NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Em nói cái này à?" Đổng Quân nghe xong cười nói: "Giấy phép ở Tĩnh Sơn còn ít, không giống như Tùng Giang chúng ta, mấy cái bảng số ở Tùng Giang như B8888 chỉ có vài cái thôi, đều bị những ông chủ dùng quan hệ lấy mất hết rồi, còn ở Tĩnh Sơn thì ít hơn, làm bảng số cũng dễ hơn"

"Thì ra là vậy" Dương Minh nghe xong gật đầu: "Em còn tưởng su huynh không thèm để ý mấy cái này chứ"

"Số đại cát mà" Đổng Quân cười nói: "Nhưng mà sư đệ, bảng số xe của em mới là độc đáo, bảng số duy nhất tại Tùng Giang cũng làm cho em nữa, sư huynh rất là bội phục"

"Nhờ bạn làm giùm thôi" Dương Minh nói: "Của anh cũng đâu có kém, E33333 mà"

Nói tào lao vài câu xong, xe cũng đã bắt đầu đi vào đường cao tốc, Dương Minh cũng không muốn nói nhiều nữa, nhắm mắt lại, Đổng Quân nhìn thấy Dương Minh muốn nghỉ ngơi, vì thế cũng ngậm miệng lại.

Đường cao tốc Đông - Tùng vừa được sửa xong, xe cũng có thể chạy vào rồi, cho nên chỉ cần một tiếng mà thôi.

Đưa Dương Minh và Phương Thiên đến cửa ra vào, Đổng Quân cũng chào tạm biệt.

Lúc đầu còn muốn tranh thủ đi thăm Tôn Khiết một lần, nhưng mà lịch bay rất kín, mấy bây tuy rằng một tiếng nữa mới cất cánh, nưng mà cần phải đến sớm một chút, không nên làm lỡ thời gian.

Nhưng mà Dương Minh cũng gọi điện cho Tôn Khiết, nói cho nàng biết mình cần ra ngoài, bây giờ đang ở sân bay quốc tế Đông Hải, chỉ là thời gian hạn hẹp, không có biện pháp đi gặp nàng.

Tôn Khiết nghe thấy Dương Minh ra nước ngoài, cũng không có hỏi Dương Minh đi làm cái gì, bây giờ nàng cũng rất ít hỏi về chuyện của Dương Minh nữa rồi. Người đàn ông này đã trưởng thành rồi, không còn là cậu con trai hay xấu hổ ngày trước nữa, biến thành một nam tử hán có thể đội mưa che gió cho mình rồi.

Chỉ khi nào Dương Minh thật sự gặp phiền phức, tìm nàng thương lượng, thì Tôn Khiết mới bày mưu tính kế cho hắn, những lúc khác, Tôn Khiết đều cố gắng không biểu hiện bản chất thật ra bên ngoài.

Có đôi khi, làm một người con gái biết nghe lời, cũng là một chuyện rất hạnh phúc.

"Tất cả cẩn thận, khi trở về gọi cho em một tiếng, báo bình an" Tôn Khiết dặn dò Dương Minh, giống như là vợ dặn chồng vậy.

"Ừ, đến bên kia rồi anh sẽ gọi cho em" Dương Minh nói: "Em cũng đừng quá mệt mỏi, chuyện bên Đông Hải, nếu không được thì giao cho Hầu Chấn Hám đi, bây giờ hắn đã giao hầu hết sản nghiệp ở Tùng Giang cho Bạo Tam Lập rồi, một năm nay, Bạo Tam Lập cũng đã được rèn luyện nhiều"

"Vậy thì cũng tốt, chú Tôn đã lớn tuổi rồi, em cũng không đành lòng nhìn thấy chú ấy cứ bận rộn suốt ngày, cho nên em mới giúp đỡ chú ấy chứ không chịu quay về Tùng Giang" Tôn Khiết nghe Dương Minh nói xong, nhất thời vui vẻ: "Nếu như hắn có thể giúp đương nhiên là tốt rồi"

"Được, chờ anh về rồi thu xếp chuyện này" Dương Minh cũng không muốn Tôn Khiết cứ chạy đến Đông Hải hoài, đã lâu rồi mình cũng không gặp nàng, trong lòng cũng thấy nhớ.

"Vậy em chờ anh trở về là được giải thoát rồi" Tôn Khiết nói.

Sau khi gọi điện cho Tôn Khiết xong, Dương Minh mới đột nhiên nhớ ra, chuyện mình đi ra ngoài còn chưa thông báo cho cha mẹ biết, không khỏi cảm thấy xấu hổ! Từ lúc ở châu Phi về, chỉ nói qua điện thoại với cha mẹ, cũng chưa kịp về nhà gặp mặt, thì bây giờ lại phải đi.

Tuy rằng cha mẹ đều có công việc, mỗi ngày sống cũng rất phong phú, nhưng mà Dương Minh biết, mỗi lần mình về thăm cha mẹ, cha mẹ đều rất vui.

Nghĩ đến đây, Dương Minh liền gọi điện thoại cho cha.

"Đại Minh?" Dương Đại Hải đang ở trong phòng họp thì nhận được điện thoại của Dương Minh.

"Cha, con muốn ra ngoài một chuyến, có lẽ là nửa tháng" Dương Minh thật sự cảm thấy rất ngai, tối qua chỉ lo triền miên với Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận, quên mất việc phải về nhà.

"Ơ? không phải là vừa mới về sao? Tại sao lại đi nữa?" Dương Đại Hải sửng sốt hỏi.

"Dạ, có một số việc, cần phải xử lý" Dương Minh nói.

"Vậy được rồi, con cẩn thận một chút đi, trở về liên hệ với cha. Cả nhà chúng ta đã lâu rồi không ngồi ăn cơm chung với nhau" Dương Đại Hải nói đến đây, cũng thở dài một hơi, con trai có tiền đồ, bậc làm cha làm mẹ ai mà không vui, nhưng có đôi khi không thấy con trai về nhà, trong lòng lại cảm thấy vắng vẻ.

Cũng không biết con trai khi còn học trung học suốt ngày chỉ biết quậy phá nhưng được một cái là luôn ở nhà và con trai bây giờ tuy rằng có tiền đồ rộng mở nhưng không bao giờ thấy mặt cái nào tốt hơn. Đây là một chuyện khó đối lập, Dương Đại Hải cảm thấy rất đau đầu.

"Dạ, con biết rồi, con trở về sẽ đi thăm cha và mẹ" Dương Minh nói.

"Gọi điện thoại cho mẹ con đi, nói với mẹ một chút" Dương Đại Hải nói.

"Để con gọi" Dương Minh vội vã đáp.

Cúp điện thoại của cha, Dương Minh liền gọi qua cho mẹ.

Dương mẫu bây giờ đang làm quản lý vật nghiệp, cũng không bận rộn gì lắm, ngược lại còn sống rất thoải mái. Nhưng mà mấy ngày trước công ty vật nghiệp được công ty bảo an Danh Dương thu mua, Dương mẫu càng sống thoải mái hơn.

Có người nói tổng giám đốc của công ty bảo an Danh Dương Bạo Tam Lập là bạn tốt của con trai, cho nên trong công ty ai cũng tôn kính Dương mẫu cả, có đôi khi những người của tổng công ty đến, giám đốc của tổng công ty cũng phải cung kính với bà, điều này làm cho Dương mẫu cảm thấy rất hưởng thụ.

"Đại Minh? Sao lại đột nhiên gọi cho mẹ thế? ' Khi nhắc đến con trai trong công ty, Dương mẫu luôn có một cảm giác hãnh diện, người khác đều hâm mộ con trai có tiền đồ của bà.

Bây giờ trong công ty mọi người đều biết, con trai của Dương mẫu có quan hệ thân thiết với bên tổng công ty cùng với giám đốc công ty bảo an Danh Dương, có mối quan hệ này, Dương mẫu sống rất dễ dàng.

Trước đây, trong chổ làm cũng có vài người không phục Dương mẫu, nói xấu Dương mẫu rất nhiều, nói bà ta không có bằng cấp, chẳng có lý lịch gì cả, rồi có người dùng quan hệ hỏi thăm quá khứ của bà ta, trước đây là bà làm công nhân vệ sinh cho xã khu, sau đó bị đuổi việc rồi.

Cho nên, những lời nghị luận phía sau cũng bắt đầu, nhưng mà từ cái lần tổng giám đốc công ty vật nghiệp Danh Dương đến kiểm tra công tác, rồi trở nên cung kính với Dương mẫu, hành động này lọt vào trong mắt mọi người, và mọi người cũng không dám ho nữa.

Dương mẫu cũng là một người có bối cảnh! Sau đó nghe nói rằng, đừng nói là người trong tổng công ty vật nghiệp Danh Dương, cho dù là ông chủ đứng sau Bạo Tam Lập, cũng là bạn thân thiết của con trai Dương mẫu. Vì vậy, những người trước đây từng nói xấu Dương mẫu đều chủ động thừa nhận sai lầm với Dương mẫu, đồng thời biểu hiện quyết tâm này nọ nữa.

"
Mẹ, con muốn ra ngoài một chuyến, có thể là nửa tháng mới về, con vừa mới nói với cha xong" Dương Minh nói.

"
Ơ? Lại ra ngoài?" Dương mẫu nghe nói Dương Minh muốn ra ngoài nữa, liền có chút thất vọng, Dương Minh vừa mới trở về, còn chưa kịp về nhà thì lại phải đi.

"
không có biện pháp, chuyện làm ăn" Dương Minh đành phải nói dối.

"
À, vậy thì cũng không thể dừng lại được" Dương mẫu nghe nói đến chuyện làm ăn, không nói thêm gì nữa, vội nói: "Nhớ chú ý thân thể đó, đừng để sinh bệnh là tốt rồi"

"
Dạ, con sẽ chú ý" Dương Minh nói.

"
Đúng rồi, Đại Minh, anh ho của con mấy hôm trước có đến tìm mẹ." Dương mẫu nói đến đây, có vẻ muốn nói lại thôi.

"
Vu Trì? Mẹ, hắn tìm mẹ làm gì?" Dương Minh hỏi: "Mẹ cứ việc nói thẳng đi, con là con trai của mẹ mà, giữa mẹ và con có gì không thể nói chứ?"

"
Đại Minh, anh họ của con không dám đến tìm con, mà nhờ mẹ nói với con một chuyện, bạn gái của hắn phạm lỗi trong công ty, con xem đừng có đuổi bạn gái của hắn được không?"

Dương Minh nghe mẹ nói xong, cũng biết là mẹ nói thay cho Vương Hiểu Nhiễm. Chuyện này Dương Minh đã biết kết quả rồi, Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám đã cho Vương Hiểu Nhiễm một cơ hội cuối cùng, nhưng mà nàng ta không chịu chủ động nhận sai, cho nên Bạo Tam Lập mới đuổi nàng ta.

"
Mẹ, mẹ nghĩ thế nào?" Dương Minh cũng muốn hỏi ý kiến của mẹ.

"
Đại Minh, đều là người thân, con xem có thể nói giúp được không? Chuyện này cũng không có gì lớn, mà con bé đó cũng đã thừa nhận sai lầm rồi, anh họ của con cũng tìm đến cửa để xin lỗi" Dương mẫu nói: "Mẹ thấy con bé này cũng không giống kẻ ác, hay là khoan dung độ lượng tha cho nó đi nha con?"

Dương Minh thầm nghĩ, thiện ác không thể nhìn từ trên mặt ra được. Nếu như có thể nhìn ra, vậy thì người xấu trên đời này đã bị bắt hết rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi