Vẻ mặt của Hoàng Hữu Tài đã trở nên rất xấu rồi, kế hoạch thất bại, hoàn toàn thất bại rồi.
Trước đó, thấy cảnh sát Tĩnh Sơn chậm chạp không chịu động vào Dương Minh, Hoàng Hữu Tài còn chút tự an ủi, cảnh sát phá án, quan trọng nhất là chứng cứ, nhất định là phải nghiên cứu cẩn thận cuộn băng ghi hình, sau đó mới ra tay bắt người.
Hơn nữa, trước khi bắt người cũng cần bố trí thỏa đáng, tránh để cho xảy ra bất kì điều gì ngoài ý muốn, cho nên cũng không thể nào ra tay bắt người. Nhưng mà, bây giờ xem ra, không phải là cảnh sát Tĩnh Sơn không ra tay, mà bởi vì bọn họ căn bản không coi Dương Minh là tội phạm tình nghi.
Trên thực tế, bọn họ đã tìm được kẻ sát hại Tùy Dược Tiến thật sự rồi, cũng chính là ông chủ phía sau. Vì thế, kế hoạch liền thất bại.
Hoàng Hữu Tài lần này cũng không sợ hãi nhiều, dù sao nguyên nhân làm cho kế hoạch thất bại cũng không phải do hắn, mà là do ông chủ phía sau sơ sẩy, lúc đột nhập vào trong tòa nhà Tiên Nhân, đã bị hệ thống giám sát ghi hình lại.
Cái này không phải là do kế hoạch của mình không được, mà là do ông chủ làm việc có vấn đề.
Ông chủ phía sau cũng không phải là một người không nói lí lẽ, sắc mặt của ông ta càng lúc càng xám khi nhìn tờ lệnh truy nã này, nghĩ mãi vẫn không rõ mình rốt cục đã sai chổ nào, cái phần cứng của hệ thống giám sát tự nhiên lại xuất hiện trong tay của cảnh sát là sao?
Cái phần cứng này không phải đã bị tháo đi rồi sao? Đối với điểm này, ông chủ hoàn toàn xác định. khoan đã, sai rồi! Ông chủ phía sau bỗng nhiên cả kinh vì nhớ ra một chuyện.
Đó là lần trước, khi ông ta đến trộm một món bảo vật của một bảo tàng nước ngoài, trong lúc vô ý phát hiện ra trong phòng giám sát của bảo tàng, không chỉ có một cái phần cứng của hệ thống giám sát, mà còn có cả phần lưu trữ dữ liệu!
Cái phần này được tiến hành đồng bộ chung với cái phần cứng! Lẽ nào tập đoàn Tùy thị cũng có thứ này? Ông chủ phía sau lập tức thở dài.
Ở trong nước lâu rồi, nên cũng mất cảnh giác luôn, ông ta không ngờ rằng tập đoàn Tùy thị cũng có sử dụng thiết bị này! Bây giờ, chỉ có thể giải thích vì sao trong tay của cảnh sát lại có hình ảnh của mình.
"Hừ!" Ông chủ tức giận vỗ bàn, vò nát tờ lệnh truy nã lại, dùng sức ném lên không trung.
Hoàng Hữu Tài nhìn thấy bộ dáng nổi giận của ông chủ, cũng không nói gì, biết ông ta bây giờ đang điên máu, nhưng chỉ cần mình không nói gì thì ông ta cũng không thể đem cơn tức đổ lên đầu mình.
Quả nhiên, sau khi nổi nóng xong, sắc mặt của ông chủ liền khôi phục lại bình thường, khoát tay với Hoàng Hữu Tài: "Cậu đi nghỉ ngơi trước đi, tôi cần yên tĩnh một hồi"
"Vâng, ông chủ" Hoàng Hữu Tài gật đầu nói.
"Đúng rồi, gần đây không nên chơi Dương Minh nữa, đợi qua hết trận này đã" Ông chủ phía sau trầm ngâm một hồi rồi lại nói với Hoàng Hữu Tài: "Bây giờ sóng to gió lớn, đợi thêm một thời gian nữa, lệnh truy nã cũng không nghiêm ngặt hơn"
"Tôi biết" Hoàng Hữu Tài sau này còn muốn mượn lực lượng của ông chủ để báo thù, cho nên hắn đương nhiên không hy vọng ông chủ có vấn đề gì, dù sao thì chuyện này cũng không cần phải nóng lòng, đã nhịn đụoc lâu như vậy rồi, thì để Dương Minh đắc ý thêm một thời gian nữa cũng không sao.
Trong tự đáy lòng của Hoàng Hữu Tài tin chắc rằng, có thể băm vầm Dương Minh ra làm ngàn mảnh, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Chờ Hoàng Hữu Tài đi ra ngoài cửa, ông chủ phía sau hít liên tục mấy hơi, khôi phục lại tâm tình của mình, ông ta nổi giận cũng không phải bởi vì hình tượng của mình bị lộ ra ngoài, đây không thể tính là vấn đề được, ông chủ căn bản không sợ người khác thấy bộ dáng của mình thế nào.
Nhưng mà, trong lòng ông ta khó chịu! Cực kỳ khó chịu! Bởi vì ông ta thất bại, lại một lần thất bại, không biết lần này có liên quan đến Dương Minh hay không, nói chung là do bản thân bất cẩn, để cho người khác nắm lấy nhược điểm!
Bây giờ lệnh truy nã đã phát ra rồi, nhưng mình vẫn có thể hiên ngang ra cửa, tuy rằng. ông chủ phía sau đập mạnh một đấm lên bàn.
Thấy cửa sổ chat với bác sĩ Ban Kiệt Minh chớp chớp báo tín hiệu, ông chủ liền mở lên coi.
"Liệp Ưng, bị sao vậy, tại sao không nói lời nào?" Đây là tin nhắn do bác sĩ Ban Kiệt Minh gửi đến, và được viết bằng tiếng Anh.
Thì ra, ông chủ phía sau có danh hiệu trong tổ chức là Liệp Ưng, và ông ta cũng không phải là trùm cuối, phía sau ông ta còn có người ghê hơn.
"Bác sĩ, bây giờ khuôn mặt của tôi đã bị lộ, bị người ta truy nã" Liệp Ưng tức giận gõ chữ trả lời.
"Cái này không sao cả, tôi làm cho anh một cái mặt nạ khác" Bác sĩ Ban Kiệt Minh thản nhiên trả lời.
"Làm phiền ngài, bác sĩ" Liệp Ưng thở phào nhẹ nhõm, xem ra bác sĩ Ban Kiệt Minh cũng không trách tội mình vì chuyện này, mà dễ dàng đáp ứng làm một cái mặt nạ khác.
"Nếu như có thể tìm được lão già Tôn Tứ Khổng kia, thì có thể làm ra mặt nạ biến hóa, cũng không cần phải cố sức như vậy" Bác sĩ Ban Kiệt Minh thở dài nói.
"Tôi sẽ cố gắng, bác sĩ yên tâm" Liệp Ưng vội vã nói.
"Cũng không cần gấp, ân thù oán riêng của anh, cứ để qua một bên trước, không nên làm lẫn lộn" Bác sĩ Ban Kiệt Minh bỗng nhiên cảnh cáo một câu.
Liệp Ưng nhìn thấy những dòng chữ do bác sĩ Ban Kiệt Minh gửi đến, tự nhiên rùng minh, xem ra những hành vi của mình gần đây không giấu được bác sĩ Ban Kiệt Minh rồi! Lẽ nào bên này cũng có người của bác sĩ? Hẳn là không có mới đúng?
Lúc đầu, Liệp Ưng cho rằng, mình ở Hoa Hạ sẽ giống như hoàng đế vậy, mình làm cái gì thì bác sĩ Ban Kiệt Minh cũng sẽ không biết, nhưng trên thực tế không phải là như vậy.
Câu nói vừa rồi của bác sĩ Ban Kiệt Minh đã nói rất rõ ràng, tuy rằng không nói rõ ràng ra, nhưng mà Liệp Ưng vẫn có thể hiểu được, làm cho hắn âm thầm kinh hãi.
"Vâng. tôi đã biết rồi" Liệp Ưng vội trả lời.
"Tít tít.!"
Bác sĩ đã xuống mạng.
RAIN tiên sinh đang làm cái gì, Liệp Ưng cũng không rõ ràng, chỉ biết rằng ông ta là một nhân vật quan trọng trong tổ chức, còn cụ thể làm cái gì thì Liệp Ưng không biết. Bởi vì cấp trên trực tiếp của Liệp Ưng là bác sĩ Ban Kiệt Minh.
Mà RAIN tiên sinh còn có địa vị cao hơn cả bác sĩ Ban Kiệt Minh, Liệp Ưng cũng không thể nào phán đoán được, những cái này đều không phải là thứ ông ta có thể hiểu. Cái tổ chức này quá khổng lồ, không ai hiểu được bọn họ muốn làm gì, nhưng mà nó là một sự tồn tại kinh khủng trên thế giới.
Sau khi bản thân biểu lộ quyết tâm, bác sĩ Ban Kiệt Minh cũng không trả lời, mà vội vã logout ra, cho nên trong lòng của Liệp Ưng cũng có chút lo lắng, cũng quyết định sẽ không động vào Dương Minh trong một thời gian.
Dương Minh đương nhiên không biết là phía sau ông chủ còn có người khác, còn ông ta chỉ là một kẻ hầu mà thôi, và đương nhiên không biết rằng ông chủ phía sau cũng có đeo mặt nạ, và có thể đổi lấy một khuôn mặt khác xuất hiện trước mặt mình.
Trên đường trở về, cũng không cần gấp gáp, dù sao thì đã trễ khóa học buổi chiều rồi, đến sáu giờ chiều vẫn còn một khóa học.
Khi Dương Minh trở về đến đại học Tùng Giang, cũng đã là bốn giờ ba mươi chiều rồi, Dương Minh cũng chưa ăn cơm chiều, vì thế gọi điện cho Trần Mộng Nghiên, hỏi xem nàng ta có đi chung với Lâm Chỉ Vận hay không.
"Buổi tối em không có khóa, trở về nhà rồi" Trần Mộng Nghiên trả lời: "Nếu anh muốn ăn, thì tìm em Lâm đi, buổi tối nàng ta còn có khóa đó"
"Chỉ Vận còn có khóa?" Dương Minh không ngờ rằng Trần Mộng Nghiên đã về nhà trước rồi, vì thế đành phải nói: "Vậy được rồi, anh tìm Chỉ Vận thôi"
Trần Mộng Nghiên đã về nhà rồi, gọi nàng đi ra là chắc chắn không được, nghĩ như vậy, Dương Minh liền gọi cho Lâm Chỉ Vận, muốn xem nàng ta đang ở đâu.
Lâm Chỉ Vận đương nhiên biết Trần Mộng Nghiên tối nay không có khóa, cũng không muốn nàng ta đi học chung với mình, tuy rằng hai người cùng một hệ, nhưng mà không cùng thời khóa biểu, có đi thì cũng chỉ làm tốn thời gian của Trần Mộng Nghiên mà thôi.
Cho nên, Lâm Chỉ Vận đã bảo Trần Mộng Nghiên về nhà trước rồi, cũng không cần chờ mình về ăn cơm, Lâm Chỉ Vận sau khi tan học chuẩn bị đi kiếm thứ gì đó ăn, một lát sáu giờ còn có khóa nguyên lý kinh tế học phương Tây nữa.
Chương trình học của quản trị kinh doanh tương đối nhiều, chương trình mỗi ngày đều tràn đầy cả, Lâm Chỉ Vận vừa mới ra khỏi phòng, liền bị người ta gọi lại, ngẩng đầu lên thì phát hiện ra là chủ tịch hội sinh viên Từ Khiêm.
"Từ chủ tịch, có chuyện gì không?" Lâm Chỉ Vận kinh ngạc hỏi.
"không có gì, anh đi ngang qua đây, đúng lúc thấy một người giống em thôi" Từ Khiêm cười nói: "không ngờ đúng là em"
"Hì hì." Lâm Chỉ Vận cười, nàng không giởi giao tiếp với người không quen biết, lại không biết từ chối người khác, cho nên đứng một chổ, cũng không biết nên nói cái gì nữa.
Từ Khiêm làm sao mà không biết tính cách của Lâm Chỉ Vận? Hắn đã nhìn thấu Lâm Chỉ Vận rồi, và cũng không phải là vô tình đi ngang qua đây, mà là đã tìm hiểu về chổ học của Lâm Chỉ Vận, sau đó đứng đây chờ nàng.
Nhưng mà, hắn sợ mạo phạm mỹ nhân, cho nên làm bộ vô tình gặp phải, lại chào hỏi Lâm Chỉ Vận một cái, thái độ làm người của Lâm Chỉ Vận rất đơn thuần, cho nên sẽ không nghĩ nhiều.
Từ Khiêm thấy Lâm Chỉ Vận xấu hổ, đương nhiên là sẽ dẫn Lâm Chỉ Vận đi vòng vòng câu chuyện, chứ không trực tiếp đi vào vấn đề chính: "Bạn học Lâm, em đã chuẩn bị gì cho ngày lễ nghệ thuật rồi? Có kế hoạch chưa?"
Quả nhiên, Lâm Chỉ Vận không nghi ngờ Từ Khiêm, cũng không nghi ngờ mục đích của Từ Khiêm, thành thật nói: "Em vẫn chưa nghĩ ra sẽ biểu diễn tiết mục gì cả, trong lòng cũng không có kế hoạch gì"
Lâm Chỉ Vận nói thật, ngày hôm qua cùng nghiên cứu với Dương Minh nửa ngày, nàng cũng không biết mình giỏi cái gì nữa, nàng vốn là người nhu nhược, cũng chưa từng biểu diễn cái gì trước công chúng cả, cho nên vô cùng khẩn trương.
"Thì ra là vậy, không sao cả, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nha" Từ Khiêm cười nói: "Đi thôi, cùng nhau xuống lầu, có lẽ anh sẽ nghĩ ra cho em"
Lâm Chỉ Vận do dự một chút, rồi cũng gật đầu đồng ý, tuy rằng nàng nghĩ đi cùng với một nam sinh xa lạ không tốt lắm, nhưng mà người ta đi gặp mình, cũng là vì chuyện công tác, Lâm Chỉ Vận cũng không thể từ chối được. Vì thế cùng Từ Khiêm đi xuống lầu, nhưng mà giữa hai người vẫn giữ khoảng cách nhất định.
"Bạn học Lâm" Từ Khiêm cũng không giống như những con ruồi đáng ghét khác, vừa gặp mặt đã gọi Lâm Chỉ Vận là" Chỉ Vận" này nọ, hắn chỉ gọi nàng là bạn học Lâm thôi, như vậy sẽ không làm cho Lâm Chỉ Vận phản cảm, ngược lại còn làm cho nàng nghĩ mình tìm nàng vì công việc.
Theo Từ Khiêm thấy, một cô gái như Lâm Chỉ Vận, muốn theo đổi thì nhất định phải từ tốn mới được, không thể làm vội làm vàng được, gấp quá chỉ có kết quả là làm nàng sợ thôi.
Phải thừa nhận là Từ Khiêm rất giỏi quan sát người khác, cũng là một người thông minh, thoáng một cái đã nhận ra tính cách của Lâm Chỉ Vận rồi. Lúc đầu Dương Minh theo đuổi Lâm Chỉ Vận cũng dùng đúng chiêu này.
Xâm nhập vào cuộc sống của nàng từng chút từng chút một, cuối cùng mới công bố đáp án, làm cho Lâm Chỉ Vận cảm thấy tự nhiên, cũng sẽ không quá đột ngột.
"Bạn học Lâm, ngày lễ nghệ thuật, thật ra là dùng để biểu diễn về ca múa, tạp kỹ, võ thuật, tiểu phẩm, cũng có thể nói là một bữa tiệc tối nhỏ" Từ Khiêm vừa đi vừa nói: "Tiệc tối trong trường chúng ta, thật ra cũng hay làm, không cần phỉa làm chính quy chính thức gì cả, chỉ cần mọi người tham gia, mọi người thỏa mãn là được. Cho nên biểu diễn cái gì cũng không quan trọng, hát một bài, múa một điệu, tấu một khúc nhạc, thậm chí là biểu diễn chút ma thuật cũng được, nói chung là chỉ cần vui thôi"
"Nhưng mà, em cũng không nghĩ ra gì hết"
Lâm Chỉ Vận nghe Từ Khiêm nói như vậy, có chút hối hận vì lúc đầu đã đáp ứng hắn tham gia ngày lễ nghệ thuật này, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, mình đúng là không giỏi gì cả.
"Thật sự không được, thì tìm bạn học khác, cùng nhau biểu diễn cũng được mà" Từ Khiêm cười nói: "Bạn học Lâm, thật ra, mọi người xem trọng em cũng chính là vì danh tiếng của em trên diễn đàn của trường, em biểu diễn cái gì cũng được, người ta đều thích cả"
"Thật không." Lâm Chỉ Vận thật ra lại chú ý về cái vấn đề kia: "Anh nói là có thể cùng bạn học biểu diễn?"
"Đúng vậy, ngày lễ nghệ thuật này cũng không cần phải biểu diễn đơn độc" Từ Khiêm nói: "Hợp xướng, nhóm máu cũng được"
"Vậy để em trở về suy nghĩ đã" Nếu lúc đầu Lâm Chỉ Vận đã đáp ứng Từ Khiêm rồi, thì bây giờ cũng không thể từ chối được.
"Đúng rồi, bây giờ em muốn đi làm gì?" Từ Khiêm làm ra vẻ lơ đãng hỏi Lâm Chỉ Vận.
"A? Bây giờ em muốn xuống căn tin ăn một chút gì đó, lát sáu giờ còn có khóa" Lâm Chỉ Vận nói.
"Đúng lúc vậy, anh cũng muốn xuống căn tin, ch1ung ta cùng nhau đi" Từ Khiêm vừa cười vừa nói. Hắn nghĩ rằng ngày hôm nay thật sự thuận lợi, vốn muốn mời Lâm Chỉ Vận đi ăn, nhưng lại không tiện mở miệng, bây giờ thì không có vấn đề rồi, nếu Lâm Chỉ Vận muốn xuống căn tin ăn, vậy thì mình mời nàng ăn cũng hợp tình hợp lý.
". Được rồi." Lâm Chỉ Vận không muốn đi cùng hắn, vì sợ người khác hiểu lầm, nhưng lại không biết từ chối thế nào cả, dù sao thì người ta đưa ra yêu cầu cũng rất bình thường, nếu như mà từ chối người ta như vậy thì có vẻ không lễ phép.
Từ Khiêm thấy Lâm Chỉ Vận đồng ý, trong lòng lập tức vui vẻ, chỉ cảm thấy con người thuận lợi thì làm việc gì cũng thuận lợi cả, buổi trưa ngày hôm nay hẹn Dương Minh ra, vốn còn sợ rằng Dương Minh sẽ không đồng ý tham gia, nhưng mà không ngờ Dương Minh lại dễ dàng gật đầu.
Từ Khiêm còn dự định đi nhờ phó chủ tịch của ban quản trị kinh doanh là Trần Mộng Nghiên đi nói với Dương Minh một chút, nhưng không ngờ không cần phải dùng đến mối quan hệ này, chuyện Trần Mộng Nghiên là bạn gái của Dương Minh, Từ Khiêm cũng biết.
Chủ tịch ban quản trị kinh doanh lúc đầu là Trâu Nhược Minh thèm muốn nàng vô cùng, kết quả là bị Dương Minh làm cho một trận, cuối cùng không biết vì sao, Trâu Nhược Minh không đi học nữa, mà cái vị trí của hắn do phó chủ tịch nhảy lên ngồi, và cái vị trí phó chủ tịch ban kia thì không ai ngồi, kết quả đẩy đưa một hồi là do Trần Mộng Nghiên ngồi.
Từ Khiêm định tiếp tục nói cái gì đó, thì trong túi xách của Lâm Chỉ Vận đã truyền ra tiếng điện thoại rồi, Lâm Chỉ Vận vội vàng xin lỗi Từ Khiêm, rồi lấy điện thoại trong túi ra.
Nhìn cái điện thoại Nq7 trong tay Lâm Chỉ Vận, sắc mặt của Từ Khiêm hơi biến đổi, bình thường nhìn Lâm Chỉ Vận ăn mặc rất mộc mạc, Từ Khiêm cho rằng gia cảnh của nàng cũng không khá giả gì, nhưng không ngờ rằng nàng lại dùng cái điện thoại đắt tiền như vậy.
Phần lớn sinh viên bây giờ đều dùng điện thoại mấy trăm đồng, rất ít người dùng đồ đắt tiền, nhưng mà từ cái điện thoại của Lâm Chỉ Vận là có thể nhìn ra gia cảnh của nàng cũng không phải kém cỏi rồi.
Xem ra, kế hoạch của mình cần phải điều chỉnh là, muốn hấp dẫn Lâm Chỉ Vận, cần phải tìm nguồn vốc thôi, Từ Khiêm bắt đầu thay đổi kế hoạch trong đầu.
"Alo?" Lâm Chỉ Vận nghe điện thoại.
"Chỉ Vận, em đang ở đâu?" Trong điện thoại truyền ra giọng nói của Dương Minh, làm cho Lâm Chỉ Vận vui vẻ trong lòng.
"Em đang ở dưới lầu khu quản trị kinh doanh, vừa tan học" Lâm Chỉ Vận nói.
"Ồ? Đúng lúc vậy, cùng đi ăn chứ, buổi tối anh còn một khóa" Dương Minh nghe xong liền nói.
"Tốt" Lâm Chỉ Vận đáp không cần suy nghĩ: "Vậy anh đến khu quản trị kinh doanh đi, em đang ở đó"
"Được, một lát gặp" Dương Minh nói xong, liền cúp điện thoại.
"Là ai vậy?" Từ Khiêm làm ra vẻ lơ đãng hỏi, hắn muốn theo đuổi Lâm Chỉ Vận, đương nhiên là muốn biết nhiều về cuộc sống của nàng, chứ chỉ nói về chuyện công tác, thì không thể nào thành lập quan hệ được, mà không thành lập được quan hệ, thì làm sao mà thành lập tình cảm?
"Từ chủ tịch, em không thể cùng đi ăn rồi, có người hẹn em" Lâm Chỉ Vận không muốn nói nhiều về chuyện nhà cho Từ Khiêm nghe.
"Bạn của em à? Vậy chúng ta cùng nhau đi ăn đi" Từ Khiêm không nghĩ rằng người gọi cho Lâm Chỉ Vận là bạn trai của nàng, mà chỉ là bạn cùng phòng hay là đồng hương thôi.
"không cần đâu, Từ chủ tịch, bọn em cùng đi là được rồi" Lâm Chỉ Vận lắc đầu từ chối.
Từ Khiêm còn tưởng rằng Lâm Chỉ Vận ngượng ngùng, vì thế nói: "không sao cả, anh mời khách, bạn của em cũng là bạn của anh, một lát nữa thương lượng về chuyện hai người cùng nhau biểu diễn"
Những lời này nói trúng tâm sự của Lâm Chỉ Vận, vừa rồi Từ Khiêm nói tiết mục biểu diễn có thể tìm người diễn chung, trong lòng Lâm Chỉ Vận lập tức ngghi4 đến Dương Minh, nếu như Dương Minh có thể cùng mình biểu diễn, vậy thì mình khẳng định sẽ không khẩn trương.
Cho nên, Từ Khiêm nói về chuyện cùng nhau diễn, Lâm Chỉ Vận liền động tâm, nhưng mà lại không muốn, Dương Minh vừa trở về không lâu, mình đang muốn ở cùng hắn một chổ, khó khăn lắm mới có một cơ hội, Lâm Chỉ Vận làm sao mà để cho người ngoài ở cạnh được?
Tuy rằng tính cách của nàng nhu nhược, không tranh không giành, cũng không ghen ghét gì cả, nhưng mà không có nghĩa là nàng không thích ở riêng với Dương Minh, cho dù là chuyên gia thì cũng không có khả năng không lo không nghĩ được. Cho dù là Trần Mộng Nghiên, bình thường luôn luôn nhường cho Lâm Chỉ Vận hay Chu Giai Giai ở chung với Dương Minh, nhưng mà thật ra trong lòng nàng cũng mong muốn được ở chung với Dương Minh vậy.
Dương Minh cười cười không trả lời, theo tình huống hiện nay thì Từ Khiêm nói không sai, có đôi khi vô thức sẽ vi phạm luật giao thông, chỉ là xe của Dương Minh chưa từng bị vịn lại lần nào cả, có thể là do bảng số xe, hoặc cũng có thể là do giấy thông hành.
"Chờ khi nào cậu lái xe đi rồi biết, không có xe mà nói, thì khó nghĩ lắm" Từ Khiêm cười cười vỗ vai Dương Minh.
"Có khả năng là do tôi không biết." Dương Minh cười cười, móc cái chìa khóa ra bấm vào cửa xe BMW đậu cách đó không xa chiếc xe của Từ Khiêm: "Hay là đi xe tôi đi?"
Từ Khiêm nhìn chiếc BMW lóe đèn lên, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.
Hắn không tin được cảnh tượng trước mắt, chiếc xe này là của Dương Minh sao? Tuy rằng không tin, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, hắn làm sao mà không tin vào hai mắt mình chứ?
Trong đại học, sinh viên có xe cũng không ít, nhưng mà tuyệt đối là không nhiều! Trong trường này có khoảng chục chiếc xe đã là hay lắm rồi, đương nhiên là chỉ tính về những sinh viên chưa tốt nghiệp thôi, không tính nghiên cứu sinh và giáo viên trong trường, bởi vì có rất nhiều nghiên cứu sinh và giáo viên trong trường còn có nghề nghiệp khác bên ngoài thậm chí là cả công ty, cho nên lái xe đến trường cũng chẳng có gì là lạ cả, ví dụ như Tôn Khiết vậy!
Nhưng mà sinh viên chưa tốt nghiệp có thể lái xe đến trường thật ra rất ít, lúc trước có Vương Chí Đào, Trương Tân, Tôn Chí Vĩ, cũng chẳng có thêm ai cả, cho nên khi Từ Khiêm nhìn thấy chiếc BMW x5 của Dương Minh xong, biểu tình mới phức tạp như vậy.
Muốn nói về đẳng cấp xe, kẻ ngu cũng nhìn ra rồi, Từ Khiêm đương nhiên biết xe của Dương Minh đắt cỡ nào rồi, mà hắn còn chưa nhìn thấy bảng số xe của Dương Minh, nếu không biểu tình khẳng định là càng thêm đặc sắc.
"Đây. là xe của cậu?" Từ Khiêm còn có chút không tin, lúc trước khi Dương Minh làm ra chuyện, thì mấy tay săn tin trong trường có theo dõi Dương Minh, nhưng mà không thấy chuyện Dương Minh có xe BMW, nếu như có thì tại sao trong diễn đàn của trường không có đăng tin? Khi đó cũng không có tin tức tương tự như vậy!
Cho nên, Từ Khiêm không nhịn được hỏi ra câu này, nếu xe này không phải của Dương Minh, mà chỉ là do hắn mượn, vậy thì Từ Khiêm cũng sẽ không cảm thấy khó khăn.
"Đúng vậy, tôi cũng hiểu là xe việt dã chạy rất tốt đúng không?" Dương Minh cười nói: "Chỉ Vận đi với tôi, anh đi trước dẫn đường nha, Từ chủ tịch"
Từ Khiêm tức muốn nổ phổi, vốn muốn khoe khoang một chút với Dương Minh và Lâm Chỉ Vận, lại không ngờ rằng khoe chẳng đến đâu cả, bây giờ Dương Minh lại nói rằng Lâm Chỉ Vận sẽ ngồi với hắn, Từ Khiêm muốn cho Lâm Chỉ Vận ngồi xe mình đã không có khả năng rồi, nếu như hắn phản đối, rõ ràng là muốn tranh cãi với Dương Minh.
Nghĩ đến đây, Từ Khiêm buồn bực gật đầu: "Được rồi, nhưng mà cậu nhớ theo sát, nếu mà kẹt xe, tôi mở còi cảnh sát ra, cậu theo cũng không kịp."
Tuy rằng nói như vậy, Từ Khiêm lại hy vọng rằng Dương Minh không theo kịp, bây giờ xe đã kém hơn Dương Minh rồi, chỉ có thể đem đặc quyền ra khè với Dương Minh mà thôi, mặc dù vẫn có chút yếu hơn.
Nhưng mà, chuyện đã đến nước này, Từ Khiêm cũng không còn cách nào cả, đành phải lên xe, buồn bực khởi động xe, nhìn Dương Minh và Lâm Chỉ Vận leo lên chiếc BMW, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Nhìn bảng số xe của Dương Minh, tim của Từ Khiêm thiếu chút nữa đã nhảy ra khỏi ngực rồi, đây là dãy số gì vậy? Tất cả đều là 8? Nhưng mà nhìn kỹ lại, mới thấy trong đó có hai chữ B, chứ không phải là 8, chỉ là nhìn xa xa thì sẽ không nhận rõ được.
Nhưng mà, cho dù là vậy, thì cái bảng số xe này cũng không rẻ rồi, trong lòng Từ Khiêm càng thêm căm tức, cái tên Dương Minh này tại sao lại giàu hơn mình nhĩ?
Chiếc xe và bảng số xe như vậy, tại sao trước đây Từ Khiêm chưa từng nghe qua? không phải là Dương Minh thật sự có chủ ý với Lâm Chỉ Vận? Từ Khiêm đã từng nghe nói qua, mấy tên thiếu gia nhà giàu luôn muốn đổi bạn gái, thậm chí là còn có người muốn duy trì quan hệ song song luôn, mà mấy cô gái này cũng mê tiền, cho nên làm bộ không biết.
Vì thế, Từ Khiêm càng nghĩ càng giận, tính cách của Lâm Chỉ Vận rất đơn thuận, mà lại bị Dương Minh lừa! Vốn dĩ, hắn không có nhiều suy nghĩ về Dương Minh, nhưng bây giờ thì lại tràn ngập địch ý.
Từ Khiêm thầm nghĩ, xe xịn bảng số đẹp thì thế nào? Tuy rằng bảng số xe của mình không đẹp, còn có cả con số 4, nhưng mà cũng là một dãy số đặc quyền rồi, đến lúc đó cho mày chịu chết!
Nghĩ đến đây, trong lòng Từ Khiêm âm thầm nghĩ ra một kế hoạch, một hồi, nhất định phải đi qua đoạn đường một chiều, mong rằng chổ đó có cảnh sát giao thôn, đến lúc đó, xe của mình có thể qua, còn xe của Dương Minh khẳng định sẽ bị vịn lại, đến lúc đó mình xuất hiện giúp đỡ, như vậy có thể làm tăng địa vị của mình rồi!
Đây là một trong các suy nghĩ thông thường, giống như các kịch bản phim vậy, đến thời khắc mấu chốt, nam diễn viên chính xất hiện giải quyết vấn đề, sau đó hốt luôn nữ diễn viên chính đi.
Từ Khiêm cũng rất rõ ràng điều này, bây giờ cũng muốn lấy lại mặt mũi, cho nên cùng phải làm ra những chuyện mạnh hơn Dương Minh! Cho dù không thể giải vây cho Dương Minh, để cho Dương Minh ở đó bị xử lý, thì cũng có thể mang Lâm Chỉ Vận đi ăn.
Vô luận thế nào thì mình cũng sẽ không chịu thiệt, cho nên sau khi có được kế hoạch, Từ Khiêm quyết định thực hiện nó.
"Chỉ Vận, hắn đến lớp tìm em?" Dương Minh vừa lái xe vừa hỏi Lâm Chỉ Vận.
"không có" Lâm Chỉ Vận lắc đầu: "Lúc em vừa tan học, hình như hắn cũng tan học theo, hắn gọi em lại, nói là vô tình gặp phải"
Dương Minh gật đầu, Lâm Chỉ Vận đương nhiên là sẽ không nghĩ nhiều rồi, nàng ta biết rằng dụng tâm của Từ Khiêm đáng sợ thế nào? Vi thê 1noi1: "Cái tên Từ Khiêm, có thể là muốn theo đuổi em, em cẩn thận một chút"
"A? không thể nào?" Lâm Chỉ Vận cả kinh, sắc mặt đỏ lên, hai tay nắm chặt góc áo: "Em không có gì với hắn đâu."
"Anh đương nhiên là không hoài nghi em có gì với hắn rồi" Dương Minh cười cười, nắm lấy tay của Lâm Chỉ Vận, nói: "Anh làm sao có khả năng nghi ngờ em chứ? Anh chỉ muốn em đề phòng một chút thôi"
"Vậy. sau này em sẽ cách xa hắn ra một chút là được" Lâm Chỉ Vận gật đầu: "Hay là, em không tham gia lễ nghệ thuật này?"
"Em đã đồng ý rồi, sao lại nói không tham gia?" Dương Minh cười cười, hắn không muốn để cho Lâm Chỉ Vận cảm thấy hắn là một con người chuyên quyền, bóp chết hứng thú của nàng, thậm chí là làm nhiễu loạn cuộc sống của nàng.
"Đúng rồi, Từ chủ tịch có nói, tiết mục biểu diễn có thể diễn chung với bạn, hay là, chúng ta cùng nhau biểu diễn nha?" Lâm Chỉ Vận hỏi.
"Cái này thì có thể, vậy hai chúng ta cùng diễn đi" Dương Minh đương nhiên là vui vẻ đáp ứng.
Hồi trưa hắn cũng đã nghĩ đến vấn đề này rồi, nếu Lâm Chỉ Vận không được, vậy thì hắn lên sân khấu cùng với nàng.
Thấy chiếc xe của Từ Khiêm tự nhiên quẹo vào đường một chiều, Dương Minh nhất thời nhíu mày, bây giờ là giờ cao điểm, xe ra về hơi nhiều mà tên Từ Khiêm này làm gì vậy? Nhiều xe như vậy mà cũng đi vào đường ngược chiều?
Nhưng mà, Dương Minh do dự một chút, rồi cũng quẹo theo, nếu như hắn muốn vậy, mình lại không đuổi theo, thì có vẻ như là sẽ có chuyện xảy ra, dù sao thì đã có xe của Từ Khiêm đi phía trước mở đường rồi, mình chỉ việc đi theo là được, cũng không cần phải sợ đụng phải xe phía trước.
Từ Khiêm vốn đang sợ Dương Minh sẽ không theo, nhìn thấy Dương Minh quẹo theo phía sau, Từ Khiêm nhất thời thở phào một hơi, đi theo là tốt rồi.
Thấy phía trước có cảnh sát giao thông đang trực, Từ Khiêm thầm nghĩ, một hồi mày chờ xui xẻo đi!
Nhưng mà, cho dù là vậy, trong lòng Từ Khiêm vẫn có chút lo lắng, giấy phép lái xe của hắn, đúng là xe công vụ ở Tùng Giang, thỉnh thoảng vi phạm luật giao thông thì dùng được, bình thường thì cảnh sát sẽ không chặn đầu hắn lại.
Chỉ là, đi ngược chiều trong con đường nhiều xe như vậy, Từ Khiêm lần đầu tiên đi, giấy phép công vụ chỉ cần không quá đáng, thì cảnh sát giao thông sẽ không quản, nhưng mà bây giờ công khai đi ngược chiều như vậy, Từ Khiêm cũng không biết là có được nể tình hay không, nhưng mà nghĩ rằng hẳn là sẽ có.
Đối với hành vi đi ngược chiều của Từ Khiêm, những chiếc xe chạy bình thường kia cũng đang chửi ầm lên, bởi vì đường này đang bị kẹt, chỉ có ba làn đường xe chạy, mà xe của hắn chiếm hết một làn đường rồi, ở đây vốn kẹt xe, mà bởi vì hắn lại càng thêm kẹt.
Nhưng mà Từ Khiêm cũng mặc kệ mấy cái này, vì để tỏ vẻ, cho nên hắn mở còi cảnh sát lên, bắt đầu nhấn điên cuồng, nhưng mà như vậy thì lại có hiệu quả, các xe khác điều chủ động nhường đường.
"Hắn làm như vậy là sai rồi" Lâm Chỉ Vận nhíu mày, hiển nhiên là không có hứng thú với hành động làm trái luật của Từ Khiêm, ngược lại còn cảm thấy thẹn.
"Ai mà biết hắn nghĩ cái gì" Dương Minh nhún vai, vi phạm luật giao thông Dương Minh cũng có làm rồi, ví dụ như chạy vượt tốc độ trên đường cao tốc vậy, nhưng mà hắn quả thật là có chuyện phải làm, vả lại cũng là công vụ, cho nên cũng không đáng trách.