Đến lúc này, Dương Minh đã không còn hoài nghi Charley sẽ làm ra chuyện gì bất lợi với Chu Thiên Tường nữa, dù sao có thân phận của mình, ông ta cũng nên suy nghĩ trước khi làm bậy, xem mình có đồng ý tha cho ông ta không, mà quan trọng hơn nữa là, bây giờ Charley đã muốn hợp tác dài lâu với mình, như vậy càng không thể làm ra chuyện gì bất lợi đến quan hệ của hai người.
"Con đương nhiên là tin tưởng thành ý của chú" Dương Minh nghe Charley nói xong cười nói: "Dù sao thì hai chúng ta nếu đã có quan hệ hợp tác, thì những ngày sau rất quan trọng, làm sao chú lại có thể làm ra chuyện gì phá hủy tình hữu nghị của chúng ta chứ?"
&quo? t;Cái này cũng đúng! Haha!" Charley gật đầu cười nói.
Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, tâm tình của Chu Thiên Tường bây giờ vô cùng phức tap, tựa như một người đang đợi cái cần đến, bất lực, mơ màng.
Ông ta không rõ tại sao Charley lại đột nhiên gọi mình, bây giờ cũng chưa đến tối, vẫn còn chút thời gian, cho nên không biết Charley muốn làm gì.
Nhưng mà, mặc kệ là nói thế nào, nếu đã gọi, vậy thì nhất định là có chuyện, cho dù có kéo dài thì đãsao? Chu Thiên Tường cảm thấy kéo dài cũng không có tác dụng gì, dù sao thì lời hứa của Dương Minh cũng quá mơ hồ, Chu Thiên Tường thật sự không nghĩ bạn trai của con gái có thể cứu được mình.
Chu Thiên Tường thở dài, gõ cửa phòng Charley, liền nghe thấy giọng nói của Charley: "Mời vào!"
Chu Thiên Tường đẩy cửa đi vào, hỏi theo thói quen: "Lão gia, có chuyện gì?"
"Tôi sao có thể là lão gia gì chứ, hai chữ này tôi không chịu nổi!" Charley vội vàng nói, sống đến độ tuổi này, làm sao mà Charley không biết được cái gì gọi là có trên có dưới.
Bây giờ hai người có thể nói là ngồi ngang hàng, mà Chu Thiên Tường lại là cha vợ của Dương Minh, Charley không dám lộn xộn, huống hồ bây giờ ông ta còn có việc muốn nhờ Dương Minh, muốn hợp tác với Dương Minh, cho nên thái độ của ông đối với Chu Thiên Tường thay đổi một cách chóng mặt.
"Ơ?" Chu Thiên Tường nghe Charley nói xong, nhất thời sửng sốt, ông ta không dám nghĩ nhiều, còn tưởng rằng lão gia tức giận, muốn quyết liệt với mình, trong lòng cả kinh, nói: "Lão gia, ngài đừng nói như vậy… tôi …."
"Thiên Tường, ông còn đứng đó làm gì, mau ngồi đi!" Charley muốn biểu hiện thành ý của mình trước mặt Dương Minh, cho nên tự mình đứng lên, cười nói với Chu Thiên Tường.
"Tôi…." Lúc này Chu Thiên Tường đã trợn tròn mắt, không rõ Charley rốt cục bị gì nữa! Chu Thiên Tường ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ra trong phòng khách không chỉ có một mình Charley, mà còn có một chàng trai trẻ tuổi!
Đứa nhỏ này thoạt nhìn rất quen mắt, không phải là bạn trai của Giai Giai, người mà lần trước gặp ở Tùng Giang sao?
"Chú Chu, xin chào!" Dương Minh nhìn thấy Chu Thiên Tường đã chú ý đến mình, vì vậy đứng dậy cungki1nh nói: "Mời chú ngồi"
"Cái này…" Chu Thiên Tường cảm thấy mình đang nằm mộng giữa ban ngày, bạn trai của con gái thật sự đến đây? Cái gì mà nhanh quá vậy? Hơn nữa thoạt nhìn giữa hắn và lão gia hình như không có xung đột, mà đang rất hòa thuận?
Đương nhiên, Chu Thiên Tường không thể nào đoán ra được tình huống đối chọi gay gắt giữ Dương Minh và Charley hồi nãy.
"Thiên Tường, xin tha thứ cho sự thất lễ của tôi hồi nãy!" Charley khách khí nói: "Ông không để trong lòng chứ?"
"Tôi… đương nhiên không có" Chu Thiên Tường cũng không biết nên làm gì, thái độ của Charley bây giờ quá tốt, hoàn toàn trái ngược với hồi nãy lúc nói chuyện với mình, điều này làm cho Chu Thiên Tường trong lúc nhất thời không kịp thích ứng.
"Haha, người này chắc ông cũng biết, tôi không cần phải gi? ới thiệu nữa!" Charley chỉ vào Dương Minh nói: "Chuyện này, quả thật là có lỗi, tôi không biết ông là cha vợ của Dương tiên sinh, nếu như biết thì tôi đã không nói những lời như vậy"
"Các người là…" Chu Thiên Tường nhìn thấy Charley tựa hồ như rất quen thuộc với Dương Minh, nhất thời kinh ngạc không thôi! Theo ông nghĩ, đây là hai con người tuyệt đối không có khả năng quen biết nhau, nhưng bây giờ lại ngồi cùng nhau, điều này làm cho Chu Thiên Tường thầm nghĩ, cái thế giới này cũng thật là quỷ dị, quỷ dị đến mức mình không đỡ được!
"Haha, Dương tiên sinh là người hợp tác thân mật của tôi, hai người chúng tôi vừa mới tiến hành hợp tác lâu dài, cũng vừa có hiệp định với nhau! Có đúng vậy không, Dương tiên sinh?" Charley cười hỏi.
Dương Minh có chút bất đắc dĩ lắc đầu, lão cáo gì này còn sợ mình trở về sẽ đổi ý, cho nên bây giờ ép mình tỏ thái độ! Dương Minh cười nói: "Đó là đương nhiên, chú Chu, nếu Charley tiên sinh đã nhận sai, thì chú cũng đừng để bụng, được chứ? Nếu như chú không tha thứ cho ông ta, vậy con cũng đành phải hủy hợp tác với ông ta rồi!"
Dương Minh nói xong, trong lòng vô cùng sảng khoái, thầm nghĩ, muốn ép tôi à, vậy tôi cho ông thử cảm giác này! Quả nhiên, khi Dương Minh vừa dứt lời, sắc mặt của Charley thay đổi liên tục, không khỏi hối hận bản thân quá nhiều chuyện, biết rõ là Dương Minh đã đáp ứng mình, vì sao lại còn lo lắng?
Ăn nói bậy bạ, rốt cục lại đẩy bản thân vào góc tường, còn bị người ta đạp cho một cái nữa!
Thật ra, sản nghiệp của Charley lớn như vậy, muốn đưa cho ai mà không được, tự nhiên có một tài sản kếch sù ai mà không muốn? Chỉ là muốn giao cho một người ổn thỏa thì không dễ dàng.
Nếu Charley đã tìm được một người như Dương Minh, đương nhiên là không thể từ bỏ được! Dương Minh vốn là đệ tử của vua sát thủ, như vậy cả đời này sẽ có duyên với sát thủ, tận lực trong sự nghiệp sát thủ.
Nhưng mà, Dương Minh là vua sát thủ, còn Vương Tiếu Yên là người thừa kế của Hồ Điệp gia tộc, tức là, đến cuối cùng thì sản nghiệp của Hồ Điệp gia tộc cũng rơi vào tay của Dương Minh, Hồ Điệp gia tộc còn lớn hơn gia tộc của mình không biết bao nhiêu lần, cho nên Dương Minh không cần phải để ý đến sản nghiệp của mình làm gì.
Cũng bởi vì như vậy, cho nên Charley đặc biệt sợ Dương Minh đổi ý.
Nghe Dương Minh nói xong, ông ta liền đưa ra quyết định, đi đến trước mặt Chu Thiên Tường, thành khẩn nói:: "Lão Chu à, ông nói một chút đi, mấy năm nay tôi đối với ông thế nào, ngoại trừ chuyện này, tôi có làm chuyện gì có lỗi với ông không?"
"Lão gia, ngài đừng nói như vậy, ngài vẫn đối với tôi rất tốt…" Chu Thiên Tường kinh ngạc nói, trong lòng âm thầm kinh ngạc không thôi, Dương Minh chỉ cần hủy hợp tác, là có thể làm cho Charley có phản ứng như vậy, xem ra, lần hợp tác này Dương Minh đang chiếm thế thượng phong!
"Đã như vậy, ông tha thứ cho tôi?" Charley vội vã hỏi.
"Đúng vậy, tôi tha thứ cho ngài!" Chu Thiên Tường gật đầu: "Tâm tình của ngài lúc đó tôi cũng hiểu được!"
"Ông có thể hiểu được là tốt rồi!" Charley gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Ai mà không thương con cái của mình!"
Dương Minh cười như không cười nhìn Charley, lão cáo già này, cũng biết ca bài ca tình củm à? Vừa rồi mình chỉ hù lão mà thôi, chứ không phải muốn hủy hợp tác gì cả.
"Được rồi, Charley tiên sinh, ông đừng nói những lời buồn nôn đó nữa, vừa rồi tôi chỉ đùa cho vui mà thôi, chuyệ hợp tác, trở về tôi sẽ suy nghĩ cẩn thậ, bây giờ vợ của tôi còn đang lo lắng cho an toàn của cha, cho nên tôi không rãnh rỗi nói nhảm với ông nữa, tôi đi trước!" Dương Minh đứng dậy, cười nói với Charley.
"Haha, hẳn là như vậy, thế thì tôi cũng không giữ mọi người nữa, đúng rồi, lão Chu, một hồi nữa tôi sẽ cho người thanh toán tiền lương cho ông, ông theo tôi nhiều năm như vậy, nói thế nào cũng phải có chút gì đó!" Charley cười nói.
"Vậy cảm ơn ngài, lão gia!" Chu Thiên Tường không ngờ kết cục lại hoàn mỹ như vậy, cũng không ngờ Dương Minh lại dùng cách nói chuyện" bố náo" này để nói với Charley.
Nói nhảm? Chu Thiên Tường rùng mình, người đầu tiên dám nói Charley nói nhảm, cũng chỉ có một mình Dương Minh! Đến lúc này, Chu Thiên Tường phát hiện ra mình không nhìn thấu Dương Minh, vốn cho rằng, bạn trai của con gái chỉ là một sinh viên mà thôi, nhưng mà bây giờ xem ra không phải như vậy.
Tựa hồ thế lực của Dương Minh còn mạnh hơn cả Charley nữa, nói thế nào thì ông cũng không tin Dương Minh mạnh hơn Charley. Nhưng mà, sự thật trước mắt, buộc ông phải tin tưởng.
"Cảm ơn cái gì, nếu tính ra, ông là cha vợ của Dương tiên sinh, theo lý mà nói, ông cũng là trưởng bối của tôi, cho nên không cần phải gọi lão gia gì cả, gọi tôi là Charley được rồi!" Charley cười nói: "Mà sao này tôi cũng gọi ông là Chu tiên sinh được chứ?"
"Được, lão…. Charley tiên sinh!" Chu Thiên Tường nói chuyện mà cả người run lên, ông ta tuyệt đối không ngờ rằng mình có một ngày có thể ngồi trên đầu của Charley.
Charley dặn dò người hầu tính tiền lương cho Chu Thiên Tường, đồng thời còn tặng cho Chu Thiên Tường một món tiền hưu khổng lồ, làm cho ông ta hãnh diện rời khỏi tòa thành của gia tộc Charles.
Dương Minh cùng Chu Thiên Tường đều được Charley tự mình tiễn khách, chỉ có một chổ làm cho Charley khó hiểu, chính là bốn người đã bị Dương Minh hạ gục tại trạm gác đầu tiên đều đã tỉnh lại, ông nghĩ mãi vẫn không ra là Dương Minh rốt cục đã dùng cách nào đi vào bên trong?
Nếu như nói là hắn may mắn tránh thoát được một trạm, thì cái này nằm trong vấn đề may mắn, nhưng mà nhiều trạm như vậy, có thể may mắn hoài sao? Chẳng lẽ không ai phát hiện ra hắn?
Hiển nhiên, sự thật là không có ai cả, Charley thật sự rất muốn mở miệng hỏi, nhưng mà ngại Dương Minh và Chu Thiên Tường còn đang ở bên cạnh, nói ra giống như đang tự tát vào mồm mình vậy, cho nên Charley đành phải? ngậm nguyên một cục vào họng.
Khi đưa Dương Minh và Chu Thiên Tường lên xe, Charley phất tay nói: "Dương tiên sinh, Chu tiên sinh, sau này gặp lại, các người nhớ đến chổ tôi làm khách! Tôi vô cùng hoan nghênh!"
"Tốt, rãnh rỗi tôi sẽ đến đây chơi!" Dương Minh gật đầu nói.
Mãi cho đến khi Dương Minh khởi động xe, chạy ra đường núi, Chu Thiên Tường mới hồi phục từ trong khiếp sợ, nhìn nhìn Dương Minh, thằng bé trai bằng tuổi với con gái của mình, mà trong lòng khiếp sợ không thể hình dung được.
Con gái nói không sai, nó thật sự đến, hơn nữa còn có vẻ giải quyết rất nhẹ nhàng, từ thái độ của Charley có thể thấy được điều đó, Dương Minh căn bản là không ép buộc gì cả, hai người hoàn toàn là đứng trên gốc độ bình đẳng nói chuyện với nhau.
"Dương Minh, con và lão… Charley tiên sinh…" Chu Thiên Tường rốt cục đã mở miệng hỏi.
Dương Minh biết Chu Thiên Tường sẽ hỏi như vậy, vì thế cười nói: "Con và Charley tiên sinh có chút quan hệ làm ăn, cho nên có quen biết nhau, lần này nghe nói Giai Giai là bạn gái của con, lập tức biểu lộ đây chỉ là một sự hiểu lầm, cho nên ngài không cần lo lắng"
"Thật sự không ngờ, anh hùng xuất thiếu niên!" Chu Thiên Tường cảm thán: "Giao Giai Giai cho con, chú cũng rất yên tâm"
"Haha, chú Chu, đừng nói những cái này, chúng ta đều là người một nhà, chú nói con như vậy làm con rất ngượng!" Dương Minh cười nói.
"Nhưng mà, lần này cũng nhờ có con, nếu không, chú thật sự không biết nên làm gì, nếu như không phải con can thiệp vòa, Charley tuyệt đối sẽ không tha cho chú dễ dàng như vậy, càng không thể ôn hòa như vậy được!" Chu Thiên Tường cũng có chút hiểu biết.
"Chuyện đã qua rồi, còn nhắc đến làm gì?" Dương Minh cười nói: "Đúng rồi, chú Chu, chú nên gọi cho Giai Giai và dì đi, đừng để hai người lo lắng"
"Đúng vậy, xém tí chú đã quên mất chuyện quan trọng" Chu Thiên Tường vội vã gật đầu, móc điện thoại di động ra, gọi vào điện thoại của Chu Giai Giai.
Chu Giai Giai tuy rằng tin tưởng Dương Minh tuyệt đối, nhưng mà trước khi có tin tức an toàn của cha, tâm tình của Chu Giai Giai cũng rất thấp thỏm, nghe thấy tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, làm cho Chu Giai Giai giật mình, vội nghe điện thoại.
"Alo?" Chu Giai Giai thấy đây là một dãy số lạ, trong vô thức liền đoán rằng đây là số điện thoại của cha, nhưng mà cũng không dám xác định rõ ràng.
"Giai Giai, là cha" Chu Thiên Tường nghe thấy giọng nói của con gái, vô cùng hài lòng: "Không cần lo lắng, cha bình an rồi, chúng ta sẽ được gặp nhau!"
"A! Cha, cha không sao là quá tốt rồi!" Giọng nói của Chu Giai Giai lộ ra một sự sung sướng từ trong nội tâm: "Cha, cha gặp Dương Minh sao?"
"Ừ, nó đang ở bên cạnh cha, lần này ít nhiều gì cũng nhờ nó, nếu không thì Charley cũng sẽ không thay đổi thái độ như vậy!" Chu Thiên Tường cảm khái: "Giai Giai, con đã tìm được một đứa con trai rất tốt, lần này là cha nợ con!"
"Cha! Đừng nói như vậy…." Chu Giai Giai nhất thời ngượng ngùng: "Đây là điều hắn phả? i làm mà!"
Tuy rằng trong lòng Chu Giai Giai rất cảm kích Dương Minh, nhưng mà trước mặt cha, vẫn muốn biểu hiện mạnh mẽ một chút, làm cho cha nghĩ, Dương Minh rất thương mình, mà trên thực tế cũng đúng là vậy.
Dù sao thì lúc Dương Minh tìm đến Charley, cũng không nắm chắc được khả năng giải quyết sự việc trong hòa bình, nếu thật sự không được, chỉ có thể dùng nắm đấm để giải quyết, nhưng mà bây giờ xem ra, kết thúc này có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.
"Haha, mặc kệ là nói thế nào, lần này có thể bình an vượt qua cửa ải khó khăn, cũng không dễ dàng, lần này cha sẽ về hưu, không trở lại nữa!" Chu Thiên Tường nói.
"Vậy thì quá tốt, đúng rồi, cha, cha gọi cho mẹ chưa? Mẹ cũng đang sốt ruột lắm đó!" Chu Giai Giai bỗng nhiên nghĩ đến mẹ.
"Vẫn chưa, cha nói chuyện với con xong, sẽ gọi cho mẹ!" Chu Thiên Tường nói.
"Dạ, được rồi, cha mau báo tin tốt này cho mẹ đi!" Chu Giai Giai tuy rằng còn nhiều lời muốn nói, nhưng mà dù sao bên mẹ cũng đang rất nhớ thương, vì thế đành phải chia tay.
"Con không nói gì với Dương Minh sao?" Chu Thiên Tường tuy rằng cũng rất sốt ruột, nhưng mà dù sao chuyện này cũng do Dương Minh giải quyết, đương nhiên cần phải để ý đến Dương Minh một chút.
"Haha, chú Chu, con và Giai Giai lên mạng nói chuyện cũng được, chú cứ gọi điện cho dì đi!" Dương Minh cười nói.
"Được rồi, Giai Giai, nếu Dương Minh đã nói vậy, thì cha sẽ gọi cho mẹ trước!" Chu Thiên Tường nói.
"Dạ, vậy cha nhanh gọi cho mẹ báo bình an đi!" Chu Giai Giai vui vẻ nói.
Rốt cục, trong lòng của Chu Giai Giai cũng được thả lỏng, bên cạnh còn có Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận, cả hai người đều đang rất lo lắng cho Dương Minh, bởi vì nghe nói đối phương là một gia tộc sát thủ, Trần Mộng Nghiên rất lo lắng trong lòng, nàng sợ Dương Minh gặp ngu hiểm, nhưng mà bây giờ xem ra mọi chuyện đã được giải quyết.
"Chúc mừng em! Giai Giai!" Trần Mộng Nghiên vui vẻ nói.
"Cũng nhờ Dương Minh hỗ trợ!" Chu Giai Giai cười nói: "Có thể quen biết Dương Minh, còn có mọi người, em thật sự rất vui…."
"Nói cái này để làm gì, chuyện của em, vốn là chuyện của Dương Minh mà! Em cũng không phải đã nói vậy sao?" Trần Mộng Nghiên trêu.
Mặt của Chu Giai Giai nhất thời đỏ lên, quả thật, nàng có nói như vậy, nhưng mà cái này chỉ nói cho cha mà thôi, không ngờ rằng Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận lại nghe được.
"Được rồi, không cười em nữa, tối nay khẳng định là em còn có rất nhiều chuyện muốn nói với cha và mẹ em, chị và em Lâm xuống bếp làm chút đồ ăn, để cho em chút hto72i gian riêng tư nhé!" Nói xong, Trần Mộng Nghiên liền kéo tay Lâm Chỉ Vận đi xuống phòng bếp.
Mấy hôm nay không có Dương Minh ở nhà, Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai suốt ngày cứ ngồi coi TV, xem tạp chí, rãnh rỗi không có gì làm, nên cũng học được vài cách nấu các món ăn ngon, và thật ra cũng rất thành công, các nàng dự định chờ Dương Minh trở về sẽ đem hắn ra làm chuột bạch.
Tâm tính và sự thành thục thay đổi dần theo sự trưởng thành, Trần Mộ? ng Nghiên cũng không còn tính toán quá khắc khe với Dương Minh trong những chuyện nhỏ nhặt, nhất là địa vị của Dương Minh ngày một tăng, Trần Mộng Nghiên cũng cần phải cởi mở, không thể cứ giữ lòng dạ hẹp hòi như vậy mãi được! Tối thiếu là bây giờ, khi Dương Minh không có ở nhà, thì nàng vẫn còn hai chị em để làm bạn.
Cái này chẳng phải cũng là một hạnh phúc sao?