NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Chú Ngô, có chuyện gì xảy ra vậy?" Dương Minh lơ đãng hỏi.

"Ồ, cái này đều là do người khác chọn, gần như không có gì tốt cuối cùng bán đồng giá cho mấy hàng thủ công trong chợ đêm. Cả đống đá này có thể bán được hơn trăm đồng" Ngô Phát Tài nói.

"Cháu muốn mua vài viên trong đó có được không?" Dương Minh ra vẻ rất tùy ý nói: "Cháu cũng không hiểu giá cả, chỉ muốn mua vài thứ về khắc mà thôi"

"Dương Minh, cháu cứ chọn đi. Muốn bao nhiêu cứ lấy, lát nữa chú Trương trả cả của chú luôn" Trương Giải Phóng không coi số tiền lẻ này vào đâu, tùy tiện nói.

"Này. Ông chủ Trương, xem lời anh nói kìa. Đống phế liệu này tôi đâu cần tiền của mấy người" Ngô Phát Tài lắc đầu nói: "Đống phế liệu này không đáng mấy đồng, anh cho tôi chết vì tiền sao. Cậu nhóc, cứ chọn đi, chú Ngô tặng cháu"

"Ha ha, cảm ơn chú Ngô" Dương Minh vừa cười vừa nói.

"Lão Đại, mày muốn chọn cũng phải chọn trong đống đồ tốt chứ. Còn chọn trong số còn lại này có gì tốt chứ" Trương Tân vội vàng nháy mắt với Dương Minh, ý bảo tuyệt đối không được nương tay.

Dương Minh gật đầu với Trương Tân nói: "Không sao, tao chỉ lấy hai viên về chơi thôi"

"Tốt, tao cũng chọn hai viên. Tối nay hai ta so xem ai chọn tốt hơn" Trương Tân cũng hăng hái, sau đó nói: "Bố, con chọn vài viên được chứ?"

Trương Giải Phóng thấy Trương Tân có hứng thú với mấy thứ này, vội vàng trả lời: "Được, con nếu có thể chọn được đồ tốt, bố sẽ thưởng cho con"

"Thưởng cái gì?" Trương Tân cảm thấy phải nói cụ thể một chút.

"Con không phải lập tức vào đại học sao, bố sẽ mua cho con một chiếc xe" Trương Giải Phóng nói. Thực ra hắn đã sớm quyết định, Trương Tân sau khi đỗ đại học, hắn sẽ chuẩn bị làm cho Trương Tân tiếp xúc với mọi việc trong công ty. Không có xe sẽ rất bất tiện, sao có thể được chứ.

"Được, con muốn hơn mười vạn. Bố đừng lấy ra lừa con đó" Trương Tân nói.

"Con dù muốn tiện nghi, bố cũng không dám mua cho con. Bố phải xem có an toàn hay không chứ" Trương Giải Phóng nói.

Trương Tân mặc dù bình thường không có tâm tính học tập nhưng người chơi với Dương Minh cũng không phải kẻ ngu. Hắn không hề vội vàng ra tay, mà cẩn thận quan sát xem đám người Trương Giải Phóng mời đến chọn đá như thế nào, có đôi khi cũng nhìn người khác.

Chẳng qua điều này đâu phải là nhìn có thể hiểu rõ. Không được bao lâu Trương Tân đã buông tha. Bởi vì căn bản không tìm được quy luật.

Nhưng Dương Minh hình như lại tìm được chút đầu mối, ngọc tốt đều có mầu xanh biếc, hơn nữa rất trong suốt. Người khác học xem từ bề ngoài để phân biệt ngọc thạch tốt hay xấu. Nhưng Dương Minh lại đang học phân biệt ngọc tốt và ngọc xấu.

Lam Lăng vốn còn muốn hỏi Dương Minh tại sao lại chú ý đến đống phế liệu này. Nhưng khi nàng thấy Dương Minh tiện tay cầm lấy một viên mao thạch, không khỏi có chút ngẩn người.

Đúng vậy, nàng cảm giác được hòn đá trong tay Dương Minh rất tốt. Về phần tốt như thế nào, Lam Lăng không biết. Đây chỉ là một loại cảm giác, cảm giác hòn đá này tốt hơn các hòn đá khác.

Lam Lăng thấy vẻ mặt thảnh thơi của Dương Minh, hình như lại muốn bỏ hòn đá này đi, nàng vội vàng giữ tay áo Dương Minh: "Muốn viên này"

Dương Minh nói nhỏ vào tai Lam Lăng: "Đừng lên tiếng, em xem là được rồi"

Lam Lăng nghi ngờ nhìn Dương Minh một cái, không biết hắn có ý gì. Mình đã nói với hắn về năng lực cảm giác của bản thân cho hắn, sao hắn lại không cho mình hỗ trợ?

Nhưng Lam Lăng nhìn thấy Dương Minh lại cầm lấy một hòn đá rất kém, không nhịn nổi mà lên tiếng: "Dương Minh, viên này không được"

"Anh biết" Dương Minh thản nhiên nói: "Đều lấy được thứ tốt thì người khác sẽ nghĩ như thế nào? Lấy được một viên là may mắn, hai viên là trùng hợp, rất dễ bị người nghi ngờ"

"A." Lam Lăng sửng sốt, lập tức hiểu ý Dương Minh. Chẳng qua nàng cũng có chút kỳ quái, Dương Minh tại sao lại phân rõ tốt xấu như thế. Nghe câu hỏi của hắn trên xe lúc nãy, rõ ràng là không hiểu chút gì về việc này mà.

"Cháu muốn hai viên này" Dương Minh rất tùy ý nói.

"Không thành vấn đề, lấy đi" Ngô Phát Tài nhìn thoáng qua, nói: "bây giờ vứt bỏ hay là trở về từ từ mài?"

Dương Minh không muốn gây quá nhiều chú ý, vì thế nói: "Trở về rồi nói ạ, cháu sẽ tự mình mài một chút"

"Dương Minh, mày chọn xong rồi chứ?" Trương Tân thấy Dương Minh nhanh như vậy đã chọn xong, có chút khó hiểu.

"Đúng vậy, tiện tay cầm mà thôi, tao cũng không hiểu gì về chọn, coi như thử vận may đi" Dương Minh cười nói.

"Hắc hắc, tao cũng lấy hai viên" Trương Tân thấy Dương Minh như thế, cũng tiện tay nhặt hai hòn đá khá lớn.

Dương Minh nhìn thoáng qua thì thấy hai viên đá mà Trương Tân cầm trong tay cũng không quá tốt, nhưng dù sao sau này chỉ vứt đi, lấy cái nào cũng không có vấn đề gì.

Giữa trưa, Trương Giải Phóng tìm người lấy ra ba ngàn viên đá, từng người khách đều lấy bỏ vào một đống. Đám khách khác cũng đã chọn xong rồi mang đi. Những viên đá kém cỏi trực tiếp bán cho các thợ thủ công nơi đây. Có thể bán được bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Một khối phỉ thúy kia đã làm hắn kiếm được rất nhiều.

Giữa trưa, Ngô Phát Tài muốn mời Trương Giải Phóng và một người khách khác ăn cơm, nhưng người kia đang đắm chìm trong niềm vui sướng nên không muốn ăn cơm, chỉ gọi một suốt cơm hộp rồi tiếp tục tìm kiếm.

Ngô Phát Tài biết tính cách của những người này cho nên cũng không mời nhiều. Kho hàng bảo nhân viên trông coi rồi cùng với đám Trương Giải Phóng đi ăn.

Trương Giải Phóng chỉ thi thoảng chơi mà thôi chứ chưa đến mức si mê. Hắn coi trọng chính là lợi nhuận, không thích đánh bạc cho nên hắn coi như là một người có lý trí. Hơn nữa châu báu không chỉ có ngọc mà còn có vàng bạc kim cương, Trương Giải Phóng không quá chú ý đến một môn nào hết.

Dương Minh tiện tay bỏ hai viên đá vào người. Dù sao cũng không mất nhiều vị trí vì hắn chọn hai viên khá nhỏ.

"Mày mang hai viên đó làm gì, vứt ở đây cũng được mà" Trương Tân nói.

"Vứt ở đó bị người khác cầm thì sao? Tao muốn thắng mày mà" Dương Minh làm như đắc ý nói.

"Mẹ nó. Cha mày. Viên đá đó ai thèm trộm" Trương Tân mặc dù nói như vậy nhưng hắn cũng mang theo hai viên đá mà mình chọn theo.

Trương Giải Phóng và Ngô Phát Tài căn bản không thèm để ý, đều cho rằng Dương Minh và Trương Tân là trẻ con, không cảm thấy Dương Minh thật sự sợ mất mấy viên đá. Mấy viên đá xấu, dù mất mười viên Ngô Phát Tài cũng không đau lòng.

Cơm trưa không cao cấp bằng tối qua, rất bình thường. mọi người cũng không uống rượu, bởi vì chiều còn có chuyện phải làm. Mặc dù thức ăn không cao cấp bằng hôm qua nhưng đều là đồ để ăn cơm, mấy người ăn cảm thấy rất ngon.

Buổi chiều, Dương Minh nói muốn ra ngoài một chút, không trở về kho hàng. Trương Tân nghe xong giơ hai tay tán thành. Trương Giải Phóng cũng không có ý kiến. Dù sao Trương Tân cũng đã thấy, ở lại đó cũng không có tác dụng gì.

Ba người Trương Tân, Dương Minh và Lam Lăng lên xe về khách sạn trước, vừa lúc có người trả phòng, Dương Minh liền thuê.

"Vừa nãy người trả phòng là một đôi vợ chồng, có được không?" Cô gái lễ tân hỏi.

"Ừm, cứ thế đi" Dương Minh còn chưa nói, Lam Lăng đã nói trước.

Dương Minh nghe xong có chút xấu hổ, cô bé này không biết kìm nén sao. Không sợ người sau lưng chỉ chỏ sao.

Quả nhiên, cô lễ tân và Trương Tân sửng sốt, tình hình chung khi thuê phòng người con trai sẽ chủ động yêu cầu, lần đầu nhìn thấy con gái chủ động.

Chẳng qua cô lễ tân nhìn bộ dạng nhỏ nhắn của Lam Lăng, có chút hoài nghi chưa thành niên chứ? Cứ như vậy nếu có cảnh sát kiểm tra, khách sạn sẽ gặp phiền phức.

Nghĩ đến đây, cô lễ tân vội vàng hỏi: "Hai người cho tôi mượn chứng minh thư để đăng ký"

Thấy Lam Lăng sắp mười bảy, cô lễ tân mới thở dài một hơi. Nàng ta không sợ chuyện này liên lụy đến khách sạn mà mình phải mất việc.

Mắt Dương Minh rất tốt, liếc nhìn một cái là thấy được tin tức trên chứng minh thư của Lam Lăng. Quả nhiên là Miêu tộc, xem ra cô bé không lừa mình. Thực ra Dương Minh muốn xem sinh nhật của cô ấy, đến lúc đó làm cho cô nàng vui mừng.

Mặc dù hai người mới với nhau một ngày nhưng Dương Minh rất thích cô bé này. Mặc dù có chút phiền phức nhưng sự hồn nhiên, ngây thơ và dịu dàng nhưng đầy quyến rũ đó quả là lựa chọn rất tốt đương nhiên chỉ được quyến rũ với mình Dương Minh mà thôi.

Sau khi đăng ký xong, Dương Minh và Lam Lăng đem hành lý lên lầu. Một nhân viên đang quét dọn phòng, thấy đám Dương Minh đi vào, nói: "Chờ một chút, lập tức là xong"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi