"Có liên hệ rồi, cha tao đã đến châu Phi, bên kia tất cả đều tốt!" Điền Đông Hoa gật đầu, nghĩ đến cảnh cha của mình đã như vậy, mà Dương Minh vẫn không ngại giao trọng trách cho, Điền Đông Hoa liền cảm động đến rơi nước mắt.
"Tao bận quá, không có liên hệ với bọn họ" Dương Minh nghe Điền Đông Hoa nói tất cả đều thuận lợi, cũng yên tâm lại, nghĩ đến bên kia, Tôn Khiết hẳn là cũng đã liên hệ với Tôn Hồng Quân rồi.
Người nhận được điện thoại không chỉ có một mình Dương Minh, trong cùng thời gian đó, Vương Tiếu Yên cũng nhận được điện thoại của Vương Tung Sơn.
"Alo" Ngày hôm qua Vương Tiếu Yên đã nói chuyện đến nửa đêm với Triệu Oán, sáng sớm không chịu dậy đi học luôn, mà hai hôm nay Triệu Oánh không có khóa, trên cơ bản là hai ngày nay hai người đã thành cú hết rồi, nghe tiếng điện thoại vang lên, Vương Tiếu Yên mới bực bội bắt máy.
"Yên Yên, đang làm gì thế? ' Vương Tung Sơn cười tủm tỉm hỏi, nghĩ đến vấn đề một hồi phải nói, tâm tình của ông ta liền trở nên kích động.
"Ngủ. có chuyện gì không?" Vương Tiếu Yên nghe thấy giọng nói của cha, mơ màng hỏi. Bây giờ, sự nghiệp của tổ chức sát thủ phát triển không ngừng, thu được gia tộc Charles vào tay, trước mặt của cha, Vương Tiếu Yên đã có quyền lên tiếng, quan hệ của hai cha con cũng đã thay đổi rất nhiều, hai người cũng không còn cái vẻ đối chọi gay gắt như hồi đó.
Vương Tiếu Yên biết, cha mình chịu thỏa hiệp, chỉ là vna61 đề thời gian thôi, bởi vì ngữ khí của cha bây giờ không còn kiên quyết như trước đây.
"Haha, Yên Yên, cái tổ chức Hắc Hồ Điệp của con quả thật không tồi nha! Cha đã thấy rồi, cha rất vui mừng" Vương Tung Sơn đầu tiên là muốn khen Vương Tiếu Yên trước, khẳng định những chuyện mà nàng đã làm, nếu không một hồi làm sao mà biết mở miệng từ hôn? Nếu như mình trực tiếp nói ra, thì có vẻ rất đột ngột, khó bảo đảm rằng Vương Tiếu Yên sẽ không nghi ngờ.
"Ơ?" Vương Tiếu Yên thoáng cái đã tỉnh táo không ít, đây là lần đầu tiên cha gọi điện đến, khen việc làm của mình, làm cho Vương Tiếu Yên có chút kinh ngạc!
Cho đến giờ, cha chưa từng xem trọng việc mình làm, chỉ muốn mình trở về kế thừa gia nghiệp, đồng thời thành thân với đồ đệ của vua sát thủ thôi, nhưng mà lúc này, cha mở miệng nói như vậy, hình như là đã rộng rãi thì phải?
"Yên Yên, con làm rất tốt, tin rằng cứ tiếp tục như vậy, sẽ có thể vượt lên tổ chức Hồ Điệp của chúng ta!" Vương Tung Sơn cười nói: "Nhưng mà cũng không sao, dù sao cũng đều là người nhà, ai vượt lên ai cũng không sao!"
"?" Vương Tiếu Yên nhéo mặt mình một cái, nàng hoài nghi mình còn đang nằm mơ, cho đến khi nhéo thật đau, làm cho nàng càng thêm tỉnh táo, mới kịp phản ứng là mình không có nằm mơ, mà là đang tỉnh táo nghe cha nói chuyện điện thoại: "Cha."
"Yên Yên, thật ra lần này cha gọi điện cho con, là có chuyện rất quan trọng!" Vương Tung Sơn đổi giọng, bắt đầu nói vào vấn đề.
"Ơ? Chuyện gì?" Trực giác nói cho Vương Tiếu Yên biết, cha tìm mình tuyệt đối là có chuyện, nếu không cha cũng không có khả năng tự nhiên gọi điện đến khen mình, nhất định là phải có gì muốn nói.
"Yến Yên, mấy hôm trước, vua sát thủ đã gặp cha, cũng có nói về vấn đề hôn sự của con và đồ đệ của ông ta!" Vương Tung Sơn nói: "Theo ý của vua sát thủ, nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì có thể thành hôn"
"Cái gì?" Vương Tiếu Yên bật dậy khỏi giường, nàng biết cha khẳng định là có chuyện, vừa nghe cha nói xong, nhất thời khẩn trương: "Cha, không phải cha đã nói, chỉ cần con có thể làm ra sự nghiệp của mình, chỉ cần vượt lên tổ chức Hồ Điệp của cha, vậy thì con sẽ có quyền quyết định tình yêu và cuộc sống của con sao? Tại sao cha lại đổi ý? Hơn nữa, cha cũng đã nói, thêm một thời gian nữa, con nhất định có thể vượt qua khỏi cha mà!"
"Con xem. Yên Yên, con kích động cái gì?" Vương Tung Sơn thấy con gái kích động như vậy, không khỏi buồn cười: "Cái đó không phải là đối phương nói sao? Cha cũng đâu có đáp ứng đâu!"
"không đáp ứng?" Vương Tiếu Yên sửng sốt, lập tức vui mừng, nói: "Cha, cha thật sự không đáp ứng sao? Cảm ơn cha. toàn bộ cảm ơn cha!"
"Ừ, chuyện cha đã hứa với con, đương nhiên là không đổi ý rồi!" Vương Tung Sơn nói: "Hơn nữa, cha cũng thấy được thành tích của con, cha còn nói được cái gì? Nhưng mà, hôn ước này có từ lúc con chưa được sinh ra, cho nên, bây giờ muốn hủy bỏ, cũng có chút phiền phức!"
"Phiền phức cái gì?" Lâm Chỉ Vận vội hỏi, chỉ cần có thể hủy hôn ước là được, mặc kệ nó là phiền phức gì? Phiền phức nào mà chả thế?
"Là như vậy, con xem, dù sao chuyện này cũng là một đại sự! Hôn nhân không phải là trò đùa, con cũng không còn là con nít nữa, bây giờ nếu hủy hôn, thì cũng không thể tùy tiện nói vài câu là được!" Vương Tung Sơn giải thích.
"Là đối phương không đồng ý đúng không?" Vương Tiếu Yên hỏi.
"Cái này thì không phải!" Vương Tung Sơn nói: "Đồ đệ của vua sát thủ cũng chưa gặp qua con, cho nên, chuyện cha từ hôn, người ta cũng không phản đối, đệ tử của người ta là rồng trong loài người, con muốn lấy người ta, người ta cũng chưa chắc đã đồng ý. Cho nên, đối với chuyện này, vua sát thủ trên cơ bản cũng đã đồng ý"
"Vậy có phiền phức gì?" Vương Tiếu Yên nghe thấy hai bên đều đồng ý, chuyện này đã quyết định xong rồi, vậy còn phiền phức gì nữa?
"Là như vậy, nói như thế nào nhĩ, Hồ Điệp gia tộc chúng ta dù sao cũng là danh môn vọng tộc, cái hôn ước này, rất nhiều người đều rõ ràng, vua sát thủ thì không cần phải nói nữa, người ta tồn tại giống như thần vậy, cho nên, dù muốn từ hôn cũng không thể qua loa được" Vương Tung Sơn nói.
"Vậy nên làm thế nào?" Vương Tiếu Yên hỏi.
"Cha và vua sát thủ đã thương lượng một chút, con trở về Hồ Điệp gia tộc, sau đó vua sát thủ mang theo đồ đệ của hắn, mọi người gặp mặt, công bằng nói chuyện, giải quyết tốt đẹp, như vậy sau này cũng không ảnh hưởng mặt mũi, sau này cũng có thể tuyên bố với bên ngoài, hai đứa đã gặp mặt nhưng mà không hợp nhau, nên đã hủy hôn ước, cũng không phải do bên nào hối hôn cả, nếu như chuyện này mà lộ ra ngoài, đối với ai cũng không tốt, hai đứa gặp mặt nhau rồi muốn làm gì cũng được, người ta cũng không thể nói được cái gì" Vương Tung Sơn giải thích.
"Như vậy." Vương Tiếu Yên nghe, nghĩ cha mình nói rất có đạo lý, nếu chuyện này đã được quyết định, vậy thì đi gặp mặt cũng không có vấn đề, có gặp cũng chẳng phải là đại sự: "Vậy còn có thể mang theo bạn trai trở về không?"
"Cái này. không được đâu" Vương Tung Sơn thầm nghĩ, con dẫn nó về thì cha còn chơi được trò gì nữa: "Con nghĩ, con hủy hôn với người ta, con còn mang theo bạn trai về làm gì? Khiêu khích người ta? Tuyên chiến? Cái này không phải là muốn đắc tội với người ta sao?"
Vương Tiếu Yên lại nghe cha nói xong, cảm thấy có đạo lý, vì thế liền bỏ qua quyết định này: "Cha nói cũng đúng, vậy con không mang theo bạn trai trở về, con về một mình"
"Ừ, lần này cha sẽ ủng hộ con, cho nên con không cần phải lo lắng gì cả" Vương Tung Sơn nghe thấy Vương Tiếu Yên không mang theo Dương Minh về, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Vương Tiếu Yên cũng hiểu được, nếu đã từ hôn, vậy thì phải có thành ý, mang bạn trai trở về, đúng là muốn tỏ ra một cái vẻ gì đó, lỡ như gây mâu thuẫn với người ta, như vậy thì không gì có thể bù đắp được. Cho nên, Vương Tiếu Yên quyết định nghe theo đề nghị của cha, tự mình trở về.
"Tốt, con biết rồi, vậy khi nào con trở về?" Vương Tiếu Yên hỏi.
"Đầu tháng đi, con có thể trở về, mấy ngày nay con chuẩn bị một chút" Vương Tung Sơn dặn dò Vương Tiếu Yên.
"Tốt, con sẽ chuẩn bị" Vương Tiếu Yên vui vẻ đáp u71g, trong lòng kích động không thể tả được, chuyện mình chờ đợi thật lâu, rốt cục cũng đã đến.
Số phận của mình, rốt cục cũng đã do mình quyết định, không cần phải nghe theo sự thu xếp của ai cả, không cần phải gả cho người mà mình không thích nữa.
Nhưng mà khi cái này thật sự đến, Vương Tiếu Yên nghĩ rằng, tất cả đều là đương nhiên, tâm tình cũng trở nên vui sướng chưa từng có, mình từng chống đối quyết liệt, cũng không phải vì chuyện này sao? Mục tiêu từ hồi nhỏ cuối cùng cũng thực hiện được.
Bây giờ mới phát hiện ra, thật ra cái mục tiêu này cũng không khó giống như trong tưởng tượng, hình như là tự nhiên nó đến thôi.
Thế nhưng, trong lòng Vương Tiếu Yên cũng rõ ràng, tất cả cái này đều là nhờ Dương Minh, nếu như không phải hắn giúp làm một nhiệm vụ ám sát tại châu Phi, nếu như không phải là hắn đến đàm phán với Charley, chỉ dựa vào chính mình thì chỉ có thể làm ra một tổ chức sát thủ nho nhỏ, có làm cả trăm năm cũng không thể đạt được địa vị của hôm nay.
Muốn lập tức gọi điện để chia sẻ sự vui sướng với Dương Minh, nhưng mà khi điện thoại vừa được chuyển, Vương Tiếu Yên nhanh chóng cúp máy, bây giờ chuyện này còn chưa giải quyết xong, rất có thể sẽ xảy ra chuyện, Vương Tiếu Yên quyết định chờ khi mình kết thúc nó tốt đẹp, thì mới báo cho Dương Minh biết.
Bây giờ, chuyện này còn chưa đến đâu cả, mình cũng không nên nói quá sớm, nghĩ đến đây, Vương Tiếu Yên kìm chế sự xúc động trong lòng, để điện thoại qua một bên, ngã xuống giường, quyết định ngủ thêm một chút nữa, nhưng vừa nằm xuống lại nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, Vương Tiếu Yên lại ngồi dậy: "Chị Oánh?"
"Ừ, Yên Yên, tiếng chị đi làm em thức giấc à?" Giọng nói của Triệu Oánh từ bên ngoài cửa truyền vào.
"không có, người nhà của em vừa gọi điện đến, em vừa nói chuyện xong, cúp điện thoại không được bao lâu thì nghe thấy tiếng bước chân" Vương Tiếu Yên bước xuống giường, mở cửa phòng ra.
Hai người có đôi khi ngủ chung với nhau, cũng có khi lại ngủ riêng, sau khi nói chuyện phiếm xong, Triệu Oánh bỗng nhiên nhớ ra là còn một môn học chưa đăng ký, thế là vội vã lên mạng, còn Vương Tiếu Yên thì đi ngủ trước. Chờ khi Triệu Oánh làm xong chuyện này, lại sợ quấy rầy Vương Tiếu Yên đang ngủ, cho nên mở ngủ trong phòng khác.
"Còn tưởng rằng đã đánh thức em chứ, em còn ngủ sao?" Triệu Oánh mỉm cười đứng ngoài cửa, đã rửa mặt trước rồi, xem ra đã thức từ trước.
"Em đâu có ngủ" Vương Tiếu Yên lắc đầu, nàng cũng tỉnh táo hơn rất nhiều rồi, có ngủ hay không cũng không quan trọng, dụi dụi mắt nói: "Ngày hôm nay có gì không?"
"không có gì cả, ngày hôm nay chị không có khóa, vốn muốn tìm em đi dạo phố" Triệu Oánh vào trong phòng, ngồi xuống ghế.
"Đi dạo phố à, được đó" Vương Tiếu Yên cũng không biết làm cái gì, nghe nói đi ra ngoài đường lập tức đồng ý, dù sao cũng cần phải mua một số thứ.
.
Buổi trưa khi Dương Minh tan học, liền trực tiếp đến chổ của Phương Thiên, bởi vì khu nhà cũ đã hoàn toàn bị giải tỏa rồi, mảnh đất đó chuẩn bị xây thành một khu nhà ở cao cấp, được nhiều người chú ý, cho nên giá cả ở đây tự nhiên cũng lên như thuyền gặp nước, mà có chuyện gì Dương Minh cũng giao cho Bạo Tam Lập làm, hắn cũng không hỏi nhiều.
Hắn chỉ là người đứng sau thôi, những cái sản ngiệp này đều có người làm thay hắn, cũng không cần hắn phải quan tâm.
Dừng xe lại trước cửa biệt thự của Phương Thiên, Dương Minh lấy thẻ chìa khóa ra, xuống xe xác nhận, sau đó cửa vào bãi giữ xe ngầm lập tức mở ra, Dương Minh lái xe vào, sau đó đóng cửa lại.
Đậu xe xong, Dương Minh trực tiếp đi vào trong, nhìn thấy Phương Thiên đang híp mắt nghe bình luận về sách trong radio, liền nói: "Ông già, ông không sợ lãnh sao?"
Phương Thiên mở mắt ra nhìn hắn, nói: "Cái này cũng là một sự luyện tập của sát thủ, lỡ như con đến Nam Cực chấp hành nhiệm vụ thì làm thế nào bây giờ?"
"Con đến Nam Cực ám sát chim cánh cụt à?" Dương Minh trợn mắt nói: "Con sợ ông bị lạnh thôi, hôm nay còn lạnh lắm, thời tiết đầu xuân lúc nào cũng lạnh cả"
Phương Thiên biết Dương Minh tuy rằng nói chuyện không khách khí, nhưng mà thật chất lại rất quan tâm mình, cái này là cách nói chuyện của hai thầy trò từ trước đến gờ, nhìn có vẻ không tôn trọng, nói thì cứ như ngang hàng, nhưng thật ra lại là một sự quan tâm mà ít có cái gì khác đạt được.
"Ta tìm con đến, là có chuyện muốn nói với con" Phương Thiên tắt radio, đặt nó qua một bên.
"Con đương nhiên biết ông có chuyện tìm con rồi, nếu không thì con đã quay về trường h5oc" Dương Minh cười nói: "Lần này không phải là nhiệm vụ chứ?"
"Nhiệm vụ?" Phương Thiên lắc đầu: "không phải là nhiệm vụ, là việc khác."
"không phải là nhiệm vụ? ' Dương Minh sửng sốt: "Vậy ông tìm con, ngoài trừ làm nhiệm vụ là tương đối quan trọng ra, thì còn có chuyện gì gấp như vậy?"
"Còn nhớ trước đây ta nói với con, cái hôn sự mà ta tìm cho con không?" Phương Thiên hỏi.
"Hôn sự?" Dương Minh đột nhiên nhớ ra, chuyện này lần trước Phương Thiên đã nói với hắn một l6an2 rồi, người đính hôn với hắn là tiểu thư của một gia tộc gì đó, nhưng mà lúc đó chỉ nói sơ sơ, sau này cũng không nhắc lại, Dương Minh cũng không coi chuyện này ra gì, cũng không lưu ý, nhưng không ngờ Phương Thiên lại nhắc đến nó, vội nói: "không phải chứ? Có thật không vậy?"
"Vớ vẫn, sao lại không thật?" Phương Thiên trừng mắt, nói: "Đây là chuyện đã được định từ sớm, bây giờ con thành đồ đệ của ta, cái hôn sự này đương nhiên là rơi vào người con"
"không phải chứ? Phương lão đầu, ông nghĩ bạn gái bên cạnh con còn ít sao?" Dương Minh cười khổ nhìn Phương Thiên, tự nhiên kiếm cho mình một hôn sự, một chút tình cảm cũng không có, ngay cả mặt mũi tròn méo thế nào cũng chưa gặp qua, ai biết là có xinh đẹp hay không.
"À, hình như không ít, vậy con có ý gì?" Phương Thiên nhìn Dương Minh hỏi.
"Ý của con là, nếu mọi người chưa gặp mặt qua, vậy quên đi, cái hôn sự này nên hỏi đi" Dương Minh nói: "Đã là thời đại nào rồi mà còn ép duyên?"
"À, đối phương cũng không có hứng thú với hôn sự này" Phương Thiên nhàn nhạt nói.
"Trời đất, nếu đối phương không có hứng thú, vậy còn kêu con đến đây làm gì?" Dương Minh nhìn Phương Thiên một cách kỳ quái.
"Tuy rằng mọi người bây giờ không coi trọng việc ép duyên này, con cũng nói rồi đó, thời đại nào rồi" Phương Thiên nói: "Nhưng mà dù sao tất cả mọi người đều là người có uy tín và danh dự, lúc đầu định ra hôn ước, rất nhiều người đều biết, cũng không thể giải quyết như vậy được đúng không?"
"Vậy muốn giải quyết thế nào? ' Dương Minh nhíu mày hỏi: "Lẽ nào còn muốn tuân thủ?"
"À, vậy thì không cần!" Phương Thiên khoát tay: "Nhưng mà, cho dù là muốn từ hôn, cũng phải chính thức một chút, không thể nói mấy câu qua loa mà kết thúc được"
"Vậy biện pháp giải quyết thế nào?" Dương Minh nghe chuyện này có phương pháp giải quyết, liền yên tâm lại.
"Tất cả đều là người có thân phận, cho nên cũng cần phải giải quyết rõ ràng" Phương Thiên nói: "Dựa theo quy định, mọi người phải gặp mặt nhau, ngồi xuống, bình tâm nói chuyện với nhau, kết hôn không phải tại nhân nghĩa, sau này có gặp mặt lại cũng có thể chào nhau, không thể bởi vì không kết hôn mà trở thành kẻ thù được"
"Nói cái gì? Con cũng phải đi?" Dương Minh hỏi.
"Đúng vậy" Phương Thiên gật đầu ;" Con cũng phải đi. bên gái cũng phải đi, hai người gặp mặt, sau khi gặp mặt xong thì nên nói cho rõ, cho dù không thể đến với nhau, thì cũng có thể làm bạn, sau này gặp mặt còn có thể nhìn nhau, và cũng có thể nói với bên ngoài, hai người không hợp nhau cho nên mới giải trừ hôn ước, cũng không phải vì một bên từ hôn, như vậy tất cả đều có mặt mũi, người khác cũng không phản đối"
"Phiền phức quá vậy." Dương Minh nghe xong, choáng váng, nhưng mà cũng phải chấp nhận, cái biện pháp của Phương Thiên cũng là chu toàn nhất, không đắc tội với người khác, cũng không bị người ta nói xấu.
Nếu không, giữa hai bên, bất luận là bên nào đưa ra lời từ hôn, điều này không phải là không cho người ta mặt mũi gì sao? Vứt mặt mũi của người ta đi quét rác? Sau này làm sao mà gặp người khác?
Cứ như vậy, hai bên trực tiếp từ người thân biến thành kẻ thù, loại chuyện này hai bên đều không muốn thấy, cho nên dù muốn từ hôn cũng phải chừa mặt mũi cho người ta, để cho người ngoài cho rằng không phải là trách nhiệm của người gia trưởng, mà là do con cái không đồng ý, cũng không còn cách nào, đành phải chia tay.
"Đầu tháng sau, có thời gian không, cùng đi với ta?" Phương Thiên hỏi.
"Ông đã nói như vậy rồi, con còn có thể không đi sao?" Dương Minh cười khổ nói: "Sớm muộn gì cũng phải giải quyết, cho nên con cũng chỉ có thể đi thôi, giải quyết một lần cho nó xong, nếu không lại bị vướng bận"
"Vậy quyết định như vậy nhé, con chuẩn bị đi, đến lúc đó chúng ta cùng đi" Phương Thiên nói.
"Đi thế nào? Chẳng lẽ lại nhập cảnh trái phép?" Dương Minh hỏi
"Vớ vẫn!' Phương Thiên trả lời: "Chúng ta không phải đi giết người, mà là đi từ hôn, cái này pháp luật có cấm đâu"