"Cơ thể của Jetson toàn bộ đều biến thành máy móc. Là nguyên do sau nhiều năm bị bệnh nặng hắn lại mạnh lên như long như hổ đúng không?"
"Làm sao ngươi biết?" Nhất thời trên mặt Greenwich lộ ra vẻ kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi. Chuyện này chỉ có mình hắn biết, sao Dương Minh cũng biết được?
Bí ẩn này là trong lúc vô tình Greenwich phát hiện được! Đó là vào buổi tối đầu tiên khi Jetson vừa tới gia tộc Lancer. Lúc đó Greenwich trong tâm trạng buồn bực không ngủ được, ngồi ở một góc khuất trong trang viện lẳng lặng nhìn bầu trời đêm, hồi tưởng lại nỗi sung sướng khi được lập làm người thừa kế gia chủ. Rồi đến khi Gould gặp phiền toái đến nơi này. Khi đó hắn vô cùng hăng hái nghĩ kế trợ giúp Gould làm khó gia tộc Hồ Điệp. Giúp Gould kỳ thực là để chứng tỏ thực lực của hắn mà thôi, cảm giác có người sùng bái, ăn trên ngồi trốc kẻ khác thật vô cùng sảng khoái. Hiện tại mất đi vị trí thừa kế gia chủ, thật đáng buồn đến cực điểm.
Bất quá khi hắn đang oán trời trách đất thì trong sân truyền ra tiếng bước chân. Trong lòng Greenwich cả kinh, vốn không muốn người khác chứng kiến bộ dáng chán nản này nên vội vàng ẩn nấp vào bên trong một bụi cỏ lớn. Nếu như để Cable Ranked hoặc là Clough thấy thế này nói không chừng lại thành đề tài đàm tiếu trong gia tộc!
Ngay tại lúc Greenwich nín thở thì nghe một thanh âm truyền vào tai.
"Bao nhiêu năm rồi ban đêm không nằm ở trên giường, cũng không có ngủ gì sất, giờ đúng là không thể thích nghi a!"
Lời nói kỳ quái này khiến hắn không hiểu sao song qua ánh trăng mờ ảo, Greenwich chợt phát hiện người vừa lên tiếng là Jetson cách đó không xa!
Nhìn thấy thân tín của Keweitan, Greenwich càng không dám thở mạnh, âm thanh lầu bầu của Patterson lại vang lên.
"Tiến sĩ Benjamin thật đúng là lợi hại, có thể đem nội tạng của ta thay bằng linh kiện điện tử tinh vi mà vẫn lưu được trí nhớ của ta. Lại cho ta có tư tưởng độc lập, thật sự là không thể tưởng tượng nổi a!" Jetson lại thở dài một tiếng lẩm bẩm nói: "Không nghĩ ngờ cơ duyên này lại biến ta thành siêu nhân trong mắt thằng ku Keweitan!"
Greenwich nghe đến đây nhất thời há to miệng! Không ngờ Jetson không phải là con người mà người máy! Vậy cha hắn nói ban ngày một quyền của Jetson có thể đánh nát bàn đá cẩm thạch hội nghị cũng không phải chuyện lạ!
Lúc này Greenwich vừa kinh vừa sợ không dám ho he, chỉ Jetson phát hiện ra thì không chút do dự xử hắn diệt khẩu.
Thêm một lát rốt cục nghe bước chân của Jetson rời đi cùng với thanh âm lẩm nhẩm: "Đành trở về giả vờ ngủ vậy, không nên để người trong gia tộc Lancer nghi ngờ."
Kể từ khi biết thân thế Jetson, Greenwich không dám mơ mộng tới vị trí gia chủ nữa, hắn tự nhận hắn đâu phải là đối thủ của người máy. Bí mật của Jetson, Greenwich đương nhiên cũng không dám hé lộ với ai, nhỡ lộ ra thì chắc Jetson sẽ không tha cho hắn!
Bất quá Jetson đã chết, Greenwich muốn dùng bí mật này để trao đổi. Có điều lời của Dương Minh khiến hắn uể oải đến cực điểm.
"Về bí mật này của Jetson, ta chứng kiến hắn bị thiếu cháy da thịt thì lộ ra máy móc bên trong". Dương Minh nhún vai tự nhiên nói. Bí mật dị năng thấu thị Dương Minh sẽ không nói với ai cho dù người đó sắp chết.
"Thì ra là như vậy." Greenwich thở dài có chút chua sót nói: "Xem ra tin tức của ta đã vô dụng."
"Ngươi biết là tốt." Dương Minh cảm thấy Greenwich cũng là một nhân tài thở ra nói: "Được rồi để ta tiễn ngươi đi, nhớ đầu thai đến vào gia đình bình thường, đại gia tộc thế này không hẳn là hợp với ngươi."
