NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Đã có chuyện như vậy thì về sau cũng có thể phát sinh thêm những chuyện tương tự, hôm nay trúng thầu nhưng ngày mai rất có thể sẽ mất đi những gì mà họ phải trả giá để lấy? được, cho nên tướng quân Kars mới đáp ứng Lý Chí Thành chuyện này.

"A!" Lý Chí Thành không ngờ Kars đột nhiên đồng ý, nhất thời vui vẻ: "Vậy làm phiền ngài, tướng quân Kars"

"Về phần chuyện ông đi đấu giá thế nào, thì chỉ dựa vào thực lực của ông, cái này tôi không thể can thiệp, toàn bộ quá trình này đều là công bằng công chính" Kars nói.

"Được rồi, tôi hiểu" Lý Chí Thành thở dài, nói nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.

Vốn nghĩ rằng tướng quân Kars sẽ ra mặt một chút, cho bọn họ một mỏ vàng hay mỏ kim cương với giá thấp thấp, nhưng không ngờ tướng quân Kars lại từ chối.

Chẳng qua, nghĩ lại cũng đúng thôi, bây giờ nước X là địa bàn của người ta, tiền thuê cũng chạy vào trong túi người ta, nếu mà đưa giá thấp, chẳng phải là người ta phải tự móc tiền túi ra bù lỗ sao?

Cho nên, trong lòng Lý Chí Thành cẩn thận tính toán, nhìn xem mình có thể kiếm thêm được một quặng mỏ nào ở nước X nữa không? Dù sao trong tay vẫn còn một số tiền khổng lồ từ Hoàng gia mà.

Tiền của người ta, xài hết thì Lý Chí Thành cũng không đau lòng.

Không lâu sau, Lý Thiên Vũ gọi điện thoại đến, Lý Chí Thành nói: "Thiên Vũ, tướng quân Kars đã đáp ứng chuyện của chúng ta, đến lúc đó con cứ nói chuyện với người tổ chức, hẳn là có thể, nếu không được thì tướng quân Kars sẽ ra mặt giải quyết"

"Là như thế sao, vậy thì quá tốt!" Lý Thiên Vũ thở phào một hơi, làm chuyện này, là vì Lý gia, và cũng vì hắn! Công việc bên trong nước đều do đại ca Lý Thiên Giai phụ trách rồi, cho nên muốn làm ra một số thành tích để cho cha nhìn thấy, thì hắn chỉ có thể hoạt động tại nước ngoài, mà một khi bên này xảy ra chuyện, trở về nước mình sẽ không là gì trước mặt đại ca cả, đây cũng chính là tình cảnh mà Lý Thiên Vũ không muốn thấy, cho nên hắn vô cùng quan tâm về công việc bên này.

"Xem ra tướng quân Kars vẫn còn quan tâm chúng ta" Lý Chí Thành nói: "Nhưng mà, theo lời ông ta nói, chuyện đấu thầu lần này là do quân đội nước X phụ trách, tướng quân Kars bây giờ chỉ phụ trách nội chính, không có quản chuyện quân đội, cho nên, lần đấu thầu này chúng ta phải tự dựa vào mình"

"Cha, ý của cha là, chúng ta chuẩn bị mở rộng nghiệp vụ bên này?" Lý Thiên Vũ sửng sốt, nhất thời có chút vui vẻ, trước đó hắn chỉ muốn giữ quặng sắt bên này mà thôi, làm cho địa vị của mình cũng có chút ảnh hưởng trong gia tộc, nhưng mà, nếu Lý gia tập trung đầu tư lên, vậy thì tầm quan trọng của Lý Thiên Vũ hắn cũng sẽ lập tức tăng lên.

"Ừ, cha đã nghĩ rồi, chúng ta có được tiền của Hoàng gia, để đó không dùng cũng không có tác dụng gì, cho nên cha chuẩn bị lấy ra đầu tư!" Lý Chí Thành nói: "Bây giờ thế cục bên kia đã muốn ổn định, tướng quân Kars đã nắm hoàn toàn trong tay, đối với chúng ta mà nói, đây là một chuyện tốt!"

"Đương nhiên rồi!" Lý Thiên Vũ nghe xong, hưng phấn nói: "Cha, vậy chúng ta đầu tư vào phương diện nào?"

"Chúng ta sẽ đầu tư vào những cái sinh lợi nhuận cực cao như mỏ vàng hay mỏ kim cương!" Lý Chí Thành nói: "Cái n? ày cần con phải lưu ý tin tức một chút, để chúng ta tranh thủ kịp!"

"Vâng, con hiểu rồi!" Lý Thiên Vũ không ngừng nói, nếu gia tộc có đầu tư mỏ vàng hay mỏ kim cương, vậy thì nghiệp vụ bên ngoài nước sẽ trở nên vô cùng quan trọng, cứ như vậy thì địa vị và quyền lực của mình cũng sẽ tăng lên.

"Ừ, chuyện này giao cho con!" Lý Chí Thành nói: "Nhớ hỏi thăm những quy tắc cạnh tranh, cha và Thiên Giai sẽ đến một chuyến, chúng ta cùng nhau trả giá!" Lý Chí Thành nói.

"Tốt, con đi chuẩn bị đây, có gì con sẽ gọi cho cha ngay" Lý Thiên Vũ nói.

Cúp điệnt hoại, Lý Chí Thành nhìn nhìn tài khoản của mình trong ngân hàng trên mạng, khóe miệng nhếch lên, hiện ra một tia trào phúng: "Haha, Hoàng Hiếu Phương, cho ông mặt mũi, ông không cần, bây giờ tôi dùng tiền của ông để đầu tư mỏ vàng, một cắc ông cũng sẽ không có…."

Cùng lúc đó, Hoàng Hiếu Phương cũng nhận được tin tức bên châu Phi, chuyện xảy ra ở nước X không ngừng tác động vào thần kinh của ông, nhìn những quặng mỏ bên này đều bị thu về, tâm tình của ông cũng ổn định đôi chút, dù sao ông cũng không phải là người đầu tiên, và cũng không phải là người cuối cùng.

Bởi vì khi tướng quân Kars đã ngồi yên trên cái ghế của mình, bắt đầu tiến hành thu lại những quặng mỏ ở đây, còn ông ta thì chỉ đi trước bọn họ một bước mà thôi.

Riêng chỉ có một điều khiến cho ông ta không cam tâm, đó chính là bị cha con Lý Chí Thành lừa, lừa mất bốn mươi tỷ bồ tệ.

"Cha, cha còn chú ý chuyện của nước X?" Hoàng Vinh Thiên nhìn thoáng qua màn hình máy tính trên giường của Hoàng Hiếu Phương, thấy được một số tin tức về nước X.

"Tướng quân Kars quyết định thu hồi hết tất cả quặng mỏ, tiến hành đấu giá phân phối công khai!" Hoàng Hiếu Phương nói.

"Vậy chúng ta cũng đâu phải ngẫu nhiên" Hoàng Vinh Thiên gật đầu: "Trước đó là chúng ta quá khẩn trương, nếu như bây giờ mà có đầu tư vào, khẳng định là sẽ không có vấn đề. Không ngờ tướng quân Kars cũng ghê gớm thật, nhanh như vậy mà đã ổn định được tình hình bên trong nước rồi, khống chế được đại cục…."

"Đúng vậy, cũng là lúc đó cha quá khẩn trương, nếu cha không quá sốt ruột, chờ đến bây giờ, thông qua đấu giá bình thường cũng có thể có được một quặng mỏ không tồi…" Hoàng Hiếu Phương thở dài, buồn bã nói.

"Được rồi, cha à, chuyện đã qua rồi, cũng không cần buồn phiền nữa!" Tuy rằng trong lòng Hoàng Vinh Thiên vô cùng hối hậ, nhưng mà, bây giờ hối hận thì giúp được gì.

Dù sao, lần đầu tiên đầu tư vào nước X, hắn cũng là người tán thành, tuy rằng lần thứ hai đã phản đối, nhưng mà đã thuộc vào tình trạng" đi năm mươi bước cười một trăm bước", hướng chi bây giờ cha đã như vậy, hắn nào dám nhiều lời? Lỡ như cha nghĩ quẩn thì sao?

"Công ty gần đây thê 1na2o?" Hoàng Hiếu Phương hỏi.

"A?" Hoàng Vinh Thiên biết, chuyện của công ty không thể nào gạt được cha nữa, không bằng cứ thẳng thắn, vì thế nói: "Tình huống bây giờ không tốt lắm! Bên ngân hàng đang hối nợ, còn một số khách? hàng thì dừng hợp tác với chúng ta…"

"Nếu thật sự không được thì xin phá sản…." Hoàng Hiếu Phương bất đắc dĩ nói: "Chuyện đã đến nước này, cũng không thể cứu được rồi, đều là tại cha! Chẳng qua, các con còn trẻ, còn có ngày quật khởi đượ"

"Nói cũng đúng! Cho nên cha đừng quá lo lắng, lúc cha còn sống, nhất định có thể nhìn thấy được tập đoàn Hoàng thị tái khởi!" Hoàng Vinh Thiên kiên định nói.

Thật ra, khi hắn nói những lời này, trong lòng cũng rất lo lắng, hắn không rõ là mình có thể làm được hay không, nhưng mà, hắn phải nói như vậy để cho cha yên tâm, đề phòng cha nghĩ quẩn.

"Được, vậy cha liền chờ!" Hoàng Hiếu Phương hai ngày nay cũng đã cởi mở hơn, cũng không còn ý nghĩ bi quan trong đầu nữa, dù sao cuộc sống thay đổi cũng rất nhanh, con cái còn trẻ, có lẽ vẫn sẽ còn cơ hội.

"Hơn nữa, bạn trai của em gái cũng sắp đến đây rồi, cha cũng nên vui một chút, đừng để cho người ta đến đây mà thấy cha vẫn còn nằm trên giường bệnh chứ?" Hoàng Vinh Thiên cười hỏi.

"Đương nhiên rồi!" Hoàng Hiếu Phương cười nói: "Vừa đúng lúc cha thấy cơ thể của mình cũng không còn gì đáng ngại, cha nghĩ có lẽ nên ra viện đi, cha muốn đến công ty nhìn xem có thể giúp được gì hay không, dù sao cha vẫn còn có chút quan hệ già mà"

………………………………………

Dương Minh thật không ngờ, ở một nơi như vậy mà vẫn còn tập tục này, thật sự là những tên giàu có cứ tưởng mình đã biến thành chủ nô thời La Mã vậy.

Nhưng mà, trong một quốc gia lạc hậu như vậy, chủ quặng mỏ cũng có thể coi như là chủ nô rồi, cho nên Dương Minh cũng không thể yêu cầu bọn họ làm cái gì được, rừng nào thì cọp đó mà, mặc dù bản thân mình cường thế, nhưng mà cường thế chưa chắc đã có thể thay đổi được hiện trạng ở đây, và cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.

Cho nên Dương Minh đã dặn dò Lý Cường, cứ dưa theo quy tắc cũ mà làm.

Một lát sau, thủ hạ của Elise mang đến mấy bộ âu phục, mấy bộ này nhìn có vẻ rất là lịch sự và có phong cách thời bến thượng hải lấy, và làm cho Dương Minh bất ngờ chính là Elise còn chuẩn bị cho hắn một cái khăn quàng cổ.

Dương Minh cũng không nói nhiều, trực tiếp mặc lên người, dù sao ở đây cũng đâu có ai biết hắn, ra vẻ được thì cứ ra vẻ.

Đại khái là hơn nửa tiếng sau, Elise tự mình đi đến, thông báo cho Dương Minh biết ván bài đã chuẩn bị xong, Dương Minh có thể đi qua rồi.

"Tôi mặc không tệ chứ?" Dương Minh đứng dạy, đi dạo một vòng.

"Ừ, thật sự không tệ, lên TV nhất định có thể hấp dẫn rất nhiều bà già" Elise nói móc, chẳng qua, không thể phủ nhận, Dương Minh quả thật rất xuất chúng, dáng người cao lớn, rất phù hợp với bộ trang phục này, có chút phong cách của Hứa Văn Cường. (Nhân vật thần bài trong phim … phim gì quên mất rồi, nhớ cái tên thôi =)))

?" Có cảm giác động tâm với anh chưa? Bây giờ em nên bắt đầu bồi dưỡng cảm giác đi là vừa, lát nữa xong ván bài, anh sẽ đi nhận thù lao đấy!" Dương Minh nói xong, ánh mắt bắt đầu quét lên quét xuống người của Elise.

"Không sao cả, con người của tôi rất dễ hòa nhập" Elise bĩu môi nói: "Anh cứ yên tâm, chuyện tôi đã đáp ứng anh sẽ không đổi ý"

"Vậy là tốt rồi!" Dương Minh gật gật đầu: "Vậy bây giờ chúng ta đi thôi, đi nghênh đón vị thần bài Hàn Quốc gì ấy….

Thật không ngờ, khi Dương Minh xuất hiện, Elise thật sự đã chuẩn bị bản nhạc trong phim Thần Bài cho hắn, khi hắn vừa bước chân vào cửa, âm nhạc cũng nổi lên.

Cái trò khôi hài của Dương Minh làm cho tên Hàn Quốc Chơi Xong Dong kia nhíu mày, chẳng qua trong lòng cũng không nói gì, đợi cho âm nhạc kết thúc, Dương Minh ngồi vào chổ của mình, Chơi Xong Dong bởi dùng có giọng tiếng Anh của dân Hàn Quốc nói: "
Xin chào, tôi là thần bài Hàn Quốc Chơi Xong Dong!"

"
À, xin chào… Phang Xong Dong…." Dương Minh nghe xong cười nói: "Tôi la thần bài thế giới Cao Tiến!"

Chơi Xong Dong kinh ngạc, thầm nghĩ, không phải là Dương Minh sao? Tại sao lại đổi tên thành Cao Tiến?

Dương Minh tiếp tục nói: "
Tôi là người hâm mộ của thần bài thế giới Cao Tiến, tuy rằng thần tượng của tôi rất ghê gớm, nhưng mà đối phó với một người như anh, chỉ cần một người hâm mộ như tôi cũng đã đủ rồi"

Nếu Chơi Xong Dong chưa từng coi đoạn phim ghi hình của Dương Minh, nhất định là sẽ đứng dậy đẩy ghế đi liền, nói lảm nhảm cái gì vậy nhĩ, tốt xấu gì mình cũng là một người có thân phận mà!Chẳng qua, nghĩ đến nhiệm vụ tối nay, Chơi Xong Dong đành phải nhịn xuống: "
Xin chào, người hâm mộ Cao TIến tiên sinh, xin hỏi anh muốn chơi trò gì?"

"
Trò gì cũng được, Poker, BlackJack hay so lớn nhỏ cũng được" Dương Minh nói: "Đoán điểm cũng được, thôi, anh am hiểu cái gì thì chơi cái đó!"

"
Vậy chơi Poker đi!" Chơi Xong Dong cũng không khách khí: "Nhưng mà, lúc tôi chơi cái gì cũng phải có tiền đặt cược, không có tiền đặt cược thì chẳng còn hứng thú mà chơi!"

"
Anh muốn cược cái gì cũng được, dù sao anh cũng thua thôi!" Dương Minh nhìn thấy Chơi Xong Dong nói nhiều như vậy, cũng đã hết kiên nhẫn.

Khóe miệng Chơi Xong Dong run rẩy, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt của Elise, Chơi Xong Dong hừ lạnh một tiếng, nhìn xuống: "
Cược mạng, dám hay không?"

"
Tùy ý!" Dương Minh nhún vai nói: "Được rồi, vậy bắt đầu đi!"

"
Anh có nghe rõ hay không? Tôi nói là cược mạng đấy, anh xác định là đã nghe rõ?" Chơi Xong Dong nghi hoặc nhìn Dương Minh.

"
Không phải là cược mạng à? Ai thua người đó chết, đúng không? Vậy bắt đầu nhanh đi!|" Dương Minh nói.

Chơi Xong Dong hừ lạnh một tiếng, sau đó nói"
: "Vậy bắt đầu đi!"

Dương Minh mặc dù có vẻ không để ý, nhưng trong lòng cũng bắt đầu lưu ý đến đối phương, tên Chơi Xong Dong này bị bệnh sao? Tại sao giống như có vẻ giữa mình và hắn có thâm thù đại hận vậy?

Mình và hắn cũng không phải là kẻ thù? gì, chỉ là muốn trao đổi một chút với nhau mà thôi, mà tên này đột nhiên lại đòi cươc mạng, uống lộn thuốc hả? Dương Minh hoài nghi về mục đích thật sự của tên này, chẳng qua nghĩ lại, hình như mình cũng đâu có đắc tội gì với ai trong giới cờ bạc đâu? Sòng bạc Nam Thành sau khi biết được thực lực của mình xong, bọn họ còn gửi người đến, không phải là muốn chịu chết sao? Hơn nữa, tên Chơi Xong Dong này cùng lắm là chỉ coi qua đoạn phim ghi hình của mình thôi, chẳng lẽ hắn có thể nắm chắc phần thắng?

Cho nên, chơi cùng tên Chơi Xong Dong này, Dương Minh cũng không thèm để ý nhiều, Dương Minh đang nghĩ về mục đích thật sự của hắn, chẳng lẽ tên này chỉ muốn đánh bài đơn giản với mình như vậy sao? Nhưng mà, bây giờ cho dù Dương Minh có trực tiếp hỏi, thì tin rằng Chơi Xong Dong cũng sẽ không nói thật, thế thì đành đi một bước tính một bước, nhìn xem cuối cùng hắn xài đến chiêu gì.

"Một ván định thắng thua?" Dương Minh hỏi.

"Mỗi người có năm mươi thẻ, thua sạch thì thôi!" Chơi Xong Dong nói.

Chơi Xong Dong vừa nói xong, người của sòng bạc liền chuẩn bị thẻ cho họ, chỉ cần là năm mươi thẻ thôi, bất kể giá trị là gì, bởi vì tiền đặt cược lần này chính là mạng sống.

Sau khi chia đều năm mươi thẻ cho hai bên, thẻ nhựa được đặt ngay ngắn trước mặt mọi người.

Chơi Xong Dong cầm lấy cái khăn mặt do phục vụ đưa tới, lau lau hai tay, cao thủ trước khi đụng vào bài thường phải làm như vậy, để tránh cho mồ hôi và những cái khác làm ảnh hưởng đến cảm giác, không xác định được lá bài mình sờ là gì, hoặc là có thể xảy ra cái gì đó ngoài ý muốn.

Dương Minh cầm lấy cái khăn mặt, cũng không lau tai, mà lau mặt sạch sẽ, sau đó ném qua một bên, n ói: "Vừa rồi mới vừa ngủ dậy, còn chút mơ hồ, lau mặt cho nó tỉnh!"

Chơi Xong Dong đã quen với việc bất cần đời của Dương Minh rồi, cho nên lúc này cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên nhiều, chỉ là cảm thấy Dương Minh căn bản không phải là một cao thủ cờ bạc.

Sau khi chuẩn bị xong, người chia bài cũng bước lại đứng cạnh bài, bắt đầu chuẩn bị xào bài, trong sòng bạc Elise này, người có thể đứng ở vị trí chia bài cao cấp như vậy, dĩ nhiên không phải người thường, bọn họ ít nhiều gì cũng biết một chút kỹ thuật cờ bạc, thậm chí là có thể điều khiển lá bài, muốn ra lá gì thì ra.

Nhưng mà, cái này chỉ dành cho những người khách bình thường mà thôi, còn trước mặt cao thủ thì bọn họ không có khả năng động tay động chân vào, vì rất dễ bị người ta phát hiện.

Cho nên, người chia bài lần này rất thành thục trong kỹ thuật chia bài, nhưng không hề biết chút gì về gian lận cả, nhưng vẫn thì chia bài sẽ công bằng nhất, bất luận là bên nào thua cũng sẽ không đổ lên đầu của sòng bạc được.

Người chia bài lấy một bộ bài tây ra, nhanh chóng xào bài, sau đó đặt lên bàn, bước này là bước nghiệm bài, là một bước quan trọng trước khi đánh bài, để cho hai bên thấy rõ bộ bài này không có vấn đề.

Chơi Xong Dong nhanh chóng nhìn lướt qua bộ bài trên bàn, sau đó gật đầu, tỏ vẻ đã kiểm tra xong, không có vấn đề.

Còn Dương Minh chỉ cườ? i cười, thấy Chơi Xong Dong gật đầu, hắn cũng phất ttay, ý bảo không có vấn đề, có thể bắt đầu, Dưới tình huống như vậy thì không thể làm bộ được, cho nên nghiệm bài hay không cũng không quan trọng, chẳng có gì khác nhau.

Người chia bài mỉm cười cầm lấy bộ bài, sau đó bắt đầu xào bài một cách thuần thục, khi người chia bài đang xào bài thì đột nhiên, Chơi Xong Dong kêu lên: "Chờ một chút!"

"
Có chuyện gì sao?" Người chia bài kinh ngạc dừng động tác lại, nhìn về hướng Chơi Xong Dong.

"Chờ một chút, để cho hắn quyết định người nào được phát bài trước, chứ nếu không, đến lúc thua, tôi không muốn hắn dùng cái cớ này để chống chế!" Chơi Xong Dong" rộng lượng" khoát tay nói.

Dương Minh nghe Chơi Xong Dong nói xong như vậy, chỉ cười nhạc, cái này mà rộng lượng à? Nói dễ nghe là tỏ vẻ, nói khó nghe là giống mấy thằng" bố náo" thì có.

"Anh xác định, anh có thể thắng?" Dương Minh cười cười nhìn Chơi Xong Dong, không biết tự tin của hắn ở đâu mà có.

"D(ối với người khác thì có mà nói, nhưng đối với anh thì chắc chắn" Chơi Xong Dong cười cười: "Tôi chính là thần bài Hàn Quốc"

"
Quốc gia các người hình như không cho phép cờ bạc mà?" Dương Minh bĩu môi: "Đã như vậy, tôi cho anh biết cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng, anh, chia bài cho hắn trước đi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi