Trong khách sạn có đại sảnh, giữa trưa có tiệc tự chọn, mười đồng một người, ăn được bao nhiêu cứ ăn, bởi vì vào đây rồi, cho nên chẳng ai muốn đi ra, vì thế mọi người đều đồng ý ăn ở đây.
Dương Minh, Trương Tân và Trần Mộng Nghiên là một trong những người đó.
"Bạn muốn ăn cái gì, để tôi đi lấy cho" Trương Tân ân cần nói với Triệu Tư Tư.
"Không cần, tôi và Mộng Nghiên đi xem, không làm phiền hai bạn" Triệu Tư Tư không quá thân quen với Trương Tân, cho nên vẫn cảm thấy ngượng.
"Ách … Triệu Tư Tư, đây là bạn không đúng rồi" Trương Tân kéo Triệu Tư Tư qua một bên, nghiêm mặt nói.
"Hả? Có ý gì?" Triệu Tư Tư cảm thấy khó hiểu, tôi không làm phiền bạn, bạn còn nói là tôi sai??
"Ừ, thật ra thì chuyện là như thế này, bạn cũng biết quan hệ của Dương Minh và Trần Mộng Nghiên rồi đó, bạn cũng nên để cho hai người đó đi chung với nhau, bạn cứ lôi kéo Trần Mộng Nghiên hoài, chẳng lẽ muốn làm kỳ đà cản mũi sao? Dương Minh sau lưng còn không hận chết bạn hả?" Trương Tân chậm rãi nói.
"Hả? Thật sao?" Triệu Tư Tư chợt cảm thấy khó xử, mặc dù nàng rất ngại loại chuyệ như vậy" Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Hai chúng ta đi, để cho hai người đó có không gian tự do. Đừng có làm bóng đèn nữa" Trương Tân làm bộ lơ đãng, đi đến nắm tay Triệu Tư Tư bước ra ngoài khu vực này.
Dương Minh và Trần Mộng Nghiên nhìn nhau cười, lý do của Trương Tân nghe có vẻ rất là chính đánh. Chỉ có điều Dương Minh không hiểu là, tại sao thằng ku này lại thích Triệu Tư Tư? Sao trước đó không nhìn ra?
Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đến bàn ăn, đến bên chổ lấy đồ ăn.
Trần Mộng Nghiên chỉ lấy một ít đồ ăn, còn Dương Minh thì lại lấy rất nhiều thịt, thịt heo thịt bò đủ cả.
Bỗng nhiên, phía trước khu vực này đột nhiên ầm ĩ, Dương Minh nhíu mày, vì hắn nghe được giọng của Trương Tân.
"Cậu giúp mình đem cái dĩa này, mình qua xem một chút" Dương Minh nói với Trần Mộng Nghiên.
"Cậu muốn qua đó? Để làm gì? Đừng có gây chuyện nha!" Trần Mộng Nghiên lo lắng nói.
"Trương Tân hình như gặp chuyện, mình phải qua xem chút" Dương Minh đặt cái dĩa để lên bàn.
"Vậy … cậu cẩn thận một chút, đừng gây phiền phức" Trần Mộng Nghiên lại dặn dò, nàng là loại không thích can thiệp vào chuyện của người khác, nhưng lại lo lắng vì Dương Minh.
Dương Minh bước nhanh đến, chỉ thấy Trương Tân và Triệu Tư Tư đang bị vài tên lưu manh vây lại.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Dương Minh hỏi một người bạn học đang xem náo nhiệt.
"Là như thế này …" Người bạn học kia giải thích sơ bộ về chuyện xảy ra.
Dương Minh nghe xong lập tức hiểu rõ là chuyện gì. Thì ra là Triệu Tư Tư muốn ăn tảo cao, nhưng chỉ còn có một cục, mà thằng lưu manh tóc xanh cũng muốn ăn tảo cao, cho nên lúc Trương Tân kẹp miếng tảo cao ấy, thằng ku này cũng tranh giành, kết quả là Trương Tân không chịu nhịn, nói một câu: "Này anh làm gì vậy? Biết cái gì gọi là đến trước đến sau không?"
Thằng tóc xanh nhìn thấy Trương Tân dám ý kiến với mình, lập tức nổi giận, giật mạnh miếng tảo cao về hướng mình, sau đó mắng: "Con mẹ mày, buông tay ra!"
Đổi lại bình thường, Trương Tân sẽ không muốn đụng đến chuyện như vậy, nhưng mà bây giờ Triệu Tư Tư đang ở bên cạnh, làm sao mà hắn có thể làm mất mặt được chứ. Vì vậy cố gắng kéo miếng tảo cao lại, cũng mở miệng mắng: "Anh mắng ai vậy? Buông ra! Có tin tôi tìm người giết anh không?"
"Hả, tìm người?" Thằng tóc xanh nghe xong, cười to nói: "Tao có nghe lầm không? Mày muốn tìm người giết tao?"
"Đúng là như thế! Thức thời thì buông tay ra!" Trương Tân mặc dù suốt ngày cùng Dương Minh một chổ, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một đứa học sinh không biết gì, không có sự tàn nhẫn như Dương Minh, cho nên khí thế liền thua một bậc.
Thằng tóc xanh không để Trương Tân vào mắt, dùng sức giật lại, Trương Tân vội vàng đoạt trở lại, kết quả là miếng tảo cao bị văng xuống đất.
Thằng tóc xanh liền nổi giận quát: "Mày muốn chết sao!" Nói xong liền cầm cái kẹp chỉ vào Trương Tân.
Trương Tân bây giờ cũng điên máu lên, cái gì cũng không sợ, đã nghĩ đến việc mày sống thì tao chết với thằng kia, nhưng Triệu Tư Tư đã có chút sợ, nắm lấy góc áo của hắn nói: "Đừng gây ầm ĩ nữa, chúng ta không nên trêu vào bọn họ …"
"Còn dẫn theo một em gái nữa sao? Xem ra cũng rất xinh. Thế nào, kêu anh một tiếng hảo ca ca đi, anh sẽ tặng miếng tảo cao này cho em" Thằng tóc xanh cười dâm nói.
"Gọi con mẹ mày! Mày là cái chó gì!" Lại một người khác xông vào, chỉ vào mặt tên tóc xanh mắng.
Hổ báo kiểu này đương nhiên không phải là Dương Minh, bởi vì Dương Minh nhất định sẽ không hổ báo, chỉ có nhân tài mới được dùng từ này để diễn tả!
"Hổ Báo" dùng để hình dung một con người quá đơn giản! Dương Minh biết có chuyện vui để xem rồi. Xem ra Trương Tân nói không sai, tiểu tử Trần A Phúc quả nhiên có ý với Triệu Tư Tư.
"Ha!" Thằng tóc xanh nhìn Trần A Phúc nói: "Mày là cái chó gì? Mày từ cái lổ nào chui ra vậy?"
"Huynh đệ, cùng là người một nhà, nên chừa chút mặt mũi chứ!" Tất Vân Đào và An Quyền Đào cũng đi đến, bộ dáng hết sức nghĩa khí.
Trần A Phúc là tiểu đệ của Vương Chí Đào, tiểu đệ gặp nạn, hắn không thể mặc kệ, bằng không về sau còn ai ở cùng hắn! Đạo lý nào Vương Chí Đào đương nhiên hiểu, vì vậy đồng ý để Tất Vân Đào và An Quyền Đào ra mặt giải quyết.
"Nể mặt? Mày tưởng mày là ai?" Thằng tóc xanh cười nói: "Mấy thằng chưa gáo máu đầu mà bày đặt nói chuyện nể mặt! Đừng nghĩ trong trường là bá chủ rồi ra ngoài đường cũng vậy, trở về chổ của tụi mày đi, ở đây không có việc của hai đứa bây!"
"Đây là bạn thân của tao!" Tất Vân Đào chỉ vào Trần A Phúc nói: "Chuyện này kết thúc tại đây, sau này ra ngoài đời có việc gì cần nhờ, cứ việc mở miệng!"
"Mẹ kiếp! Cho mày đường đi mày không cần!" Thằng tóc xanh tức giận quát: "Mày nghĩ mày là ai?"
"Mày!" An Quyền Đào đổi sắc, nhưng ba tên cùng phe với thằng tóc xanh đã đi lên.
"Không phải mày nguyện ý xuất đầu sao?" Thằng tóc xanh khinh thường nói: "Mày đi chưa?"
Thật ra thì vừa rối nếu Trần A Phúc không ra tay, thì Dương Minh cũng ra tay. Nhưng có náo nhiệt thì nên xem một chút. Chờ cho khi Tất Vân Đào bị đập vào mồm mấy cái, Dương Minh với từ từ đi đến. Dù sao người gặp chuyện của là anh em với mình, Dương Minh không thể không quản. Mà rõ ràng là, mấy tên này chỉ có thể ăn hiếp mấy bạn trong trường, chứ đối mặt với lưu manh thì vẫn chưa có cửa.
Dương Minh có thể xác định được hắn sẽ đập được bốn tên lưu manh này, chỉ vì một nguyên nhân, ngày trước trong trại tạm giam, là cái tên đoạt bánh bao của Phương Thiên bị hắn giáo huấn!
Dương Minh không rõ vì sao hắn lại thích đoạt đồ ăn với người khác, chẳng lẽ là quỷ chết đói đầu thai? Bất quá Dương Minh cũng không quan tâm, hắn chỉ muốn đổi đám người này đi nhanh, vì Trần Mộng Nghiên đang chờ hắn!
Ừ, có lẽ là Trần Mộng Nghiên không hy vọng mình gây chuyện. Vậy hôm nay xem ra may mắn cho lũ này, Dương Minh vốn định đập cho tụi này ba ngày không rời khỏi giường.
Dương Minh đi qua, rồi nhặt lấy miếng tảo cao trên mặt đất.
Mọi người ở đây sửng sốt! Tên tóc xanh sửng sốt, Trương Tân sửng sốt, Trần A phúc cùng đám Tất Vân Đào càng sửng sốt hơn! Dương Minh đã ra tay!
Bởi vì Dương Minh đã cúi xuống nhặt miếng tảo cao, cho nên thằng tóc xanh không nhìn rõ, cảm thấy kỳ lạ, chưa kịp phản ứng thì miếng tảo cao đã được nhét vào miệng.
"Mẹ mày …" Vừa nói được một nửa thì miếng tảo cao đã nhét cứng vào miệng! Mà lúc này thằng tóc xanh đã nhìn rõ gương mặt của Dương Minh.
Ôi má ơi! Trong lòng hắn cả kinh, sợ đến nổi xém té xuống đất! Thằng điên này sao lại chạy đến đây! Tình cảnh Dương Minh hành hung Vu Hướng Đức hiện ra trong đầu hắn! Người này xuống tay quả thật độc ác!
Nghĩ như vậy, tóc xanh không khỏi run cả người!
"Mày không phải là thích đoạt đồ ăn của người khác sao?" Dương Minh để cho tên tóc xanh nhìn thấy: "Nghe nói chỉ có mấy con chó mới thích làm như vậy, mày với nó có quan hệ gì sao?"
"Thằng nhóc, mày muốn chết …" Mấy tên thủ hạ của tóc xanh đã nổi điên lên. Bất quá trong đám đó có thằng đầu trọc là nhận ra Dương Minh, vội vàng ngăn hai tên không biết trời cao đất dày kia lại.
"Đừng … ngàn vạn lần đừng động thủ với Dương ca …" Đầu trọc nói xong, xoay người lại nói với Dương Minh: "Dương ca, anh … sao anh lại ở đây?"
"Đến du lịch không được sao? Làm du khách không được hả? Có liên quan gì đến mày không?" Dương Minh hỏi hắn ba câu, sau đó chỉ vào Trương Tân nói: "Đây là bạn thân của tao, hắn nói là tìm người giết bọn mày, bọn mày có tin không?"