NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Cha, người làm sao vậy? Không phải cha nói là sắp tới giờ rồi sao?" Vương Tiếu Yên tà tà cười: "Chúng ta mau đi thôi, đừng để người ta nói rằng Gia tộc Hồ Điệp chúng ta luôn tới chậm."

"Con trang điểm. Bỏ đi, tùy con vậy." Vương Tung Sơn làm ra vẻ thở dài nói: "Nếu con không sợ dọa người, vậy cha đây cũng không còn gì để nói nữa."

"Con sợ cái gì chứ!" Vương Tiếu Yên chẳng hề để ý nói: "Ở trước mắt vị hôn phu, càng dọa người hắn càng không thích con, mau mau muốn từ hôn, hết thảy mọi chuyện đều vui vẻ, quan tâm tới mấy thứ kia làm gì?"

"Được, chỉ là đến lúc đó, con nhìn thấy người ta tài tuấn, con không hối hận là được rồi." Vương Tung Sơn nhắc nhở Vương Tiếu Yên một câu, về phần nàng có để trong lòng hay không cũng không sao cả.

"Yên tâm đi cha, hối hận gì chứ, con còn ước gì người thanh niên tài tuấn kia thấy bộ dạng của con sau đó chạy thẳng đi, vậy mới ổn đó!" Vương Tiếu Yên vung nắm tay nhỏ nói. Vương Tung Sơn nhẹ gật đầu mang theo Vương Tiếu Yên đi tới phòng ăn.

Giờ phút này Dương Minh đã an vị trong chiếc phòng dự bị bên cạnh phòng ăn, đây là địa phương lúc trước song phương gặp mặt. Dương Minh ở một gian, Tiếu Yên cũng ở một gian.

Dương Minh cầm hai khối thủy tinh cầu lăn lăn trong lòng bàn tay, thầm nghĩ, nếu có thêm một cái lồng chim nữa thì tốt, trang phục này có vẻ như không quá giống ác bá quần áo lụa là!

Phương Thiên cũng không ngăn cản Dương Minh tự tung tự tác, ngược lại lão còn ở một bên cười ha ha, coi như không có chuyện gì. Trái lại vài tên người hầu của gia tộc Hồ Điệp lại có chút khó hiểu.

Buổi sáng hôm nay với hôm qua cô gia tương lai thoạt nhìn còn anh tuấn tiêu sái tuấn tú lịch sự, sao tới thời khắc mấu chốt lại biến thành bộ dạng bại hoại như vậy?

Bọn người cũng chỉ suy nghĩ như vậy, không dám lên tiếng mở miệng hỏi. Một vài người còn có chút sốt ruột, vốn là bọn họ hết sức coi trọng cô gia tương lai, vài tên nghe nói cô gia tương lai đại phát thần uy, giải quyết hết phiền toái cho gia tộc, một siêu cấp nhân tài như vậy liền trở thành đối tượng sùng bái cả mọi người, sao tới thời gần khắc gặp mặt, lại ăn mặc như thế này?

Chỉ cần người lúc trước nhìn thoáng qua Dương Minh bây giờ hơi chút đối lập với lúc trước, mọi người đều có thể phần biệt được, Dương Minh và Phương Thiên hai vị này há có thể không nhận ra?

Thế nhưng sự thật là như thế, Dương Minh lại lấy hình tượng ác tục như thế xuất hiện, hơn nữa còn là vào đúng lúc hai bên sắp gặp mặt nhau nữa. Giờ cho dù bây giờ có đi trang điểm lại cũng không còn kịp nữa!

Những người này thật sự rất khó giải thích, Dương Minh rốt cuộc vì sao lại đổi thành bộ dạng này? Chẳng lẽ hắn cảm thấy ác bá sẽ càng hấp dẫn người khác? Nhưng mà hình tượng ác bá này lại có chút ngu ngốc mà?

Vương Tiếu Yến cũng bị Vương Tung Sơn dẫn tới một căn phòng khác, mà đám người hầu cũng trợn tròn hai mắt! Đây là tiểu công chúa của gia tộc sao? Tại sao trông lại giống tiểu thái muội trên đường phố vậy? Giày cao gót này, trang phục này, kiểu tóc này, khuyên tai này,. Trên tay còn có hình xăm nữa, khiến bọn người hầu triệt để muốn hôn mê. Đại tiểu thư bị làm sao vậy? Mấy ngày hôm trước còn là một bộ thanh thuần tinh quái đáng yêu a, trong chớp mắt lại biết thành bộ dạng quỷ quái như thế?

Cứ ăn mặc như vậy đi gặp cô gia tương lai, chẳng phải cô gia tương lai sẽ bị dọa chết hay sao? Ai dám lấy một lão bà biến thái như vậy chứ? Rốt cuộc chuyện này là sao?

Đám người hầu muốn hỏi một chút xem có chuyện gì xảy ra, nhưng mà có Vương Tung Sơn đi bên cạnh, mà Vương Tung Sơn cũng không thấy có gì phật ý, cho nên bọn họ còn dám hỏi gì sao?

"Còn 5 phút nữa thôi, Yên Yên, con chuẩn bị một chút đi, chúng ta cùng đi ra." Vương Tung Sơn nói.

"Không cần chuẩn bị, cứ như vậy là ổn rồi mà." Vương Tiếu Yên không hề để ý nói.

"." Vương Tung Sơn nghe vậy liền liếc mắt nhìn con gái, nhưng mà cuối cùng cũng không nói gì thêm, nó đã nói là chuẩn bị tốt rồi, mình còn có thể nói gì chứ.

Người hầu cùng với đám đệ tử của Gia tộc Hồ Điệp sau khi nghe Vương Tung Sơn không có mở miệng khuyên bảo, cho nên bọn họ cũng đành sáng suốt ngậm miệng, xem ra, cách trang điểm của đại tiểu thư là được gia chủ tán thành. Như vậy không quản xuất phát từ nguyên nhân gì, trang điểm thành bộ dáng này, cũng không có quan hệ với mọi người.

"Cha, chúng ta đi thôi?" Vương Tiếu Yên đứng lên, trong nội tâm nàng muốn mau chóng gặp mặt, mau chóng từ hôn, không muốn kéo dài thời gian thêm nữa.

"Đi thôi." Vương Tung Sơn nhìn đồng hồ, tuy còn 5p nữa, nhưng mà cũng không xê xích gì nhiều, thời gian đi tới phòng ăn thế là đủ, huống hồ như vậy cũng sẽ không gặp mặt Dương Minh ở trên đường.

Vương Tiếu Yến vừa đi vừa ngâm nga tiểu khúc, cước bộ lại nhảy nhót liên tục, không biết là động tác múa cổ quái gì, khi đi ra khỏi cửa, động tác uốn éo trông rất giống tiểu thái muội. Trái lại làm khó nàng chính là đôi giày cao gót, nếu như không phải đã luyện tập qua tuyệt học của gia tộc, chỉ sợ nàng sớm đã té ngã xấp lên mặt đất rồi.

Dù sao Vương Tiếu Yên còn chưa có khoa trương hết, lúc ra tới cửa, nàng còn thuận tay lấy từ trong túi áo ra một bao thuốc lá, rút ra một điếu, sau đó tiêu sái quẹt diêm, kẹp trên ngón tay!!

Vương Tiếu Yên tuy không biết hút thuốc, thế nhưng giả bộ lại rất giống, chẳng qua là sau khi hít vào một ngụm, vẫn lưu ở trong khoang miệng mà không có nuốt vào trong phổi.

"Hử?" Vương Tung Sơn thấy bảo bối nữ nhi của mình lại còn hút thuốc, lập tức sợ tới tột đỉnh, con gái từ khi nào nhiễm thói quen này vậy? Vừa định mở miệng quát tháo, lại trông thấy Vương Tiếu Yên trừng măt mỉm cười với mình.

Vương Tung Sơn lập tức hiểu ra, nha đầu kia đang làm ra vẻ thôi! Thật tình là không biết hút thuốc, nhưng mà làm ra vẻ như vậy nếu như người gặp mặt không phải là Dương Minh mà nói, thật chỉ sợ sẽ dọa cho đối phương chạy mất dép.

"Tên hôn phu chó má gì còn chưa tới sao? Lại dám để bổn đại tiểu thư đợi như vậy?" Vương Tiếu Yên vừa ra khỏi cửa, chỉ thấy trong phòng ăn có vài tên người hầu và đệ tử của gia tộc, ngoài ra không còn ai nữa, ngay cả cái bóng của tên hôn phu kia cũng không thấy, khiến nàng rất tức giận.

Chính mình thật vất vả mới trang điểm thành bộ dạng này, không ngờ lại làm không công, không ai thèm nhìn, cho nên Vương đại tiểu thư rất tức giận!

Mục đích của mình chính là làm cho đối phương chán ghét, cho nên Vương Tiếu Yên căn bản không thèm để ý tới văn nhã hay văn nheo mà cứ thẳng miệng chửi ầm lên.

Lời này của Vương Tiếu Yên khiến đám người trợn tròn mắt nhìn, đây là tiểu công chúa của gia tộc Hồ Điệp sao? Sao lại nói lời khó nghe như vậy? Rốt cuộc là tại sao vậy?

Dương Minh ở bên này cũng thấy thời gian đã tới, đang muốn đi ra, thình lình lại nghe thấy tiếng quát mắng, đầu hắn lập tức thấm đầy mồ hôi! Gì vậy? Đây chính là vị hôn thê kia của mình sao? Tại sao lại thô bạo như vậy? Nhưng mà giọng nói này sao lại có chút quen tai nhỉ?

Chẳng lẽ cô nàng này cũng rất bẫt mãn với mình? Tuy nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng không dám trậm trễ, nếu như thật sự bị ả ưa bạo lực này coi trọng vậy thì mình thảm rồi. Cho nên Dương Minh cực lực muốn giả trang thành bộ dạng thật ác bá.

"Kêu cái gì, gào cái rắm gì, cô bị ai thiếu nợ à?" Dương Minh đã quyết định chủ ý, cho nên không thèm nuông chiều nàng, dù sao giờ phút này mình cũng chính là một tên ác tục, cô nàng này sẽ càng ghét mình.

Dương Minh đẩy cửa ra, trong tay nắm hai viên thủy tinh cầu, ngửa mặt lên trời bước dài đi vào, trong miệng lại phì phèo điếu xì gà, tay kia vuốt vuốt cái đầu bóng lọng của mình, bộ dáng rất dương dương tự đắc.

Vương Tiếu Yến mới mắng được một câu, lại không nghĩ rằng bên kia có người mắng lại, thái độ có vẻ cực kỳ ác bá, lập tức khiến nàng giận sôi lên! Đây là tên hôn phu chó má kia sao? Chẳng ngờ là loại người như vậy? May mà mình chưa đính hôn với hắn, bằng không cuộc đời này coi như hỏng rồi! Nhưng mà. giọng nói của người này sao có hơi quen quen vậy nhỉ?

Nương theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một nam tử ngậm xì gà đầu bóng loáng, đeo kính râm, trong tay cầm hai viên thủy tinh cầu, tay trái còn đeo một cái nhẫn cực lớn nữa, dáng vẻ lảo đảo, mắt thì mọc ở trên trán và đang đi tới.

Đi được một bước, chân trái lại hơi run rẩy, giống như buổi tối quá miệt mài cho nên ban ngày không đứng vững, nam nhân như vậy cư nhiên từ trong miệng cha lại biến thành thanh niên tài tuấn?

Là ánh mắt của cha xuất hiện vấn đề hay là năng khiếu thẩm mỹ của mình không đúng? Đây rõ ràng chính là bộ dạng của một kẻ nhà quê, không biết trời cao đất rộng, quần áo lụa là, nhà giàu mới nổi, cái gì mà là truyền nhân của Vua Sát Thủ? Tên Vua Sát Thủ này chắc đầu cũng có vấn đề a?

Nhưng mà chờ chút.Khí tức trên thân người này sao lại rất quen thuộc vậy nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi