"Thật không?" Lưu Triệu Quân không làm gì mà được thưởng, cho nên thấy ngại, nói: "Tao không đi đâu, bọn mày cứ đi đi"
"Như vậy sao được?" Tạ Văn Tiến lắc đầu nói: "Thiếu anh rồi thì còn ý nghĩa gì! Hơn nữa, chổ đó rồ? ng rắn lẫn lộn, có anh họ là một cao thủ tọa trấn, bọn em cũng yên tâm hơn"
"Cái này…" Lưu Triệu Quân bị Tạ Văn Tiến và Tề Chí Đức thổi phồng như thế, trong lòng cũng bắt đầu lung lay, điều kiện gia đình của hắn không bằng Tạ Văn Tiến, cha mẹ chỉ làm ăn kinh doanh nhỏ, năm ngoái lại gặp phải nguy cơ tài chính, bởi vì phải đền hợp đồng cho người ta, cho nên Lưu Triệu Quân có tiền tiêu vặt ít đến đáng thương.
Những chổ ăn chơi xa hoa như Bất Dạ Thiên, Lưu Triệu Quân đã muốn đi từ lâu, đương nhiên là trong lòng rất muốn, nhưng ngại cái cảm giác không làm gì mà được thưởng kia nên không đi, nhưng mà thấy Tạ Văn Tiến cứ lôi kéo mãi, nên cũng không còn lo lắng nhiều, gật đầu nói: "Vậy được rồi!"
Dương Minh ngồi ở trong xe, nhìn đoạn đối thoại của ba người này, lắc đầu liên tục, nghe Lưu Triệu Quân nói dối để giữ gìn mặt mũi như vậy, trong lòng càng thêm khinh bỉ, vì thế không tiếp tục nghe nữa.
Tề Chí Đức và Tạ Văn Tiến hiển nhiên là không thể lái xe được rồi, xe đã thành như vậy, một lát đành phải kêu xe tải đến câu đi, nhưng mà trong nhà Tạ Văn Tiến tương đối có tiền, cho nên móc điện thoại ra gọi một cú là có người của cha đem xe đến cho hắn.
Đa số các công ty kinh doanh đều dùng các loại xe Audi cả, bởi vì nó vừa đẹp vừa tiện, không có khả năng dùng mấy chiếc xe thể thao được, làm gì có công ty nào đi đưa đón khách bằng xe thể thao? Thứ nhất là nó chở quá ít người, thường chỉ có hai người, thứ hai là không chính quy.
Sau khi nhận được xe, Tạ Văn Tiến ngồi vào chổ lái, còn Lưu Triệu Quân vả Tề Chí Đức thì ngồi phía sau.
"Nhưng mà, tam ca, xe của em?" Tuy rằng Tề Chí Đức cũng có tiền, nhưng mà vẫn còn kém Tạ Văn Tiến rất nhiều, tuy rằng nói có tiền nhưng không có nghĩa là có thể tùy tiện đòi tiền được.
Tạ Văn Tiến nhìn sắc mặt của anh họ một chút, thấy anh họ không nói gì, vì thế nói: "Ai nha, được rồi, tao dùng tiền của mình để sửa Không cần mày xin tiền của nhà!"
"Vậy thì tốt quá, cảm ơn tam ca!" Tề Chí Đức đương nhiên không dám đòi tiền sửa xe từ Dương Minh rồi, nếu Tạ Văn Tiến đã chịu bỏ tiền thì Tề Chí Đức cũng không nói thêm gì.
Tạ Văn Tiến cũng không nghĩ nhiều, căn bản là không hoài nghi lời nói của Lưu Triệu Quân, dù sao trường học cũng không phải là xã hội, không có khả năng đánh đánh giết giết được, đi ra ngoài đường thì không sao, nhưng trong trường thì khác, cần phải kín đáo lại một chút.
Huống chi, Lưu Triệu Quân đã nói, đối phương là người của võ thuật xã, nếu như có xung đột thì không thể nào là xung đột cá nhân đơn giản được, đến lúc đó hai xã đoàn đánh nhau, trường học không có khả năng không can thiệp được.
"Đúng rồi, anh họ, em nghe nói có một sinh viên Thái Lan đến khiêu chiến chúng ta, xã đoàn của anh có tham gia không?" Tạ Văn Tiến hỏi.
Lưu Triệu Quân đỏ mặt, chuyện này thì bên trường học có đi tìm bọn họ, nhưng mà bên trong chẳng ai dám ra nhận khiêu chiến, ngay cả xã trưởng cũng không dám nhận, chứ đừng nói là người khác.
Nói trắng ra, xã đoàn của bọn họ trên cơ bản c hỉ là để hù dọa những sinh viên khác mà thôi, nếu như mà nhận loại, chắc chắn sẽ thất bại.
"" Người ta khiêu chiến võ thuật truyền thống, là chuyện của võ thuật xã, người ta cũng đãu có khiêu chiến với Tae Kwon Do đâu!" Công phu nói nhảm của Lưu Triệu Quân phải nói là đã đạt đến mức thượng thừa rồi, chỉ cần câu nói đầu tiên là đã phủi hết mọi liên hệ trên người xuống: "Tae Kwon Do của tụi tao tuy rằn glo75i hại, nhưng nói thế nào cũng là hàng ngoại nhập, nếu tụi quyền Thái muốn khiêu chiến thì đã đến gậy đám bổng tử kia rồi, hà tất gì khiêu chiến với bọn tao?"
"Nói cũng phải!" Tạ Văn Tiến gật đầu nói: "Vậy… cái tên vừa rồi có tham chiến hay không?"
"Ai biết được?" Lưu Triệu Quân nhớ đến cảnh Dương Minh đánh nhau, trong lòng nhất thời rung lên, tên Dương Minh này nếu lên võ đài, chắc chắn sẽ giành chiến thắng như đúng rồi, bởi vì hắn ta chẳng bao giờ để lộ ra võ thuật của mình cả, làm sao mà sinh viên đánh quyền Thái kia có thể nhìn ra chứ?
Nghĩ đến đây, Lưu Triệu Quân bỗng đỏ mặt, chẳng lẽ mình lại thua kém người ta sao?
Nếu Dương Minh thua thì mới tốt, như vậy thì mặt mũi của hắn cũng sẽ không còn.
Trở lại con đường một chiều khi nãy, Tạ Văn Tiến vẫn tiếp tục nhấn còi xe như thế, nhưng mà lần này thì khác, đây không phải là chiếc xe của hắn, cho nên tiếng còi cũng không quá mức chói tai.
……………
Tạ Văn Tiến đậu xe vào bãi của Bất Dạ Thiên, rồi ba người đi vào torng, nhưng mà, lúc Tạ Văn Tiến gửi xe, cảm thấy không giống như lúc xưa, nghĩ rằng do mình lái xe dởm, nên chẳng ai thèm để ý, vì thế cảm thấy mất mặt.
Nhưng mà, Lưu Triệu Quân thì không nghĩ vậy, ngược lại còn cho rằng rất là hãnh diện, bởi vì có rất nhiều người phải đi bộ, ngay cả xe cũng không có.
"Hoan nghênh quý khách" Cô tiếp viên đứng ở cửa nhìn thấy ba người Tạ Văn Tiến đến, lập tức chào hỏi theo thường lệ.
"Ơ?" Tạ Văn Tiến nhìn thấy tiếp viên lần này đã đổi, nhất thời sửng sốt, nhíu mày hỏi: "Trầm Vũ Tích chạy đi đâu rồi?"
"Được thăng lên làm quản lý rồi" Cô tiếp viên nói.
"Ồ?" Tạ Văn Tiến lại sửng sốt, nói: "Sao lại được là quản lý vậy?" Tuy rằng hắn không có quen biết gì nhiều trong Bất Dạ Thiên, nhưng cũng biết rằng, được lên làm quản lý là thăng qua rất nhiều cấp, Trầm Vũ Tích không có bối cảnh gì cả, nếu không thì cũng sẽ không đi làm tiếp viên ở cửa ngay từ đầu được.
Cho nên, khả năng duy nhất là Trầm Vũ Tích đột nhiên tìm được một chổ dựa vững chắc, nhưng mà, chỉ là tiếp viên ở cửa thì tìm chổ dựa nào chứ? Vì thế, khả năng lớn nhất là Trầm Vũ Tích đã trở thành tình nhân của một đại nhân vật nào đó.
Mà Tạ Văn Tiến vẫn theo đuổi Trầm Vũ Tích đã khá lâu rồi, còn tưởng rằng cô gái này rất là thuần khiết, nhưng không ngờ chỉ là vẻ giả tạo thôi. Nhưng mà, hắn vẫn cảm thấy nhục nhã, bởi vì luận gia thế thì hắn không kém gì ở Tùng Gi-ang, gia đình cũng là triệu phúc, cũng thuộc về hàng công tử quần là áo lụa, mà Trầm Vũ Tích kia vẫn không chịu theo hắ? n, nhưng hôm nay lại trở thành tình nhân của người khác, thử hỏi trong lòng Tạ Văn Tiến làm sao mà dễ chịu được?
Sắc mặt của hắn liền trầm xuống, hỏi: "Trầm Vũ Tích có phải là đã bị người khác bao rồi không?"
"Không có" Cô tiếp viên này bình thường cũng thu ít tiền của Tạ Văn Tiến, để cho Tạ Văn Tiến theo đuổi Trầm Vũ Tích, bình thường thông qua nàng để lấy tin, nhưng mà bữa nay cứ thấy cô ta ấp a ấp úng mãi, làm Tạ Văn Tiến lập tức hiểu rằng đã có vấn đề.
"Rốt cục là có chuyện gì? Cô làm ở Bất Dạ Thiên lâu hơn Trầm Vũ Tích, nhưng tại sao nàng ta được lên làm quản lý, còn cô thì không? Hơn nữa, một tiếp viên như cô ta thì sao có khả năng làm quản lý được?" Tạ Văn Tiến cau mày hỏi.
"Tạ thiếu gia, tôi thật sự không biết, ngài cũng đừng làm khó dễ tôi" Cô tiếp viên này quả thật không biết gì cả, cũng có nghe vài tin đồn khi Trầm Vũ Tích được thăng lên làm quản lý, nói rằng Trầm Vũ Tích được một đại nhân vật coi trọng, là nhân vật mà Báo ca tôn kính!
Nếu mà có một nhân vật như vậy thật sự, tiếp viên bình thường làm sao mà dám bình luận bậy bạ? Ngay cả Báo ca còn phải tôn kính, lỡ chọc giận người ta thì ai mà biết được hậu quả sẽ như thế nào?
"Thế nào? Coi thường tôi đúng không?" Tạ Văn Tiến nhất thời nổi giận, loại cảm giác bị người ta coi thường này làm cho hắn cực kỳ khó chịu, vốn hồi nãy đã bị Dương Minh làm cho nhục mặt rồi, cho nên lúc này mượn cơ hội để phát tiết.
"Không phải, Tạ thiếu gia, tôi thật sự không biết, ngài cũng biết rồi, loại chuyện này, tôi chỉ là một tiếp viên nhỏ thôi, làm sao mà biết được?" Cô tiếp viên đau khổ nói.
Quản lý sảnh cũng nghe ngoài cửa xôn xao, vì thế đi lại, nhìn thấy Tạ Văn Tiến đang nói cái gì đó với cô tiếp viên, vì vậy bước lại hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi ngài có chổ nào không hài lòng với cách phục vụ của chúng tôi?"
Tuy rằng Bất Dạ Thiên có bối cảnh hùng hậu, nhưng mà không hề ỷ thế hiếp người, khi dễ khách hàng, mà ngược lại là càng tôn trọng những người đến đây hơn, nhưng mà, nếu có người đến gây chuyện thì lại khác.
Đương nhiên, có những trường hợp khách hàng không hài lòng với cách phục vụ, nhưng chỉ cần bọn họ không quá đáng và hợp lý, quản lý sẽ lập tức xử lý ngay, nhưng nếu mà càn quấy thì chỉ có chết.
"Trầm Vũ Tích sao lại được thăng lên làm quản lý? Nàng ta đâu? Gọi nàng ta ra đây, tôi có việc muốn hỏi nàng ta" Tạ Văn Tiến đang lo không tìm được người nói chuyện, vừa đúng lúc gặp tay quản lý sảnh này, vì thế lập tức nói.
"Tiên sinh, ngài là gì của Trầm quản lý? Ngài tìm nàng ta có việc gì?" Quản lý sảnh dò hỏi.
"Tôi là bạn của nàng ta! Tôi có việc muốn hỏi nàng ta!" Tạ Văn Tiến nghiêm mặt nói.
Quản lý sảnh nhíu mày, không biết Tạ Văn Tiến là ai, cũng không biết h? ắn ta và Trầm Vũ Tích có quan hệ gì, loại yêu cầu này mặc dù kỳ quái, nhưng mà cũng không có gì quá đáng, vì thế gật đầu nói: "Như vậy đi, để tôi hỏi quản lý Trầm đã, nhìn xem ý tứ của nàng, tiên sinh họ gì?"
"Tôi họ Tạ, anh nói là Tạ thiếu gia là được!" Tạ Văn Tiến nói.
"Tốt, ngài chờ một chút" Quản lý sảnh nói xong, liền xoay người đi tìm Trầm Vũ Tích.
Trầm Vĩ tích bây giờ đang học tập kinh nghiệm quản lý tiếp viên, dù sao thì nàng ta cũng bắt đầu từ vị trí này, cho nên cũng quen thuộc với chổ này một chút.
Mặc dù trong Bất Dạ Thiên đều tươi cười với nàng, ngay cả người quản lý cũ cũng không tiếc vị trí của mình, nhường cho nàng ta, mà nàng ta cũng đã đại khái được nguyên nhân của tất cả mọi chuyện.
Trong Bất Dạ Thiên, ngay cả Bạo Tam Lập cũng cho rằng, nàng ta chính là một trong những cô bạn gái của Dương Minh, mà ban đầu Trầm Vũ Tích cũng cho rằng như vậy, thậm chí là hưng phấn đến mấy ngày.
Nhưng mà, đã lâu rồi mà Dương Minh vẫn không trở lại lần nào, cũng không có liên hệ với minh, làm cho Trầm Vũ Tích biết rằng là do nàng tưởng tượng, có thể Dương Minh căn bản là không có ý kia, mà là do mọi người hiểu lầm.
Mà ngay cả người quản lý cũ cũng hiểu lầm như vậy, Trầm Vũ Tích biết rằng, cho dù có cố gắng cả đời thì cũng không thể nào lên được đến chức quản lý đâu, quản lý tiếp viên là cả một vấn đề, và sau đó được thăng lên phó tổng giám đốc chỉ còn là vấn đề thời gian, cho nên căn bản là không có đối thủ cạnh tranh.
Quả thật, người quản lý cũ Trần đại tỷ cũng nghĩ như vậy, có thể làm đến chức này thì đương nhiên là phải có quan hệ, tin tức tương đối nhanh, ngay cả Bạo Tam Lập cũng không thể can thiệp vào nội bộ của Bất Dạ Thiên được, nhưng mà, Trầm Vũ Tích chính hắn ta đề cử lên làm thì lại là một vấn đề không tầm thường.
Hơn nữa, nghe đồn rằng nhân vật mà Bạo tổng phải tôn kính đã coi trọng Trầm Vũ Tích, cứ như vậy thì Trầm Vũ Tích từ con gà rừng trở thành phượng hoàng thì chỉ là vấn đề thời gian thôi!
Trần đại tỷ làm sao mà dám nghĩ Trầm Vũ Tích đá chén cơm của mình? Dưới tình huống như vậy, người như Trần đại tỷ lấy lòng Trầm Vũ Tích còn không hết nữa là, trong lời nói thậm chí ám chỉ rằng, nếu có một ngày Trầm Vũ Tích thành công thì đừng quên người chị đã dẫn đường này.
Mấy ngày nay tâm tình của Trầm Vũ Tích đã bình tĩnh không ít, không còn kích động như bữa giờ nữa.
Nhưng mà, mặc kệ là nói thế nào, thì Bạo tổng tự tay đề cử lên vị trí quản lý này cũng đã là một kỳ ngộ khó có được.
Trầm Vũ Tích cũng không phải là người ngu, cũng hiểu được, trong một nơi mà rồng rắn hỗn loạn như Bất Dạ Thiên này, nếu không có một ông chủ lớn nuôi dưỡng thì không thể nào sống nổi. Mà con mắt của Trầm Vũ Tích tương đối cao, những ông mập mạp bụng phệ nàng đều thấy chướng mắt, theo nàng thấy, nếu muốn bao dưỡng mình thì ít nhất cũng phải là người mình thích, có năng lực và có địa vị.
Nhưng mà, bây giờ tâm tư của Trầm Vũ Tích đã phai nhạt, nàng ta quyết định sẽ làm tốt vị trí quản lý nhâ? n viên này của mình, ít nhất thì cũng không còn nằm ở tầng chót xã hội nữa, là nhân viên cao cấp rồi, cho nên Trầm Vũ Tích học cũng rất chăm chú, vô cùng quý trọng cơ hội có một không hai này.
Thật ra, quản lý nhân viên chỉ là một chức vị trung gian mà thôi, phía trên còn có tổng giám đốc, phía dưới có phục vụ, là một chức vụ phối hợp nằm ở giữa, người bình thường không thể nào vào làm được, nhưng mà, nếu có thể chiếm được hảo cảm của ông chủ, thì cơ hội thăng chức là khá lớn!
Bạo Tam Lập cũng muốn rèn luyện Trầm Vũ Tích một chút, hắn ta không biết ý tứ của Dương Minh, nhưng mà nghĩ rằng bạn gái của Dương Minh không phải là vô vị tầm thường, Dương Minh có nhiều công ty như vậy, có bạn gái cũng phải tìm một người có năng lực, đúng không? Cho nên Bạo Tam Lập quyết định huấn luyện cho Trầm Vũ Tích một chút, nếu như Dương Minh thật sự coi trọng Trầm Vũ Tích thì mọi người đều vui mừng, nếu Dương Minh không có ý kia thì cũng không sao cả. Coi như là đề bạt một người mới lên chức này thôi.
"Quản lý Trầm!" Quản lý sảnh đi đến hướng Trầm Vũ Tích, vô cùng khách khí nói.
Quản lý sảnh và quản lý tiếp viên không có quan hệ trực tiếp, quản lý sảnh chỉ quản lý sảnh và phía trước mà thôi, còn quản lý tiếp viên thì phụ trách quản lý nhân viên bện trong, nhưng mà quản lý sảnh kiêm luôn cả việc quản lý thu ngân luôn, cho nên, có thể nói là quản lý sảnh có quyền lực to hơn, và cũng là người được chủ tin tưởng hơn. Nhưng mà, người quản lý sảnh này không dám bất kính với Trầm Vũ Tích, bởi vì anh ta cũng nghe đồn về những câu chuyện xung quanh Bất Dạ Thiên, cho nên cũng biết địa vị đặc biệt của Trầm Vũ Tích, vì thế cũng vô cùng khách khí với Trầm Vũ Tích.
"Quản lý Trương" Trầm Vũ Tích ngẩng đầu hơn, thì thấy quản lý sảnh đi đến, trước kia Trầm Vũ Tích là lính của quản lý Trương (Trầm Vũ Tích là tiếp viên ngoài cửa, mà quản lý Trương quản lý sảnh và phía trước), cho nên cũng rất quen thuộc, vì vậy cũng nói chuyện khách khí.
"Haha, gọi là tiểu Trương được rồi, hoặc là lão Trương cũng được!" Quản lý Trương rõ ràng không lớn hơn Trầm Vũ Tích là bao, nhưng mà ngồi trên cái ghế này, chức vị hơn người, và cũng biết đưa đẩy thời thế trong lời nói, ai dám bảo đảm sau này Trầm Vũ Tích không thăng tiến nữa?
"Quản lý Trương, có chuyện gì sao?" Trầm Vũ Tích đương nhiên cũng rõ tại sao quản lý Trương lại khách khí như vậy, bình thường quản lý Trương và Trần đại tỷ đều giải quyết việc chung rất nghiêm túc, luôn giữ thái độ riêng.
"Có một người tự xưng là Tạ thiếu gia muốn gặp em, em xem thế nào?" Quản lý Trương nói: "Hắn ta đang đứng ngoài sảnh"
"Tạ thiếu gia?" Trầm Vũ Tích nhíu mày, nàng đương nhiên là biết Tạ Văn Tiến, dù rằng nàng không có khả năng nhớ hết từng người khách trong Bất Dạ Thiên, nhưng mà tên Tạ thiếu gia này cứ theo đuổi nàng không dứt, làm cho nàng khắc sâu trong ấn tượng luôn.
Thấy Trầm Vũ Tích nhíu mày, quản lý Trương lập tức hiểu được, vì thế nói: "Hay là, anh nói em không có ở đây, đồng thời cảnh cáo một chút"
"Đượ? c rồi, để em đi nói rõ với hắn" Trầm Vũ Tích cũng không hy vọng Tạ Văn Tiến trợ lại, bối cảnh của Tạ Văn Tiến nàng cũng rõ ràng, nhưng mà, nếu so với Dương Minh mà nói, thì hắn ta chẳng là cái gì cả.
"Được, để anh dẫn đường cho em" Quản lý Trương vội vã nói.
Nhìn thấy Trầm Vũ Tích và quản lý Trương đi ra ngoài, Trần đại tỷ thở dài, thầm tha mạng của Trầm Vũ Tích tốt, sinh ra là quốc sắc thiên hương, thoáng cái đã vào được long môn (Câu nói diễn tả thời xưa, khi các cô gái đẹp được vua hoặc hoàng thất nhìn trúng, rồi được lập phi hay gì gì đó). Còn nàng phấn đấu nửa đời, khó khăn lắm mới leo lên được cái chức này, nhưng bây giờ phải nhường lại và dạy dỗ cho người ta.
"Vũ Tích!" Tạ Văn Tiến nhìn thấy Trầm Vũ Tích đi ra, hai mắt nhất thời sáng lên, trang phục quản lý trên người càng làm cho nàng xinh đẹp hơn, còn có khí chất hơn cả bộ đồ tiếp viên nữa.
Khí chất đa phần là tự bồi dưỡng ra, ví dụ như người này đang ở một vị trí trên cao, thì tự nhiên sẽ được bồi dưỡng ra cái khí chất uy nghiêm. Trầm Vũ Tích đã ngồi được trên cái chức này mấy ngày, cho nên cũng đang dần dần bồi dưỡng ra khí chất đó.
"Tạ thiếu gia, chúng ta cũng không quen thuộc lắm, gọi quản lý Trầm hoặc là Trầm Vũ Đi là được" Trầm Vũ Tích nhàn nhạt nói: "Hoan nghênh đến Bất Dạ Thiên, nhưng mà, những lời nói trước kia anh nói với tôi, sau này không được nói nữa"
"Quản lý Trầm?" Tạ Văn Tiến nhíu mày nói: "A, vài ngày không gặp, mà đã kênh kiệu rồi sao? Thành quản lý? Đã nằm dưới háng của thằng nào vậy hả?"
"Tạ thiếu gia, mời anh nói chuyện tôn trọng tôi một chút, anh đến đây ăn chơi, chúng tôi rất hoan nghênh, nhưng mà đến gây chuyện, chúng tôi không chào đón" Trầm Vũ Tích bị Tạ Văn Tiến nói trúng tâm sự, sắc mặt nhất thời đỏ lên, tuy rằng không có xấu hổ như Tạ Văn Tiến nói, nhưng mà bởi vì Dương Minh nên mới có được ngày hôm nay.
"Trầm Vũ Tích, cô cứ việc nói thẳng đi, có đúng là đã được người khác bao không?" Tạ Văn Tiến nhìn thấy biểu tình mất tự nhiên của Trầm Vũ Tích, hừ một tiếng rồi nói.