Trên mặt Greenwich lộ ra thần sắc phức tạp, tự biết mình là trốn không thoát thản nhiên nói: "Thật không nghĩ ngươi lại lợi hại đến thế này, chẳng trách ngay cả gia tộc Buffon đột nhiên cũng giao hảo với gia tộc Hồ Điệp, điều này chắc hẳn là do ngươi!"
"Không sai!" Dương Minh cũng không giấu diếm.
"Ha ha, thì ra là thế, không trách được, không trách được a." Greenwich liên tiếp lẩm bẩm mấy câu: "Chỉ trách gia tộc Lancer chúng ta không tỉnh táo, lại tự đại đến độ không nghĩ ra gia tộc Buffon cao ngạo như thế lại hạ mình giao hảo với gia tộc Hồ Điệp, xem ra là có cường giả đứng ở giữa dắt tay. Thua ở trong tay ngươi, không có gì phải tiếc!"
Thomas thấy thần sắc của con trai thì vẻ mặt cũng ảm đạm. Nếu sớm nghĩ tới điểm mấu chốt đó thì đã tránh được tai họa diệt gia hôm nay.
"Dương Minh ngươi động thủ đi, mong ngươi ban cho cha con ta một cái chết thống khoái." Thomas lúc này cũng biết đường sống đã hết thản nhiên nói.
…
Một lát sau Dương Minh thở dài nhìn thi thể Thomas cùng Greenwich trước mắt, sớm biết có ngày này lúc trước đừng hành động như thế!
Dương Minh cũng có điểm kính ngưỡng nên không tra tấn hai người này. Thật ra báo thù cho cháu ngoại và em họ không có gì là sai, chỉ tiếc là bọn hắn chọn sai đối tượng.
Thế giới này vốn tàn nhẫn là vậy, cá lớn nuốt cá bé. Nếu không phải Dương Minh xuất hiện chỉ sợ gia tộc Hồ Điệp cũng mặc cho gia tộc Lancer làm thịt. Lập trường bất hòa nên tư tưởng cũng bất đồng mà thôi.
Lại nói Dương Minh hành sự cơ hồ đều là vô thanh vô tức, những người ở đây còn chưa kịp nổ súng nên không kinh động tới những người khác trong gia tộc Lancer.
Dương Minh sớm hay dùng dị năng xem xét qua, các nhân vật trọng yếu còn lại trong gia tộc Lancer hiện đang tụ tập tại hội sảnh chờ Jetson về để chúc mừng.
Về cái chết của Gould thì Cable Ranked cùng Clough không mấy quan tâm, hắn không có quan hệ với bọn họ, dù sao đã cho người đi thông báo với lão gia hỏa Thomas. Còn xử lý như thế nào thì bọn họ không xen vào.
Như vậy Dương Minh cũng đỡ phải tốn công đi tìm, hắn rất nhanh chạy tới một kho hàng trong trang viên. Hắn đã dùng dị năng tra xét qua, bên trong là một kho vũ khí đạn dược cực lớn.
"Ai…?" Mấy tên đệ tử canh phòng bản còn không có kịp phản ứng, mới vừa hỏi một câu ngã trên mặt đất, ánh mắt trở nên vô hồn, hiển nhiên đã chết.
Thời khắc này Dương Minh đâu còn lòng dạ kiểu đàn bà, nhân từ là có thể phá hỏng đại sự.
Hắn dùng cái chìa khóa bách hợp mở cánh cửa lớn kho vũ khí, thuận tay phá hỏng mấy thiết bị báo động cùng camerars hồng ngoại theo dõi rồi tiến thẳng lên tầng thứ hai.
Vũ khí đạn trong các tầng bố trí thế nào Dương Minh đã sớm quan sát rõ. Tại tầng hai hắn lấy một khẩu súng phóng tên lửa cùng đạn dược. Nhìn bữa tiệc lớn được trang hoàng xa hoa cách đó không xa, khóe miệng Dương Minh nở nụ cười lạnh lùng, trực tiếp bắn ra một quả tên lửa.
Đùng một tiếng vang lớn! Cả phòng tiệc xa hoa lộng lẫy trong nháy mắt thành một đống đá vụn. Những người bên trong đâu có được mình đồng da sắt như Jetson, chỉ e đã bị đá đè chết sạch.
Dương Minh cẩn thận dùng dị năng tra xét một lần nữa rồi mới lộ ra nụ cười thỏa mãn. Toàn bộ lực lượng nòng cốt của gia tộc Lancer đang tập trung ở nhà ăn đã biến thành oan hồn dưới đống đá vụn.
Vứt lại khẩu súng phóng tên lửa, Dương Minh nhanh chóng chạy tới nơi Vương Tung Sơn bị giam giữ. Quả tên lửa vừa rồi đã gây ra động tĩnh quá lớn. Đám người hầu cùng con em đệ tử thế hệ sau đương nhiên đã nghe thấy, nhất thời cả trang viên hoảng loạn cả lên.
Lại dùng cái chìa khóa bách hợp mở của tòa nhà. Dương Minh chạy nhanh tới một căn phòng trên tầng hai tiếp tục mở một cánh cửa ra.
Giờ phút này Vương Tung Sơn đã nghe tiếng nổ mạnh bên ngoài, có điều do tay chân đều bị xích không thể đến cửa sổ quan sát, chỉ có thể ngồi mà nghi hoặc.
Chợt nghe âm thanh lách cách nơi cửa phòng khiến Vương Tung Sơn sinh lòng cảnh giác, gia tộc Lancer đang xảy ra đại sự gì sao?
Theo bản năng lão cảm thấy không ổn, có điều lại nghe một tiếng gọi quen thuộc." Chú Vương!" khiến lão nhất thời buông lỏng tâm tư.
"Dương Minh! Sao cháu lại tới đây?" Trong mắt Vương Tung Sơn hiện vẻ vui sướng không nói nên lời. Lão vốn nghĩ không đáp ứng yêu cầu thì sẽ bị giam ở đây, một lúc này đó gia tộc Lancer mất đi sự kiên nhẫn sẽ xử lý lão.
Đương nhiên lão sẽ không vì mạng sống mà phá vỡ hạnh phúc một đời của con gái rượu. Thấy Dương Minh mở cử xông vào Vương Tung Sơn kinh ngạc rồi trở nên hy vọng.
"Tự nhiên là tới cứu chú, chú Vương, chúng ta nhân cơ hội gia tộc Lancer đang rối loạn mà rời khỏi nơi này!" Dương Minh mồm nói nhưng tay cũng không chậm trễ, rất nhanh dùng chìa bách hợp khóa mở xiềng xích trên tay chân Vương Tung Sơn, sau đó dùng thủ pháp xoa bóp mát xa tại mấy bộ vị có máu ứ đọng.
Vương Tung Sơn thân là sát thủ tự nhiên cảm nhận rõ ràng huyết khí đang lưu chuyển cuồn cuộn, lão dùng ánh mắt cảm kích nhìn sang hắn, Yên Yên quả không nhìn lầm người!
"Chú Vương, người hoạt động thân thể một chút xem thế nào? Nếu được chúng ta mau rời khỏi đây" Dương Minh dừng mát xa đứng dậy nói.
"Ta không có vấn đề gì, chúng ta đi thôi!" Tuy rằng Vương Tung Sơn chỗ mắt cá chân đau đớn nhưng lão cũng không thèm để ý, theo Dương Minh ra phòng rồi nhanh chóng rời khỏi tòa nhà.
"Chú Vương mau theo cháu!" Dương Minh vừa nói vừa chạy như bay, khi trước hắn đã tìm được một con đường ngắn nhất để rời khỏi nơi này.
"Dương Minh, vụ nổ lớn kia là do cháu làm sao?" Vương Tung Sơn bước chân không chậm theo chạy Dương Minh.
"Vâng, là cho cháu" Dương Minh không phủ nhận nói.
"Nguyên là giương đông kích tây song chúng ta phải cẩn thận, ta đã cùng giao thủ với Jetson. Thân thể hắn đao thương bất nhập, không phải là người thường, chẳng may để hắn phát hiện đuổi theo thì thật phiền toái!" Vương Tung Sơn gật đầu nhắc nhở.
"Jetson?" Dương Minh mỉm cười vì biết Vương Tung Sơn hiểu lầm.
"Cũng may cháu chưa gặp phải hắn, nếu chú sớm biết cháu mạo hiểm đến đây thì ta không đồng ý!" Vương Tung Sơn nghĩ đến đứa con gái rượu đang lo lắng về sinh mạng của cha, nếu mất đi người yêu thì sẽ là một sự đả kích rất lớn.
Về tình về lý Vương Tung Sơn đều không muốn Dương Minh mạo hiểm! Lão tuổi đã cao chết cũng không tiếc, chỉ cần con gái Vương Tiếu Yên của lão cùng Dương Minh hạnh phúc là được.
"Chú Vương.. Jetson đã bị cháu thủ tiêu." Dương Minh giải thích.
"Ô! Jetson bị cháu thủ tiêu." Vương Tung Sơn sửng sốt, nhất thời trên mặt hiện vẻ kinh hãi.
"Đúng" Dương Minh cười khổ nói: "Hắn chính là cửa ải khó khăn nhất, nếu không giải quyết được hắn thì sao cháu có thể cứu chú? Khi cháu tới thì gặp hắn ngồi tại cái đình trước tòa nhà giam giữ chú!"
"Jetson thật đã chết rồi sao? Mà là do cháu xử lý?" Vương Tung Sơn kinh hãi. Thực lực của hắn thế nào lão rất rõ ràng, một nhân vật cường giả mà lão chạy cũng không thoát lại có thể chết trong tay Dương Minh?