NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Xóc cái gì lọ? Lọ đâu mà xóc?" Hoàng Nhạc Nhạc khó hiểu mở to hai mắt ra, nhìn nhìn xung quanh, nhưng mà không phát hiện ra cái lọ nào cả.

Hoàng Vinh Tiến xấu hổ, vốn tưởng rằng Hoàng Nhạc Nhạc đã đi chơi rồi, cho nên mới thuận miệng nói ra câu đó, nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ vô số tội của em gái, Hoàng Vinh Tiến thầm nghĩ, mình làm anh thất bại rồi.

Đối với những" thuật ngữ chuyên nghiệp" của đàn ông, Hoàng Nhạc Nhạc không biết cũng là bình thường, từ nhỏ nàng đã không có tiếp xúc với mấy cái này, Dương Minh lại là người bạn trai đầu tiên, mà hắn cũng không có nói bậy, cho nên Hoàng Nhạc Nhạc không biết.

Trương Tiểu Nạo thấy Dương Minh và Hoàng Nhạc Nhạc đột nhiên xuất hiện, có chút rùng mình, lúc này hai người hẳn phải là đang đú đỡn với nhau chứ, sao lại xong việc nhanh như vậy? Lẽ nào Dương Minh là một thằng bại tướng ngay tại cổng?

Trương Tiểu Nạo đang không hiểu, thì đột nhiên nghe ở đằng xa truyền đến tiếng rên rỉ này nữa, Trương Tiểu Nạo càng hoảng sợ ho7ng, mở to mắt ra, hô lên: "Cái tiếng gì vậy?"

Hoàng Vinh Thiên cũng sợ hãi, lúc đầu hắn cho rằng là âm thanh của Dương Minh và Hoàng Nhạc Nhạc, nhưng mà bây giờ người ta đang đứng trước mặt hắn, mà quần áo trên người cũng không có dấu hiệu cởi ra, vậy âm thanh này từ đâu mà có?

"Khỉ đột giao phối, mày đừng nói là chưa từng nghe qua âm thanh này nhé?" Dương Minh vô cùng kinh ngạc nhìn thoáng qua Trương Tiểu Nạo và Hoàng Vinh Thiên.

"A?" Trương Tiểu Nạo mở to mắt ra: "Khỉ đột giao phối, tao còn tưởng rằng mày."

"Tao sao?" Dương Minh trừng mắt: "Mày không phải nghĩ tao và Nhạc Nhạc chứ?"

Trương Tiểu Nạo bị nói trúng tim đen, sắc mặt nhất thời đỏ lên, không có biện pháp phủ nhận, đành phải gật đầu: "Tao còn tưởng rằng mày và Nhạc Nhạc đi" khách sạn ngàn sao ""

Trương Tiểu Nạo tuổi còn trẻ, cho nên ăn nói cũng không biết nặng nhẹ, nếu như để cho Trương Kinh Nghiêu nghe thấy, thế nào cũng bị ăn đòn, bởi vì Dương Minh không phải là người có thể đùa giỡn được.

Đương nhiên, cái này là do Trương Kinh Nghiêu quá cẩn thận rồi, Dương Minh cũng không tính toán những cái nhỏ nhặt này, Dương Minh vốn không phải là loại người cao cao tại thượng, cho nên, với những lời nói đùa của Trương Tiểu Nạo, Dương Minh cũng không tức giận, trừng mắt nói: "Tao và Nhạc Nhạc có đi khách sạn ngàn sao, thì còn có thể để cho mày nghe sao? Não bị vô nước à?"

"Hahaha" Hoàng Vinh Thiên không nhịn được cười, chỉ vào Trương Tiểu Nạo, cười nắc nẻ nói: "Thì ra kích thích dục vọng của thằng nhãi này lại là hai con khỉ đột"

Sắc mặt Trương Tiểu Nạo nhất thời xanh lạnh, hắn không ngờ chuyện này lại thành ra như vậy, ngày hôm qua, trong lúc chiến đấu với con nhỏ da đen kia, trong dầu của hắn toàn là tiếng rên mê hồn của Hoàng Nhạc Nhạc, hắn chỉ có thể suy nghĩ trong đầu mà thôi, nhưng mà, ngày hôm nay, ảo giác tốt đẹp kia đã tan thành may khói, hắn bị tiếng kêu của khỉ đột làm cho" nắng cực", Trương Tiểu Nạo nhất thời có cảm giác muốn chui xuống đất.

Dương Minh cũng nghĩ đến cái gì đó, cười cười, kéo tay Hoàng Nhạc Nhạc đang rất là khó hiểu, nói: "Chúng ta đi thôi, để bọn họ ở đây đú đỡn với nhau đi!"

"A, được" Hoàng Nhạc Nhạc cũng không hỏi nhiều, nép mình vào Dương Minh rời khỏi đây.

Còn lại Hoàng Vinh Thiên ở đây cười to, còn Trương Tiểu Nạo thì ói liên tục ra ngoài.

Cũng trong đêm hôm ấy, Lý Nhạc Hân rốt cục đã đến đây, dưới sự giúp đỡ của Lý Chí Thành, nàng đã đặt chân lên nước X.

Lý Nhạc Hân lớn lên không tính là đẹp, nhưng mà thân thể vô cùng to lớn, có một mỹ cảm đặc thù, nhưng mà, nếu so với Vương Tiếu Yên, nàng còn kém xa lắm.

Cho dù là vậy, cũng đã khiến hai tên sắc lang Lý Thiên Giai và Lý Thiên Vũ quan tâm, nhưng mà, sau khi biết Lý Nhạc Hân là người bà con xa, Lý Thiên Giai và Lý Thiên Vũ liền mất đi hứng thú.

Đây là người sẽ xuất chiến giùm bọn chúng, và liên quan đến sự nghiệp sau này tại nước X.

Lý Chí Thành tiếp đãi Lý Nhạc Hân rất nhiệt tình, nhưng mà ở nước X lại không có khách sạn xa hoa gì, cho nên mấy người chỉ ở trong phòng trọ nhỏ, cũng may, Lý Nhạc Hân bình thường đi chấp hành nhiều nhiệm vụ, cũng ở nhiều hoàn cảnh khác nhau, cho nên cũng không quá để ý chuyện này.

"Thế nào? Có tự tin không?" Lý Chí Thành tuy rằng biết cháu gái rất lợi hại, nhưng mà vẫn cẩn thận hỏi.

Lý Nhạc Hân chỉ cười nhạt về sự cẩn thận của Lý Chí Thành, nhưng mà vẫn nói: "Không có vấn đề, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi"

Nghe Lý Nhạc Hân khẳng định như vậy, Lý Chí Thành mới thở phào một hơi.

Thật ra đấu giá chỉ là hình thức mà thôi, bởi vì giá cả của những quặng mỏ này trên cơ bản đã được định, trong lòng mọi người đều có chút một cái giá cả.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nếu giá thấp, thì dễ kéo nhiều đối thủ cạnh tranh, mà đưa giá cao, thì sau này sẽ không có lợi, cho nên giá cả của mỗi một quặng, trên cơ bản đã được định thành số.

Dưới tình huống bảo đảm lợi ích của bản thân, giá cả của mỗi quặng mỏ đều nằm trong một cái giá hợp lý.

Cả đám người Lý Chí Thành đi vào trong hội trường đấu giá mang theo một vẻ cao ngạo riêng, Lý Chí Thành thì cứ mơ mộng về mối quan hệ với tướng quân Kars, cho nên cứ nghĩ rằng mình cao hơn người khác hẳn một bậc.

"Chào, Henry, có lòng tin không?" Trương Tiểu Nạo dùng tiếng anh chào hỏi một người da trắng, người da trắng này là chủ quặng mỏ nhỏ, kiếm tiền đương nhiên không nhiều như quặng sắt của Lý Chí Thành, và cũng không có nhiều quan hệ như Lý Chí Thành!

Mà trước đó, Henry đã từng đi nhờ Lý Chí Thành nói giúp vài lời với tướng quân Kars, cho nên cũng có thể coi là người quen, vì thế Lý Chí Thành mới lại chào hỏi một chút.

"Lý Chí Thành!" Henry cũng nhìn thấy Lý Chí Thành, nhiệt tình chạy đêné: "Tôi à? Tôi làm gì mà có thực lực lớn như vậy, tôi có thể giữ đ5ươc quặng sắt của tôi là tốt lắm rồi! Nhưng mà, một cái mỏ nhỏ như vậy, hẳn là sẽ không có ai tranh với tôi!"

"Ừ, vậy cũng đúng!" Lý Chí Thành vỗ vai Henry, có chút tiếc nuối nói: "Mấy năm trước nếu ông có đủ tiền mà nói thì không chừng tôi cũng có thể dùng quan hệ để giúp ông có một quặng mỏ lớn hơn rồi!"

"Đúng vậy, tài nguyên có hạn, tôi cũng muốn có một quặng mỏ lớn hơn, nhưng mà quả thật là không có nhiều tiền như vậy ông có tấm lòng này là tốt rồi, cảm ơn ông!" Henry hưng phấn nói, không ngờ rằng đã nhiều năm trôi qua mà Lý Chí Thành vẫn còn nhớ rõ mình, đồng thời cũng nhiệt tình với mình: "Tôi làm sao mà có vốn giống như ông, lúc này khẳng định là ông sẽ kiếm một quặng mỏ lớn hơn?"

"Haha, tôi à, không lời cũng không lỗ, giữ được quặng sắt là tốt rồi, về phần chuyện khác, phải xem tình hình đã!" Lý Chí Thành đắc ý cười nói: "Dù sao thì tiền đầu tư tôi cũng còn một chút, cũng không thiếu chút ấy tiền"

"Đúng vậy, dựa vào quan hệ của ông và tướng quân Kars, lần này có quặng mỏ nào mà ông không lấy được!" Henry ước ao nói: "Sau này nhớ chiếu cố cho lão đệ nha!"

Thật ra, tuổi của Henry còn lớn hơn cả Lý Chí Thành, nhưng mà nhập gia tùy tục, cho nên trước mặt Lý Chí Thành ông ta chỉ dám nhận vai nhỏ.

Còn Lý Chí Thành thì vô cùng thích thú với cảm giác này, nhất thời thấy phê phê, cả người sung sướng tột cùng, vội nói: "Nhất định, nhất định, với quan hệ của hai ta, tôi khẳng định là sẽ chiếu cố cho ông!"

"Nếu như một hồi, mỏ của tôi có xảy ra chuyện, xin ông nhớ vươn tay trợ giúp!" Henry liền nói, đây mới chính là mục đích của ông ta.

Tiền trong tay ông ta có hạn, ông ta cũng tự hiểu lấy mình, cho nên không dám mong muốn có mỏ vàng mỏ kim cương gì cả, chỉ cần có thể giữ được cái mỏ nhỏ trong tay là được rồi, cho nên mục đích lần này của ông ta là muốn Lý Chí Thành giúp đỡ.

"Đương nhiên rồi." Lý Chí Thành nói được phân nửa, bỗng nhiên im lặng, bởi vì bản thân mình đang có quan hệ không tốt với tướng quân Kars, lỡ người ta nhờ mình thì mình nên làm thế nào đây? Nhưng mà, đã mạnh miệng nói ra rồi, Lý Chí Thành cũng không thể thu hồi al5i được, đành phải tiếp tục: "Đương nhiên rồi, không thành vấn đề!"

Sau khi có được câu trả lời khẳng định của Lý Chí Thành, Henry như trút được gánh nặng trong lòng! Ông ta biết, lúc này cũng có người muốn chiếm mỏ của mình, mà bản thân ông ta lại không chắc chắn có thể đấu lại người ta, cho nên mới đi nhờ Lý Chí Thành!

Henry đâu biết rằng Lý Chí Thành đang suy nghĩ cái gì? Còn tưởng rằng Lý Chí Thành ghê gớm lắm, cho nên lúc này tâm tình của ông ta rất vui vẻ, miệng còn huýt sáo nữa, đi về hướng mấy người bạn của mình nói chuyện, đồng thời cùng muốn nói cho đối thủ cạnh tranh biết, người mà tôi quen biết, có quan hệ với tướng quân Kars đấy!

Sau khi ba hoa với Henry xong, Lý Chí Thành cũng trở về công việc chính, xoay người lại đi tìm Lý Thiên Giai và Lý Thiên Vũ, chuẩn bị cho một hồi đấu giá.

"Người của Hoàng gia sao không thấy tới?" Lý Thiên Giai nhìn quét qua xung quanh hội trường một vòng, cũng không phát hiện ra Hoàng Hiếu Phương hay Hoàng Nhạc Nhạc đâu cả, cũng chẳng thấy Trương Tiểu Nạo hoặc Trương Kinh Nghiêu, nhất thời kì quái.

Trước đó, Lý Chí Thành đang khoác lác với Henry, và vẫn còn cái cảm giác lâng lâng này, nên cũng không chú ý đến chuyện này, lúc này nghe Lý Thiên Giai nói vậy, mới ngẩng đầu nhìn xung quanh, quả nhiên là không thấy Hoàng Hiếu Phương hay Trương Kinh Nghiêu đâu cả.

"Thật sự không có?" Lý Chí Thành cẩn thận nhìn bốn phía, cũng không phát hiện ra cái gì: "Chẳng lẽ bọn họ thấy không được, nên đã từ bỏ?"

"Có khả năng này" Lý Thiên Giai nhíu mày: "Nhưng mà, mục đích của Trương Kinh Nghiêu lần này chính là ở chổ này, tại sao lại không đến? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?"

Nhưng mà, cảnh tượng tiếp theo giống như là một cây búa tạ đập vào đầu của Lý Chí Thành cùng Lý Thiên Giai và Lý Thiên Vũ.

Chuyện khó tin nhất, mà cũng là chuyện mà người của Lý gia không muốn thấy nhất, đã xảy ra!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi