NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Đánh nhau? Hắn không dám đâu, hắn sợ anh lại cho hắn đo sàn, như vậy thì chỉ khiến cho hắn hoàn toàn mất mặt thôi" Dương Minh bĩu môi nói: "Hắn chỉ muốn tỷ thí một chút, vì thế anh đã cho hắn một phương án"

"Phương án nào? Có quan hệ gì đến em?" Lâm Chỉ Vận tò mò hỏi.

"Cái phương án ấy là, hai chúng ta tìm một người hợp tác, sau đó mỗi người để trên đầu một quá tảo, để cho người hợp tác dùng phi đao ném vào quả tảo, trong cùng một thời gian, xem ai ném trúng trái táo nhiều hơn, thì người đó thắng" Dương Minh nói: "Mà anh đã nghĩ em sẽ là người hợp tác của anh"

"Em để trái táo lên đầu, cho anh ném em?" Lâm Chỉ Vận nghe Dương Minh nói xong liền hỏi.

"không phải là anh ném em, mà là em ném anh" Dương Minh sửa lại, nhưng mà sau khi nói xong Dương Minh liền cảm thấy cái lời nói này sao mà nó mờ ám quá vậy? Ném qua ném lại cứ như là đang vật lộn trên giường?

Quả nhiên, Lâm Chỉ Vận cũng nghe ra sự mờ ám đó, mặt đỏ ửng lên, nhăn nhó nói ;" Ý của anh là, em mang trái táo à?"

"không phải như vậy, là anh mang, còn em ném anh. à không, em ném phi đao" Dương Minh vội giải thích.

"A?" Lâm Chỉ Vận nghe xong liền mở to hai mắt ra, khó tin nhìn Dương Minh, không thể tin vào lổ tai của mình: "Sao có thể chứ? Em đâu biết ném phi đao đâu? Ném trúng anh thì làm sao bây giờ?"

"Luyện tập một chút là được mà, mỹ nữ ném phi đao, đúng là có thể hấp dẫn người" Dương Minh cười nói: "Hơn nữa, cho dù em ném không trúng trái táo, anh không biết né sao? Chúng ta về nhà luyện tập vài lần, là có thể lên sân khấu rồi, không sao đâu, anh tin tưởng em mà"

Nghe Dương Minh nói vậy, Lâm Chỉ Vận đở khóc dở cười, mình làm gì mà biết ném phi đao chứ, nhưng mà thấy Dương Minh kiên trì như vậy, Lâm Chỉ Vận cũng không nói thêm gì, nàng luôn tin tưởng Dương Minh, vẫn luôn tin tưởng từ trước đến giờ.

Lâm Chỉ Vận biết, Dương Minh nói như vậy, khẳng định là nắm chắc mười phần, cho nên Lâm Chỉ Vận cho dù cảm thấy không bình thường, phải nói là vô cùng kinh hãi, nhưng mà nàng vẫn lựa chọn tin tưởng Dương Minh.

Từ sự tự lập ban đầu, Lâm Chỉ Vận đã bắt đẩu nảy sinh ý ỷ lại vào Dương Minh, là cái loại ỷ lại và tin tưởng vô điều kiện. Vì thế Lâm Chỉ Vận nói: "Vậy được rồi, nhưng mà em nghĩ, chúng ta nên đi mua đồ giả về luyện tập đi, bởi vì lúc đầu em không bảo đảm là không ném trúng anh"

"không sao cả, em dùng cái gì cũng được, dùng đồ giả cũng không sao" Dương Minh cười cười gật đầu, hắn biết sự lo lắng trong lòng của Lâm Chỉ Vận, dù sao thì bắt nàng làm như vậy cũng có chút lo lắng.

"Dạ, vậy được rồi" Lâm Chỉ Vận tuy rằng cảm thấy rằng cái màn ném phi đao này rất khó, nhưng nếu Dương Minh đã nói như vậy, thì nàng chỉ cần làm theo thôi, dù sao thì nàng cũng chẳng biết biểu diễn cái gì cả, không bằng nghe theo lời của Dương Minh.

Dương Minh khởi động xe, chạy về hướng tiểu khu Hoa Thương, mà Lâm Chỉ Vận cũng mở radio trên xe, vừa đúng lúc bên trong phát về tin tức mới của Thư Nhã.

"Chị Thư Nhã lại cho ra bài hát mới rồi" Lâm Chỉ Vận đương nhiên cũng biết chuyện của Tô Nhã từ miệng của Trần Mộng Nghiên, cho nên có một người chị là đại minh tinh, nàng cũng rất hưng phấn và hài lòng.

Nhưng mà, sau sự hưng phấn và hài lòng ấy, Lâm Chỉ Vận lại cảm thấy có một chút mất mác, những người bạn gái bên cạnh Dương Minh, ai ai cũng nổi tiếng hoặc giỏi cả, không chỉ là một bình hoa.

Trần Mộng Nghiên và Triệu Tư Tư giúp cho công ty châu báu hoạt động, hơn nữa còn cùng Vương Mi đầu tư cổ phiếu nữa, cũng kiếm rất nhiều tiền. Còn Chu Giai Giai tuy rằng không có kinh nghiệ thương trường, nhưng mà trong phương diện máy tính lại có ưu thế và thiên phú hơn người, chỉ mới là sinh viên năm nhất mà đã có thể tham gia vào tổ nghiên cứu đề tài của quốc gia! Cái vinh quanh này làm cho Lâm Chỉ Vận âm thầm hâm mộ.

Còn Tô Nhã, bây giờ đã biến thành đại minh tinh được vạn người kính ngưỡng, là người nổi tiếng tại Châu Á, điều này làm cho Lâm Chỉ Vận không có một chút ưu điểm gì cảm thấy mất mác, nghĩ rằng ngoại trừ việc xinh đẹp ra, thì mình chẳng có ưu điểm gì cả.

Tuy rằng Trần Mộng Nghiên cũng tốt, Chu Giai Giai cũng tốt, bao gồm cả Dương Minh nữa, không ai nói cái gì cả, nhưng mà trong lòng Lâm Chỉ Vận cũng có chút khó chịu, nàng cũng muốn làm một người có giá trị, không muốn trở thành một bình hoa để ở nhà cho người ta thưởng thức. Nàng muốn trợ giúp cho Dương Minh, nàng đã nổ lực học tập về kinh doanh, nhưng mà bởi vì khả năng tiếp xúc với mấy thứ này trong đại học quá ít, và nàng cũng không phải là người giỏi giao tiếp, cho nên không có học nhanh như Trần Mộng Nghiên vậy.

Tuy rằng Lâm Chỉ Vận không ngốc, có thể nói là thông minh ngang ngửa với Trần Mộng Nghiên, hai người đều dùng thành tích ưu tú để đậu vào đại học Tùng Giang, nhưng mà hoàn cảnh gia đình của hai người lại khác nhau.

Mẹ của Trần Mộng Nghiên là lãnh đạo của một công ty trong nuốc, cha làm cảnh sát, từ nhỏ đã tiếp xúc với những người trong xã hội rồi, khi còn nhỏ đã đến công ty của mẹ chơi, ở đó lâu ngày, cho nên cũng hiểu biết về chuyện kinh doanh hơn.

Ngoài ra, từ nhỏ Trần Mộng Nghiên đã được đảm nhận làm lớp trưởng lớp phó các loại rồi, cũng luyện tập cho nàng tính cách chuyên nghiệp, vô luận là tiếp xúc với khách hàng hay là quản lý công ty, đều làm rất là tốt.

Nhưng mà Lâm Chỉ Vận thì khác, cha mẹ đều là công nhân, nàng cũng chỉ biết một lòng học tập, không bao giờ quan tâm đến chuyện ngoài cửa sổ, tuy rằng học tập tốt, nhưng mà lại không giỏi tiếp xúc với người khác, cho nên đương nhiên là còn kém Trần Mộng Nghiên rất nhiều. Tuy rằng đã nổ lực rất lớn trong học tập, nhưng mà cuối cùng so với tấm gương Trần Mộng Nghiên, thì Lâm Chỉ Vận vẫn cảm thấy mình rất vô dụng.

Những cái này là tâm sự chôn kín trong lòng của Lâm Chỉ Vận, nàng chưa từng nói cho ai biết về những chuyện này, Trần Mộng Nghiên không biết, Chu Giai Giai không biết, nhưng mà Dương Minh lại biết một ít, lần trước khi công ty bị cháy, Dương Minh đã khuyên nàng rồi, nhưng không ngờ nàng vẫn còn mang tâm sự nặng nề như vậy.

"Ơ? Có bài hát mới rồi à?" Dương Minh vừa mới trở về từ châu Phi, hai ngày nay lại bận rộn quá nhiều chuyện, căn bản là không có lên mạng, xem những tin tức mới của Thư Nhã.

"Dạ, em mở lớn một chút" Lâm Chỉ Vận để việc buồn lòng kia qua một bên, trên mặt khôi phục lại nụ cười bình thường, cái suy nghĩ này của mình cũng không thể nói với người khác được, người khác cũng không có biện pháp trợ giúp mình, chỉ có bản thân mình cố gắng nổ lực, thì mới có thể vượt qua chị Mộng Nghiên, làm một cô gái có thể trợ giúp cho Dương Minh, không để đến mức vô dụng như vậy.

Lâm Chỉ Vận mở lớn âm thanh của cái radio lên một chút, nó truyền ra giọng nói uyển chuyển của người dẫn chương trình: "Những người nổi tiếng của châu Á sau này, cô gái tài ba Thư Nhã lần này đã mang đến cho chúng ta sự mới mẻ, vẫn là một ca khúc do chính nàng ta viết lời. [Tìm về tình yêu đã mất], cũng là một ca khúc rất du dương, có phong cách sân trường đặc biệt của Thư Nhã, tin rằng ca khúc này sẽ một lần nữa đứng đầu trong bảng xếp hạng các bài hát mới."

"Hình như là đang nói cho anh đó!" Lâm Chỉ Vận cười cười nhìn Dương Minh, chỉ vào cái radio, giơ tay nghe miệng cười.

"Sao lại là anh?" Dương Minh xấu hổ, Tô Nhã dùng chuyện tình của hai người để viết nhạc, đây không còn là chuyện bí mật gì nữa rồi, ít nhất là Trần Mộng Nghiên các nàng đều đã biết, nhưng mà nghe Lâm Chỉ Vận nói ra như vậy, Dương Minh vẫn còn có chút xấu hổ.

"Nghe là không phải sẽ biết sao?" Lâm Chỉ Vận cười nói.

Tiểu khu Hoa Thương rất là gần trường, chỉ cách có một con đường, cho nên Dương Minh đã dừng xe lại tại trước cửa biệt thự, cùng nghe radio với Lâm Chỉ Vận, dự định sau khi nghe xong thì mới đi vào nhà.

Giọng hát trong suốt, nhưng không mang theo vẻ ưu thương của lúc trước, mà lại tràn nhập sự vui sướng đầy mơ mộng của thời gian, phong cách của Thư Nhã đã thay đổi, tin tưởng rằng những người hâm mộ Thư Nhã cũng nhận ra sự thay đổi đó, nhưng bọn họ không biết nguyên nhân nào đã khiến cho Thư Nhã thay đổi.

Những ca khúc do Thư Nhã tự viết trước đó, luôn tràn ngập sự ưu buồn, tin rằng nó có liên quan trực tiếp đến tâm tình của nàng, từ khi Dương Minh gặp lại nàng, thì khí chất cả người nàng dường như đã thay đổi, trở nên đầy sức sống.

"Thoạt nhìn chị Tô Nhã rất hài lòng" Lâm Chỉ Vận cũng nghe ra sự thay đổi đó.

"Đúng vậy, nàng hài lòng là tốt rồi" Dương Minh gật đầu: "Một lát trở về em giúp anh tải nó về, làm nhạc chuông điện thoại nha"

"Dạ được" Lâm Chỉ Vận cũng cảm thấy bài hát này rất hay, cũng muốn tải về, Dương Minh nói như vậy, nàng đương nhiên là vui vẻ đáp ứng, đối với Tô Nhã, Lâm Chỉ Vận không hề có một cảm giác ghen tị gì cả, mà bản thân nàng cũng không phải là một người hay ghen.

Sau khi nghe xong, Dương Minh và Lâm Chỉ Vận mới xuống xe, đi vào trong biệt thự, Trần Mộng Nghiên đang coi TV trong phòng khách, thấy hai người trở về, liền hỏi: "Hai người ăn gì chưa?"

"Trước khi học đã ăn rồi, thế nào, em chưa ăn sao?" Lúc trước khi đi ăn Dương Minh đã gọi điện cho Trần Mộng Nghiên rồi.

"Ăn mì gói rồi, nhưng mà còn đói bụng" Trần Mộng Nghiên đứng dậy khỏi ghế, chống tay lên eo nói: "Em đi lấy trái cây đây, em Lâm, em có ăn không?"

"Em không ăn đâu, vừa ăn no lắm" Hồi nãy Lâm Chỉ Vận đã ăn nhiều hải sản lắm rồi, nàng cảm thấy rất ngại, vì Trần Mộng Nghiên phải ăn mì gói, còn mình và Dương Minh thì ra ngoài ăn rất sang: "Hay là em đi làm cho chị chút đồ ăn?"

"không cần đâu, buồn ngủ rồi, ăn nhiều lại béo" Trần Mộng Nghiên khoát tay: "Em Lâm, theo chị chút, nhiều trái cây quá, một mình chị ăn không hết"

"Vậy kêu Dương Minh đi ăn đi, em thật sự ăn không vô" Lâm Chỉ Vận lắc đầu, nàng thật sự no lắm rồi.

"Đi thôi, cùng đi nào" Dương Minh cởi áo khoác ra, ôm lấy vai của Lâm Chỉ Vận, cùng nàng đi theo Trần Mộng Nghiên vào phòng khách.

"Ơ? Ở đây cũng có táo sao? Em còn tính ngày mai sẽ mua thứ này" Lâm Chỉ Vận phát hiện ra trong phòng bếp có cả táo rồi.

"Ừ, vừa rồi Hầu Chấn Hám mới đem đến một đống hoa quả" Trần Mộng Nghiên gật đầu nói, Hầu Chấn Hám luôn đưa đến trái cây mới, không cần Dương Minh dặn dò.

Đối với cách làm của Hầu Chấn Hám, Dương Minh rất là tán thành, hắn cũng cho rằng mình sẽ không chú ý đến những chi tiết nhỏ này đâu.

"Thì ra là thế" Lâm Chỉ Vận lúc đầu có quan hệ không tốt với Hầu Chấn Hám, bây giờ đã biến thành bạn bè tốt rồi, nghĩ lại chuyện lúc đầu mà cảm thấy buồn cười.

Hầu Chấn Hám không có tiền, mà lại đi cướp của một người có hoàn cảnh không khác gì hắn, thế còn cướp làm gì?

"Đúng rồi, em Lâm, em muốn ăn táo sao? Chị lấy cho em mấy trái nha" Trần Mộng Nghiên lấy ra một trái dưa, sau đó chuẩn bị lấy thêm trái táo ra.

"không phải, em và Dương Minh muốn luyện phi đao" Lâm Chỉ Vận ngượng ngùng nói.

"Luyện phi đao? Có ý gì?" Trần Mộng Nghiên khó hiểu nhìn Lâm Chỉ Vận, lại nhìn Dương Minh, kì quái hỏi.

"Là luyện phi đao đó" Dương Minh cười khổ, đem chuyện biểu diễn cho ngày lễ nghệ thuật nói cho Trần Mộng Nghiên biết, sau đó đem chuyện Nhâm Kiện Nhân mời hắn cùng diễn nói ra luôn.

"Thì ra là vậy" Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh giải thích xong, cũng hiểu được tại sao Lâm Chỉ Vận lại muốn lấy trái táo rồi, thì ra là dùng để luyện tập.

"Đúng vậy, em nghĩ cái này rất dọa người, em cũng không biết ném phi đao, lỡ như ném trúng Dương Minh thì làm sao bây giờ?" Lâm Chỉ Vận nói tiếp.

Trần Mộng Nghiên nghe Lâm Chỉ Vận nói xong cũng gật đầu, lo lắng nói: "Đúng vậy, Dương Minh, anh nên chú ý một chút, lo lắng của em Lâm không phải là thừa, nàng ta đâu biết ném phi đao đâu?"

"không sao cả, một lát biểu diễn chút là em sẽ biết" Dương Minh hồn nhiên cười nói: "Hay là, chúng ta thử ngay bây giờ?"

"Sao hả? Anh sẽ đội trái táo?" Trần Mộng Nghiên vẫn còn chút lo lắng, Lâm Chỉ Vận có kỹ thuật như thế nào, Trần Mộng Nghiên làm sao mà biết? Lỡ như ném trúng Dương Minh thì sao?

"Ừ, anh sẽ đội trái táo, hay là như vậy đi, nếu em lo lắng, thì để Chỉ Vận dùng chiếc đũa ném thế, chờ khi nào thành thạo rồi thì đổi qua ném dao nhỏ" Dương Minh cũng thấy Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận quá lo lắng rồi.

Bây giờ mà trực tiếp kêu Lâm Chỉ Vận ném dao, khẳng định là nàng sẽ sợ đến run tay, thế nào không dám ném mạnh, như vậy thì còn luyện cái gì nữa, không bằng cứ dùng chiếc đũa để thay thế đã, đợi sau này thành thạo rồi, thì đổi qua cái gì cũng tốt.

"Vậy cũng được" Trần Mộng Nghiên gật đầu, nếu ném một chiếc đũa, thì cũng không sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tuy rằng Dương Minh nói là không có vấn đề, nhưng mà Trần Mộng Nghiên không thể không cẩn thận được.

Đưa chiếc đũa cho Lâm Chỉ Vận, Dương Minh đặt trái táo ở trên đầu, lui về sau khoảng hai mét, sau đó nói: "Đến đây, Chỉ Vận, em có thể ném đũa rồi đó"

Lâm Chỉ Vận cầm lấy chiếc đũa trong tay mà trong lòng vẫn khẩn trương, tuy rằng chỉ là chiếc đũa, nhưng mà vẫn hơi run một chút, không có dũng khí ném ra.

"Mộng Nghiên, em làm thử cho nàng đi" Dương Minh chỉ vào chiếc đũa, sau đó nói với Trần Mộng Nghiên.

"Em hả?" Trần Mộng Nghiên cũng có chút do dự, cầm lấy chiếc đũa, nhưng cũng không dám ném: "Em."

"Em cứ tưởng tượng đi, anh đang đú với Lam Lăng sau lưng em, em sẽ tức giận" Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên cũng do dự, vì thế nói.

"Anh đi chết đi" Trần Mộng Nghiên quả nhiên là đã ném ngay chiếc đũa ra: "Em đâu có ích kỷ như vậy"

Trần Mộng Nghiên nổi nóng lên, cho nên cũng không có canh hướng ném của chiếc đũa, và chiếc đũa đang bay về hướng ngực của Dương Minh! Nhưng mà, chỉ thấy Dương Minh ngồi xổm xuống, hơi cúi đầu một cái, chiếc đũa liền đụng vào trái táo ngay!

"Ặc!" Trần Mộng Nghiên kinh ngạc nhìn Dương Minh, Lâm Chỉ Vận cũng như thế: "Sao có thể ném trúng vậy? Dương Minh, anh thật lợi hại!"

"Cho nên anh nói rồi, không sao cả, Chỉ Vận, em cũng thử đi!" Dương Minh cười nói.

"Được rồi!" Đã có Trần Mộng Nghiên làm mẫu rồi, Lâm Chỉ Vận cũng không còn lo lắng nhiều, cầm lấy chiếc đũa, ném về hướng của Dương Minh, tuy rằng nàng muốn ném về hướng trái táo trên đầu của Dương Minh, nhưng mà nàng không có trải qua huấn luyện, hoàn toàn là dựa vào may mắn mà ném, mắt thấy sẽ trật, nhưng Dương Minh lại nghiêng thân qua bên phải một chút, chiếc đũa liền chạm vào trái táo.

"Lúc này đã tự tin chưa?" Dương Minh nhặt chiếc đũa lên, ngay từ đầu hắn đã có chủ ý này, tuy rằng Lâm Chỉ Vận không biết ném phi đao, nhưng mà không sao cả, chỉ cần dựa vào phản ứng của mình là được! không cần Lâm Chỉ Vận ném trúng trái táo trên đầu của mình, mà mình sẽ dùng trái táo để đón phi đao của Lâm Chỉ Vận là tốt rồi ;" Hay là chúng ta đổi thử qua dao nha?"

"A, bây giờ đổi sao?" Lâm Chỉ Vận tuy rằng cảm thấy động tác của Dương Minh rất thần kì, nhưng mà vẫn còn chút sợ: "Hay là dùng đũa luyện tập một chút đi?"

"Cũng được, vậy dùng đũa luyện tập chút" Dương Minh cũng không nóng lòng, dù sao thì từ giờ đến lễ nghệ thuật vẫn còn vài ngày, đầu tiên dùng chiếc đũa để luyện tập cũng không sao cả.

Chiếc đũa không có lực sát thương, cho nên Lâm Chỉ Vận cũng không sợ sẽ làm Dương Minh bị thương, sau một hồi cũng không còn vẻ khiếp đảm như lúc đầu nữa, ngược lại còn rất có hứng thú. Còn Trần Mộng Nghiên thì ngồi một bên ăn dưa, sau khi ăn xong, cũng tham gia vào cuộc chơi với Lâm Chỉ Vận.

Nhưng mà cho dù là hai người cùng ném, thì Dương Minh vẫn có thể đối phó tốt, không đón hụt một chiếc đũa nào cả, hơn nữa, cho dù Dương Minh lắc lư thế nào thì trái táo trên đầu cũng không rớt.

"không ngờ anh lợi hại như vậy" Trần Mộng Nghiên cảm thán: "Sau này nếu không có cơm ăn, thì có thể biểu diễn tạp kỹ"

"Được đó, sau này hai em phối hợp với anh, mỹ nữ diễn tạp kỹ, khẳng định là rất đắt khách" Dương Minh cười nói.

Ném qua ném lại một hồi làm mất tiêu một chiếc đũa luôn, qua một hồi sau, Trần Mộng Nghiên bắt đầu giở trò chơi xấu, nháy mắt với Lâm Chỉ Vận một cái, sau đó nàng đi qua một bên, Lâm Chỉ Vận bên trái, còn nàng bên phải, ném về hướng của Dương Minh.

"Trần Mộng Nghiên, em cố ý phải không?" Tuy rằng Dương Minh không phiền, nhưng mà lăn qua lăn lại như vậy thì khó tránh khỏi phát hỏa.

"Đâu có đâu, không phải là luyện tập sao? Em chỉ giúp đỡ em Lâm luyện tập thôi mà" Trần Mộng Nghiên làm ra vẻ vô tội nhìn Dương Minh.

"Vậy tại sao em lại đứng ngược hướng mà ném?" Dương Minh tức giận nghiến răng nói, nhưng nhìn thấy cặp mắt to tròn ngập nước của Trần Mộng Nghiên, cũng không thể phát hỏa được.

"Đâu có đâu? Em làm sao mà đoán được suy nghĩ của em Lâm chứ, có thể mà trùng hợp?" Trần Mộng Nghiên chớp chớp mắt, lộ ra vẻ cực kì oan uổn.

"." Dương Minh bị cái hành động của Trần Mộng Nghiên làm cho buồn cười, đành phải nói: "Trùng hợp à, nhưng mà trùng hợp một hai lần còn được, để anh xem một lát còn trùng hợp nữa không?"

"Được thôi" Trần Mộng Nghiên nói xong, lại cầm lấy đũa và bắt đầu ném ngược hướng với Lâm Chỉ Vận.

Kết quả, Dương Minh không nhịn được nữa nhào đến ôm lấy Trần Mộng Nghiên, hun nàng cho hả giận, một hồi sau liền lan đến chổ Lâm Chỉ Vận, và kết quả là ba người nhào lên giường luôn, cũng quên mất chuyện luyện tập ném phi đao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi