NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Nghe tin em trai của Điền Đông Hoa đến, Dương Minh có chút đau đầu, tiểu tử này một lòng muốn bái mình làm thầy, nhưng mà mình thật sự không thể dạy cho hắn, điều này làm cho Dương Minh vô cùng nhức đầu, rốt cục, hắn quyết định chuồn luôn.

Gọi điện cho Trần Mộng Nghiên, Trần Mộng Nghiên đang chuẩn bị đi đến công ty cùng Lâm Chỉ Vận: "Dương Minh, nếu anh rãnh thì tiễn em đi đi!"

Dương Minh đang lo không có chuyện gì làm, cho nên đương nhiên là vui vẻ đáp ứng, lái xe đến cổng trường, thấy Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đang đứng chung với nhau, hai vị mỹ nữ xinh đẹp đặc sắc, đứng cùng nhau tạo thành một phong cảnh tuyệt đẹp, làm hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của nam sinh.

Sau khi Dương Minh lái xe đến, Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận cùng lên xe, Dương Minh cảm thấy mình như bị các ánh mắt đố kị đâm thủng người vậy, cho nên nhanh chóng lái xe ra khỏi trường.

"Sao hai em mặc đồ đẹp quá vậy. nếu anh đến trễ một chút, làm cho người ta để ý, phỏng chừng là bị người ta thịt rồi" Dương Minh cười khổ nói.

"Mặc gì đẹp? Có ăn mặc gì đâu!" Trần Mộng Nghiên nói: "Nếu anh sợ bị liên lụy thì đừng đến rước em"

"Haha, anh mà sợ bị liên lụy sao!" Dương Minh cười gượng hia tiếng, quả thật, Dương Minh không sợ liên lụy, nhưng mà, lỡ như có người nào đó chụp hình rồi đăng lên diễn đàn, mỗi ngày phải nghe nói này nói nọ, đây quả thật không phải là điều hắn mong muốn.

"Vậy anh có sợ em không?" Trần Mộng Nghiên nghe xong, cười hỏi.

"Ặc." Dương Minh xấu hổ nói: "Đối với em, thật ra là không sợ, nhưng vì anh yêu em, cho nên mới sợ em"

"Coi như là anh biết điều" Trần Mộng Nghiên hừ nói, Lâm Chỉ Vận ngồi bên cạnh thì chỉ biết che miệng cười, bởi vì Dương Minh và Trần Mộng Nghiên nói chuyện vô cùng thú vị.

"Được rồi, Triệu Tư Tư đâu, nàng ta không đến công ty?" Dương Minh kỳ quái hỏi, bởi vì bình thường Lâm Chỉ Vận đến công ty đều là cùng đi với Triệu Tư Tư, sao hôm nay lại để vợ mình đi một mình vậy nhĩ?

"Triệu Tư Tư?" Trần Mộng Nghiên nghe xong, liếc nhìn Dương Minh một cái: "Cũng là tại anh hết đó!"

"Tại anh? Có quan hệ gì với anh?" Dương Minh khó hiểu hỏi, bởi vì hắn cảm thấy giữa hắn và Triệu Tư Tư chẳng có xích mích gì cả.

"Bạn học Trương Tân của anh có tình nhân, Triệu Tư Tư đương nhiên là đi tìm tiểu hồ ly kia để nói chuyện rồi!' Trần Mộng Nghiên nói. Nhưng mà, lập tức nhớ ra là Lâm Chỉ Vận đang ở bên cạnh, nói tiếp thì không thích hợp, vì vậy vội vàng nói: "Em Lâm, chị không có nói em. ngàn vạn lần đừng có nghĩ bậy."

"
Dạ, em biết" Lâm Chỉ Vận đương nhiên là rõ ràng Trần Mộng Nghiên không phải loại người thích đâm chọt người khác, tính tình của Trần Mộng Nghiên Lâm Chỉ Vận cũng hiểu chút chút, mặc dù có đôi khi hơi kiêu ngạo, nhưng mà cũng là một con người lương thiện.

"
Cái này sao có thể nói là bạn học của anh." Dương Minh cười khổ: "Tiểu tử Trương Tân này thời trung học có học gì đâu, toàn khuyến khích anh đi chơi, suốt ngày rủ anh đi đủ chổ, cũng may là khi đó trong lòng anh có em, cho nên không bị đầu độc"

Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận nghe Dương Minh nói xong, không nhịn được cười, vốn Trần Mộng Nghiên cũng chỉ tùy tiện nói thôi, chứ không có ý trách cứ gì Dương Minh cả.

Đến công ty rồi, ba người Dương Minh cùng nhau đi vào, trải qua vụ cháy lần trước, mặt tiền của công ty đã được sửa chữa, rực rỡ hẳn lên, nhưng mà bên trong lại chẳng thay đổi gì cả, phòng làm việc của Lâm Chỉ Vận vẫn nằm ở lầu hai, cách sảnh cái cửa kính.

"
Lâm tổng, Dương tiên sinh" Người trong công ty đều biết Dương Minh và Lâm Chỉ Vận là sếp lớn của mình, cái này đã không còn là bí mật gì, hầu hết mọi người đều biết cả. Cho nên thấy Dương Minh liền đến chào hỏi, nhưng còn Trần Mộng Nghiên thì chẳng ai gặp qua bao giờ cả, nhưng mà, thấy nàng đi cùng với Dương Minh và Lâm Chỉ Vận, cho nên cũng gật đầu chào nàng.

"
Lâm tổng, tiền hàng vừa tính xong." Cô kế toán đi đến chổ Lâm Chỉ Vận, nói: "Tổng cộng hơn một triệu."

Tiền hàng công ty mỗi ngày đều là do Triệu Tư Tư phụ trách, nhưng mà hôm nay Triệu Tư Tư không có đến, cho nên cô kế toán mới đi tìm Lâm Chỉ Vận, hỏi nàng nên làm sao đây.

"
Để mình." Lâm Chỉ Vận đương nhiên cũng biết chuyện này, vì vậy gật đầu nói.

Tiền bán hàng tại tiền sảnh cũng có không ít, con số tương đối lớn, không nên đặt trong công ty, cho nên mỗi ngày đều đến gửi trong ngân hàng.

Cô kế toán đứng kiểm kê số tiền với Lâm Chỉ Vận xong, rồi đặt vào trong một cái vali nhỏ, giao cho Lâm Chỉ Vận.

"
Dương Minh, chị Mộng Nghiên, em đến ngân hàng trước, mọi người chờ em ở công ty nha" Lâm Chỉ Vận cầm lấy cái vali, nói.

"
Anh chở em" Dương Minh nói: "Em là con gái mà lại mang nhiều tiền quá thì không an toàn"

"
Không sao đâu, Triệu Tư Tư mỗi ngày đều đi như vậy" Lâm Chỉ Vận cười nói: "Vả lại cũng đông người mà, không có nguy hiểm đâu"

"
Được rồi, em không nhớ em bị cướp trên đường sao?" Dương Minh lắc đầu nói: "Anh cũng không dám mạo hiểm, hơn nữa cũng đâu có phiền"

Lâm Chỉ Vận không có biện pháp, đành phải gật đầu để cho Dương Minh chở, còn Trần Mộng Nghiên thì chẳng biết cái gì về nghiệp vụ công ty cả, để ngồi ở đây cũng chẳng giúp ích gì được, cho nên cùng đi với Lâm Chỉ Vận đến công ty luôn.

Thấy Dương Minh lấy chìa khóa xe ra, Lâm Chỉ Vận kỳ quái nói: "
Dương Minh, ngân hàng ở phía trước, không cần lái xe đâu"

"
Lên xe đi, dù sao cũng đã lấy ra rồi" Dương Minh ấn mở cửa từ xa, nói.

Tuy rằng Lâm Chỉ Vận thấy Dương Minh làm cho mọi chuyện to ra, nhưng mà vẫn cùng Trần Mộng Nghiên lên xe ngồi.

Trên đường đến công ty cũng có chạy qua một ngân hàng, là ngân hàng gần đây nhất, nghĩ rằng Triệu Tư Tư bình thường chắc là cũng gửi ở đây, cho nên Dương Minh không hỏi, trực tiếp lái xe đến đó, dừng xe lại, mà Lâm Chỉ Vận cũng xuống xe bình thường, đ vào bên trong, có vẻ như là không sai.

Bởi vì là buổi trưa, cho nên người trong ngân hàng cũng không nhiều, Lâm Chỉ Vận rút số xong, chỉ có ba người đang ngồi đợi, khi cái loa đọc đến số của Lâm Chỉ Vận, thì một tiếng nổ vang lên.

Bên trong ngân hàng nhất thời loạn lên, người đến rút tiền, gửi tiền, nhân viên ngân hàng, tất cả các công việc đột nhiên dừng lại, còn sau đó, ba người mặc đồ đen, đầu mang cái khăn trùm đầu cũng màu đen chạy vào trong ngân hàng.

Một người bảo vệ thấy vậy nhanh chóng nhấn nút báo động khẩn cấp, nhưng mà, cái tiếng cảnh báo ấy cũng chẳng ảnh hưởng đến động tác của ba người, một trong ba người trong tay cầm một khẩu ak47 xông lên, còn hai người kia thì cầm hai cây súng lục chỉa về bốn hướng.

Người cầm súng ak dẫn đầu lao vào trong sảnh, giơ súng lên bắn ngay vào cái camera ở trên trần nhà, độ chính xác cao đến mức làm người ta kinh ngạc.

"
Không được nhúc nhích!"

Chờ khi hai đồng bọn cùng vào, đứng bên trái và bên phải xong, người cầm ak liền quát to lên.

Thật ra, không cần hắn mở miệng thì người trong ngân hàng cũng đã ngơ ngác không biết làm sao rồi, bảo vệ cũng đang do dự không biết nên làm gì, dù sao trong tình huống bây giờ người có năng lực ra tay chỉ có một mình anh ta.

Nhưng, khi anh ta vừa thò tay xuống thắt lưng, định rút súng, thì"
đoàng" một tiếng, trên trán của anh đã bị đụt thủng một lổ, không kịp kêu la, ngã gục xuống đất.

"
A." Nhân viên và khách hàng bên trong ngân hàng đều sợ ngây người, không thốt nên lời.

Dương Minh cũng nhíu mày, mấy tên cướp này sao mà chuyên nghiệp quá vậy? Tuy rằng súng tự động bây giờ rất ít gặp, có đôi khi cũng có vài tên cướp liều lĩnh sử dụng nó, cái này thì không có gì đặc biệt, điều khiến cho Dương Minh hoài nghi chính là kỹ thuật bắn súng của người này quá chuẩn!

Nhìn xuyên qua cái khăn trùm đầu của ba người, Dương Minh thấy được cả ba đều rất lạnh lùng nghiêm nghị, không có gì đặc biệt, khuôn mặt rất tầm thường.

"
Câm miệng cho tao!" Người cầm súng ak lạnh lùng nói: "Không muốn giống như hắn, thì ngoan ngoãn cho tao, không được nhúc nhích!"

Lời này giống như có ma pháp vậy, mọi người nghe xong đều ngậm miệng lại, không dám nói một lời nào, ai cũng không muốn giống như người bảo vệ kia, mắt thấy người nào nói xong liền nổ súng, ngay cả chớp mắt cũng không có, nên chẳng ai dám hành động thiếu suy nghĩ cả.

"
Khách hàng bên nghe đây, bọn mày không có chuyện gì, thì cút qua một bên cho tao, nếu không thì đừng trách tao không khách khí" Người cầm ak có vẻ thỏa mãn với tình huống bây giờ, dùng họng súng chỉ chỉ, lạnh lùng nói.

"
Dương Minh, làm sao bây giờ." Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận một trái một phải nắm chặt tay của Dương Minh, lúc này, trên trán của Trần Mộng Nghiên đã đầy mồ hôi hột.

"
Đừng la to" Dương Minh đang rất do dự, không biết có nên ra tay hay không, tuy rằng hắn rất tự phụ, nhưng không đến nổi ngu ngốc, bọn này xài hàng nóng, còn hắn chỉ có hai bàn tay không, lao ra không phải muốn chết sao?

Vua sát thủ cũng là con người bằng máu bằng thịt vậy, Dương Minh lại chẳng luyện qua mấy cái như thiết bố sam gì này nọ, cho nên không thể đỡ đạn được. Nếu như chỉ là những tên cướp thông thường, Dương Minh còn có thể nắm được phần thắng, nhưng mà, bây giờ ba tên này đã lộ ra kỹ thuật bắn súng cực cao, căn bản không phải là những thứ mà bọn cướp bình thường có thể có được, cho nên Dương Minh không dám hành động bậy bạ.

Kỹ thuật của những người này rất cao, ai biết được công phu trên người có cao hay không? Dương Minh sẽ không điên đến mức đi làm những chuyện không nắm chắc, nhưng mà, tuy rằng không nắm chắc phần thắng, nhưng bảo vệ bản thân vẫn có thừa. Lúc này lực chú ý của Dương Minh đều đã đặt lên trên người cả ba tên cướp, chỉ cần bọn chúng dám ra tay với Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận, thì Dương Minh tuyệt đối sẽ liều mạng với chúng.

Ba người Dương Minh cùng với những khách hàng khác, đi đến chổ do tên cầm đầu chỉ, ngồi xổm xuống, bọn cướp nhìn mọi người không có phản ứng gì, thỏa mãn gật đầu, sau đó dùng súng chỉ vào nhân viên ngồi bên trong quầy, nói: "
Lấy tiền ra đây, nhanh lên một chút, tao không muốn lãng phí đạn!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi