương Tích Phạm nổ súng làm nàng bị thương, nhưng Vương Tích Phạm đã bị pháp luật trừng trị bằng án tử hình.

Hơn nữa vì việc này mà quan hệ giữa Chu Giai Giai và Dương Minh đã chính thức tăng vọt về chất.

Chẳng những nàng vào nhà Dương Minh ở, hơn nữa Dương Minh còn đồng ý sẽ có một tình yêu đẹp với nàng. Đây là điều mà trước kia Chu Giai Giai dù có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, nhưng hôm nay đã thành sự thật. Không thể không nói đây là do Vương Tích Phạm ban cho. Cho nên Chu Giai Giai cũng không hề hận Vương Tuyết.

Mà Vương Tuyết tuy là em gái của Vương Chí Đào, nhưng nói thật lòng thì không có nhiều quan hệ với Vương gia. Ân oán giữa nàng và Vương Chí Đào thì Vương Tuyết cũng không ảnh hưởng gì đến mà.

Chu Giai Giai biết Dương Minh là người rất bá đạo, đối xử với kẻ địch là rất tàn nhẫn. Điểm này nàng biết từ năm đó khi Dương Minh tìm mấy cô gái cho nàng một trận. hôm nay Dương Minh không làm gì Vương Tuyết, tức là Vương Tuyết không có quan hệ gì nhiều trong việc này. Nếu Dương Minh đã tha thứ cho Vương Tuyết, Chu Giai Giai tự nhiên không so đo nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi