"Cô em! Đưa điện thoại cho anh!" Một tên to con nhìn thấy Hoàng Nhạc Nhạc muốn gọi điện thoại, liền giơ tay hất lấy cái điện thoại trong tay của Hoàng Nhạc Nhạc, cái điện thoại văng đi, rớt xuống đất, nắp và pin bung ra, vỡ làm hai mảnh.
Đã lâu rồi không đánh nhau, cách đánh nhau kiểu đầu đường xó chợ này càng lúc càng cách xa Dương Minh, ở Tùng Giang, đã? không còn ai dám làm như vậy với Dương Minh cả, cho nên trong bất chợt, điều này khiến cho Dương Minh cảm thấy mới mẻ.
Đang muốn ra tay thì đột nhiên bị Vương Tiếu Yên kéo lại, Dương Minh kinh ngạc, lại nghe Vương Tiếu Yên nói: "Giao cho em nha?"
Dương Minh lập tức hiểu được Vương Tiếu Yên đang muốn biểu diễn một chút công phu trước mặt Hoàng Vinh Tiến, để cho bọn họ yên tâm. Vương Tiếu Yên vốn muốn ở trong khách sạn, chứ không phải đến làm khách của Hoàng gia.
Thật ra mấy người này đối với Vương Tiếu Yên mà nói thì chẳng đáng là bao, Vương Tiếu Yên sau khi có được sự đồng ý từ Dương Minh, lập tức ra tay như điện, đấm thẳng một cú vào mặt của tên đã hất điện thoại của Hoàng Nhạc Nhạc, trực tiếp làm cho hắn răng môi lẫn lộn ngay, nghiêng qua ngã lại không thấy đường đi, ngã ngồi xuống đất luôn. Còn những tên kia thấy bạn của mình bị một con bé xinh tươi đánh, nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đương nhiên, bọn họ cũng không cho rằng Vương Tiếu Yên có thực lực gì, thấy dáng người nhỏ bé đáng yêu của Vương Tiếu Yên, còn tưởng rằng do nàng đánh lén nên mới chiếm được ưu thế! Bọn họ cũng không dự định đánh nhau với một cô gái, dù sao thì đang là ban ngày, oánh nhau với một cô gái thì quả thật là… nhưng mà, hành động của Vương Tiếu Yên bây giờ đã cho bọn họ lý do để đánh nhau.
Huống chi, tuy rằng dáng người của Vương Tiếu Yên nhỏ bé, nhưng vóc người quả thật không tồi, khuôn mặt cũng vô cùng xinh đẹp, những tên này vốn cũng chẳng phải loại người tốt lành gì, cho nên có cơ hội chiếm tiện nghi danh chính ngôn thuận, bọn họ làm sao mà bỏ qua?
"Cô em, vốn hôm nay bọn anh không muốn động vào em, nhưng mà em ra tay trước, vậy thì đừng trách anh không khách khí!" Một tên to con có tướng mạo không thể dùng chữ nào khác hình dung ngoài hai chữ" hèn mon" nhìn nhìn Vương Tiếu Yên, trên mặt lộ ra một nụ cười dâm đãng: "Đành phải khai đao với em thôi"
"Ồ? Vậy anh đến đây?" Vương Tiếu Yên cười kiều mị, nhìn nhìn tên này.
Tên hèn mọn này vốn đang nhộn nhạo rồi, lúc này thấy Vương Tiếu Yên cười như thế, đầu khớp xương như muốn rụn rời, mở to mắt ra nhìn, miệng há rộng đến nổi nước miếng chảy ròng ròng: "A? Các anh em, có nghe không? Con nhỏ này kêu chúng ta đến kìa? Bắt nó lại đây!"
"Vậy mày lên đi!" Hai tên còn lại ồn ào lên tiếng, bọn họ cũng không cho rằng Vương Tiếu Yên có bao nhiêu lợi hại, vừa rồi chỉ nhờ đánh lén nên mới làm cho tên kia ngã xuống đất.
Dương Minh đương nhiên là không lo lắng rồi, Vương Tiếu Yên không phải là loại con gái tùy tiện, nhưng mà, theo tình hình lúc này, Vương Tiếu Yên cười một cách chết người như vậy, quả thật là còn hấp dẫn hơn Hằng Nga trên cung trăng nữa, nhưng đối với những tên nhận được nụ cười này, có kèm theo một ý nghĩa mà chúng không hề biết.
"Chờ một chút, nhường cho tao đi!" Thằng ngốc khoát tay chặn lại, xung phong nhận việc này: "Bọn mày bắt những người khác lại, con nhỏ này để cho tao!"
Tuy rằng tên hèn mọn không tình nguyện, nhưng mà nếu thiếu gia đã mở miệng, bọn họ không thể k? hông nghe, vì vậy đành phải nói: "Được rồi, thiếu gia, con nhỏ này giao cho ngài! Chúng tôi đi đối phó với những người khác!"
Dù những người này nói vậy, nhưng con mắt lại nhìn chằm chằm vào tên ngốc, muốn nhìn xem hắn sẽ" chơi đùa" với Vương Tiếu Yên thế nào.
"Cô em, có biết anh là ai không?" Tên ngốc ưỡn ngực, làm ra vẻ kênh kiệu, bố láo nói.
"Anh… anh không phải thứ kia sao?" Vương Tiếu Yên thản nhiên cười nói.
"Cái kia? Là cái gì?" Tên ngốc sửng sốt, khó hiểu hỏi.
"Ý nói mày là cái chym con mẹ mày đó!" Hoàng Vinh Tiến lúc này cũng trêu chọc một câu, cái tên này cũng quá khôi hài, hắn ta cũng không muốn lộn xộn, nhưng mà nếu đã có phiền phức, vậy thì dũng cảm đối mặt, chứ không phải trốn tránh, tuy rằng kinh tế của Hoàng gia bị đình trệ, nhưng không có nghĩ là sợ phiền phức!
"Cái chym con mẹ mày? Đis con mẹ mày, mày chửi tao?" Tên ngốc rốt cục đã có phản ứng, trừng mắt nhìn Vương Tiếu Yên: "Được lắm, vậy tao sẽ cho mày nếm thử lợi hại cái chym con mẹ mày thế nào, cô bé, hôm nay mày chết chắc rồi!"
"Phản ứng thật chậm!" Vương Tiếu Yên cũng lười nói chuyện với một thằng ngu ngốc này, thò tay vào trong túi, muốn rút dao ra giải quyết trận đấu này, lộn xộn ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, Vương Tiếu Yên muốn biểu hiện năng lực tự bảo vệ mình, chứ không có ý định giết chết hắn.
"Mày thò tay vào trong túi làm gì?" Tên ngốc vất vả lắm mới bình tĩnh lại, thấy Vương Tiếu Yên thò tay vào trong túi, không biết định rút ra cái gì, vội hỏi.
Nhưng mà, con mắt của hắn cứ tập trung vào nửa phần dưới của Vương Tiếu Yên không à…
"Không có gì… hay là, anh đến sờ đi?"
Tên ngốc nghe Vương Tiếu Yên nói vậy, nhất thời vui vẻ, dùng cái thứ âm thanh hưng phấn kỳ quái kêu lên: "A? Bọn mày có nghe thấy không? Nó muốn sờ? Nó kêu tao tới sờ kìa!"
"Hắc, thiếu gia vừa ra tay liền dễ như trở bàn tay, mọi người nhìn xem, con nhỏ kia đã mắc câu rồi!" Tên hèn mọn nịnh nọt nói, sau đó dùng ánh mắt hèn mọn nhìn đám người Dương Minh, nói: "Hừ, ở chổ này, thực lực của thiếu gia bọn tao, ngay cả con nít cũng biết, bọn mày dám chiêu chọc vào thiếu gia nhà tao, quả thật đúng là không biết trời cao đất rộng!"
Dương Minh đương nhiên biết, Vương Tiếu Yên sẽ không có khả năng để cho tên ngốc này sờ, mà phải nói rằng, tên ngốc này đúng là xui tận mạng rồi! Giỡn mặt với Vương Tiếu Yên, hết muốn sống rồi?
Nghĩ lại lúc đầu, nếu mình mà kém một chút, hẳn là đã bị Vương Tiếu Yên giết rồi sao? Cũng may là thân thủ mình lợi hại, nếu không thì chắc giờ này mộ đã mọc đầy cỏ xanh rồi.
Tên ngốc nhếch miệng cười, đi tới hướng Vương Tiếu Yên: "Cô em, coi như em thức thời, nếu như thỏa mãn được anh, anh sẽ tha cho em một con đường, đồng thời có thể cho em làm tình nhân của anh, khiến em nổi tiếng tại đây!"
Nói xong, tên ngốc đưa tay về hướng của Vương Tiếu Yên….
"Aaaaaaaaaaaa? aa……." Một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa vang lên, tên ngốc này có cái cổ họng đúng là to luôn, kêu một cái muốn sập nhà! Và trên tay hắn lúc này đã cắm một con dao thủy tinh!
Đâm xuyên thẳng qua lòng bàn tay, máu tươi theo con dao thủy tinh phun thẳng ra, dưới ánh mắt trời càng trở nên quỷ dị, làm cho người ra sợ hết hồn.
Tên ngốc này thật chất là một thằng hèn nhát, từ nhỏ bên cạnh đã có vệ sĩ rồi, muốn làm cái gì đều kêu người làm cả, cho nên thoạt nhìn hắn có vẻ nguy hiểm, nhưng mà chưa từng làm được trò trống gì! Chứ đừng nói là bị thương, khi con dao thủy tinh đâm vào tay của hắn, tên ngốc chỉ cảm thấy mình như chết rồi vậy, từ nhỏ đến giờ hắn còn chưa từng chịu đau như vậy!
"Aaaaaaaa……" Tên ngốc tru lên thảm thiết: "Giết hết bọn chúng cho tao! Giết chết chúng!"
Vương Tiếu Yên rút tay lại, con dao thủy tinh liền được rút ra khỏi tay của tên ngốc, trên bầu trời cũng phọt ra một tia máu, nhưng mà, Vương Tiếu Yên vẫn không có biểu tình gì cả.
Ba tên vệ sĩ còn lại, nhìn thấy tên ngốc bị thương, nhất thời kinh hãi! Cũng không dám coi thường Vương Tiếu Yên nữa, trực tiếp lao lên đấm về hướng Vương Tiếu Yên, muốn liên hợp giết chết phiền phức vướng tay chân này!
Theo bọn chúng nghĩ, trong đám người Dương Minh, chỉ có một mình Vương Tiếu Yên là biết công phu, chứ nếu không thì tại sao đàn ông không ra tay, trái lại phải để cho một cô gái ra tay?
Cho nên, những tên này liền coi Vương Tiếu Yên là mục tiêu hàng đầu, nhưng mà, bọn chúng không ngờ rằng, bọn chúng không đỡ nổi một chiêu của Vương Tiếu Yên nữa, bị đập cho bầm dập, ngã ngồi xuống đất kêu loạn lên.
Vương Tiếu Yên tuy rằng không giết chết bọn chúng, nhưng mà, làm một sát thủ coi trọng nhất là một chiêu lấy mạng, nhưng tên này sau khi trúng chiêu của Vương Tiếu Yên, hiển nhiên là đã không còn sức chiến đấu nữa, coi như đã là ra tay nhẹ nhàng lắm rồi.
Dương Minh rất rõ ràng, Vương Tiếu Yên nếu không phải sợ mang đến phiền phức cho Hoàng gia, thì mấy tên này bây giờ đã là cái xác không hồn rồi, thân phận của hắn và nàng ta bây giờ đều là do Lao Feng tạo ra, cho nên giết người xong bỏ chạy cũng không ai làm gì được họ, tất cả đầu mối đều dẫn đến hướng Lao Feng cả, mà chắc chắn một điều rằng không bạn nào to gan đến nổi điều tra lên đầu Lao Feng.
Tên ngốc thấy hành động của Vương Tiếu Yên làm cho choáng váng, quên cả cái đau, chạy về hướng chiếc xe đậu ven đường, hắn sợ Vương Tiếu Yên giết chết hắn!
Vương Tiếu Yên cũng không muốn làm gì những tên này, nếu không tha thì bọn chúng đã chết ngay từ đầu rồi, cho nên tùy ý để cho hắn chạy lên xe rời đi.
"Yên Yên, bạn lợi hại quá vậy?" Hoàng Nhạc Nhạc bị thân thủ sắc bén của Vương Tiếu Yên làm cho choáng váng, nói: "Bạn có thể dạy mình không?"
"Đương nhiên là có thể, nhưng mà để Dương Minh dạy bạn thì không phải tốt hơn sao? Hắn còn lợi hại hơn mình nữa!" Vương Tiếu Yên biết quan hệ của Hoàng Nhạc Nhạc với Dương? Minh, khó có được một người bạn thân cận với mình, cho nên Vương Tiếu Yên tự nhiên sẽ không lạnh nhạt.
Cùng ở với Dương Minh càng lâu, thì địa vị của tổ chức sát thủ càng cao, Vương Tiếu Yên đương nhiên là muốn nghĩ đến thời gian sau này của nàng và Dương Minh rồi, cũng hiểu rõ được tình cảm của Dương Minh và Trần Mộng Nghiên, nếu như vậy, thì bản thân nàng sẽ thế yếu lực mỏng, và cũng rõ ràng rằng các cô bạn gái của Dương Minh đều rất đoàn kết, chỉ có nàng là lẻ loi, cho nên khi Hoàng Nhạc Nhạc lộ ra vẻ thân cận, Vương Tiếu Yên đương nhiên là mỉm cười đón nhận rồi.
"Hắn? Hắn không dạy đâu! Hắn cũng không dạy mình chơi game nữa mà!" Hoàng Nhạc Nhạc chề môi, có chút ủy khuất nói.
"Haha, thật không?" Vương Tiếu Yên cười nói: "Mình biết nhược điểm của hắn, đến lúc đó, mình chỉ cho bạn, tin rằng bạn nói cái gì hắn cũng sẽ nghe"
"Thật sao?" Hoàng Nhạc Nhạc sửng sốt: "Vậy bây giờ nói cho mình biết đi? Được không? Yên Yên!"