"Vâng." Bác sĩ gật đầu, loại chuyện này ông ta đã gặp nhiều, cho nên đã thành thói quen rồi, tuy rằng cách làm coi thường sinh mạng này làm cho ông ta khó chịu, nhưng mà dần dần cũng phải quen thôi.
"Chờ một chút" Dương Minh khoát tay, nhíu mày nói: "Chữa trị tốt nhất cho nàng ta"
Bác sĩ tuy rằng chưa gặp qua Dương Minh, nhưng mà, nhìn thấy chổ ngồi của hắn không bình thường, hai bên trái phải lại là Lý Cường và tướng quân Kars, cho nên nghĩ rằng thân phận của người này khẳng định không thấp, vì thế bác sĩ cũng không dám làm trái lời của Dương Minh, nhưng mà vẫn đưa mắt nhìn Babi.
Hai nhân vật này ông ta đều không đắc tội được, vì thế ông ta cũng không biết nên nghe lời ai.
"Kêu ông cứu, ông không nghe sao?" Tướng quân Kars thấy bác sĩ không nghe lời Dương Minh, nhất thời nổi giận! Ông ta lúc nào cũng chú ý đến Dương Minh, chỉ là không nói ra thôi, bây giờ đã đến lúc rồi, cho nên lập tức mở miệng,
"Vâng!" Bác sĩ biết thân phận của tướng quân Kars, tuy rằng Babi lợi hại, nhưng mà so với tướng quân Kars, ông ta vẫn chọn nghe lời của tướng quân Kars, bằng không, ông ta đừng mong tiếp tục đi lại ở nước X.
"Babi tiên sinh, tôi làm như vậy, ông không chú ý chứ?" Dương Minh nhìn Babi, nhàn nhạt hỏi. Tuy rằng Dương Minh không thích sự máu lạnh của Babi, nhưng mà, Dương Minh ũng có thể hiểu được, từ góc độ của bọn họ cho thấy, Victoria chỉ là một nô lệ, là một công cụ mà thôi, mạng của bọn họ, căn bản không đáng để những người này coi ra gì.
"Đương nhiên là không ngại rồi!" Babi đã sớm phát hiện ra thân phận của Dương Minh không tầm thường, lúc này tướng quân Kars cũng đã lên tiếng, Babi càng thêm khẳng định, cho nên với yêu cầu của Dương Minh, hắn ta đương nhiên không từ chối, chỉ là Babi có chút kì quái, tại sao Dương Minh lại cần một người đã tàn phế: "Nhưng mà, tiên sinh, ngài cũng đã nghe rồi, nàng ta đã tàn phế, cho dù có cứu được, cũng không thể nào đánh nhau được nữa."
"Vậy bán nàng ta cho tôi, được không?" Dương Minh cũng không trả lời Babi, mà hỏi ngược lại.
"Ơ?" Babi sửng sốt, lập tức ý thức được rằng mình đã nhiều chuyện, làm cho Dương Minh mất hứng, vội nói: "Bán cái gì chứ, nếu tiên sinh thích, tôi tặng cho ngài cũng được!"
Babi không ngu, tiền của Dương Minh hắn dám cầm sao? Bây giờ muốn tặng lễ vật cho Dương Minh còn không có, nhưng Dương Minh đã mở miệng, muốn một nô lệ đã tàn phế, Babi đương nhiên là vui mừng đáp ứng rồi!
Về phần Dương Minh muốn làm gì với Victoria đã tàn phế đó là chuyện của Dương Minh, Babi nghĩ, có thể quan điểm thẩm mỹ của người châu Á khác với người châu Âu, nên Dương Minh có thể coi trọng Victoria cũng không chừng.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của Babi mà thôi.
"Cảm ơn!" Dương Minh gật đầu, nhàn nhạt nói: "Như vậy đi, trả thù lao, toàn bộ quyền kinh doanh và sở hữu mỏ vàng kia, sẽ thuộc về ông!"
"A?" Babi cả kinh, lập tức vui vẻ nói: "Cảm ơn ngài, tiên sinh, nhưng mà vẫn còn bên Lý Chí Thành mà?"
Thông qua lời giới thiệu, Babi cũng biết Lý Nhạc Hân đại diện cho Lý Chí Thành, cho nên theo quy định, Lý Chí Thành cũng có một nửa quyền kinh doanh mỏ vàng.
"Hắn à?" Dương Minh nhún vai, không nói gì.
Babi có chút khó hiểu, không biết Dương Minh rốt cục có ý gì: "Ý của tiên sinh là gì?"
"Biết quá nhiều không có lợi cho ông đâu!" Tướng quân Kars nhíu mày, trừng mắt nhìn Babi, sau đó nói: "Nếu như Lý Chí Thành biến mất, cũng đừng kinh ngạc quá"
Trong lòng Babi rùng mình một cái, không biết Lý Chí Thành đã đắc tội thế nào với mấy đại nhân vật quyền quý tại nước X, nhưng mà không dám hỏi, kinh sợ nói: "Xin lỗi, là tôi nhiều chuyện"
"Không có gì" Dương Minh khoát tay nói, hắn cũng không muốn hù Babi sợ hãi làm gì.
Những trận đấu sau, cũng đều là những trận đấu vớ vẫn, không còn mang tính chất kịch liệt như trận đấu của Victoria và Lý Nhạc Hân nữa, cho nên mọi người cũng không còn hứng thú.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Dương Minh cũng không vội trở về, nắm tay Hoàng Nhạc Nhạc, cùng với Lý Cường và tướng quân Kars đi vào trong một phòng nghỉ, phòng nghỉ này vốn là dành cho nội bội, người đầu tư bên ngoài không được phép tiến vào.
Lý Chí Thành nhìn thấy bóng lưng của Dương Minh biến mất sau cánh cửa, trong lòng chợt thấy hoảng loạn, nếu Dương Minh thật sự đứng trước mặt mình, nhục mạ mình, thì Lý Chí Thành lại cảm thấy bình thường, nhưng mà Dương Minh lại không làm gì, ngay cả nhìn cũng không nhìn, cái này mới thật sự làm cho trong lòng của Lý Chí Thành sinh ra áp lực.
"Tiểu tử Dương Minh này thoạt nhìn rất bố láo, ngay cả con nhỏ Hoàng Nhạc Nhạc cũng trở nên kiêu ngạo luôn rồi!" Lý Thiên Vũ cũng nhìn thấy bóng lưng của Dương Minh, nhỏ giọng mắng một câu.
"Thiên Vũ, đừng ở đây nói lung tung" Lý Thiên Giai liếc nhìn Lý Thiên Vũ, hạ giọng trách mắng: "Ở địa bàn của người ta, cẩn thận tai vách mạch rừng"
"Sợ cái gì?" Lý Thiên Vũ bị Lý Thiên GIai trách, có chút khó chịu: "Hắn có thể làm gì chúng ta?"
"Có thể? Ở địa bàn của người ta, người ta muốn làm gì mà không được?" Lý Chí Thành hừ một tiếng nói.
"Được rồi, hai đứa, đừng cãi nhau!" Lý Chí Thành cắt lời của hai anh em: "Hai đứa cãi nhau thì được cái gì? Còn đứng đó mà cãi nhau"
Lý Thiên Giai và Lý Thiên Vũ thấy cha tức gai65n, vội vàng ngậm miệng lại.
"Bây giờ, Dương Minh muốn gây phiền phức cho chúng ta, thì rất bình thường" Lý Chí Thành thở dài nói: "Chỉ sợ hắn không gây phiền phức cho chúng ta!"
"Cha, cha nói gì vậy?" Lý Thiên Giai không hiểu được, hỏi.
"Nếu con là Dương Minh, mà chúng ta làm ra nhiều chuyện như vậy, còn muốn giành người phụ nữ của hắn, vậy thì con nghĩ hắn có thể bỏ qua không?" Lý Chí Thành hỏi ngược lại.
Lý Thiên Giai và Lý Thiên Vũ đều lắc đầu, đúng vậy, Lý gia hại Hoàng gia thảm như vậy, Dương Minh không trả thủ mới là lạ.
Nhưng mà, bây giờ phản ứng của Dương Minh rất bình tĩnh." Lý Chí Thành chỉ vào trong phòng nghỉ, nói.
"Bình tĩnh. không phải tốt sao?" Lý Thiên Vũ không hiểu, nói: "Hắn không gây phiền phức cho chúng ta, vậy chẳng phải là tốt à?"
Lý Chí Thành khoát tay nói: "Thứ không biết, mới là thứ đáng sợ nhất, không biết Dương Minh muốn trả thù chúng ta như thế nào, cái cảm giác này, quả thật là sống một ngày dài bằng một năm"
"Cha, có thể Dương Minh vì đại cục, thấy chúng ta đến đầu tư, cho nên có thể tha cho chúng ta cũng không chừng" Lý Thiên Giai nói.
"Vì đại cục?" Lý Chí Thành tự cười giễu: "Chúng ta là nhà đầu tư sao?"
"Chúng ta quả thật đến đây để đầu tư mà!" Lý Thiên Giai gật đầu nói.
"Con cũng thấy đấy, ở đây không thiếu người đầu tư, cho nên quặng mỏ không lo không có người nhận thầu, chỉ sợ người xếp hàng còn rất dài đấy, nếu chúng ta không muốn, lập tức sẽ có người đến cướp!" Lý Chí Thành nói: "Cho nên, con nghĩ Dương Minh sẽ không tính toán với chúng ta sao? Có chúng ta cũng không nhiều, mà thiếu chúng ta cũng không ít, mà trong tay chúng ta chỉ có một quặng sắt và một mỏ vàng, quăng ra là có người nhận ngay!"
Vốn chiếm được một nửa mỏ vàng, làm cho Lý Thiên Giai và Lý Thiên Vũ rất vui vẻ, nhưng bây giờ tâm tình liền trở nên trầm trọng, Lý Chí Thành phân tích không sai, Dương Minh căn bản là không quan tâm đến Lý gia bọn họ.
Ba người mang tâm tình hoảng loạn, trở về khách sạn, ngồi trong phòng, không có được sự mừng rỡ như những người đầu tư khác.
Vết thương của Lý Nhạc Hân không nhẹ, nhưng mà vết thương này không thể tìm bác sĩ thông thường được, Lý Nhạc Hân phiền muộn nằm trong phòng, lấy tay xoa xoa" em gái" của mình, Victoria ra tay cũng quá độc ác rồi! Đều là phụ nữ, vậy mà còn đánh vào chổ này.
Lý Chí Thành đến an ủi Lý Nhạc Hân một chút, nhưng mà, ông ta cũng rõ ràng rằng chổ bị thương của Lý Nhạc Hân, ông ta cũng không quản được, vì thế đành phải an ủi Lý Nhạc Hân một chút, tăng tiền thù lao lên, làm cho nàng an tâm tĩnh dưỡng.
Lý Nhạc Hân vốn tưởng rằng Victoria sẽ chết chắc rồi, như vậy thì tâm tình của Lý Nhạc Hân sẽ thoải mái một chút, nhưng mà khi thấy Victoria được cứu chữa và được chăm sóc, chứ không phải bị ném vào trong bao giống như những nô lệ đã ngã xuống trên lôi đài khác, điều này làm cho tâm tình của Lý Nhạc Hân trở nên ác liệt!
Theo nàng ta thấy, vô luận thế nào thì Victoria cũng đã bị tàn phế, cho dù có được cứu, cũng không thể nào được trở lại làm một người bình thường, chứ đừng nói là lên lôi đài!
Nhưng mà, rốt cục vẫn có người cứu Victoria!
Lý Nhạc Hân nghĩ rằng, đây là một sự xỉ nhục! Những người đã xỉ nhục hay bắt nạt nàng, đều không thể nào tồn tại trên đời này được! Trong lòng Lý Nhạc Hân cũng âm thầm ghi hận lại, chuẩn bị sau này giết chết Victoria.
Nhưng mà, bây giờ nàng cần phải dưỡng thương, chờ vết thương bình phục mới có thể hành động được, không phải sao?
Dương Minh cầm cầm cái điều khiển từ xa trong tay, cái điều khiển này là do Babi sai người đưa đến, nói thiết bị trong người của Victoria là một quả bom, Dương Minh không ngờ rằng, trong cơ thể của Victoria còn có cả bộ phận này.
Lý Cường và tướng quân Kars rất buồn bực, tại sao Dương Minh lại có hứng thứ với một nô lệ?
Nhưng mà, hai người bọn họ đều không dám hỏi, Hoàng Nhạc Nhạc là bạn gái mà không quan tâm, thì bọn họ hỏi làm gì?
Cho nên, đối với chuyện mà Dương Minh dặn dò, bọn họ chỉ có thể đi làm, sau khi làm xong, cũng im lặng ngồi xuống bên cạnh Dương Minh.
"Dương tiên sinh, thứ đó đã được lấy ra" Một thủ hạ của tướng quân Kars đến báo cáo, cầm theo một cái túi đựng một món, đưa đến trước mặt Dương Minh.
"Là cái này?" Dương Minh cầm lấy cái túi, mở bên trong ra nhìn, đây là một thiết bị vô cùng tinh xảo, về phần có phải là bom hay không, vậy thì không rõ.