Dù sao thân phận và địa vị của Kinh Tiểu Lộ bây giờ vẫn chưa phù hợp để phô trương, sợ rằng có người nhìn thấy sẽ nói những điều không hay, cho nên Dương Minh quyết định mua cho nàng một chiếc màu xanh, cũng giống như màu của xe hắn vậy, như vậy cũng đỡ chói mắt.
Thân phận của nàng bây giờ, cũng chỉ là một trợ lý của công ty giải trí Danh Dương thôi, mặc dù có quan hệ với Dương Minh, nhưng mà lên chức quá nhanh sẽ làm cho những người khác đố kị, phát sinh lời đồn thì đối với mặt mũi của nàng sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Vả lại Kinh Tiểu Lộ làm việc ngoài giờ, không có làm chính thức, dưới tình huống như vậy mà ngồi vào ghế cao, thì sợ rằng sẽ bị người ta chú ý.
Mà chiếc xe màu đỏ của Tôn Khiết tuy rằng rất chói mắt, gây chấn động cả trường, nhưng mà theo thời gian trôi qua, mọi người cũng sẽ không còn thấy lạ nữa, bây giờ Tôn Khiết là nghiên cứu sinh, bên ngoài trường lại có công ty riêng, cho nên lái BMW màu đỏ cũng không có gì đặc biệt lắm.
"Tốt, tôi nhớ rồi" Bạo Tam Lập đáp.
"Chiếc xe màu xanh, không cần đưa cho tôi, trực tiếp đưa cho Kinh Tiểu Lộ, lấy danh nghĩa của công ty mà đăng ký" Dương Minh suy nghĩ một chút rồi nói.
Xe công ty thì có thể giảm bớt một khoản thuế, cái này không phải là do Dương Minh keo kiệt, mà là người nộp thuế hẳn là có quyền hưởng thụ quyền lợi của mình, không cần phải chủ động bỏ qua.
"Tốt, tôi đã biết' Tuy rằng trong lòng Bạo Tam Lập khiếp sợ, nhưng mà trong giọng nói cũng không lộ ra một vẻ gì cả, Dương Minh mua xe cho Kinh Tiểu Lộ? Lại còn là một chiếc xe đắt tiền nữa? Như vậy có ý nghĩa gì chứ?
Trước đó Bạo Tam Lập đã hoài nghi quan hệ giữa Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ rồi, nhưng mà vẫn chưa xác định được, cho đến lúc này, Bạo Tam Lập không còn nghi ngờ gì nữa, xác định Dương Minh có quan hệ với Kinh Tiểu Lộ rồi, sau này trong công ty, cần phải chiếu cố cô bé này hơn mới được.
"Chuyện công ty thế nào rồi? Vấn đề kia giải quyết xong chưa?" Dương Minh cũng không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ nghĩ là đã hứa thì nhất định phải làm được, sau khi dặn dò xong, liền đổi đề tài.
"Ừ, đã tính toán xong rồi, Khúc Đại Danh và Lưu Sạn đã cuốn đi một trăm ba mươi triệu" Bạo Tam Lập nói đến đây, giọng nói đã có vẻ nghiêm túc hơn: "Xin lỗi, Dương ca, là tôi và Hầu tổng không bảo vệ tốt sản nghiệp của ngài"
"Quên đi, chuyện nà cũng khó phòng bị, sau này cẩn thận một chút là được" Tuy rằng ngoài miệng Dương Minh nói với Bạo Tam Lập như vậy, nhưng trong lòng cũng bắt đầu tính toán, tha cho Lưu Sạn và Khúc Đại Danh như vậy sao? Dương Minh đương nhiên là sẽ không bỏ qua cho bọn họ dễ dàng rồi.
Tuy rằng một trăm ba mươi triệu bây giờ đối với Dương Minh mà nói thì chẳng đáng là gì cả, nhưng mà Dương Minh không muốn tha cho loại chuyện này. Dương Minh dự định dùng lực lượng bên Hạ Băng Bạc để truy bắt hai tên này, dù sao thì Hạ Băng Bạc cũng có yêu cầu, nhờ mình đến Vân Nam để bắt Hữu trưởng lão, chuyện tình nguy hiểm như vậy, nếu mình không yêu cầu Hạ Băng Bạc làm cái gì đó, thì đúng là lỗ to rồi.
