NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Cho dù Dương Minh có thật sự là một chân đứng hai thuyền, thì cũng chỉ có thể nói là không có đạo đức thôi, cũng không thể làm gì được hắn.

Từ Khiêm âm thầm thở dài, Dương Minh này có chổ tốt gì? Tại sao mỹ nữ không hẹn mà cùng coi trọng hắn vậy? Trần Mộng Nghiên của bên quản trị kinh doanh là bạn gái của hắn, Lâm Chỉ Vận và hắn có quan hệ không rõ ràng, nghe nói Chu Giai Giai của hệ máy tính cũng có mối qua lại với Dương Minh nữa. xem ra mình cần phải nghĩ biện pháp mới được, nếu như muốn Lâm Chỉ Vận cắt đứt quan hệ với Dương Minh, xem ra cần phải ra tay từ chổ của Trần Mộng Nghiên rồi. Nghĩ đến đây, Từ Khiêm bắt đầu suy nghĩ.

Trần Mộng Nghiên có chút thất thần nhìn lên sân khấu, Dương Minh được vạn người kính bái cùng với Lâm Chỉ Vận được ngàn người theo đuổi, hai người bọn họ cùng nhau biểu diễn, đoạt hết danh tiếng của tất cả, làm cho trái tim của Trần Mộng Nghiên có một chút mất mác nho nhỏ.

Tuy rằng đã sớm xem Lâm Chỉ Vận là người một nhà, nhưng mà thấy nàng ta thành công với Dương Minh như vậy, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.

Thật ra, Trần Mộng Nghiên làm sao mà không muốn cùng biểu diễn với Dương Minh chứ? Nhưng mà có đôi khi cần phải hy sinh, nhất định phải làm ra vẻ chị hai. Bây giờ Trần Mộng Nghiên mới phát hiện ra, tuy rằng mình là bạn gái chính thức của Dương Minh, nhưng mà lại không được tốt gì, không chỉ phải giấu diếm tình cảm của mình, mà còn phải hy sinh lợi ích của mình cho người khác nữa.

Làm ra vẻ của chị lớn, thì có cái gì tốt? Trần Mộng Nghiên thở dài, nhưng mà cũng không có bất kỳ biện pháp gì, coi những người bạn gái khác của Dương Minh là địch, suốt ngày gây chuyện với nhau, cãi nhau sinh sự với các nàng à?

Tình huống như vậy là điều mà Dương Minh không muốn thấy, Trần Mộng Nghiên cũng không muốn thấy, lục đục với nhau cả ngày quả thật rất mệt mỏi, huống chi Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai đều là loại con gái không thích tranh giành gì cả, Trần Mộng Nghiên cũng không muốn trở mặt với các nàng.

Mà tình huống thứ hai, cũng chính là tình hình bây giờ, mình cần phải biểu hiện ra vẻ khoan dung độ lượng, cần phải nhượng bộ tất cả, cũng may là Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai không phải là loại người được voi đòi tiên, làm cho Trần Mộng Nghiên cũng thoải mái được một chút.

Trần Mộng Nghiên làm cán bộ của hội sinh viên, lại là phó chủ tịch của hệ, đương nhiên là phải tham gia biểu diễn trong ngày lễ nghệ thuật rồi. Lúc đầu đã nói rõ với Dương Minh và Vương Tiếu Yên Lâm Chỉ Vận, nàng ta phải tham gia vào tiết mục chung của lớp, cho nên từ bỏ cơ hội cùng biểu diễn với Dương Minh.

Tính tình của Lâm Chỉ Vận rất nhu nhược, bình thường không có tham gia các hoạt động biểu diễn như vậy, Trần Mộng Nghiên làm sao mà có thể kêu nàng ta tự lên biểu diễn chứ? Nếu như nàng ta đã đáp ứng lời mời của Từ Khiêm, với tính cách của nàng ta thì cũng chỉ là do không biết từ chối mà thôi, mặc kệ là nói thế nào cũng phải lên biểu diễn, cho nên Trần Mộng Nghiên mới quyết định để cho Dương Minh cùng nàng ta biểu diễn.

Còn Trần Mộng Nghiên, nói thế nào cũng là cán bộ của hội sinh viên, bình thường cũng hay xuất hiện giữa đám đông, cho dù không có Dương Minh, thì vẫn có thể ứng phó như thường.

Lúc đó nghĩ rất dễ dàng, nhưng khi đến giờ phút này mới biết được, Trần Mộng Nghiên vẫn có chút mất mác. Nhìn thấy Dương Minh và Lâm Chỉ Vận đi xuống, ngồi cạnh bên mình, Trần Mộng Nghiên vội vã hồi phục tinh thần từ trong đau khổ, cố gắng làm cho nụ cười của mình trở nên tự nhiên: "Biểu diễn rất thành công, chúc mừng hai người!"

"Nếu như chị Mộng Nghiên ớ đó, khẳng định là làm tốt hơn em!" Lâm Chỉ Vận ngượng ngùng nói: "Trước đó em rất căng thẳng, nếu không phải nhờ Dương Minh an ủi em, thì em cũng không biết nên làm thế nào cho tốt nữa, còn chị Mộng Nghiên thì nhất định sẽ không như vậy"

Lâm Chỉ Vận nói, làm cho tâm tình vốn đang buồn phiền của Trần Mộng Nghiên trở nên thoải mái rất nhiều, nàng biết Lâm Chỉ Vận nói thật, kéo tay Lâm Chỉ Vận lại, nói: "Em cũng đâu kém đâu"

Đang nói chuyện thì Điền Đông Hoa và Trương Tân cũng đến, trong tay hai người vẫn còn món đồ chơi khi nãy.

"Lão đại, thế nào, bọn tao không làm mày mất mặt chứ?" Trương Tân cười hắc hắc nói: "Thời khắc mấu chốt, nhờ có bọn tao mà xoay chuyển càn khôn"

"Xoay chuyển càn khôn là do tao nói, mà chỉ phụ trách góp gió thôi" Điền Đông Hoa cười hì hì, đẩy Trương Tân qua một bên.

"Hai thằng mày thật dở hơi, nhưng mà quả thật cũng đã làm cho tiết mục trở nên đặc sắc lắm, cũng biết cổ động lắm!" Dương Minh nghe xong cười nói: "Tên Nhâm Kiện Nhân và Lý Gia Sinh cũng có chuẩn bị rồi, tao thấy cũng có người góp gió giùm chúng, chỉ là không ngờ bọn mày mạnh mẽ như vậy, trực tiếp mang cả kèn đồng đến, quả thật đúng là bi kịch cho chúng"

"Nhưng mà lão đại, mày nói cho tao biết với, cái cảnh cuối cùng, Lý Gia Sinh và Nhâm Kiện Nhân chém giết lẫn nhau, có công lao của mày hay không?" Điền Đông Hoa biết thân thủ của Dương Minh, cha của hắn là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm, mà vẫn bại trong tay của Dương Minh, có thể thấy được Dương Minh lợi hại cỡ nào!

Phải biết rằng, Thiếu Lâm, Võ Đang hai phái, là võ lâm chí tôn, người của bọn họ làm sao có thể yếu được? Người như vậy mà cũng không phải là đối thủ của Dương Minh, thì cái loại như Nhâm Kiện Nhân và Lý Gia Sinh càng không phải là đối thủ của Dương Minh.

"Haha, tao có làm gì đâu, bọn họ cách tao xa như vậy, tao có thể làm được gì?" Dương Minh cười, nhún vai: "không tin mày cứ hỏi Chỉ Vận"

Hai người còn tưởng rằng, Dương Minh sợ xung quanh có nhiều người, cho nên để ý, dù sao thì trong lòng hai người này đã một người lợi hại vô cùng, cũng không cho rằng Nhâm Kiện Nhân và Lý Gia Sinh bị như vậy do ngẫu nhiên, xuất phát từ sai lầm của bọn họ.

Từ Khiêm ở phía sau hậu trường, bước qua bước lại đầy lo lắng, trong lòng hắn âm thầm tính toán chuyện của Lâm Chỉ Vận, đây là cô gái khiến cho hắn động tâm, hắn nhất định phải chiếm được nàng!

Thật ra Từ Khiêm cũng rất rõ ràng, cho dù là Lâm Chỉ Vận theo đuổi hắn, thì hắn cũng không có khả năng kết hôn với nàng được, nhà của hắn không cho phép hắn kết hôn với một cô gái không có bối cảnh gì cả.

Sau này, vô luận là từ thương nghiệp hay chính trị, cũng sẽ giới thiệu cho hắn một tiểu thư môn đăng hộ đối, mà vị tiểu thư này có khả năng xấu không tả nổi, cũng có thể là lớn hơn, hoặc có thể là nhỏ hơn, nhưng mà không quan trọng, bởi vì những cái này chỉ là một cuộc hôn nhân hình thức thôi.

Thế nhưng Từ Khiêm không cam lòng, hắn không cam lòng việc sau này phải cưới một cô gái mình không yêu thích, phải sống cả đời với người như vậy, hắn muốn cưới một người mà hắn yêu thích!

Từ Khiêm sống theo trường phái hoàn mỹ, cho nên bây giờ hắn muốn bắt đầu ra tay với Lâm Chỉ Vận, chứ không phải đợi đến lúc thành đạt có quyền thế rồi mới nuôi làm tình nhân, cũng có nguyên nhân của nó.

Hắn muốn một cô gái hoàn mỹ, mà cô gái này cũng phải yêu hắn mới được, cái loại tình cảm thành lập trên tiền bạc căn bản là không có bền, khi hết tiền thì cũng hết tình.

Cho nên, trước khi hắn muốn tất cả những cái đó xảy ra, phải ra tay với Lâm Chỉ Vận trước, hắn muốn làm cho cô gái này yêu hắn sống chế, cứ như vậy, cho dù sau này mình có kết hôn với ai khác, thì chỉ cần nàng ta hiểu được mà thôi, tin rằng với tính cách của Lâm Chỉ Vận, nhất định sẽ yên lặng làm một tình nhân ngầm. Vừa nghĩ đến cảnh Lâm Chỉ Vận nằm dưới háng của mình, Từ Khiêm liền cảm thấy nóng lên.

Hắn quyết định phải tách Dương Minh và Lâm Chỉ Vận ra, mà chuyện này, chỉ có thể ra tay từ hướng của Trần Mộng Nghiên mà thôi, chỉ cần Trần Mộng Nghiên quản lý Dương Minh, vậy thì mọi chuyện đều có thể.

Đương nhiên, còn một chuyện cần phải làm, chính là phải để cho Trần Mộng Nghiên ở cùng một chổ với Dương Minh, cứ như vậy, tin rằng một cô gái thông minh như Lâm Chỉ Vận, sẽ giữ khoảng cách với Dương Minh mà thôi.

Nghĩ đến đây, Từ Khiêm âm thầm cười, lặng lẽ bước đến một góc không ai để ý, nhìn nhìn xung quanh vắng lặng, móc điện thoại ra, gọi ra ngoài.

"Alo, là Hữu Chính Dân sao? Tôi là Từ Khiêm đây, anh đang ở đâu?" Từ Khiêm nhỏ giọng hỏi, nhưng mà bên trong hậu trường, cho dù nói lớn thì cũng bị tiếng cười bên ngoài bao phủ cả.

"A? Là Từ chủ tịch à, tôi đang ở bên dưới chổ ngồi, anh tìm tôi có chuyện gì không?" Hữu Chính Dân thấy Từ Khiêm gọi điện đến, vội vã hỏi.

Hắn ta đang có một kế hoạch riêng cho hắn, giới thiệu sơ qua, bây giờ Hữu Chính Dân đang làm phó chủ tịch của hệ quản trị kinh doanh, nếu như có thể tiến thêm được một bước, lên làm phó chủ tịch hội sinh viên, vậy thì sau khi tốt nghiệp có thể được giữ lại học tiếp, vì thế Hữu Chính Dân muốn đi nịnh bợ cho Từ Khiêm từ bây giờ.

"À, làm phiền anh một chút, tôi đang có chuyện muốn nhờ anh" Từ Khiêm nhìn thoáng qua bốn phía, nói: "Tôi đang ở chổ thoát hiểm bên phải, anh đi đến là có thể thấy tôi"

"Tốt, Từ chủ tịch, bây giờ tôi đến ngay" Hữu Chính Dân vội nói.

Từ Khiêm đương nhiên cũng biết tâm tư của Hữu Chính Dân, cũng vì hắn biết tâm tư của người này, cho nên mới đi lợi dụng.

Hồi lát sau, nhìn thấy Hữu Chính Dân bước về hướng này, thấy Từ Khiêm đứng đó, liền lộ ra một nụ cười nịnh bợ: "Từ chủ tịch, đã để anh đợi lâu! Bởi vì tôi ngồi ở trong, cho nên đi ra hơi tốn sức một chút, phải qua vài người"

"Ừ, không sao cả" Từ Khiêm vỗ vai Hữu Chính Dân, nói: "Hữu Chính Dân, có suy nghĩ muốn tiến thêm một bước không? Tôi là chủ tịch hội sinh viên, rốt cục cũng cần một người phụ giúp mình, còn vị trí phó chủ tịch thường vụ đang để không đó, nhưng mà cái vị trí này phải làm việc như mạng, có thể là sẽ khiến anh bận rộn vô cùng, không có biện pháp tự tại và thanh thản như bây giờ nữa"

Trong lòng Hữu Chính Dân khẽ động, hắn nhìn Từ Khiêm một cách khó tin! Quả thật hắn muốn tiến thêm một bước nữa, muốn làm phó chủ tịch của hội sinh viên, nhưng mà hắn không ngờ là được làm phó chủ tịch thường vụ!

Hắn tưởng rằng, có thể lên làm phó chủ tịch thôi, kiêm vài bộ phận nho nhỏ thôi cũng đã không sai rồi, ví dụ như bộ vệ sinh, một bộ phận hầu như chẳng có quyền lực gì chẳng hạn,

Nhưng mà hắn không ngờ rằng, Từ Khiêm mở miệng ra muốn hắn làm phó chủ tịch thường vụ, Hữu Chính Dân nhất thời ngây ngất, có chút không tin đây là sự thật.

Phải biết rằng, tuy rằng Từ Khiêm bây giờ là đại biểu chủ tịch, chức vụ trước đó của hắn là phó chủ tịch thường vụ, nhưng mà sau khi hắn lên làm chủ tịch, cái vị trí này để không, đã có rất nhiều phó chủ tịch khác nhìn chằm chằm, nhưng không ngờ vị trí này lại rơi trên đầu của Hữu Chính Dân!

Nhưng mà chuyện này có vẻ kì quái, Từ Khiêm lại đi nói cho hắn biết? Hữu Chính Dân cũng không sợ phiền phức, hắn còn ước rằng phiền phức sẽ đến tìm hắn nữa, có thể biểu hiện bản thân trước mặt lãnh đạo trường học và đoàn ủy, sau này muốn ở lại trường cũng tương đối thuận lợi.

Trong nhà của hắn không có bối cảnh gì, cũng không phải là dân ở đây, dưới áp lực nghề nghiệp thật lớn, ở lại trường quả thật chính là một lối ra tốt nhất! Nhưng mà, cũng không phải ai cũng có thể ở lại trường học được.

Nhìn những sinh viên khóa trước có thể ở lại trường, trừ con cháu của công nhân viên chức ra thì còn lại chỉ còn là cán bộ của hội sinh viên! Hơn nữa, cấp bậc càng cao, thì khả năng càng lớn!

Bình thường chỉ cần ngồi đến cái chức phó chủ tịch thôi, nếu bản thân muốn ở lại trường, vậy thì bình thường đều được cho phép cả. Dù sao thì đã rất nhiều người đi trước, ngồi vào cái chức này và làm điều này rồi. Đối với một người như Hữu Chính Dân mà nói, thứ nhất hắn không có phương pháp, thứ hai là không có chổ dựa, cho nên hắn chỉ đành chọn ở lại trường thôi.

Suy nghĩ của hắn, Từ Khiêm đương nhiên là rõ ràng rồi, trước đó chậm chạp không tỏ thái độ gì, cũng là bởi vì Từ Khiêm không muốn quản loại chuyện này.

Hữu Chính Dân không phải là thân tín gì, mình quản chuyện của tên này làm gì? Cho nên khi Hữu Chính Dân tỏ vẻ muốn tiến thêm một bước nữa, Từ Khiêm coi như là không nghe thấy.

Bây giờ Từ Khiêm đã có chổ dùng Hữu Chính Dân rồi, đương nhiên là cũng nhớ đến chuyện hắn muốn nhờ mình, vì thế Từ Khiêm liền đáp ứng hắn.

Hữu Chính Dân cũng không ngu, Từ Khiêm tự nhiên đồng ý, khẳng định là có nguyên nhân. Hữu Chính Nhân ngay từ đâu đã muốn cúi đầu để được ở lại trường, thì đương nhiên cũng biết rõ đạo lý đối nhân xử thế như thế nào rồi. Hắn đã nói với Từ Khiêm vài lần rồi, mà Từ Khiêm vẫn không tỏ thái độ gì cả.

Nghĩ lại cũng thấy đúng, năng lực của hắn không có gì xuất chúng, cũng không có năng lực trợ giúp cho Từ Khiêm, người ta không thèm để ý đến mình, cũng là một chuyện rất bình thường. Nhưng mà ngày hôm nay, Từ Khiêm chủ động nhắc đến chuyện này, lại còn đồng ý để cho mình làm phó chủ tịch thường vụ, phương diện này đã để lộ ra một vấn đề không tầm thường.

Làm chuyện gì cũng cần có quá trình, Hữu Chính Dân cũng không cho rằng vì mình đột nhiên được trở thành phó chủ tịch mà Từ Khiêm thoáng cái đã coi trọng mình. Bản thân hắn có bao nhiêu năng lực, chính hắn rất rõ ràng, cho nên sau khi suy nghĩ cẩn thận xong, có khả năng nhất chính là Từ Khiêm có việc muốn nhờ mình.

Nhưng mà, mình có thể làm được gì? Từ Khiêm đường đường là chủ tịch hội sinh viên, năng lực trên người rất lớn, Hữu Chính Dân không nghĩ ra mà bản thân có thể giúp được cho Từ Khiêm cả.

Nghĩ trái, nghĩ phải, nghĩ luôn ở giữa mà vẫn không ra, cuối cùng đành phải cung kính nói: "Từ chủ tịch, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm phụ kỳ vọng của anh, làm tốt công tác này! Mệt không sợ, khổ không sợ, chuyện nhiều cũng không sợ, chỉ cần dưới sự lãnh đạo của Từ chủ tịch, tin rằng tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ!"

"Ừ, anh có cái quyết định này là tốt rồi!" Từ Khiêm cười thầm, anh cho rằng đang ở thời kỳ tiểu học sáng tác văn sao? Cái gì mà hoàn thành nhiệm vụ?

"Yên tâm đi, Từ chủ tịch, sau này tôi sẽ kiên quyết nghe lệnh của anh, anh kêu tôi làm cái gì, thì tôi sẽ làm cái đó!" Hữu Chính Dân cũng sợ quyết tâm của mình thiếu độ trung thành, cho nên vội vã bổ sung một câu.

Nghe thấy những lời này của Hữu Chính Dân, Từ Khiêm mới thỏa mãn gật đầu, hắn chờ câu nói như vậy đó, nhìn Hữu Chính Dân một cái, nói: "Anh có cái tư tưởng này là tốt rồi, cứ làm cho tốt, vị trí này là của anh"

"Cảm ơn Từ chủ tịch!" Hữu Chính Dân vội vã nói.

"Bây giờ tôi có chuyện muốn làm phiền anh một chút" Từ Khiêm lập tức nói.

Trong lòng Hữu Chính Dân nói, quả nhiên là thế, hắn ta quả thật là có chuyện muốn nhờ mình, làm gì có chuyện tốt gì từ trên trời tự nhiên rớt xuống chứ? Nhưng mà Hữu Chính Dân lại nghi hoặc, Từ Khiêm tìm mình rốt cục là vì cái gì? Nhưng mà, hắn nghĩ rằng chỉ cần là chuyện mình có thể làm, nhất định sẽ không từ chối.

"Từ chủ tịch, anh có chuyện gì muốn tôi đi làm, thì cứ việc nói ra bình thường, có gì mà gọi là phiền phức chứ?" Hữu Chính Dân cười nói: "Có chuyện gì anh cứ việc nói thẳng!"

"Ừ" Từ Khiêm bây giờ nghĩ rằng, tên Hữu Chính Dân này rất hợp khẩu vị của mình, gật đầu nói: "Thật ra chuyện này cũng rất đơn giản, một hồi anh cùng Trần Mộng Nghiên biểu diễn phối nhạc đọc diễn cảm đúng không?"

"Đúng vậy, có gì không thích hợp sao, Từ chủ tịch?" Hữu Chính Dân không biết tại sao Từ Khiêm lại nói như vậy, vội vã hỏi. Một hồi quả thật hắn có tiết mục cùng biểu diễn với Trần Mộng Nghiên, là tiết mục của bên hệ quản trị kinh doanh! Hắn thì đọc thơ diễn cảm, còn Trần Mộng Nghiên thì đánh đàn dương cầm phối hợp, đây vốn là một tiết mục rất bình thường, hắn cũng không có tài nghệ gì, nhưng thân là chủ tịch của hệ quản trị kinh doanh, hắn không thể không tham gia biểu diễn được, cho nên mới miễn cưỡng tham gia việc đọc thơ phối nhạc.

Tay nghề đánh đàn của Trần Mộng Nghiên tuy không bằng cái người đánh đàn" nước mắt Adidas" kia, nhưng mà dù sao cũng đã học từ nhỏ, tuy không trải qua trường lớp chuyên nghiệp, nhưng mà đã từng đạt được hạng sáu trong cuộc thi đánh đàn dương cầm toàn quốc, coi như cũng không tồi rồi.

Đối với tiết mục biểu diễn cái gì, Trần Mộng Nghiên cũng không quan tâm, dù sao thì cũng chỉ là xuất hiện thôi, vậy thì chỉ cần bước lên sân khấu là được, bọn họ muốn biểu diễn đọc thơ diễn cảm bài" Thanh Xuân Muôn Năm", còn Trần Mộng Nghiên thì đánh đàn bài" Hoa Viên Thần Bí" làm nhạc phối.

Cái này là một tiết mục tương đối không tồi, nhưng mà đối với sinh viên bây giờ thì có nó vẻ quá truyền thống rồi, thế nhưng Trần Mộng Nghiên cũng không muốn cùng hắn đọc thơ tình yêu gì cả, cho nên đành lựa chọn bài Thanh Xuân Muôn Năm có liên quan một chút đến sinh viên mà thôi. Nhưng mà, lời văn của Thanh Xuân Muôn Năm cũng vô cùng hay, làm cho những thanh niên cảm thụ được sẽ phấn chấn tinh thần.

"Anh lập tức nói với Trần Mộng Nghiên rằng, anh bị tiêu chảy, không thể diễn được, để cho nàng tìm người thay thế" Từ Khiêm dặn.

"A?" Hữu Chính Dân kinh ngạc, không rõ vì sao Từ Khiêm lại đưa ra một yêu cầu khó hiểu như vậy.

"Thế nào? Có chuyện à?" Từ Khiêm nhíu mày, vừa rồi tiểu từ này còn thề tùm lum cả lên, bây giờ lại muốn đổi ý? Chẳng lẽ tiểu tử này coi trọng Trần Mộng Nghiên, muốn thân cận với nàng ta?

"không. không có gì!" Hữu Chính Dân càng hoảng sợ hơn, hắn sợ Từ Khiêm hiểu lầm hắn, vội nói: "Đương nhiên là không có vấn đề, chỉ là khó ăn nói với bên trường học thôi. Lỡ như Trần Mộng Nghiên không tìm được người thay thế, vậy chẳng phải là sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của toàn bộ người trong hệ quản trị kinh doanh thì sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi