NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Sao thế anh?" Thư Nhã có chút khó hiểu nhìn về phía Dương Minh và Vương Tiếu Yên. Nàng không biết tại sao hai người bọn họ dừng bước.

"Anh thấy người quen thôi" Dương Minh nhỏ giọng nói: "Nhưng không biết có nên để cho hắn thấy chúng ta?"

Dương Minh và Vương Tiếu Yên xuất hiện trước mặt Charles rất bình thường. Nhưng đột nhiên xuất hiện ở Châu Âu lại có chút khó hiểu. Hơn nữa Dương Minh và Vương Tiếu Yên cảm thấy hành vi của tên Charles này rất kỳ quái, nên muốn xem rốt cuộc hắn đang làm gì.

Chỉ thấy Charles kéo thấp cái mũ lưỡi chai xuống, còn kéo cổ áo lên che hầu hết khuôn mặt hắn. Nếu như không phải Dương Minh và Vương Tiếu Yên có ấn tượng rõ với người này thì đúng là không thể nhận ra ngay lập tức.

Charles đứng đó như đang đợi ai vậy. Chẳng qua nếu như Dương Minh muốn đi đến phố buôn bán thì nhất định phải đi qua trước mặt Charles. Cho nên Dương Minh quay đầu lại nói với vợ chồng Lao Feng: "Tôi tạm thời có việc một chút, tôi sẽ không đi cùng mọi người. Tiểu Nhã, em cùng đi với vợ chồng Lao Feng. Anh và Yên Yên sẽ theo sau"

"Vâng" Lao Feng gật đầu kéo vợ đi tới trước. Y cũng hiểu nếu Dương Minh nói như vậy nhất định có chuyện lớn.

Thư Nhã cũng biết mặc dù nhất định có chuyện quan trọng cần làm. Nếu như để Vương Tiếu Yên lưu lại thì Thư Nhã cũng đại khái đoán được là chuyện gì. nàng cũng không phải người phụ nữ do dự thiếu quyết đoán. Nàng hiểu mình ở lại chỉ gây phiền phức cho Dương Minh. Nếu xuất hiện chuyện gì thì Dương Minh còn phải bảo vệ nàng, như vậy sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất của Dương Minh.

Mà Vương Tiếu Yên thì khác. Vương Tiếu Yên không cần Dương Minh bảo vệ.

Dương Minh sở dĩ bảo Thư Nhã đi cùng vợ chồng Lao Feng, đó là do hắn rất yên tâm. Ở Châu Âu này còn không có ai dám động vào Lao Feng.

Sau khi ba người đã đi, Dương Minh và Vương Tiếu Yên ẩn vào chỗ t ối lặng lẽ quan sát hành vi của Charles.

Dương Minh nhìn kỹ thì thấy Charles có vẻ không phải đợi người, mà hắn đang đứng xa xa nhìn vào một quán trà mà suy nghĩ.

"Người này nhìn gì nhỉ?" Dương Minh nói vậy rồi dùng dị năng quan sát quán trà.

"Ai biết được? Chẳng lẽ là ám sát ai đó ư?" Vương Tiếu Yên đoán.

Bên trong quán trà không có bao nhiêu người, hơn nữa theo tình hình thì hình như có ai đấy bao hết. bên ngoài cửa đứng rất nhiều người áo đen. Mà bên trong quán trà chỉ có một bàn có người ngồi. Đó là một lão già trông rất nghiêm nghị ngồi đó chờ ai đấy.

Mà bên cạnh y là một cô gái tóc vàng mắt xanh. Mặc dù có thể gọi là đẹp nhưng với thẩm mỹ người Châu Á như Dương Minh thì hắn không thích người phụ nữ Châu Âu.

Một lát sau lão già nhìn đồng hồ trên tay mà nhíu mày. Xem ra y đang chờ người, mà người kia đến giờ vẫn không tới.

"Bên trong quán trà có một lão già và một cô gái Châu Âu trẻ tuổi. Bọn họ hình như đang chờ ai đó" Dương Minh nói với Vương Tiếu Yên.

"Không phải là chờ Charles đó chứ?" Vương Tiếu Yên thuận miệng nói.

"Chờ Charles?" Vương Tiếu Yên ngẩn ra một chút. Hắn vốn tưởng Charles đang quan sát mục tiêu, nhưng bây giờ xem ra hình như không phải như vậy.

"Anh thấy những gì?" Vương Tiếu Yên có chút tò mò. Nàng đứng ở ngay cạnh Dương Minh, nàng không thấy được người bên trong quán trà, mà Dương Minh lại có thể thấy rõ ràng như vậy.

"mắt anh tốt hơn mắt em" Dương Minh cũng chỉ có thể giải thích như vậy. Hắn vẫn còn giấu Vương Tiếu Yên nhiều chuyện.

"Sao em lại thấy anh giống như đeo kính mắt điện tử vậy nhỉ?" Vương Tiếu Yên trừng mắt nhìn Dương Minh rồi nói: "Em đến gần xem một chút, có lẽ em nhận ra người trong đó thì sao"

Nói xong nàng không đợi Dương Minh mở miệng nói đã đi về phía trước. Dương Minh mặc dù định ngăn cản nhưng nghĩ lại lại thôi. Con đường này cũng không quá rộng, ven đường cũng không có thứ gì ngăn cản nên nếu Vương Tiếu Yên đến quá gần thì khó tránh khỏi Charles phát hiện.

Chẳng qua cho dù Charles phát hiện thì hắn cũng không thèm để ý. Cùng lắm thì hai bên ngồi xuống nói chuyện là xong. Dương Minh cũng không sợ gì Charles.

Lão già trong quán trà một lần nữa xem đồng hồ rồi nhíu mày lại. Dương Minh đoán chắc là quá thời gian hẹn một lúc rồi, cho nên lão già đó mới có vẻ mặt này.

Lão già rút điện thoại di động ra gọi cho một người. Làm cho Dương Minh có chút kinh ngạc đó là Charles không ngờ lại cùng lúc lấy điện thoại di động của hắn ra, sau đó ấn phím tắt.

Lão già nhíu mày bỏ điện thoại di động xuống, sau đó lại buồn bực cầm điện thoại lên tiếp tục gọi số vừa nãy. Charles lại một lần nữa lấy điện thoại di động của mình ra.

"Alo?" Charles lần này đã nghe điện.

"Con ở đâu thế hả? Bao giờ sẽ đến đâu? Bây giờ đã quá nửa tiếng rồi đó" lão già quát lên mà hỏi.

"Con … con đột nhiên có việc nên không đi được" Charles nói không được quyết đoán cho mấy.

"Con ở ngay đây ư? Bố sẽ cho người đi tìm con" lão già nói xong liền dập máy, sau đó dặn một tên á? o đen ở bên cạnh vài câu. Tên áo đen liền mang theo một tên áo đen khác ra khỏi quán trà bắt đầu đi tìm xung quanh.

Mà Charles sau khi dập máy thấy cảnh này liền vội vàng xoay người chạy về phía Dương Minh. Vương Tiếu Yên lúc này đang chú ý đến quán trà nên không ngờ Charles cách đó không xa lại xoay người chạy về phía mình. Điều này làm Vương Tiếu Yên không khỏi giật mình.

Vương Tiếu Yên cũng không biết Charles và lão già kia vừa gọi điện cho nhau. Đột nhiên thấy Charles xoay người lại nghĩ rằng Charles phát hiện ra hành tung của nàng. Vương Tiếu Yên liền không buồn tránh né nữa mà ra vẻ sẵn sàng đón địch. Điều này làm Dương Minh dở khóc dở cười.

Dương Minh muốn gọi Vương Tiếu Yên thì không còn kịp nữa rồi. Bởi vì Charles đã thấy được Vương Tiếu Yên đứng đó. Mặt Charles không khỏi tỏ rõ vẻ ngạc nhiên.

"Cô … cô muốn làm gì?" Charles có chút hoảng hốt mà hỏi. Hắn không rõ tại sao Vương Tiếu Yên lại đột nhiên xuất hiện ở đây, chắn ngay trước mặt hắn. Chẳng lẽ là bố hắn thuê tới đây ư?

"Tôi muốn làm gì ư?" Vương Tiếu Yên có chút sửng sốt mà nói: "Không phải anh phát hiện ra tôi sao? "

"Tôi phát hiện cô cái gì chứ?" Charles nghe Vương Tiếu Yên nói như vậy liền biết giữa hai người nhất định có sự hiểu lầm. Hắn không khỏi dở khóc dở cười mà nói: "Đừng nói nữa, mau chạy đi. Có chuyện gì để lát nữa rồi nói"

Nói xong Charles liền co giò mà chạy. Dương Minh và Vương Tiếu Yên không hiểu rõ tình hình nên đành phải chạy theo Charles. Ba người giống như ba con ngựa phi nước kiệu cùng nhau chạy thật nhanh về phía trước. Chạy khoảng bốn năm con phố thì Charles mới ngừng lại.

Cũng may ba người đều có xuất thân là sát thủ, cũng đã được huấn luyện thể lực một cách nghiêm khắc cho nên chạy xa như vậy mà không một ai phải thở hổn hển cả. Trông bọn họ rất bình thường như vẫn đứng im tại chỗ vậy.

Charles biết rõ chuyện của mình nên mình không thở hổn hển thì không có gì ngạc nhiên. Nhưng thật ra hắn bắt đầu nghi ngờ hai người Dương Minh và Vương Tiếu Yên.

Theo lý thuyết trừ vận động viên thì bất cứ một người bình thường nào ở tình huống không được chuẩn bị thì chạy đường xa như vậy ít nhất cũng có phản ứng là thở hổn hển. Dù sao vận động nhiều như vậy sẽ làm phổi to lên mà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi