Cùng thời gian này, tại Hồ Điệp bảo, trong thư phòng của Vương Tung Sơn, Vương Tung Sơn nghiêm mặt, thần sắc ngưng trọng nhìn Phương Thiên cùng Vương Nhược Thủy ở đối diện, nói: "Trong lòng tôi luôn ẩn ẩn có chút bất an, Gould này tốt nhất đừng có làm ra chuyện gì."
"Tôi không hiểu rõ lắm với thế cục của châu Âu, gia tộc Lancer này đến tột cùng có thế lực lớn cỡ nào, tôi cũng không rõ lắm." Phương Thiên nghe xong Vương Tung Sơn nói, cười khổ lên tiếng: "Chỉ sợ lúc này tôi cũng không giúp được gì, mấy lão bằng hữu buôn bán vũ khí của tôi ở mãi bên Châu Phi, nhưng mà quy mô cũng không lớn, anh cũng biết, tôi chỉ là một kẻ độc hành hiệp, độc lai độc vãng, cũng không cần tới số lượng lớn súng ống đạn dược.
Vương Tung Sơn nhẹ gật đầu, hắn làm sao không biết của của Phương Thiên? Tuy Phương Thiên ngang tàn, cũng có thể kiếm được súng ống đạn dược tiên tiến, nhưng mà dù sao hắn cũng chỉ là một người, người hắn giao du cũng chỉ là đám tiểu thương nhân mà thôi.
Mà Phương Thiên cũng không cần giao du với đám buôn bán vũ khí quân đội, cho nên hắn cũng không có khả năng quen được mối lớn.
"Chuyện này cũng không bi quan như tưởng tượng đâu, gia tộc Lancer đến tột cùng có thể xuất đầu vì Gould hay không, ai cũng không dám nói chắc, cũng không nên ở đây sợ bóng sợ gió làm gì?" Vương Tung Sơn thấy không khí có chút khẩn trương, hắn vội vàng trấn an mọi người.
"Tiểu tử Dương Minh này, ánh mắt nhìn người của nó rất chuẩn." Phương Thiên thở dài nói: "Hy vọng lúc này có thể gặp dữ hóa lành."
"Dương Minh." Trong miệng của Vương Nhược Thủy lại lần nữa nhắc lại cái tên này: "Phương lão đầu. Tên đồ đệ này của anh, gan dạ sáng suốt quả là không sai, đối nhân xử thế cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, không dễ xúc động, thế nhưng lại hơi cuồng ngạo một chút."
"Cuồng ngạo?" Phương Thiên kinh ngạc, nhưng mà từ trong miệng Vương Nhược Thủy hắn cũng hiển được lời đánh giá này đối với Dương Minh coi như một loại khẳng định đối với hắn a, tối thiểu nàng cũng đã tiếp nhận Dương Minh trở thành vị hôn phu của Vương Tiếu Yên.
"Sau khi Gould nói ra những câu khiêu khích kia, hắn lại nhịn không được mà phản bác lại." Vương Nhược Thủy nói tiếp: "Hắn tham dự vào, chỉ khiến mọi chuyện càng thêm xấu đi. Chuyện này là em gây ra, tự nhiên do gia tộc Hồ Điệp bọn em giải quyết, em không hi vọng kéo hắn vào, đây cũng là nguyên nhân mà em không để cho anh trai gọi Dương Minh tới thương nghị."
Nghe xong Vương Nhược Thủy nói, Phương Thiên có phần không thể tin nhìn Vương Nhược Thủy, lúc trước nàng luôn gây sự với Dương Minh, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt nàng lại có hành động bảo vệ Dương Minh như vậy!
Thái độ của Vương Nhược Thủy rất rõ ràng, đó chính là Gould là do nàng đánh, không có liên quan tới Dương Minh, không hi vọng khi gia tộc Lancer và gia tộc Douglas trả thù, khiến Dương Minh cũng bị liên lụy.
"Nhược Thủy, Dương Minh cũng không phải người ngoài, hắn coi như là một thành viên của gia tộc Hồ Điệp, chuyện này hắn sao có thể không đếm xỉa chứ?" Phương Thiên nhìn Vương Nhược Thủy, trịnh trọng nói: "Hơn nữa chuyện này muốn nói không liên quan tới nó là không liên quan sao, nếu không phải hắn tới đây đính hôn, Gould cũng sẽ không có hành động như thế!"
"Hắn tới đây là để đính hôn, gia tộc Hồ Điệp chúng ta lại không bảo vệ an toàn được cho hắn, lời này mà truyền đi, thanh danh của gia tộc Hồ Điệp chẳng phải sẽ bị mất hết hay sao?" Vương Nhược Thủy nói: "Chuyện này dù sao cũng không thể để một kẻ tiểu bối như hắn dây vào."
"Thật ra hắn cũng không còn nhỏ nữa, đã có thể một mình đảm đương mọi chuyện rồi." Phương Thiên khoát tay áo, thản nhiên nói: "Nhưng mà chuyện này hắn có tham dự hay không tham dự, cũng không giúp được gì lớn, nếu như để hắn đi ám sát gia chủ của gia tộc Lancer còn có thể, về phần tranh đấu chính diện này, hắn thực sự không quản được."
"Đúng vậy." Vương Tung Sơn nghe tới đó, cũng cười khổ nói: "Thật muốn minh đao minh thương mà chiến, gia tộc Hồ Điệp chúng ta đã từng sợ qua ai? Thế nhưng chỉ sợ gia tộc Lancer chặt đứt con đường cung ứng vũ khí của chúng ta, chuyện này không thể không nói, cho dù một gia tộc đã cùng chung ta giao hảo tốt tới đâu, cũng sẽ không đứng ra thay chúng ta xuất đầu đâu! Bởi vì thứ hàng hóa đó người ta bán cho ai cũng không trái với luật lệ, cũng không chạm tới lợi ích của người khác, cho nên tình huống này, có rất ít người vì chúng ta mà đắc tôi với gia tộc Lancer."
"Anh, thật ra, có một việc em vẫn không được rõ." Vương Nhược Thủy do dự nửa ngày, rốt cuộc mở miệng nói.
"Chuyện gì?" Vương Tung Sơn hỏi.
"Bài danh đối với sát thủ quan trọng đến vậy sao?" Vương Nhược Thủy hít sâu một hơi tiếp tục nói: "Lùi một nấc, cho dù không có người cung ứng súng ống đạn dược, cấp bậc sát thủ của gia tộc Hồ Điệp chúng ta có lùi lại vài bậc, như vậy thì sao chứ?"
Lời nói của Vương Nhược Thủy khiến Vương Tung Sơn nao nao, hắn lâm vào trầm tư, nhưng mà qua một hồi, Vương Tung Sơn lại bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Gia tộc Hồ Điệp là do ông nội năm đó lập lên, khi anh tiếp quản, đã không phát được dương quang thì thôi, nếu như xuống dốc, đó chẳng phải là phụ lòng cùng tâm huyết của cha, của ông nội hay sao?"
"Lúc trước, bộ dạng của anh cũng không có như vậy a." Vương Nhược Thủy nhìn Vương Tung Sơn, làm như không nhận ra hắn vậy, nàng thở dài một tiếng, nói: "Lúc trước cha vì lợi ích của gia tộc, bức em với họ Phương này đính hôn, lúc đó anh vẫn luôn ủng hộ em, ở trước mắt cha, anh cố gắng nói giúp em, nói lợi ích của gia tộc thực sự trọng yếu như vậy sao? Bài danh sát thủ có nghĩa gì chứ? Chúng ta cũng đã có đủ tiền tài, có thể sống rất tốt, vì cái gì còn muốn danh lợi hư vô, không ngừng truy cầu như vậy?"
"Nhược Thủy." Vương Tung Sơn nghe xong Vương Nhược Thủy nói, hắn xấu hổ nói: "Quả thực anh đã từng nói như vậy, nhưng mà đó là vì thân phận lúc đó của anh không giống với bây giờ, thân phận hôm nay của anh chính là gia chủ của gia tộc Hồ Điệp, anh nhất định phải kế thừa phát huy đưa gia tộc đi lên, có câu nói rất hay, có những việc thường không theo ý mình, anh cũng là thân bất do kỷ mà thôi!"
"Hay cho câu thân bất do kỷ?" Vương Nhược Thủy hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu thật sự là như thế, vậy anh dứt khoát gả cháu gái của em cho Gould đi, như vậy không phải anh sẽ được nhàn nhã suốt đời, cùng gia tộc Lancer hảo hữu sao! Cũng không cần lo lắng bọn họ tới trả thù nữa!"
"Cái này.!" Vương Tung Sơn cười khổ một tiếng nói: "Không thể nói như vậy, lúc này gia tộc Hồ Điệp chúng ta thật sự đi được bước nào tính bước đó thôi!"
Nhìn Vương Tung Sơn cố chấp như vậy, Vương Nhược Thủy lại thấy được bóng dáng cha mình năm đó. Tuy nàng không hiểu tâm tình giờ phút này của Vương Tung Sơn, thế nhưng nàng cũng là một phần tử của gia tộc Hồ Điệp, sâu trong nội tâm nàng, thật ra cũng không hi vọng gia tộc Hồ Điệp suy bại, lời nói lúc trước chỉ nhằm khuyên Vương Tung Sơn, để hào khí buông lỏng một chút mà thôi.
Gia tộc Lancer, một chiếc xe việt dã bình ổn đậu ở trước cây cầu treo dẫn vào pháo đài gia tộc Lancer. Gould hít sâu một hơi, cuối cùng đã tới, một đường tới đây hắn đều phóng hết tốc lực, chính là vì muốn tới đây sớm một chút.
Hôm nay tại gia tộc Hồ Điệp bị sỉ nhục, nhất định sẽ trả bọn chúng gấp bội! Gould tin tưởng, chỉ cần ông ngoại ra mặt, ngay cả gia chủ của gia tộc Hồ Điệp Vương Tung Sơn cũng phải cúi đầu, ngoan ngoãn đem con gái tới gia tộc Douglas!
Nghĩ đến lúc bản thân tràn đầy uy phong đứng trong Gia tộc Douglas, trấn Gaara, trên mặt Gould lại hiện ra vẻ đắc ý.
Ấn còi, sau đó dõi đèn ô tô tới chòi canh của pháo đài, theo đó một tên sĩ quan canh cổng lên tiếng hỏi." Đây là Gia tộc Lancer, người tới là ai? Tới có việc gì?"
"Tôi là Gould, là cháu ngoại của gia chủ Thomas." Gould cũng không xuống xe, mà ngồi đó hét to.
Tiếng nói vừa dứt, phía sau cầu treo lâm vào im lặng, có lẽ tin tức Gould tới đã được truyền đi.
Qua một hồi, ở lầu canh bên kia vang lên thanh âm, lúc này là thanh âm của một người trẻ tuổi: "Gould, là chú sao?"
"A, anh họ Greenwich, là em đây!" Gould nghe được thanh âm này, trong lòng rất vui vẻ, vội vàng trả lời.
"Hạ cầu!" Đã xác định là người thân, tên thanh niên tên gọi Greenwich phân phó người gác cổng.
Chiếc cầu từ từ được hạ xuống, một hồi tiếng kẽo kẹt vang lên, chiếc cầu nối liền tới con đường đi vào pháo đài. Greenwich đang đứng ở đầu bên kia đợi.
Gould khởi động xe, chậm rãi chạy qua cây cầu, sau khi xe chạy qua cầu, sau lưng lập tức truyền tới một hồi kẽo kẹt, cầu treo lại lần nữa được kéo lên, pháo đài Lancer lại lần nữa ngăn cách với bên ngoài. Tại pháo đài bốn phía đều là khe núi, nếu như muốn đột nhập vào, trừ khi người đó biết kinh công, võ công đặc biệt cao cường hoặc là ngự kiếm phi hành.
Đem xe hơi đậu trong bãi đỗ xe trống trải, Gould vừa xuống xe đã thấy một thanh niên nam tử tóc vàng đi tới, người này chính là cháu ruột của gia chủ Thomas, Greenwich Lancer, là anh họ của Gould.
"Gould, đã muộn thế này sao chú còn tới? A? Mặt chú bị sao vậy?" Greenwich thấy khuôn mặt bầm dập còn rất nhiều chỗ phải dán băng cao của Gould, hắn lập tức kinh ngạc nói.
"Đừng nói nữa, là bị người ta đánh." Gould oán hận nói: "Em tới cũng là nguyên do này đấy!"
"Bị người đánh? Ai dám đánh chú? Gia tộc Douglas tại trấn Gaara nói một là một, hai là hai mà." Greenwich nhíu mày, trong lòng của hắn tự nhiên nghĩ. Có thể bồi dưỡng làm người kế vị duy nhất, tự nhiên không phải chỉ bởi vì hắn là cháu ruột của Thomas, mà hắn cũng phải có chỗ hơn người, bằng không trong gia tộc luôn tranh đấu gay gắt này, hắn cũng không có khả năng đứng vững.
Mà hiện tại Greenwich rõ ràng đã ẩn ẩn trở thành người trẻ tuổi cực kỳ có uy vọng đời thứ ba trong gia tộc, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra mà nói, hắn sẽ là người được đề cử là kẻ kế vị đời thứ ba của gia tộc.
Quan hệ giữa Greenwich cùng Gould cũng rất tốt, hai người không thuộc về cùng một gia tộc, mặc dù thân thích, nhưng cũng không tồn tại bất kỳ quan hệ cạnh tranh gì, Gould là người thừa kế duy thuận vị của Douglas, mà Greenwich lại là người đệ nhất thuận vị kế thừa đời thứ ba Gia tộc Lancer. Cho nên hai người quan hệ, chỉ có chỗ tốt mà không có nửa chỗ có hại! Nếu như sau này hai người đông thời thượng vị, có thể giúp đỡ lẫn nhau.
"Gia tộc Hồ Điệp!" Sắc mặt Gould trở nên tái nhợt khi nhắc tới cái tên này: "Khi em ở trong gia tộc bọn họ đã bị một mụ đàn bà điên tát trước mặt mọi người!"
"Gì? Là Gia tộc Hồ Điệp?" Greenwich nghe xong cái tên Hồ Điệp, trong lòng lập tức cả kinh, hắn tự nhiên biết lai lịch cùng thực lực của Gia tộc Hồ Điệp. Hơn nữa Gia tộc Lancer còn có quan hệ hợp tác làm ăn với Gia tộc Hồ Điệp. Hắn lại càng rõ ràng thực lực của bọn họ.
Gia tộc Douglas mặc dù có thực lực cường đại ở trấn Gaara, nhưng mà đối mặt với Gia tộc Hồ Điệp thì vẫn còn lực bất tòng tâm. Nhìn Gould mang thương thế tới đây, Greenwich cũng hiểu, Gould muốn gia tộc Lancer ra mặt cho hắn!
Tuy từ nhỏ đã chơi với nhau, thế nhưng chuyện này lại quan hệ quá lớn, suy nghĩ đầu tiên hắn nghĩ tới cũng không phải nghĩ muốn xả giận cho Gould, mà là nghĩ tới được mất trong chuyện này! Gia tộc Lancer sau khi nhúng tay vào, có thể đạt được lợi ích gì hay không, cho dù không được lợi ích gì, cũng phải xem có tổn thất hay không.
Nghĩ đến chuyện Gia tộc Hồ Điệp cùng Gia tộc Lancer ngoại trừ hợp tác trên phương diện vũ khí, cũng không còn có chuyện gì qua lại với nhau khác nữa. Gánh nặng trong lòng Greenwich liền được giải khai. Xem ra cho dù Gia tộc Lancer có giúp đỡ Gould xuất đầu, tổn thất đối với gia tộc cũng không lớn lắm.
Gia tộc Hồ Điệp này đều muốn các loại súng ống hiếm có, không bán cho bọn họ, cũng có rất nhiều người tranh nhau mua. Vụ hợp tác này căn bản không cần lo lắng, trong chuyện này Gia tộc Lancer chiếm thế chủ động. Nghĩ tới hợp tác, Greenwich lại bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Gould, chẳng lẽ hắn cũng đang có chủ ý này? Phải biết rằng Gia tộc Hồ Điệp chính là gia tộc lấy nghề sát thủ làm nghề chính, hàng năm bọn họ cần rất nhiều vũ khí tiên tiến, nếu như đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, có lẽ Gia tộc Hồ Điệp sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.
Tên em họ này của hắn cũng thật là một nhân vật tàn nhẫn nha! Có lẽ hắn cũng nhìn ra, sau khi Gia tộc Lancer đoạn tuyệt hợp tác cùng Gia tộc Hồ Điệp, đối với Gia tộc Lancer không có chút chút tổn thất, cho nên mới không lo lắng mà chạy tới đây nhờ ông nội xuất thủ!
Đương nhiên nếu như Gould đổi lại là người khác trong gia tộc hắn, chỉ sợ cho dù Thomas có biết nhưng đối với lợi ích của gia tộc cho dù không bị ảnh hưởng, cũng sẽ không tùy tiện đáp ứng loại sự tình này. Tuy không cùng vãng lai với Gia tộc Hồ Điệp nữa, thế nhưng loại gia tộc này nếu không nhất thiết đắc tội thì nên hạn chế tới mức tối đa, không cần vì một người có quan hệ xa mà xuất đầu.
Thế nhưng Gould lại khác, Greenwich rất rõ ràng địa vị của Gould trong lòng Thomas, chỉ sợ không thua kém gì tên cháu ruột là hắn! Greenwich nghĩ tới đây, hắn lập tức cười nói với Gould: "Gould, chú yên tâm đi, lần này Gia tộc Lancer nhất định sẽ làm chủ cho chú, cho dù ông nội không đồng ý, anh cũng nhất định giúp chú!"
"Như vậy phải cảm ơn anh họ rồi!" Nghe được Greenwich tỏ thái độ như vậy, trong lòng Gould lập tức kích động, hi vọng lần này rất lớn! Tuy nguyên bản Gould rất tin tưởng, Thomas nhất định sẽ vì mình xuất đầu, nhưng mà sau khi được Greenwich đảm bảo, chuyện này trên cơ bản là ván đã đóng thuyền!
Đi theo Greenwich tiến vào trong pháo đài Lancer, tuy Gould cũng không phải người trong Gia tộc Lancer, thế nhưng do hắn có quan hệ đặc thù với Thomas, cho nên nhiều người trong pháo đài đều biết hắn, thấy Gould tới, đám người đều chào hỏi nịnh nọt. Về phần khuôn mặt bị thương, những người này cũng không có gan đi hỏi thăm.
Greenwich hỏi thăm thương thế của Gould đơn thuần là xuất phát từ sự quan tâm mà thôi.
"Gould, trước tiên chúng ta hãy tới phòng khách nghỉ ngơi đã. Tin chút tới, ông nội cũng biết rồi." Greenwich nói: "Anh nghĩ, ông rất nhanh sẽ xuống thôi."
Gould nhẹ gật đầu, ngồi xuống ghế sofa phòng khách, rất nhanh người hầu liền bê bánh cùng trà tới. Lúc trước Gould đại náo Gia tộc Hồ Điệp còn chưa có ăn cơm, sau khi bị đánh lại không có tâm tư ăn cơm nữa, cho nên lúc này cũng không có khách khí, chuyên tâm mà ăn, lúc nhỏ hắn cũng ở đây một thời gian, cho nên đối với không khí ở đây cũng rât quen thuộc, như là nhà mình vậy, cho nên hành vi cũng phóng túng hơn.
Cũng không lâu lắm, từ cầu thang truyền tới tiếng bước chân, một đạo thanh âm nghiêm nghị hữu lực truyền xuống: "Gould của ta, trễ như vậy rồi nghĩ gì mà còn chạy tới chỗ ông ngoại vậy?"
Đối với chuyện Gould đột nhiên tới thăm, Thomas cũng rất kỳ quái, khi bảo vệ truyền tin tới, trước tiên lão để Greenwich xuống xác nhận, bản thân sau khi làm xong việc cũng lập tức xuống ngay.
"Ông ngoại." Gould vội vàng đứng dậy, Greenwich ở một bên cũng vội vàng từ trên ghế sofa đứng lên, cung kính đứng đó chờ Thomas xuống lầu.
"Mặt cháu làm sao vậy?" Sau khi Thomas thấy Gould, ánh mắt lập tức sắc bén ngưng tụ trên mặt Gould, giọng nói cũng trở nên âm lãnh, còn thêm vài phần khắc nghiệt.
"Ông ngoại, Gould vô dụng bị người ta đánh mà không dám hoàn thủ!" Gould ủy khuất cúi đầu.
"Là ai dám đánh cháu? Cháu ngoại của ta há lại để người khác muốn đánh thì đánh?" Vẻ mặt Thomas tức giận bừng bừng! Làm người đứng đầu một trong những gia tộc có thế lực lớn nhất Châu Âu, Gia tộc Lancer đã bao nhiêu năm chưa từng có người khi dễ qua. Hôm nay cháu ngoại mình bị người đánh, tuy hắn không phải người Gia tộc Lancer, thế nhưng ai không biết hắn chính là cháu ngoại của mình? Như vậy chả khác gì khi dễ Gia tộc Lancer?
"Là người của Gia tộc Hồ Điệp ạ!" Gould nghe giọng nói của Thomas, biết lần này có cửa rồi! Hắn vội vàng nói.
"Gia tộc Hồ Điệp?" Nghe xong cái tên này, Thomas không tự chủ được mà nhíu mày. Những năm này cùng hợp tác buôn bán với Gia tộc Hồ Điệp, Thomas tự nhiên rõ ràng chi tiết về Gia tộc Hồ Điệp, đối với gia tộc sát thủ thần bí, Thomas vẫn còn có phần khính sợ, nếu như đổi lại là gia tộc khác, Thomas không cần cháu ngoại dẫn dắt, lập tức sẽ hô giết xông tới cửa, thế nhưng Gia tộc Hồ Điệp, Thomas lại không có nắm chắc. Nhưng mà nhìn Gould bị đánh không nhẹ, lão trầm giọng nói: "Bọn họ vì sao lại đánh cháu? Cháu nói chi tiết ra cho ta nghe coi, nếu như bọn họ ỷ thế hiếp người, như vậy cháu cứ yên tâm, ông ngoại nhất định sẽ làm chủ cho!"