Ai mà biết chổ đó, đi rồi có thể về hay không? Hữu trưởng lão kinh khủng thế nào, Dương Minh đã tự kiểm nghiệm qua, người này căn bản không thể gọi là người được, quả thật là một quái vật, luyện cái thứ tà công gì đó, cần phải uống máu người, cảm giác rằng đối phương không khác gì quỷ hút máu của phương tây cả.
Cúp điện thoại của Bạo Tam Lập xong, Dương Minh bắt đầu suy nghĩ về hai tên kia, cái này không phải là do Dương Minh hẹp hòi, mà là do hai tên này làm việc rất quá đáng, nếu như không khiển trách một chút, thì quá tiện nghi cho chúng.
"Kinh Tiểu Lộ là ai?" Lúc Dương Minh gọi điện thoại cũng không có đi ra ngoài, Tôn Khiết ở bên cạnh nghe, nghe thấy tên một cô gái, Tôn Khiết không nhịn được hỏi một câu.
Nếu đổi lại là trước kia, Tôn Khiết cũng không quản nhiều chuyện như vậy, nhưng mà thân phận và vị trí bây giờ đã khác, suy nghĩ đương nhiên cũng khác, nghe thấy Dương Minh mua xe cho mình, đồng thời còn mua xe cho một cô gái khác, trong lòng Tôn Khiết tự nhiên thấy khó chịu.
"À, là một người bạn, bạn của Lâm Chỉ Vận, trước kia cũng đã hứa là sẽ mua xe cho nàng" Dương Minh không chú ý đến biểu tình của Tôn Khiết, bởi vì hắn đang tính toán sẽ gọi điện cho Hạ Băng Bạc.
"Bạn? Mua xe? Anh đúng là giàu có, gặp người nào là liền mua xe tặng người đó sao?" Tôn Khiết cay cú nói.
Dương Minh giật mình, cũng nghe ra mùi ghen tuông của Tôn Khiết, thẹn thùng nói: "Nàng ta đã giúp anh một chuyện, cho nên anh cần phải cảm ơn nàng ta"
Nghe Dương Minh nói như vậy, Tôn Khiết cũng không tiếp tục hỏi nữa, dù sao hỏi nhiều cũng chẳng giúp ích được gì, mà Tôn Khiết cũng không muốn làm người nhiều chuyện.
Tôn Khiết vào trong toilet thay đồ một chút, thật ra nàng cũng không cần phải thay đồ nữa, vẫn đẹp như thường, nhưng mà con gái luôn luôn thích hoàn mỹ, ví dụ như làm lại cái tóc, gắp lông mi cong lên, chỉnh sửa lại cọng dây chuyền trên cổ, hoặc là chọn đồ cho phù hợp hơn.
Dương Minh thì chỉ cần rửa mặt, rồi mặc đồ vào thế nào xong, không cần phải chải đầu hay gì gì đó cả, dù sao thì Dương Minh cũng không phải là thằng mặt trắng dựa vào cái mặt để kiếm cơm.
Đợi hơn khoảng mười phút, Tôn Khiết mới bắt đầu thay đồ ở nhà ra, mặc một bộ đồ bình thường vào, có thể là do đến trường, cho nên không cần mặc đồng phục.
Nhưng mà, Tôn Khiết lúc này, nhìn mới trẻ và tươi hơn, Tôn Khiết mặc đồng phục đi làm vào, luôn làm cho Dương Minh cảm thấy khó chịu, hình như đang mặc đồ ngụy trang vậy.
"không tồi, rất đẹp, trước đây tại sao không thấy em mặc?" Dương Minh khen một câu.
"Thật không? Có đẹp không?" Tôn Khiết vui vẻ, bộ đồ này là do Triệu Oánh tặng cho nàng, nói là trong trường mặc đồ bình thường thôi, vì thế tặng cho Tôn Khiết một bộ đồ bình thường theo đúng nghĩa, nhưng mà nàng ta còn chưa kịp mặc thì đã bị Điền Long bắt rồi, đến hôm nay mới trở về, Tôn Khiết mới mặc nó vào lần đầu tiên: "Là của một người chị em tặng cho em, không tồi chứ?"
"Rất đẹp, nhưng mà nhìn thấy nó quen mắt sao ấy, hình nhu đã gặp qua ở đâu rồi?" Dương Minh cảm thấy bộ đồ này rất là quen thuộc.
"Người trong trường mặc những kiểu dáng như vậy rất nhiều, anh nhìn quen mắt cũng là bình thường" Tôn Khiết gật đầu nói: "Em mặc như vậy cũng trẻ ra một chút, không giống như chị của anh"
"Em căn bản là chưa từng giống" Dương Minh bĩu môi: "Nói em là em gái của anh, có lẽ là có người tin đấy"
"Đừng nói nhảm, anh lừa em cũng không có tác dụng đâu, tâm lý của em rất tốt, luôn xem trọng việc chị yêu em đấy" Tôn Khiết cũng có chút nghiêm túc, gọn gàng dứt khoát, nhưng mà Dương Minh lại thích cái cá tính không hề cố kỵ này của nàng, không giống như Tiếu Tình, lúc nào cũng sợ đầu sợ đuôi cả, còn Tôn Khiết một khi đã muốn làm thì sẽ làm đến cùng.
Điểm này, có vẻ tương tự như Trần Mộng Nghiên, tuy rằng chịu ủy khuất, nhưng mà lại không muốn rời xa.
"Ai lừa em, anh đang nghĩ là tại sao con cháu của Tôn gia lớn lên đều nhỏ như vậy, em nhìn Tôn Chí Vĩ kia, lên đại học rồi, mà còn giống như học sinh trung học vậy" Dương Minh cười nói.
"Cút, não của nó có vấn đề, anh đừng có so sánh với em" Tôn Khiết buồn bực, nhưng mà Dương Minh noi đúng, Tôn Chí Vĩ lớn như vậy rồi mà còn chưa có suy nghĩ, suốt ngày đều giống như một đứa con nít vậy, đến bây giờ vẫn chưa trưởng thành.
"hắc hắc." Dương Minh cười gượng hai tiếng: "Thu dọn xong chưa? Chúng ta đến trường thôi"
"Đã thu dọn xong rồi, chỉ có anh là còn lải nhải thôi, còn nói em?" Tôn Khiết trừng mắt nhìn Dương Minh, rồi cầm lấy một cái túi xách nhìn rất trẻ đeo lên vai.
Dương Minh rốt cục đã biết con gái vì sao lại không thể nói lý được rồi, rõ ràng là đợi nàng ta cả nửa ngày, nàng ta vừa mới thu dọn xong, chỉ là lúc nàng ta ra khỏi cửa mới nói có hai câu, mà lại đổ là do mình làm chậm trễ cả.
Nhưng mà, Dương Minh cũng không có ý truy cứu vấn đề này, dù sao thì có tính toán cũng chẳng có ý nghĩa gì, ngược lại càng làm lỡ nhiều thời gian hơn, cuối cùng lại gánh toàn bộ trách nhiệm lên trên đầu của mình, kết thúc bằng một câu nói" Em đẹp em có quyền", xong!
Cầm lấy chìa khóa xe đi xuống lầu, lên xe, Dương Minh bỗng nhiên nhớ ra, chiếc Audi của Tôn Khiết hình như không có lái trở về, liền hỏi: "Tiểu Khiết, xe của em đâu?"
"Ai biết? Có lẽ là bị thủ hạ của chú Điền lái đi rồi, anh không nhắc, em cũng quên mất" Tôn Khiết nhún vai nói: "Nhưng mà sắp có xe mới rồi, chiếc xe đó để ở Đông Hải đi"
Dương Minh gật đầu, chiếc xe đó chói quá, dễ gây chú ý lắm, Dương Minh cũng không muốn Tôn Khiết lái chiếc xe đó.
Chổ ở của Tôn Khiết cũng không xa trường học lắm, nhưng mà không biết từ lúc nào, mà xe cộ ở Tùng Giang đã nhiều lên, và trong giờ cao điểm luôn xảy ra tình trạng kẹt xe.
Lúc này, có vài người dựa vào năng lực và bối cảnh của bản thân, phóng xe ra đường ngược chiều mà chạy, nhưng mà Dương Minh không muốn làm vậy, dù sao hắn cũng không dám lấy mạng của mình ra nói giỡn, tuy rằng nếu như Dương Minh đi ngược chiều chắc chắn là có được nhiều quyền lợi hơn những người này, nhưng mà cho đến bây giờ hắn vẫn chưa từng lạm dụng quyền lực bao giờ cả.
Đi một hồi, liền có vài cảnh sát giao thông bắt các xe đi ngược chiều lại, Dương Minh mỉm cười, quả nhiên là, chỉ vì muốn tiết kiệm chút thời gian, mà phải trả một giá lớn.
Đến trường học rồi, thả Tôn Khiết xuống xe, bởi vì khu học của nghiên cứu sinh không cùng một chổ với dãy của Dương Minh, mà Dương Minh cũng dự định đi thăm Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai các nàng, dù sao thì đã mấy ngày rồi không gặp.
Đến cửa trường học gọi điện cho Trần Mộng Nghiên, kết quả phát hiện ra ba người vẫn chưa dậy, còn ở nhà, nhưng mà nhìn thời gian, chỉ mới bảy giờ sáng, mà các nàng cũng không học khóa đầu, cho nên có thể đến trường muộn một chút.
Nghe thấy giọng nói của Dương Minh, Trần Mộng Nghiên hưng phấn lên, dù sao Dương Minh nói là về nhà, nhưng mà kết quả lại không về, bởi vì có chuyện cho nên làm chậm trễ, ngày hôm nay Dương Minh rốt cục đã về đến nhà rồi, Trần Mộng Nghiên lập tức tỉnh táo lại: "Em và Chỉ Vận chờ anh ở nhà"
không nghe Trần Mộng Nghiên nhắc đến Chu Giai Giai, Dương Minh cũng lưu ý một chút, cho rằng nàng quên, đến chổ của Tạ Vĩnh Cường nói một chút, Tạ Vĩnh Cường đương nhiên là sẽ không nói gì hắn, trước đó Tiếu Tình cũng đã nói vài lời rồi.
Tạ Vương cười nói cho Dương Minh biết gần đây trong trường có vài hoạt động lớn, đến lúc đó trường học kiểm tra nhân số, muốn hắn tham gia, nếu không thì khó mà nói được.
Dương Minh gật đầu, hình thức hoạt động lớn như vậy, có thể là đại hội thể dục thể thao, hoặc là hoạt động nghệ thuậ, đây là loại hoạt động có tinh thần tập thể, trường học đương nhiên là yêu cầu nghiêm ngặt rồi, cần phải đảm mọi người phải trình diện, phỏng chừng nếu như mình không tham gia, thì Tạ Vĩnh Cường sẽ bị khiển trách. Cho nên Dương Minh cũng muốn làm cho Tạ Vĩnh Cường khó xử, dù sao thì ông ta bình thường cũng đã chiếu cố cho mình rất nhiều rồi, Dương Minh làm sao có thể gây thêm phiền được chứ?
Rời khỏi chổ của Tạ Vĩnh Cường, Dương Minh trực tiếp lái xe về tiểu khu Hoa Thương, đậu xe lại trước cửa nhà mình, lúc vào cửa, có nhìn thoáng qua biệt thự của Vương Tiếu Yên, nhưng mà không phát hiện ra động tĩnh gì, không biết là Vương Tiếu Yên có đến trường hay không, muốn dùng dị năng nhìn thấu vào trong, nhưng lại từ bỏ ý định này, tuy rằng mình có dị năng, mà Vương Tiếu Yên cũng là người phụ nữ của mình, có nhìn thì cũng là bình thường, nhưng mà mỗi người đều có một bí mật riêng của mình, Vương Tiếu Yên cũng không ngoại lệ, ngay cả bản thân Dương Minh cũng thế, không muốn làm chuyện gì cũng bị người ta giám sát, đến đổi lại là hắn cũng thế thôi, hắn quyết định để cho những người bạn gái này lưu lại một chút không gian riêng tư cho bản thân các nàng, hắn tin tưởng các nàng, như vậy thì không cần phải đi rình coi.
Mở cửa ra, thấy Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đã rời giường, lúc này đang ngồi trong bếp ăn sáng, hình như là cháo hay sao ấy, Dương Minh cũng không chú ý, nhưng mà không thấy Chu Giai Giai đâu, liền kì quái hỏi: "Giai Giai đâu?"
"Giai Giai tham gia vào một tổ nghiên cứu đề tài của trường rồi, mấy ngày nay không có về nhà, ban ngày cũng khó gặp mặt một lần" Trần Mộng Nghiên oán giận nói: "Nhưng mà, Giai Giai thích, emc ũng không thể nói gì, trong nhà thiếu đi một người, em và Lâm Chỉ Vận đều cảm thấy mất đi nhiều ý nghĩa"
"À, ra là như thế" Dương Minh cũng không nghĩ nhiều, Chu Giai Giai thích nghiên cứu mấy tính, đó là lý tưởng và truy cầu của nàng, Dương Minh cũng biết, cho nên gật đầu nói: "Vậy đừng làm phiền nàng, để nàng ta tự giải quyết đi, buổi tối có thời gian, anh sẽ hẹn nàng đi ăn cơm, ban ngày không quấy rầy nàng"
"Cũng được, hình như nàng ta rất bận, ngày hôm qua em gọi cho nàng, đã là buổi trưa rồi, mà nàng ta vẫn còn đang bận" Trần Mộng Nghiên nói: "Vốn muốn hẹn cùng ăn trưa, nhưng mà cũng đành bó tay"
"Mộng Nghiên, em có nhớ anh không? Vốn tưởng rằng khi anh trở về, em sẽ cho anh một cái ôm, bây giờ xem ra, em có vẻ rất bình tĩnh" Suy nghĩ của Dương Minh có vẻ chênh lệch với thực tế, thường thì trong tiểu thuyết, khi nam chính đi mấy ngày không về, thì trở về nhà liền được mỹ nữ vây quanh, tận hưởng hạnh phúc, nhưng mà bây giờ bản thân hắn thì lại đứng đó nói chuyện thôi.
Sắc mặt của Trần Mộng Nghiên đỏ lên, nàng ta đương nhiên là muốn thân thiết với Dương Minh rồi, nhưng mà bởi vì Lâm Chỉ Vận còn ở bên cạnh, Trần Mộng Nghiên lại là" chị hai" trong lòng các nàng, cho nên cần phải làm gương tốt, sao có thể thân thiết với Dương Minh mà không biết xấu hổ chứ?
Mà Lâm Chỉ Vận, tính tình vốn nhu nhược, cũng không giỏi biểu đạt tình cảm của mình, Trần Mộng Nghiên ngồi không nhúc nhích, nàng ta đương nhiên cũng không nhúc nhích, chịu đựng sự thương nhớ Dương Minh trong lòng, ngồi yên một chổ mà ăn cháo.
"Anh lại mà ôm em Chỉ Vận ấy, nàng ta nhớ anh lắm" Trần Mộng Nghiên liếc nhìn Dương Minh, sau đó nói với Lâm Chỉ Vận: "Chỉ Vận, không phải em hay nhắc về Dương Minh sao, nằm mơ cũng gọi tên của hắn mà? Bây giờ tại sao lại không đi qua?"
"Chị Mộng Nghiên, chị đừng có chọc em" Lâm Chỉ Vận bị nói làm cho đỏ cả mặt, không biết nên nói gì nữa.
Dương Minh đương nhiên là biết trong lòng hai nàng có sự kiêng dè và xấu hổ, cho nên cũng không miễn cưỡng nữa, ngồi xuống ghế đối diện hai người, nhìn hai người ăn sáng.
"Anh phơi đen" Trần Mộng Nghiên nhìn Dương Minh, nhìn khuôn mặt ngày nhớ đêm mong này, rốt cục đã không nhìn được nói: "Trông anh có vẻ già dặn hơn"
"Ánh nắng bên châu Phi độc quá, không có biện pháp" Dương Minh nhún vây: "không như các em, cần ngày càng trắng mịn"
"Anh về nhà rồi không được đi nữa nha, một lát em có khóa, anh và Chỉ Vận ở nhà thân thiết đi" Trần Mộng Nghiên đứng dậy đi rót cho mình một ly sữa đậu nành, sau đó ngồi xuống nói: "Em cần phải đi lấy bài một chút, ngày hôm nay đã đáp ứng phải đi photo bài học cho một người chị em rồi, nàng ta muốn thi lại"
Dương Minh đương nhiên không biết Trần Mộng Nghiên đang nói thật hay giả, là cố ý tạo cơ hội cho mình và Lâm Chỉ Vận, hay là thật sự có chuyện?
"Chị Mộng Nghiên, ngày hôm qua không phải còn nói, ngày hôm nay có thể ngủ đến chín giờ sao?" Lâm Chỉ Vận nhỏ giọng nói.
Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Lâm Chỉ Vận: "Chị bỗng nhiên nhớ ra, ngày hôm qua đã hẹn với nàng rồi"
Dương Minh vừa nhìn, liền biết Trần Mộng Nghiên đã cẩn thận suy nghĩ về chuyện này, tuy rằng không muốn, nhưng mà vẫn phải giả vờ, làm chị hai thật ra cũng không có gì hay cả, nếu như đâu đâu cũng là tranh đấu, thì hiển nhiên là không được độ lượng như vậy rồi, chỉ có thể suy nghĩ cho người mới có thể giữ vững được cái địa vị này.
"Em cùng nhau ở lại chứ?" Dương Minh cười hỏi.
"Anh muốn cái gì?" Trần Mộng Nghiên hừ một tiếng rồi hỏi, nàng ta đương nhiên biết suy nghĩ xấu xa của Dương Minh rồi, nhưng mà cũng không nói gì, chỉ để lại cho hắn một hy vọng: "Buổi tối đi"
"Buổi tối?" Trong lòng Dương Minh liền vui vẻ, vậy đây không phải là Trần Mộng Nghiên đã đồng ý về đề nghị của mình sao? Vừa định hỏi tiếp, thì Trần Mộng Nghiên đã thản nhiên đi lên lầu rồi, chỉ để lại một làn gió thơm.
Chỉ còn lại Dương Minh và Lâm Chỉ Vận ở đây, trong lúc nhất thời, bầu không khí có vẻ tẻ ngắt đi, Lâm Chỉ Vận vốn không giỏi biểu hiện tình cảm của mình, ở cùng với Dương Minh, cũng luôn ở trong trạng thái bị động, không hề chủ động yêu cầu cái ig2 cả.
Trong lòng nàng ta đương nhiên biết, Trần Mộng Nghiên muốn tạo cơ hội cho mình và Dương Minh ở riêng, trong lòng cảm động, nhìn Dương Minh, rồi lại không biết nên nói cái gì, Trần Mộng Nghiên vẫn chưa đi, nàng ta làm sao mà không biết xấu hổ nhào vào lòng Dương Minh chứ?
"Nhìn em kìa, hình như là gầy đi, có phải là không ăn được không?" Dương Minh đưa tay sờ soạng khuôn mặt của Lâm Chỉ Vận, Lâm Chỉ Vận đỏ mặt, nhưng không tránh né.
Lâm Chỉ Vận lắc đầu nói: "không có, em cảm thấy mình bị béo lên, hình như là bụng có mỡ rồi, cho nên hai ngày trước nói với chị Mộng Nghiên, muốn mua một cái máy tứ tứ. tập vận động"
"Tứ tứ?" Dương Minh sửng sốt, lập tức nhớ ra cái máy tập thể dục này, hồi trước tiểu tử Trương Tân ham vui, lúc trung học đã có mua một cái về.
"Đúng vậy. là cái máy phối hợp bốn bản trong một, còn có thể tập yoga nữa" Lâm Chỉ Vận hiển nhiên là đã có hứng thú với cái này rồi.
"Vậy mua mỗi người một cái nha" Dương Minh cũng không biết gì về mấy cái máy tập thể hình, nhưng mà nếu các nàng thích là được rồi: "Vậy một hồi anh mua cho"
"không cần đâu, em và chị Mộng Nghiên muốn tự mình đi mua, thuận tiện đi dạo phố luôn" Lâm Chỉ Vận lắc đầu nói: "Còn có thể thử tại chổ một lần"