NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Bạn thân, mày ở đâu vậy? Tại sao lâu như vậy mà gọi thấy mày?" Điền Đông Hoa ra khỏi phòng học, giọng nói cũng lớn hơn.

"Mấy hôm trước tao vừa đi ra ngoài một chuyến" Dương Minh cũng không nói rõ chuyện bản thân ra nước ngoài, dù sao thì chuyện này cũng tương đối bí ẩn, Dương Minh cũng không đơn giản nói cho người khác: "Trong lớp gần đây có gì mới không?"

"Không có, à, chủ nhiệm Tạ Vĩnh Cường có hỏi mày đi đâu một lần, bọn tao nói không biết, sau đó ông ta cũng không hỏi nữa" Điền Đông Hoa suy nghĩ một chút rồi nói.

"ừ, tao biết rồi, phỏng chừng là ông ta đã hỏi chị nuôi của tao, cho nên che giấu giúp tao!" Dương Minh cười nói. Tiếu Tình biết mình ra ngoài? có công chuyện, cho nên đại khái là đã nói giùm với Tạ Vĩnh Cường một tiếng.

"Mày có chị nuôi như vậy thật là tốt, có thể trốn học bất cứ lúc nào. Bên trong lớp có một thằng cũng trốn học, nhưng chỉ vừa nghỉ được một khóa là đã bị thông báo phê bình!" Điền Đông Hoa hâm mộ nói.

"Mày cũng không đâu cần chị nuôi, ngay cả lớp của mày mà mày cũng chưa từng tới phải không?" Dương Minh chế nhạo.

"Haha… đúng vậy… nhưng mà dù tao có đến, thì cũng không giống như bọn mày, trường học cũng không quản tao đâu" Điền Đông Hoa không chút xấu hổ, cười nói.

"Mày dự tính sẽ tiếp tục như vậy?" Dương Minh thở dài, hèn chi Điền Long lại lo cho hắn. Tiểu tử Điền Đông Hoa này tựa hồ cho đến bây giờ vẫn chưa có mục tiêu gì để phấn đấu cả.

"Sống cho vui vẻ trước đã" Điền Đông Hoa cũng không nghe ra ý tứ của Dương Minh, vẫn dùng ngữ khí vui đủa nói.

"Sau này mày không muốn tiếp nhận gia nghiệp của cha mày?" Dương Minh hỏi.

"Cái này… sau này tính…" Nghĩ đến chuyện cha vừa làm gần đây, Điền Đông Hoa nhất thời có chút buồn phiền. Từ trong đáy lòng, hắn không tán thành cách làm của cha, Điền gia dựa vào Tôn gia để làm giàu, nhưng mà bây giờ, cha lại làm phản với Tôn gia, nói thế nào cũng không có đạo nghĩa. Chỉ là Điền Đông Hoa không có tình cảm với Tôn gia, mà ấn tượng về Tôn Chí Vĩ thì lại cực kỳ xấu, cho nên mới không can thiệp vào hành động của cha. Mà trên thực tế thì hắn cũng không cách nào can thiệp vào.

Hắn chống đối cũng vô nghĩa, nếu không phải vì Điền Đông Hoa muốn trở mặt với Điền Long, phỏng chừng Điền Long bây giờ sẽ gây ra chuyện bất lợi với Dương Minh rồi.

Dương Minh cũng không biết suy nghĩ của Điền Đông Hoa, hắn còn muốn giao sự nghiệp ở Đông Hải sau này cho Điền Đông Hoa, nhưng mà bây giờ xem ra, Điền Đông Hoa căn bản là không có tâm tư quản lý chuyện này.

"Lão Điền, vừa rồi cha của mày gọi điện cho tao" Dương Minh suy nghĩ một chút, cảm thấy mình cần phải nói cho Điền Đông Hoa biết: "Cha mày muốn tìm hiểu về tình hình của mày trong trường, cho nên hẹn tao đến Đông Hải"

"A!" Điền Đông Hoa nghe Dương Minh nói xong, nhất thời thét lên một tiếng kinh hãi, ngay cả cái kiểu nói đùa cũng không còn: "Dương Minh, cha tao tìm mày? Chuyện khi nào?"

"Sao thế? Vừa nãy thôi" Dương Minh kỳ quái, tại sao Điền Đông Hoa lại có phản ứng mạnh như vậy: "Lão Điền, mày không có làm ra chuyện gì chứ? Sao mà sợ thế?"

"Không phải, Dương Minh! Mày nói cho tao biết trước, cha tao tìm mày khi nào?" Điền Đông Hoa cắt lời Dương Minh, kinh hoảng hỏi.

"Ngay vừa rồi, trước khi tao gọi cho mày" Dương Minh càng nghe càng thấy kỳ quái: "Lão Điền, tao chỉ muốn báo cho mày biết trước, muốn cùng mày trao đổi một chút, đừng để đến lúc đó tao lại nói bậy, gây bất lợi cho mày"

"May quá, cũng may là gọi điện thoại!" Điền Đông Hoa thở phào một hơi, nhưng mà trong lòng hắn kịch liệt đấu tranh! Điền Đông Hoa biết rõ vì sao cha lại gọi điện cho Dương Minh, cũng biết rõ cha muốn làm gì.

Lúc này, hắn ta phải lựa chọn, hoặc là nói âm mưu của cha cho Dương Minh biết, hoặc là gạt Dương Minh.

Nhưng mà, kêu hắn bán đứng bạn bè, hắn không làm được! Vương Tuyết đã một lần có lỗi với Dương Minh, bán đứng Dương Minh một lần rồi. Mà lần này, Điền Đông Hoa thậm chí là còn trở mặt kinh khủng hơn cả Vương Tuyết nữa, nếu không phải hồi đó do Dương Minh cầu tình cho Vương Tuyết, Điền Đông Hoa đã sớm xử lý Vương Tuyết rồi.

Tuy rằng hắn có thích Vương Tuyết, nhưng mà, lựa chọn giữa Vương Tuyết và bạn tốt, hắn sẽ chọn bạn. Có thể nói, Điền Đông Hoa là một người rất có nghĩa khí.

Chỉ là, bây giờ phải đối mặt với lựa chọn giữa cha và bạn! Điền Đông Hoa thật sự không muốn bán đứng cha mình, nhưng mà, cha của mình đang lừa dối mình! Cha đã nói, sẽ không ra tay với Dương Minh, kết quả kéo dài được bao lâu? Liền kiếm lý do để dụ Dương Minh đến Đông Hải!

Nếu như cha không ra tay với Dương Minh, Điền Đông Hoa sẽ cho rằng chuyện này chưa từng xảy ra. Cũng sẽ không nói gì với Dương Minh cả. Nhưng mà, cha đã phá vỡ lời hứa của mình, đây là điều mà Điền Đông Hoa không dễ dàng chấp nhận và tha thứ!

Nghĩ đến đây, Điền Đông Hoa cũng đã đưa ra quyết định, một quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời làm người của hắn, cũng bởi vì quyết định bây giờ của hắn, đến thời khắc cuối cùng, đã cứu một mạng của cha hắn, làm cho cha hắn miễn tội chết.

"Cái gì mà may là chỉ gọi điện?" Dương Minh hơi nhíu mày, nghe thấy những lời không đầu không đuôi của Điền Đông Hoa, thật sự có chút kỳ quái: "Lão Điền, mày đang nói cái gì vậy?"

"Dương Minh, mày đang ở đâu, chờ tao, tao lập tức đến tìm mày ngay!" Điền Đông Hoa vội vàng nói.

"Tao đang… ơ… tao đang trên đường đến trường…" Dương Minh nói, vừa rồi trước khi nhận được điện thoại của Điền Long, hắn đang lái xe đến trường, mà cũng bởi vì nhận được cú điện thoại của Điền Long, cho nên hắn mới đổi hướng.

"Như vậy, tao ở cổng trường chờ mày!" Điền Đông Hoa cũng không nhiều lời, nói xong liền cúp điện thoại.

Dương Minh cũng không biết Điền Đông Hoa thần thần bí bí như vậy rốt cục là vì cái gì, nhưng mà vẫn lái xe về hướng trường học.

Còn Điền Đông Hoa, sau khi cúp điện thoại của Dương Minh, vội vã chạy về phòng học, nói một tiếng với Vương Tuyết: "Tuyết nhi, bây giờ anh có chuyện quan trọng phải đi"

"A, bây giờ?" Vương Tuyết cũng không phải là một người không hiểu lý lẽ, thấy dáng vẻ lo lắng của Điền Đông Hoa như vậy, cũng gật đầu nói: "Vậy buổi trưa anh có về ăn không?"

"Cũng không biết, có khả năng không, em tự đi ăn đi, đến lúc đó gọi điện tính sau!" Điền Đông Hoa nói.

"Vậy, vậy gọi điện nha, anh cẩn thận một chút!" Vương Tuyết nhìn ra Điền Đông Hoa đang có chuyện gấp, nhưng mà Điền Đông Hoa đã không nói, thì nàng cũng không hỏi.

"Không có nguy hiểm gì dâu, không sao cả" Điền Đông Hoa cười khổ, cha của mình, sao có thể gây bất lợi cho mình chứ, hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì: "Chúng ta đã có lỗi vớ? i Dương Minh một lần, không thể có lỗi lần thứ hai!"

"A?" Vương Tuyết nghe Điền Đông Hoa nói xong, nhất thời sửng sốt: "Dương Minh?"

"Không có gì, em chuyên tâm nghe giảng bài đi, chuyện này anh sẽ nói với em sau" Điền Đông Hoa nói xong khoát tay ra khỏi phòng.

Nhìn thấy Điền Đông Hoa đi ra khỏi phòng, ông thầy đứng trên bục giảng cũng chỉ biết lắc đầu thôi, đại học là như thế đó, không học thì thôi, thầy cô đứng lớp cũng sẽ không quản.

Điểm danh, cũng chỉ có chủ nhiệm vào điểm thôi, còn những người khác trên cơ bản đều mặc kệ, học kỳ đầu tiên của năm học còn đỡ được một chút, chứ về sau thì chẳng còn ai quản.

Nhất là cái loại sinh viên khủng bố như Điền Đông Hoa, trong lòng các thầy cô cũng rất là hiểu chuyện, cho nên cũng không thèm quản bọn họ.

Điền Đông Hoa nhanh chóng chạy ra khỏi phòng học, xuống cầu thang, phóng như bay ra ngoài cổng trường. Điền Đông Hoa càng nghĩ càng tức, cha đã đáp ứng mình rồi, không động đến Dương Minh nữa, kết quả là mình vừa quay lưng, tự nhiên gọi điện cho Dương Minh, muốn gạt Dương Minh đến Đông Hải, điều này làm cho Điền Đông Hoa cực kỳ phẫn nộ.

Do dự một hồi, Điền Đông Hoa cầm lấy điện thoại, gọi cho cha.

"Alo? Đông Hoa sao?" Điền Long nhìn thấy con trai gọi điện, sửng sốt. Theo lý thuyết, Điền Đông Hoa rất ít khi nào gọi điện cho ông ta.

"Cha, cha đang ở đâu?" Điền Đông Hoa nhàn nhạt hỏi.

"Cha đang ở công ty, sao thế, có chuyện gì à?" Điền Long kì quái hỏi, không hiểu vì sao con trai lại gọi điện.

"Cha, nghe nói cha hẹn Dương Minh đến Đông Hải, muốn tìm hiểu về tình hình cuộc sống của con phải không?" Điền Đông Hoa cũng muốn vạch trần bộ mặt thật của cha, nhưng dù sao người này cũng là cha của hắn, Điền Đông Hoa cũng chỉ có thể nói bóng nói gió thôi.

"A!" Điền Long biến sắc, nói: "Dương Minh nói cho con biết?"

"Đúng vậy, Dương Minh đương nhiên sẽ nói cho con biết!" Điền Đông Hoa lạnh lùng nói: "Dương Minh là bạn thân của con, cha nên hiểu chứ, hắn ta khẳng định sẽ thông báo cho con biết trước!"

"Như vậy… ha ha, cha chỉ muốn tìm Dương Minh, hỏi về tình huống học tập và cuộc sống của con thôi…" Ngữ khí của Điền Long trở nên mất tự nhiên, cái cảm giác bị con trai bắt được điểm yếu làm cho ông ta khó chịu.

"Như vậy thật sao?" Điền Đông Hoa hừ một tiếng: "Cha cho rằng con sẽ tin sao?"

"Đương nhiên là thật" Điền Long biết, kế hoạch bắt Dương Minh đã tiêu tan. Ông ta trăm tính ngàn tính, cũng không tính rằng sau khi Dương Minh nhận được điện thoại của mình, liền thông báo cho Điền Đông Hoa biết!

Đứng trên góc độ của một người cha mà nói, ông ta mong rằng Dương Minh có thể gạt Điền Đông Hoa, đem hết tất cả mọi chuyện của Điền Đông Hoa nói cho mình biết, theo ông ta thấy, đây là vì tốt cho Điền Đông Hoa, Dương Minh hẳn là có thể hiểu được.

Nhưng mà, ông ta đã quên rằng, đó là tình nghĩa anh em của Điền Đông Hoa và Dương Minh, vô luận là Điền Đông Hoa làm tốt hay không tốt, D? ương Minh cũng không có khả năng bán đứng Điền Đông Hoa, khẳng định sẽ thương lượng với Điền Đông Hoa trước.

Cứ như vậy, kế hoạch của ông ta liền thất bại, bây giờ nghĩ lại, ông ta quả thật chỉ thấy cái lợi trước mắt thôi, sau khi biết được Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám đã phát hiện ra âm mưu của Lưu Sạn và Khúc Đại Danh, ông ta đã trở nên quá lo lắng.

Bởi vì ông ta muốn trả lại cho ông chủ phía sau. Lúc đầu xúi giục tại Đông Hải, Điền Long đã bỏ ra một số tiền lớn để thu mua nhân tâm, mà số tiền này là do ông chủ phía sau cho ông ta. Bây giờ, chuyện của ông chủ giao không thể hoàn thành, Điền Long cũng chỉ có thể đem hy vọng gửi lên trên người Dương Minh mà thôi.

Bây giờ nghĩ lại, kế hoạch của mình có trăm ngàn chổ hở, cho dù Dương Minh không thông báo với Điền Đông Hoa trước, thì cũng sẽ hoài nghi hành động và mục đích của mình! Nhưng mà, có một vấn đề then chốt mà Điền Long không hề nghĩ đến, đó chính là, Dương Minh dễ bắt như vậy sao? Ông ta không biết Dương Minh có một thân phận khác, cho rằng Dương Minh chỉ là một sinh viên biết chút công phu mà thôi, chỉ cần mang nhiều người một chút là mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng.

"Cha, cha con đang gạt con?" Điền Đông Hoa hiển nhiên không phải là kẻ ngu, ngay từ đầu sau khi nghe được Dương Minh nói xong, liền nhìn ra âm mưu của cha.

"Cha…" Điền Long thở dài, ông ta cũng hiểu, bây giờ có giải thích như thế nào, thì con trai cũng sẽ không tin, muốn trách thì chỉ trách lúc đầu đã tìm con trai để nhờ đối phó với Dương Minh thôi.

"Cha, không phải cha đã đồng ý với con rồi sao? Không động đến Dương Minh? Tại sao lại lật lọng?" Điền Đông Hoa rốt cục đã không nhịn nổi, bộc phát: "Cha nói không giữ lời!"

"Đông Hoa, cái này không phải là cha không giữ lời, mà đã xảy ra một vài biến cố, cũng chỉ bắt Dương Minh mới có thể cứu được…" Điền Long giải thích: "Những chuyện ông chủ dặn làm, toàn bộ đã tiêu tan, cho nên cha đành phải bù đắp, vì thế, bắt Dương Minh là biện pháp duy nhất!"

"Cha, con đã nói rồi, cha làm gì, con không can thiệp, cũng không can thiệp được. Nhưng mà, cha ra tay với bạn của con, tuyệt đối không được!" Điền Đông Hoa kiên quyết nói: "Cha đã đồng ý, thì phải giữ lời. Nếu như cha mà có làm gì Dương Minh, chúng ta cắt đứt tình cha con ở đây!"

Điền Long hít một hơi lạnh, không ngờ rằng con trai mình lại có cá tính mạnh như vậy, nhưng mà bây giờ nếu con trai đã nhìn thấu kế hoạch của mình, như vậy cũng không còn cách nào bắt Dương Minh được nữa, cho nên nói những lời này cũng không có ý nghĩa gì cả, cho dù muốn tiếp tục ra tay với Dương Minh, cũng sẽ gặp nhiều trắc trở.

"Được rồi, cha đáp ứng con" Điền Long bất đắc dĩ nói.

Điền Đông Hoa không nói thêm gì, yên lặng cúp điện thoại. Lời nói của cha, thật sự hữu dụng sao? Điền Đông Hoa cười khổ. Thật ra hắn cũng hiểu, trong lòng cũng rõ ràng, nếu như hữu dụng, cha sẽ không nói những lời trước kia với mình, và cũng không cần lật lộng.

Cha thật sự lật lọng, mình thật sự có thể cắt đứt quan hê cha con sao? Điền Đông Hoa vẫn? chỉ cười khổ như cũ, vô luận thế nào, thì vẫn là cha và con, đây là một chuyện không thể thay đổi, Điền Đông Hoa cũng có thể cố gắng nổ lực vì niềm tin của mình. Nhưng mà nếu cha thật sự vi phạm lời hứa, vậy thì mình có thể làm gì?

Xem ra, ngoài cách nhắc nhở Dương Minh ra, hắn thật sự là không còn cách nào cả.

Đứng trước cửa một hồi, nhìn thấy chiếc xe của Dương Minh từ xa chạy đến, chậm rãi dừng bên cạnh mình.

"Lão Điền, lên xe đi!" Dương Minh mở cửa xe, nói với Điền Đông Hoa.

Điền Đông Hoa cũng không khách khí, trực tiếp leo lên xe: "Dương Minh, đã lâu không gặp, anh em ai cũng nhớ mày"

"Đi ra ngoài chút" Dương Minh nói: "Lão Điền, mày gấp gáp tìm tao như vậy, có chuyện gì không?"

"Dương Minh… tao tìm mày quả thật là có chuyện" Điền Đông Hoa do dự một chút, trên mặt lộ ra vẻ khó xử. Tuy rằng Dương Minh quyết định đem âm mưu của cha nói cho Dương Minh nghe, nhưng mà dù sao chuyện này cũng liên quan đến cha của mình, Điền Đông Hoa cũng không tiện mở miệng như vậy.

"Lão Điền, rốt cục là chuyện gì, cứ việc nói thẳng" Dương Minh cũng nhìn ra Điền Đông Hoa khó mở miệng, vì vậy nói: "Hay là, chúng ta tìm một chổ yên tĩnh nói chuyện?"

"Cũng được!" Điền Đông Hoa gật đầu, kêu hắn ngồi trên xe nói chuyện, hắn cũng không thoải mái: "Đúng lúc đến giờ cơm trưa, tìm một quán ăn đi, tao mời cơm"

Dương Minh cười nói: "Được rồi, tìm một quán cơm Tây nha, tao biết gần đây có một nhà hàng nước ngoài tương đối yên tĩnh"

Dương Minh lái xe đến một quán cơm gần đó, quán này là do Từ Bằng mở, đến cuối cùng Từ Bằng cũng không có chấp nhận lời đề nghị của Dương Minh, cùng Lý Đại Cương làm đại sự.

Bởi vì hắn nghĩ, có vợ con rồi, cũng nên sống yên ổn lại một chút. Nhưng mà, bởi vì có quan hệ, cho nên Dương Minh đã kêu Bạo Tam Lập chiếu cố hắn một chút.

Tuy rằng Từ Bằng không có đi cùng Dương Minh nữa, nhưng dù sao cũng từng là anh em, cùng nhau cười, cùng nhau khóc, cùng nhau điên cuồng, Dương Minh giúp đỡ hắn mở một tiệm cơm, thu nhập tốt hơn tiệm bi da trước đây rất nhiều.

Thấy bạn thân đã có chổ yên ổn, Dương Minh cũng rất vui mừng. Nhân các hữu chí, mỗi người đều có chí hướng riêng, Dương Minh cũng không ép Từ Bằng cái gì cả, chí có thể hết lòng giúp đỡ thôi.

Quán cơm này chỉ đông khách vào chiều tối thôi, còn bây giờ thì khách không nhiều. Từ Bằng đang ngồi tính sổ sách ở quầy, ngẩng đầu lên nhìn thấy Dương Minh, lập tức vui mừng buông sổ sách trong tay xuống, đi ra ngoài đón: "Dương ca, đến chơi à?"

Tuy rằng Từ Bằng có dặn Dương Minh rãnh rỗi đến chơi, nhưng mà trong lòng hắn cũng rõ một chuyện, Dương Minh không có khả năng đến một nơi bình thường này, bởi vì thân phận của Dương Minh đã thay đổi rồi, không còn là một người bình thường nữa.

"Đại Bằng, gần đây thế nào?" Dương Minh cười cười vỗ vai Từ Bằng hỏi.

"Làm ăn rất tốt, một tháng có thể kiếm hơn một trăm ngàn" Từ Bằng cũng không giấu diếm Dương Minh, dù sao bây giờ tất cả những thứ này đều là? do Dương Minh cho hắn. Tuy rằng quán cơm này là do Từ Bằng mở, nhưng mà những người khách đến đây đều là do Dương Minh kiếm cho hắn. Dù sao thì hắn cũng là một người không có gốc gác, muốn mở một quán cơm tại một khu náo nhiệt, nếu không có nhân mạch, thì quan hệ trong hắc và bạch đều rất khó giải quyết. Nhưng mà, có lời nói của Bạo Tam Lập, việc này đã trở nên dễ giải quyết hơn.

Đến nay, cũng không có tên mù nào đến tìm Từ Bằng gây phiền phức cả.

"Vậy là tốt rồi" Dương Minh tương đối thỏa mãn với kết quả này.

"Đúng vậy, tốt hơn trước kia nhiều" Từ Bằng vui vẻ gật đầu: "Dương ca, đây là bạn của mày?"

"Bạn đại học của tao, Điền Đông Hoa!" Dương Minh giới thiệu cho Từ Bằng: "Một người bạn cùng phòng!"

"Xin chào, tôi là bạn thân của Dương Minh từ thời sơ trung, Từ Bằng!" Từ Bằng giơ tay ra tự giới thiệu về bản thân.

"Rất vui được biết cậu!" Điền Đông Hoa cũng giơ tay ra, nắm lấy tay của Từ Bằng.

"Từ Bằng, cho bọn tao một phòng đi, bọn tao nói vài chuyện, còn cơm nước, mày chọn giùm đi, tùy tiện" Dương Minh nói với Từ Bằng: "Hôm nay rãnh sẽ nói chuyện với mày"

"Không thành vấn đề!" Từ Bằng gật đầu, dẫn Dương Minh và Điền Đông Hoa lên một căn phòng ở tầng một: "Dương ca, vào đi, tao đi dặn phòng bếp làm chút đồ ăn"

"Xem ra bữa cơm này, tao không mời được rồi!" Từ Bằng đi rồi, Điền Đông Hoa vì muốn làm giảm căng thẳng lại, cho nên đã cười đùa nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi